CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vườn Thủy Hạc Thủy Thần cung .

"Con chim lớn đó hắn ngoài việc ngày ngày sai vặt ta thì hắn có thể làm gì hơn , ta lên Thiên Giới ngày ngày làm người hầu cho hắn , bàn tay mười ngón của ta sau này còn để chỉ điểm giang sơn , xây dựng sự nghiệp đâu phải chỉ để nấu cơm , giặt quần áo , đấm bóp cho hắn "

Bạch Ngọc than thân trách phận kể lể với đời rất thuận tay bức hết lá trên cây xuân đào trong vườn Thủy Hạc ở Thủy Thần cung .

" Thỏ trắng ngươi làm gì mà lảm nhảm cả ngày thế ? Ngươi không biết mệt à ? "

Thư đồng Bát Nhã từ xa ôm một hủ sứ màu trắng lớn bước đến hắn nhìn đống lá cây rơi đầy trên mặt đất dưới chân nàng chỉ có thể lắc đầu bỏ qua .

Bạch Ngọc quay đầu " Bát Nhã là ngươi ? "

Hắn thở dài " Nếu không là ta thì ngươi nghĩ là ai ? Ngươi cả ngày cứ lảm nha lảm nhảm , không biết tại sao Thủy Thần điện hạ lại đem ngươi về đây ? Ồn chết đi được " Hắn tỏ vẻ chán ghét " Nhớ ngày trước chỉ mình ta ở đây với điện hạ không khí yên bình biết mấy , nhưng mà từ khi con thỏ nhà ngươi xuất hiện mọi thứ liền ồn ào cả lên , ngươi nếu không phải là lảm nhảm cả ngày thì lại chạy lung tung khắp nơi hại ta chạy theo canh chừng ngươi , phiền chết được "

Bạch Ngọc nghe hắn kể lể nên có ý vểnh tai thỏ ghé tới .

" Bát Nhã ý ngươi là trước giờ Thủy Thần cung này chưa hề có một nữ nhân nào hay sao ? "

Hắn gật gù nhìn nàng " Phải , con thỏ nhà ngươi chính là nữ nhân đầu tiên đến đây "

Bạch Ngọc nghe thế hết sức kinh ngạc tai thỏ động đậy nghĩ thầm .

" Thì ra mấy tiên nga kia nói không sai Thủy Thần điện hạ có vấn đề , nghe Bát Nhã nói thế này không lẽ nào như lời họ nói hắn không hề thích nữ nhân mà lại thích nam nhân , hèn chi khi ở Thanh Khâu ta động vào người hắn , hắn lại tỏ ra khó chịu như vậy còn đỏ mặt , còn tên thư đồng Bát Nhã kia ngày ngày ở cạnh hắn , giúp hắn thay đồ , hầu hạ hắn tắm rửa , hắn lại không đỏ mặt hay khó chịu , thì ra nguyên nhân Thủy Thần cung mấy ngàn năm nay không hề có nữ nhân chính là vậy "

Nàng tự mình nghĩ rồi tự mình gật đầu quả quyết cho rằng suy nghĩ của mình là hoàn toàn chính xác .

Bát Nhã đứng cạnh nàng thấy nàng cứ gà gà , gật gật trông rất mờ ám , hắn dõi mắt thúc nhẹ vào tay nàng một cái.

" Nè thỏ , ngươi đang nghĩ gì thế ? Trông mặt ngươi thật là ám mụi "

Nàng chống nạnh " Ta làm gì có ám mụi , nhà ngươi ám mụi thì có nhưng mà nè , ta có một chuyện muốn hỏi ngươi ? " Mặt nàng ghé sát mặt hắn ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn như một tia điện vụt tới .

" Người ta đồn rằng Thủy Thần điện hạ mấy ngàn năm nay đều chưa từng gần nữ sắc , trong Thủy Thần cung cũng chưa từng xuất hiện nữ nhân , ngươi là thư đồng của ngài ấy không lẽ nào ngài ấy và ngươi " Bạch Ngọc mặt hiện hai chữ gian manh cố ý kéo dài giọng nhìn Bát Nhã .

Bát Nhã liền hiểu ra ý tứ nàng , hắn lúng túng biện minh " Nói bậy , ngươi nghe ở đâu ra mấy cái tin này thế ? Thủy Thần điện hạ trai tráng khỏe mạnh , sức lực dồi dào nào có như ngươi nghĩ ngài ấy không gần nữ sắc là vì ngài ấy luôn chờ đợi tình yêu đích thực trời đất vĩnh hằng của mình xuất hiện không phải như cái thứ vớ vẫn mà ngươi , ngươi đang nghĩ đi đâu vậy ? "

Bạch Ngọc nhún vai " Không phải thì không phải ngươi làm gì căng thẳng thế ? Hay là ngươi có tật giật mình có chuyện không thể nói ? "

Bạch Ngọc cười cười ranh ma nói chuyện lại muốn dồn Bát Nhã hiền lành vào tường .

Bát Nhã sao có thể nói lại con thỏ trắng kia nên chỉ có thể lắp la lắp bắp đáp lại " Ta không có chuyện không thể nói , ta và điện hạ là trong sạch ngươi đừng có suy bụng ta ra bụng người " Nói rồi hắn đẩy Bạch Ngọc sang một bên " Ta phải đem rượu hoa đào đến cho Bồ Đào tiên tử không nói với ngươi nữa "

Bát Nhã nhanh chóng bỏ đi sợ nán lại sẽ bị con thỏ trắng nàng trêu ghẹo đến mức nói bậy mất , nhưng hắn đi được vài bước thì chợt nhớ ra chuyện quan trọng mà Thủy Thần giao cho hắn vẫn chưa làm nên lật đật quay trở lại nhét hủ rượu vào tay nàng .

" Thỏ trắng ngươi thay ta đem rượu hoa đào này cho Bồ Đào tiên tử nói với người là Thủy Thần điện hạ bảo ngươi mang đến cho người , ta chợt nhớ ra có một số chuyện quan trọng ta vẫn chưa làm xong cho nên ta đi trước , ngươi giao rượu rồi về sớm nhớ đừng có chạy lung tung "

Hắn căn dặn nàng rồi vội vã đi mất , Bạch Ngọc đờ người chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra chỉ biết chiếc bình sứ trắng lại đột nhiên ở trong tay mình " Nè Bát Nhã ta biết Bồ Đào tiên tử ở đâu chứ ? "

" Ngươi cứ vừa đi vừa hỏi là được "

Tiếng hắn xa xa vọng lại , Bạch Ngọc biểu môi " Chủ tớ các người thật giống nhau chỉ biết sai ta là giỏi "

Nàng dậm chân chà cỏ nhưng vẫn theo lời Bát Nhã mang rượu hoa đào đến tìm Bồ Đào tiên tử .

Bạch Ngọc men theo một cây cầu lớn bắt ngang dãi ngân hà gọi là cầu Quãng Lộ , nàng vừa đi vừa nhìn lũ chim ngủ sắc dang rộng cánh bay lượn xung quanh khắp nơi còn kéo theo bươm bướm cùng bay theo đẹp không gì tả xiết , có một vài tiên tử y phục sặc sỡ cưỡi mây bay ngang nhưng mà kẻ thấy nàng người thì liếc hoáy , người thì tỏ ý chán ghét không thèm nhìn nàng một cái cố ý đạp mây bay đi chổ khác , duy nhất chỉ có một tiên tử y phục màu hồng , tóc dài như suối mềm mượt như mây nhan sắc kiều diễm vô cùng nhìn thấy nàng liền hạ mây bay xuống .

Tiên tử áo hồng bước xuống từ dãi mây hồng phấn .

Trên Thiên Giới cũng có mây hồng sao? Bạch Ngọc thầm nghĩ tiếp đến đã thấy vị tiên tử xuất hiện trước mắt.

" Ngươi là người mới đến Thủy Thần cung sao ? Ngươi chính là y nữ của Thủy Thần điện hạ ? "

Bạch Ngọc nhìn quanh rồi chỉ mình

" Tiên tử là người hỏi ta sao ? "

" Đúng vậy , ở đây chỉ có ta và ngươi ta không hỏi ngươi thì hỏi ai ? "

Bạch Ngọc tròn mắt " À , thì ra là người hỏi ta , ta tên là Bạch Ngọc ta là người , à không là y nữ của Thủy Thần điện hạ "

Tiên tử áo hồng cười tươi như hoa nở nhìn nàng " Thì ra là vậy , người ta nói Thủy Thần điện hạ lần này trở về Thiên Giới có đem theo một con thỏ trắng rất đáng yêu lại thông minh còn biết dã thuốc thì ra là ngươi , đúng là rất đáng yêu không giống con thỏ ở Quãng Hàng cung của Hằng Nga chút nào vừa béo , vừa mập lại lười biến còn thiếu lễ độ "

Bạch Ngọc nghe đến thỏ Ngọc liền thắc mắc hỏi .

" Là thỏ Ngọc sao? Trên thiên giới này ngoài ta ra còn có một con thỏ khác à ? "

Tiên tử đáp " Sao lại không ? Ngươi không biết thỏ Ngọc ở cung Quãng Hàng à ? Chính là một con thỏ trắng béo ú hay ăn trộm cà rốt ở Cung Thượng Uyển "

Bạch Ngọc lắc đầu " Ta không biết , ta từ bé đến lớn đều ở Thanh Khâu đây là lần đầu ta đến Thiên Giới "

Bạch Ngọc từ khi còn là một con thỏ trắng chưa đủ lông đến khi trưởng thành trở thành Thánh Y nàng đều ở Thanh Khâu chưa từng rời khỏi Thanh Khâu nữa bước , tuy nàng đọc nhiều sách am hiểu nhiều thứ dù là tình yêu hay chuyện nhân sinh ái -biệt -ly nhưng phàm đều là những chuyện ở trần gian , lâu lâu lại nghe lão linh chi già huyên thuyên vài chuyện ở Thiên Giới , đối với hai chữ
" Thiên Giới " này nàng hoàn toàn mờ tịt thì làm sao nàng biết được ở đây cũng có một con thỏ như nàng lại còn là một con thỏ béo ú thiếu lễ độ .

Tiên tử kinh ngạc nhìn nàng " Là thật sao ? Thảo nào ngươi lại không biết con thỏ đó , nhưng mà có điều so với con thỏ béo kia ngươi không những trắng trẻo , mềm mại mà lại còn vô cùng đáng yêu nữa "

Bạch Ngọc nghe tiên tử áo hồng khen mà cứ liên tưởng mình được miêu tả như chén đậu hủ chưng mật , rất mập , rất mềm , rất trắng , nhưng bản thân được khen vẫn không quên khách khí nhìn người đáp " Không có gì , không có gì tiên tử quá khen rồi ta tuy có chút tài nghệ nhưng cũng chỉ là một con thỏ đạo hạnh thấp kém làm sao có thể so với tiên tử xinh đẹp như hoa như người được "

Tiên tử áo hồng cười e thẹn đưa tay véo một bên má trắng nõn của nàng .

" Ngươi thật là dẻo miệng cái miệng này của ngươi là ăn mật ong sao ? "

Bạch Ngọc không hiểu ý tứ của người chỉ đơn thuần tưởng người hỏi nàng có ăn mật ong không nên rất ôn thuận mà đáp " Có , ta ăn rất nhiều mật nhất là đậu hủ chưng mật "

Vị tiên tử bị con thỏ trắng ngốc nghếch này làm cho bật cười

" Tiểu thỏ trắng ngươi thật thú vị , lại còn rất đáng yêu " Tiên tử véo má nàng thêm một cái sau đó nhìn xuống thứ nàng đang ôm trong tay .

" Tiểu thỏ trắng , ta thấy ngươi mang nặng như thế , đây là gì vậy ? "

Bạch Ngọc cúi người nhìn bình sứ trắng trong tay mình đáp " Đây là rượu hoa đào Thủy Thần muốn ta đem đến cho Bồ Đào tiên tử nhưng mà ta lại không biết người ở đâu "

Nghe Bạch Ngọc nói tiên tử áo hồng liền cười bảo " Thì ra ngươi đi tìm Bồ Đào tiên tử "

Nghe tiên tử áo hồng nói Bạch Ngọc đoán được dường như người biết Bồ Đào tiên tử đang ở đâu .

" Nói vậy người biết Bồ Đào tiên tử ở đâu sao ? "

" Đương nhiên là ta biết "

" Vậy người chỉ ta có được không ? "

Tiên tử gật đầu " Được "

Bạch Ngọc mừng rở " Đa tạ tiên tử "

" Không có gì ta chỉ là biết nên thuận tiện chỉ thôi , bây giờ tiểu thỏ trắng ngươi cứ đi thẳng qua cầu Quảng Lộ ngươi sẽ gặp một cây Trúc Thần lớn ngươi đến đó lại đi tiếp một đoạn sẽ thấy phủ nhân duyên nhưng mà chưa tới đâu đến phủ nhân duyên rồi ngươi hãy nhìn sang bên trái đi một đoạn nữa ngươi sẽ thấy một cung điện rất lớn nơi đó chính là chổ Bồ Đào Tiên tử ở "

Bạch Ngọc được tiên tử chỉ đường nên rất cảm kích liền đa tạ " Cảm ơn tiên tử , ta đi đây lần sau gặp lại nhất định tặng người đan dược quý "

Tiên tử vui vẻ xua tay " Không có gì , không có gì , giúp người là việc tốt ngươi mau đi đi "

Bạch Ngọc gật đầu " Vậy ta đi trước , lần sau nhất định gặp lại "

" Nhất định gặp lại "

Nhìn thấy con thỏ trắng ấy lon ton chạy đi lúc này tiên tử áo hồng mới lấy tay che miệng cười khúc khích .

" Con thỏ trắng ngốc nghếch này là do cháu ta đem về thật sao ? Sao lại dễ tin người như vậy chứ , để ta xem thỏ trắng nhà ngươi làm sao tìm được chổ của bổn tiên tử " Tiên tử vừa nói vừa lắc đầu cười lại nhớ đến rượu hoa đào ban nãy người có chút suýt xoa tiếc nuối .

" Thủy Thần rượu hoa đào của cháu ta đành nếm sau vậy , cô mẫu bây giờ vẫn là nên đến thăm cháu trước "

Người nói rồi đạp đằng vân bay về hướng Thủy Thần cung .

......

Bạch Ngọc theo lời tiên nữ áo hồng chỉ đi hết cầu Quãng Lộ gặp một cây Trúc Thần lớn , sau đó nàng lại đi tiếp một đoạn dài nữa lại gặp nơi có tên là phủ nhân duyên nơi đó treo rất nhiều hoa đăng màu đỏ đều là dùng phép thuật treo lên , dùng linh lực thi triển nên ngọn đèn nếu gặp gió đều không thể tắt .

Nàng nhớ tới lời tiên tử áo hồng nói phải rẻ trái bắt gặp cung điện lớn mới là nơi Bồ Đào tiên tử ở .

Nàng đi theo chỉ dẫn cuối cùng cũng bắt gặp một cung điện lớn , lớn như Thủy Thần cung nàng đang ở vậy .

Bạch Ngọc ôm hủ rượu trong tay thò cái đầu nhỏ qua cửa cung nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng một tiên nam , tiêm nữ nào xuất hiện .

Nàng mạo mụi gọi to " Có ai ở đây không ? Ta là đến tìm Bồ Đào tiên tử để đưa rượu hoa đào cho người "

Vẫn không có động tĩnh , Bạch Ngọc chau mày " Lạ thật , không lẽ ta đến nhầm nơi , nhưng theo chỉ dẫn của tiên tử thì đúng là nơi này mà "

Bạch Ngọc gọi lần nữa nhưng tất cả vẫn im lặng . Nàng nghĩ tới nghĩ lui , nhìn tới nhìn lui bản thân lại không thể quay trở về dù gì cũng đi xa như vậy , nhưng nếu không quay trở về thì nàng biết làm gì hơn , trong cung điện lớn này lại không có bóng dáng một ai , cả một tiên nam , tiên nữ cũng không có thì làm gì có Bồ Đào tiên tử .

Nhất định bọn họ đã đi vắng hết rồi .

Suy nghĩ hồi lâu nàng quyết định quay trở về vẫn là thượng sách , nhưng vừa xoay người bước ra khỏi cửa cung được ba bước thì một con rồng đen lớn từ đâu bay tới dùng móng vuốt sắt nhọn quắp lấy thân nàng bay lên .

Bạch Ngọc la như sấm nổ vang trời đánh rơi cả hủ rượu hoa đào trong tay.

.....

Thủy Thần Cung .

Tiên Tử áo hồng hạ mây đáp xuống bên một hồ nước trong veo lất phất hoa đào đang nở rộ thỉnh thoảng có thể thấy một vài cánh hoa phất phơ vô tình rơi xuống buông mình trong dòng nước trong xanh lấp lánh ấy , cảnh xuân vô cùng hữu tình đến lạ .

Bát Nhã từ xa thấy tiên tử áo hồng vội vàng đến hành lễ " Tiểu tiên tham kiến Bồ Đào tiên tử "

Hắn cúi người trong lòng hắn chợt nhớ đến thỏ trắng " Nếu Bồ Đào tiên tử ở đây vậy con thỏ trắng kia đã đi đâu ? Nếu điện hạ biết mình làm lạc mất thỏ trắng của ngài ấy mình sẽ bị ngài ấy trừng phạt mất "

Tiên tử áo hồng có vẻ không mấy để tâm người đang hành lễ chỉ xua tay qua loa rồi bảo " Hạc Nhi cháu ta đâu ? Sao ta đến nãy giờ không thấy nó ? "

Bát Nhã cung kính đáp " Thưa Bồ Đào tiên tử điện hạ người đang ở trong thư phòng vẽ tranh "

" Vẽ tranh sao ? Hôm nay Hạc Nhi sao lại có nhã hứng vậy ? Ta phải đến xem thử mới được , mau dẫn ta đến thư phòng tìm nó "

" Vâng "

Thư đồng Bát Nhã tuân mệnh dẫn Bồ Đào tiên tử đến thư phòng tìm Thủy Thần .

Trong thư phòng yên lặng bốn bề đều là Thủy Lưu tạo thành , Lưu Hạc ngồi trên ghế trong tẩm điện của mình dung bút vẽ gì đó lên giấy thần sắc trông rất tập trung , nét mực nhẹ nhàng thanh thoát dáng người của hắn lúc điềm tĩnh càng thêm mê hoặc lòng người , chỉ đơn giản vận y phục trắng nhưng cũng đủ làm đám tiên nga ngoài kia cam tâm tình nguyện đổ gục vì hắn , đôi lúc đang vẽ mặt còn suy tư miễm cười , người trông rất khác lạ so với mọi ngày dường như hắn đang tương tư nghĩ về ai đó .

" Hạc Nhi cô mẫu đến thăm con đây "

Tiếng Bồ Đào tiên tử từ xa vọng vào , hắn vội vàng dùng pháp thuật che lại nội dung trên bức tranh ấy thành một hình vẽ rừng hoa đào đang nở rộ .

Hắn đứng dậy cúi người hành lễ

" Hạc Nhi tham kiến cô mẫu"

Bồ Đào tiên tử nhìn hắn nét mặt hân hoang " Không cần hành lễ , không cần hành lễ , cô mẫu là đến thăm con nghe tin con trở về ta rất vui , lần mất tích gần đây của con làm ta lo chết đi được"

Lưu Hạc cười

" Cảm ơn cô mẫu đã lo lắng , con vẫn ổn lần này bị người khác ám toán vô tình lại đến Thanh Khâu được người tốt cứu giúp mới thoát nạn cũng xem như là may mắn "

Nghe đến hai chữ Thanh Khâu Bồ Đào tiên tử chợt nhớ ra thỏ trắng " Có phải là con được một con thỏ trắng cứu hay không ? "

Thủy Thần hỏi " Sao cô mẫu lại biết ? "

" Là ta nghe Phụ Thần của con nói , chẳng phải lần này con trở về có xin phụ thần giữ lại một con thỏ trắng ở trong Thủy Thần cung sao ? Còn nói đó là Y nữ riêng của mình , nên ta đoán chắc hẳn con thỏ đó đã từng giúp đỡ con ở Thanh Khâu cho nên con vì muốn báo ân mới đem nó về đây , ta nói có đúng không ? "

Thủy Thần mắt thấp thoáng ý cười

" Cô mẫu đúng là tinh thông mọi việc , đúng vậy nàng ấy chính là người đã cứu con ở Thanh Khâu nhưng mà nàng ấy không phải là một con thỏ bình thường như mọi người nghĩ , nàng ấy chính là thỏ tuyết là Thánh Y của Thanh Khâu "

Bồ Đào tiên tử nghe đến đây bổng trợn mắt há mồm " Cái gì , con nói con thỏ bé tẹo đó chính là Thánh Y của Thanh Khâu sao ? Sao ta nhìn mãi mà không thấy giống chút nào vậy ? "

Thủy Thần hắn nghe cô mẫu mình nói bổng chốc nhíu đôi mày đem rậm " Ý cô mẫu là đã từng gặp nàng "

Bồ Đào tiên tử như bị bắt thóp khó nhọc bất đắc dĩ trả lời " Ờ thì khi nãy trên đường đến Thủy Thần cung ta có vô tình bắt gặp một con thỏ rất đáng yêu tay cầm một hủ rượu hoa đào cho nên ta có trêu ghẹo con thỏ trắng ấy một chút "

Bồ Đào tiên tử là người cai quản phủ nhân duyên, xinh đẹp tuyệt trần , tâmtính lương thiện nhưng nổi tiếng thù dai , rất thích bày trò chọc phá các tiên tử khác nên rất ít bạn và thường hay gây thù chuốt oát với các thượng tiên khác trên Thiên Giới.

Thủy Thần rất hiểu rỏ tính cách cô mẫu , người rất hay đùa giỡn quá trớn nên hắn không biết cô mẫu đã đùa thỏ trắng ngốc nghếch nàng đến mức nào rồi .

Thủy Thần cúi người " Cô mẫu xin người nói cho con biết , người thật sự đã trêu ghẹo gì nàng ấy ? "

Bồ Đào tiên tử bị hỏi lại đâm ra mất trí nhớ tạm thời nên chỉ ậm ờ .

" Ta chỉ thấy con thỏ ấy rất đáng yêu lại ngốc nghếch nên chỉ là chỉ sai nơi ta ở từ phủ nhân duyên sang Hỏa thần cung thôi "

Thủy Thần nghe đến đây đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an , hắn căng thẳng nhìn người .

" Cô mẫu con biết người rất thích đùa nhưng lần này người đùa hơi quá rồi , người chỉ nàng ấy đến Hỏa Thần cung chính là người đang gián tiếp hại chết nàng ấy đấy "

Bồ Đào tiên tử thất kinh , người thấy cháu trai có vẻ đang làm quá lên , người đơn thuần chỉ muốn đùa giỡn con thỏ ấy một chút , nếu đi sai chỗ tìm không ra nơi muốn tìm thì tự khắc mò về thôi làm gì mà hắn lại nói chết với chả không chết .

" Hạc Nhi con có làm quá không thế ? Ta chỉ đơn thuần chỉ sai chỗ con thỏ ấy muốn đến thôi , con có cần nghiêm trọng đến mức chết chóc không vậy ? Con yên tâm con thỏ ấy không tìm được chỗ ta ắt tự động trở về "

Thủy Thần lòng như lửa đốt " Cô mẫu thật không như người nghĩ đâu Hỏa Thần huynh ấy sau khi cùng con giao chiến với ma giới bị trúng độc châm của Bọ Cạp yêu nay độc vẫn chưa được giải nên huynh ấy phải bế quan trị thương không người nào dám ở Hỏa Thần cung làm phiền , nếu có người làm ảnh hưởng ắt tẩu quả nhập ma ngay cả thần tiên yêu ma cũng không thể phân biệt được chém giết vô tội "

Bồ Đào tiên tử bình thường thích đùa không ngờ mọi việc lại nghiêm trọng như thế này .

Người sợ hãi nắm lấy tay áo của Thủy Thần " Thật sao ? Hạc Nhi vậy ta phải làm sao ? Cô mẫu thật chỉ muốn đùa con thỏ trắng ấy chút thôi ta không nghĩ mọi việc lại nghiêm trọng như thế ? "

Bồ Đào tiên tử lúng túng tay chân cả lên đi tới đi lui không ngừng , Thủy Thần lại càng sốt ruột hơn hắn không biết Bạch Ngọc giờ ra sao đã đến Hỏa Thần cung hay chưa ? Hỏa Thần cung được bảo vệ bằng kết giới Hỏa Linh Chi Lực một con thỏ như nàng đạo hạnh thấp nếu bước vào phá vỡ kết giới làm Hỏa Thần tẩu hỏa nhập ma ắt không giữ được tín mạng .

Thủy Thần lòng như lửa đốt nhìn cô mẫu kiên quyết " Không được , con phải đến Hỏa Thần cung một chuyến "

Bồ Đào tiên tử nghe Thủy Thần nói đến Hỏa Thần cung liền vội vàng đốc thúc " Phải đó Hạc Nhi mau đi đi , ta sợ nếu con đến trễ con thỏ ấy cả bộ lông cũng không còn mất "

Thật là sao giờ phút này Bồ Đào tiên tử còn có thể nói lời xui xẻo như thế .

Thủy Thần gật đầu vội vã xoay đầu , thân ảnh liền biến thành một vệt sáng xanh lớn bay mất .

.....

Bạch Ngọc bị con rồng lớn thẳng thừng ném mạnh vào một góc cây lớn đỏ rực lá cây vì bị nàng va vào mà rung rinh chao đảo rơi cả xuống đất .

Cả người nàng va chạm vào thân cây sần sùi vỏ cây vô tình cạ lên da thịt nàng khiến lớp da mỏng manh kia bật máu.

Bạch Ngọc sợ hãi miệng không ngừng hỏi " Ngươi , ngươi là ai ? Sao lại bắt ta? "

Con rồng lớn chầm chậm bước đến vảy rồng đen bóng loáng có thể hiện lên gương mặt sợ hãi của nàng trong đó , cả người nó xung quanh tỏa ra một luồng khí đen bất thường , ánh mắt đỏ ngầu kinh dị như sát như diệt , răng nanh bóng loáng nhìn nàng khiến Bạch Ngọc chợt nhớ lại hình dáng Nhím yêu của ngày hôm đó .

Bạch Ngọc lùi về phía sau lưng bổng chốc chạm vào thân cây lớn , nàng sợ hãi nhìn con rồng trước mặt " Rồng đen ngươi đừng qua đây , ta , ta thịt ta thật sự không ngon đâu ? "

Mặt lời nói của nàng con rồng đen đưa móng vuốt mài một đường trên mặt đất tóe lửa như thể một con dao sắt nhọn chực chờ đâm phập vào người con thỏ trắng là nàng .

Sao nàng lại xui xẻo như vậy ở Thanh Khâu suýt chút nữa bị Nhím yêu ăn thịt bây giờ trốn đến Thiên Giới lại bị một con rồng đen ăn thịt .

Giây sau nó lao tới , Bạch Ngọc liều mình né được cuộn tròn người lăn qua một góc nhưng vô tình khiến lưng nàng mắc vào một nhánh cây nhọn gần đó , nhánh cay xước rách áo cùng da thịt nàng sau vai , Bạch Ngọc đau đớn đưa tay vịnh lấy vai cùng lúc này hai mắt nàng nhìn thấy một cây kim dài gắm ngang trên đỉnh lưng con rồng đen ấy.

Nàng lẩm bẩm " Mộc châm của Bọ Cạp yêu "

Bạch Ngọc là Thánh Y thanh khâu không phải chỉ mang tiếng hữu danh vô thực , 3000 năm sống ở Thanh Khâu ngày đêm chế luyện đan dược có loại độc nào nàng chưa từng biết , có loại độc châm nào nàng chưa từng nhìn qua kể cả Mộc châm của con rồng này nàng vừa nhìn đã biết đó là Mộc Châm của Bọ Cạp yêu .

Bạch Ngọc thở dốc mặt mũi nàng lấm tấm những vết trầy trụa ứa máu

" Thì ra con rồng này là bị Mộc châm của Bọ Cạp yêu làm cho tẩu hỏa nhập ma nên mới điên cuồng cắn loạn như vậy "

Nàng cố gắng đứng dậy , ánh mắt như muốn nuốt chửng nàng của nó vẫn đang hau háu nhìn nàng không từ bỏ , máu bắt đầu nhỏ giọt từ cánh tay ban nãy và vết thương sau vai nàng cũng đang rỉ máu một màu đỏ loang lỗ đốm này đốm kia cả y phục trắng của nàng men theo mu bàn tay rơi xuống mặt đất đánh động khứu giác khát máu của rồng đen một nùi hương thơm ngon mị hoặc vô cùng .

" Được rồi , rồng đen hôm nay ngươi gặp ta xem như ngươi may mắn , có câu lương y như từ mẫu không cứu không được "

Bạch Ngọc cố gắng đứng vững nhìn về phía con rồng đen đang khát máu kia , Bạch Ngọc hiểu rỏ nàng chân thân là một con thỏ tuyết nghìn năm máu của nàng , thịt của nàng là thứ có thể thu hút yêu khí trong lục giới , yêu ma nếu ngửi thấy liền thèm khát vô độ cả con rồng đang bị tẩu hỏa nhập ma kia cũng không ngoại lệ .

Nàng đưa tay cố gắng vận linh khí từ nội đan trong có thể , lát sau vài giọt máu đang rỉ trên người nàng đột nhiên ngưng đọng lại chúng biến thành những bong bóng máu đo đỏ bay lên giữa không trung , Bạch Ngọc nâng tay nhắm về phía con rồng ấy phất mạnh tay một cái những bong bóng máu liền lao về phía con rồng đen hung hãn kia , rồng đen nghe được mùi máu của thỏ tuyết như điên như loạn nhào tới nàng .

Ngay lúc này Bạch Ngọc thuận thế leo lên mình con rồng cố gắng ngồi vững dùng tay hết sức bình sinh rút mạnh cây Mộc châm trên lưng nó , con rồng lớn gầm lên một tiếng dữ dội đầy đau đớn khiến cảnh vật xung quanh đảo điên , cây cối , hồ nước rung chuyển dữ dội , nàng lại lợi dụng lúc nó đang ngữa đầu hét lên , nàng rút trong túi lọ Bạch Ngọc lộ đổ vào miệng con rồng ấy , con rồng đen thoáng chốc mắt từ màu đỏ đã chuyển sang màu đen trong tích tắc chứng tỏ chất độc đã bị bài trừ, nhưng lại vùng vẫy hất mạnh nàng trên lưng xuống lực đạo quá mạnh khiến nàng đập cả người vào một cái trụ lớn hộc máu bất tỉnh .

Trước khi ngất đi Bạch Ngọc mơ hồ thấy một thân ảnh áo trắng quen thuộc trước mắt buộc miệng thì thào

" Thủy Thần mau cứu ta "

Bạch Ngọc ngất đi , Con rồng đen giẫy giụa khi nãy người tỏa khí đen , dần dần hiện ra một thân nam trang mặt y phục đen dáng vẻ ngạo nghễ có thêm vài phần cương nghị khụy xuống nơi gần nàng .

Hắn ngước mặt tay ôm ngực trên miệng còn có một vệt máu đỏ tươi , hắn cố gắn hít sâu sau đó đứng lên chầm chậm bước lại chổ nữ nhân y phục dính đầy máu kia .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro