CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con chim lớn mà nàng nói sau khi được nàng dùng Bạch Ngọc thủy chữa trị vết thương nơi lòng ngực như hỏa lực thiêu đốt ấy của hắn đã dần biến mất , hắn không biết mình đã ngất khi nào , đã hôn mê bao lâu nhưng khi tỉnh dậy điều đầu tiên hắn làm là dùng nội đan vận khí kiểm tra xem linh lực của mình đã hồi phục chưa , nguyên thần có vì vết thương lần trước mà hao tổn không ? Kết quả sau một hồi vận khí hắn nhận ra vết thương của hắn đã dần bình phục hẳn thậm chí linh lực 9 vạn năm của hắn không những không mất đi mà dường như còn tăng lên vài phần , xem ra người tự xưng là Thánh Y này thật không đơn giản có thể cứu hắn một mạng còn có thể giúp gắn gia tăng linh lực chỉ trong thời gian ngắn như vậy .

Nam nhân áo trắng sau khi kiểm tra linh lực xong lúc này liền bình thản xuống giường hắn tiến đến một chiếc bàn gổ đặt đầy chai lọ ngã nghiêng lỉnh kỉnh vài lá thảo dược còn vun vãi khắp bàn , rơi đầy trên mặt đất trên bàn còn có một nữ tử áo trắng tóc búi lông thỏ đang ngủ say mặt dính đầy tro bếp .

Hắn cúi người đưa tay định giúp nàng lau bụi trên mặt .

Nữ nhân bổng lảm nhảm " Lão Linh Chi lão không được chạy , ta sẽ đem lão đi nấu thuốc bỏ vào lò luyện đan dược , đứng lại " tay còn đập xuống bàn mơ hồ nói .

Hắn bật cười điềm nhiên nói
" Con thỏ nhà ngươi thích dã thuốc như vậy sao ? Ngay cả ngủ mà cũng muốn luyện đan dược ta nghĩ cuộc đời ngươi nếu không được dã thuốc ngươi sẽ chết vì u buồn mất "

Giữa lúc tâm tình vui vẻ nhìn nàng , thỏ trắng bổng mở mắt , hắn khôi phục vẻ lạnh lùng trang nghiêm đứng thẳng dậy .

Bạch Ngọc dã thuốc ngày đêm , lại bên cạnh chăm sóc con chim lớn là hắn ba ngày liền bận đến mức cơm cũng không có thời gian ăn , ngủ cũng không có thời gian ngủ giường lớn lại nhường hắn chỉ có thể ngủ thiếp đi trên bàn .

Nàng dụi mắt , vươn tay ngáp dài một cái như vũ trụ hồng hoang miệng tròn như miệng ếch lại nghe ai đó
" Hừm " Một cái , nàng mở mắt .

" Chim lớn " Nàng đứng dậy " Ngươi tĩnh rồi sao ? Nhanh vậy à ? " Nàng tròn mắt nhìn hắn , đảo mắt nhìn một loạt từ đầu đến chân .

Nam nhân áo trắng tựa cười lại không nhìn nàng " Phải ta tỉnh rồi , cũng may có ngươi cứu giúp linh lực của ta đã hồi phục còn tăng lên vài phần , ơn này ngày sau ta nhất định sẽ trả nhưng tạm thời ta vẫn muốn ở lại nhà ngươi một thời gian " .

Hắn mất tích mấy ngày hiện giờ Thiên Giới đang cho người ráo riết đi tìm , mặc dù bây giờ linh lực hắn đã khôi phục nhưng nội thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn vả lại hắn cũng muốn ở lại nơi này một thời gian để tìm ra kẻ đã đánh lén hắn trong lúc giao tranh với Ma Giới khiến hắn suýt nữa mất mạng nếu không tìm ra chân tướng há phải Thủy Thần hắn quá vô dụng rồi sao ? Hắn cũng muốn nhân cơ hội ở lại nhà của nàng thỏ trắng này nhân tiện báo ân nàng một thể cũng tiện để dưỡng thương .

Thỏ trắng biểu môi lầm bầm không ưng thuận " Xí , mới tỉnh dậy đã xưng ta với ngươi , lúc sắp chết còn gọi ta một tiếng Thánh Y thế mà giờ lại , trở mặt , có câu lòng người hay thay đổi ta thấy lòng chim còn hay thay đổi hơn "

Hắn nhướn mày bước lại gần nàng

" Thế nào thỏ trắng ngươi có bằng lòng không ? "

Hắn hỏi Bạch Ngọc đang bận tâm chất vấn hắn nên thuận tiện gật một cái rồi mới chợt ngớ người .

Nàng vội vã sữa lời " Khoan đã , ngươi , ngươi vừa nói cái gì cơ ? Ở lại nhà ta á hả ? "

Hắn hiển nhiên gật đầu .

Tâm trạng Bạch Ngọc liền tụt dốc

" Tại sao chứ ? Ngươi khỏe rồi mà sao không mau đi đi , ngươi ở nhà ta làm gì ? "

Hắn đáp " Ta tuy hồi phục nhưng nội thương vẫn còn , huống hồ ta còn chưa báo đáp ơn cứu mạng lúc này bỏ đi há chẳng phải kẻ vong ơn "

Bạch Ngọc lắc đầu xua tay lia lịa .

" không cần , không cần lương y như từ mẫu , ngươi khỏe mạnh ta đã vui mừng mãn nguyện lắm rồi , đừng khách sáo , ta không cần báo ân "

Thật sự con thỏ nàng đây cần gì báo ân , nàng chỉ cần bình yên sống qua ngày mà thôi nay hắn đã bình phục lại có ý muốn ở lại nhà nàng thì ra là như nàng suy đoán hắn muốn bày mưu ăn thịt con thỏ thơm ngon là nàng .

Nghĩ đến đây lông thỏ nàng lại lấm tấm mồ hôi .

Thấy nàng từ chối hắn hồ nghi hỏi.

" Ngươi đây thật không cần báo đáp ? Ngươi là đang chê ta không có khả năng ? Hay là không muốn nhận ân tình từ ta ? " Hắn cố ý kéo dài giọng .

Bạch Ngọc đối diện lại cảm thấy con chim lớn này dường như đang nổi giận nếu nàng lại kiên quyết lắc đầu có phải hắn sẽ một phát nuốt mất nàng không ? Còn nếu nàng đồng ý có phải hắn sẽ độ lượng hơn một chút đợi nàng ăn uống no say béo mập lên một chút vài này nữa mới ăn nàng không ? Đằng nào thì cũng chết thôi thì thà ăn uống no say một chút lỡ có bị con chim ấy ăn thịt sau này nó gặp đồng bọn ít ra cũng kể đã từng nuốt một con thỏ tròn trịa béo ú thịt thơm , chắt ngọt ở Thanh Khâu là nàng như thế có chết cũng đỡ mất mặt .

Bạch Ngọc lắp bắp
" Ta không có ý đó "

Hắn khẽ cười gương mặt thêm phần tà mị .
" Vậy là thỏ trắng ngươi đồng ý "

Nàng máy móc gật đầu " Phải " Sau đó lại thuận miệng hỏi đánh lạc hướng hắn " Chim lớn ngươi đói chưa ? Ta , ta đi làm chút đồ cho ngươi ăn nhé ? "

Hắn đột nhiên thấy nàng xông xáo đến lạ thường nhưng vẫn không nghi ngờ nên trả lời
" Được , ta muốn ăn cá "

Bạch Ngọc nghe xong liền xông pha đeo lấy rổ mây như sấm chớp .

" Được ngươi yên tâm , ta nhất định sẽ đi bắt cá cho ngươi ăn , cá Thanh Khâu vừa to vừa béo như ta , à không vừa to vừa béo hơn ta còn ngon hơn cả ta nhất định sẽ làm ngươi no bụng ngươi tuyệt đối sẽ no bụng cho nên ngươi cứ yên tâm ngồi yên một chổ chờ ta trở về "

Hắn nhìn nàng gật đầu khó hiểu , nàng lại vội vàng chạy như ma đuổi , hắn đâu hề biết thật ra nàng rất sợ hắn đói quá sẽ ăn thịt con thỏ tự cho là thơm ngon là nàng nên mới hồ hởi chạy đi như thế , đúng là gổ mục không thể trạm trổ , đôi khi địch không có ý động mà quân đã vội vã chạy như heo .

....

Bên bờ Đại Thủy Bạch Ngọc chống cằm ngồi câu cá tự thế như sầu đời hận thế .

Nàng vừa câu vừa lảm nhảm

" Thảm rồi , thảm thật rồi con chim lớn đó muốn đóng quân tại nhà ta rồi , đường đường là Thánh Y Thanh Khâu thông minh lại xinh đẹp như ta bây giờ lại phải đi câu cá cho con chim lớn đó ăn " Nàng buông lỏng cần câu trong tay thở dài thêm đoạn nữa
" Biết thế ta không nên vớt con chim lớn đó về nhà làm gì để bây giờ cứ nơm nớp lo sợ không biết bị hắn nuốt chửng lúc nào , đúng là chuyện không thể tin được ta tức chết mà , tức chết mà "

Bạch Ngọc giậm chân chà cỏ ngồi không yên như thể đuổi hết cá dưới sông Thanh Khâu đi .

Lúc này phía xa một nam tử vận Y Phục trắng thanh khiết tóc xỏa dài đen tựa gổ mung , dáng đi ung dung tự tại nhẹ nhàng mà khoan thai như làn khói mỏng tiêu dao chốn hồng trần , đôi mắt như mơ hồ ảo ảnh khiến con người ta nguyện trầm luân say mê , chân mày hơi xếch lên như hồ ly , môi đỏ tựa cánh hồng ngủ quan thanh thoát tà mị khôn cùng , choáng ngợp cả cảnh vật xung quanh có thể nói đây chính là nhan sắc thanh khiết không vướn bật chút bụi trần .

Hắn khẽ cười nhìn nàng " Là ai chọc nàng đến độ phải tức chết vậy có thể nói cho ta nghe không ? "

Bạch Ngọc đang oán thán cuộc đời nghe thấy giọng nói xoay lại liền vội vã cúi đầu hành lễ " Bạch Ngọc tham kiến Đại Đế "

Người mà tiểu thỏ trắng nàng vừa tham kiến đây chính là Đại Đế Thanh Khâu Vân Sở được mệnh danh là tứ đại mỹ nam trong lục giới ngoài hắn ra ba người còn lại chính là Thủy Thần , Hỏa Thần của Thiên Giới và Hoa Thần của Hoa Giới .

Vân Sở chính là Đại Đế thứ mười của Thanh Khâu chân thân là một con hồ ly trắng chín đuôi , vẻ ngoài ung dung tự tại như không vướng bận chuyện thế gian nhưng lại vô cùng giỏi việc tham mưu , chiến lược nơi xa trường được thiên đế vô cùng ưu ái .

Hắn lại đặc biệt rất yêu mến con thỏ trắng là nàng .

" Không sao , với ta nàng không cần phải hành lễ " Hắn cúi người một tay đưa ra kéo nàng đứng dậy .

Bạch Ngọc không dám ngẩn đầu lí nhí trong miệng " Không được thấy vua như thấy trời ngài là Đại Đế , tiểu thần không dám phi lễ như thế rất không đúng "

Hắn cười phất nhẹ tay áo khoan thai nhìn nàng " Đúng vậy bất cứ ai cũng không thể bất kính với ta , nhưng chỉ riêng nàng ta cho phép nàng được quyền không cần hành lễ khi chỉ có ta và nàng , ta biết nàng đã 3000 năm khi nàng chỉ là một con thỏ nhỏ ăn trộm thảo dược ở cung ta , bao năm như vậy nàng vẫn cung kính ta như bao kẻ xa lạ khác , nàng thật sự chỉ xem ta là một người xa lạ đến thế sao ? "

Bạch Ngọc tròn mắt , nghe hắn nói nhiều như vậy nhưng nàng lại chẳng nhìn ra ý tứ của hắn cứ mơ mơ hồ hồ chính là không hiểu , nàng chỉ biết hắn là Đại Đế nàng chỉ là thần dân , thần dân gặp Đại Đế ắt phải hành lễ , cớ sao hắn lại phải dài dòng như thế gì mà xa lạ với không xa lạ .

Bạch Ngọc chớp mắt thu lại dáng vẻ cúi người hành lễ " Bạch Ngọc không dám không giữ phép tắc với người cũng không hề xem người là người xa lạ "

Nàng nghĩ sao thì nói vậy nhưng lại khiến hắn thoáng chút vui mừng .

Hắn tiến lại " Thật sao ? Nàng thật không xem ta là người xa lạ ? "

Bạch Ngọc vô tư gật đầu chính là cùng ở Thanh Khâu như chim , thú , gấu , thỏ ở chung rừng thì chính là người một nhà rồi đã là người một nhà thì ắt không xa lạ .

Nụ cười hắn càng thêm rỏ rệt .

" Tốt lắm , không uổng công ta yêu thương nàng " Hắn lấy tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ nàng " Nhưng mà ta khi nảy trông thấy nàng rất tức giận , có phải kẻ nào đó to gan chọc giận nàng không ? Nàng đừng sợ mau nói ra ta nhất định sẽ làm chủ thay nàng "

Bạch Ngọc cười đến khó khăn , đưa tay gãi đầu " À cái này "

Nàng có thể nói sao ? Nàng có thể nói là nàng đã trót dại cứu một con chim lớn vô ơn muốn ăn lì , ở lì tại nhà nàng không muốn đi nhân cơ hội liền ăn thịt nàng ngay sao , có thể nói sao ?

Bạch Ngọc ngẩm nghĩ một lúc lại trả lời .

" Không có Bạch Ngọc chỉ là điều chế đan dược không thành nên mới hơi tức giận thôi "

Hắn nghe nàng nói không chút nghi ngờ liền gật đầu sau đó đưa tay trái nhẹ phẩy một cái ngay tức thì liền xuất hiện một giỏ đựng đầy loại cỏ tím trên tay hắn .

" Bạch Ngọc , nàng nhìn xem đây là gì? "

Bạch Ngọc tròn mắt kinh ngạc như nhìn thấy vàng " Dạ Y Thảo " Nàng cười tươi như hoa mới nở nhìn hắn vui mừng khôn xiết " Đây chẳng phải bảo vật hiếm có ở Hoa giới hay sao ? Làm sao ngài có được ? "

" Là Hoa Thần tặng cho ta , hắn nghe nói Thanh Khâu ta có một nữ Thánh Y thích dã thuốc lại thông minh , xinh đẹp cho nên hắn có nhã ý muốn nhờ ta đem tặng nàng giỏ Dạ Y Thảo này mong nàng sớm ngày luyện được đan dược hiếm có trong lục giới này "

" Là thật sao ? " Nàng hồ hởi chạy đến ôm lấy giỏ thảo dược " Ta vui quá cứ như là được ăn đậu hủ chưng mật vậy"

Thấy Bạch Ngọc vui vẻ cười đến mức khóe miệng sắp đến mang tai khiến hắn cũng vui vẻ theo .

" Nàng thích đến vậy sao ? " Hắn hỏi

Nàng liền đáp " Phải , ta rất thích , thích đến không gì tả nổi , Bạch Ngọc tạ ơn Đại Đế ban thảo dược "

Hắn lấy tay véo nhẹ cái má trắng hồng hồng mềm mịn ấy của nàng .

" Không cần phải tạ ơn , chỉ cần là nàng thích bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho nàng " Hắn cố ý nói chậm lại cố ý để nàng nghe rỏ " Kể cả trái tim ta " .

Nhưng Bạch Ngọc lại là loại người hay đọc nhiều sách cố tỏ ra am hiểu nói chuyện triết lý nhân sinh nhưng chỉ số cảm xúc lại bằng không kinh nghiệm thực tiễn lại càng không có cái loại ý tứ này nói ra với nàng lại như nước đổ đầu vịt ào ào xuống đất.

Bạch Ngọc xua tay " Ta không cần , mỗi người chỉ có một trái tim dù là thú hay thần hay là con người đều cần tim để sống ta lấy tim của ngài há chẳng phải ngài sẽ chết sao ? Ta là người hành y , có câu lương y như từ mẫu sao ta lại có thể lấy tim của người còn sống là ngài chứ cho nên ngài không cần tặng ta , ta cũng không cần lấy "

Đại Đế Thanh Khâu nghe nàng nói xong liền không biết nên khóc hay nên cười , sao một con thỏ trắng như nàng lại ngu ngơ đến mức như vậy chứ , rỏ ràng là chân tình nhưng đến nàng lại thành moi tim đòi sống chết , hắn thật cũng hết cách .

Hắn lắc đầu nhìn nàng " Nàng đúng thật là hết cách , trời cũng tối rồi nàng mau quay về nhà dùng bữa đi có dã thuốc cũng đừng để bản thân bị đói "

Hắn vừa nói vừa lấy tay vén vài sợi tóc bên trán nàng .

Bạch Ngọc nghe đến cơm tối thì sực nhớ ra hai từ " Chim lớn " chết nàng thật rồi mãi vui mừng vì có được thảo dược quý nàng quên mất phải về nấu cơm cho con chim lớn kia ăn cá nàng câu trong giỏ nãy giờ có khi cũng đã quy tiên rồi , đến khi nàng về hắn có vì đói quá mà xơi tái nàng không ? Nghĩ đến đây thôi Bạch Ngọc đã rùng mình sợ hãi vội vã đeo giỏ cá lên vai .

" Bạch Ngọc xin phép về nhà trước , Bạch Ngọc chợt nhớ ra đan dược mà mình luyện vẫn chưa xong mong người thứ lỗi lần sau gặp mặt sẽ đem thuốc quý dâng người " dứt câu nàng liền vội vã chạy đi mất .

Bên bờ Đại Thủy nước trong xanh từng đàn cá bơi lội trong nước hắn đứng đó im lặng nhìn theo bóng nàng khuất dần mãi đến khi có một con chim chào mào bổng chốc từ đâu bay đến đậu trên vai hắn khẽ cất giọng .

" Vân Sở ngài quá si tình rồi , ta biết ngài đã 9 vạn năm nhưng chưa từng thấy ngài si tình như thế này bao giờ đem cả Ngọc Bảo Thanh Khâu tặng cho Hoa Thần đổi lấy một giỏ thảo dược cỏn con chỉ vì muốn thấy mỹ nhân cười , trên cõi trời đất này chắc chỉ có mình ngài là si tình tuyệt đối "

Hắn nghe con chim chào mào lãi nhãi bên tai liền miễm cười đưa tay cho nó đậu lên ngón trỏ mình , từ tốn đáp .

" Phải là ta sinh tình , có lẽ là từ lúc ta nhìn thấy con thỏ trắng bé nhỏ ấy ăn cắp chậu thảo dược của ta 3000 năm trước , một lần gặp gỡ chính là cả đời khó quên chỉ cần nàng ấy vui cho dù thế nào đi nữa ta cũng nguyện lòng "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro