CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Ngọc về đến cửa lại chần chừ không dám bước vào nàng thò cái đầu nhỏ của mình he hé nhìn qua vạch cửa xem thử con chim lớn muốn ăn thịt nàng đang làm gì , có phải hắn tức giận quá độ đang tìm nàng , muốn ăn thịt nàng rồi không ?

Nhưng thỏ trắng nàng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy hắn đang lúc nghĩ có phải con chim lớn ấy bỏ đi rồi không thì lúc này một cách tay vổ nhẹ lên vai nàng .

" Thỏ trắng ngươi đi đâu mà lâu thế ? bổn thần đói chết rồi " Hắn bất thình lình xuất hiện từ phía sau nàng .

" Á " Bạch Ngọc giật mình đến độ té ngã nằm dài ra đất , nàng nhìn hắn trân trân miệng lắp bắp không rỏ lời

" Ta , là ta đi bắt cá , ngươi , ngươi đừng qua đây , mặc dù ta biết ta về hơi muộn nhưng mà ngươi cũng đừng tức giận mà ăn thịt ta " Nàng giơ giỏ mây chứa đầy cá ra trước mặt hắn
" Cá , là cá ngươi muốn đây ngươi đừng có ăn thịt ta , ta bảo đảm bọn chúng còn thơm ngon hơn ta gấp trăm vạn lần "

Hắn đứng trước mặt nàng nghe nàng nói loạn xì ngầu cả lên liền chau mày

" Thỏ trắng nhà ngươi đang nói gì vậy ? Ta chỉ hỏi ngươi tại sao lại đi lâu như vậy hại ta đói đến sắp ngất xỉu ngươi lại trả lời ăn gì gì đó với ta , ngươi là đang nói đến cái gì ? "

Bạch Ngọc nuốt ực châm rãi hỏi hắn
" Không phải là ngươi muốn ăn ta sao?"

Hắn ngạc nhiên khó hiểu ý nàng " Ăn ngươi ? Bổn thần sao lại phải ăn ngươi ? "

Nghe hắn chắc nịch một câu mà tâm can thỏ trắng nàng bổng thở phào nhẹ nhỏm may quá thì ra hắn không đói đến mức muốn ăn nàng , cũng còn may cho nàng không bị hắn một phát nuốt chững .

Nàng khôi phục vẻ tỉnh táo tươi cười lắc đầu " Không có gì , là tại ta đói quá nên hồ đồ " Nàng đứng dậy phủi phủi tay và y phục " Chim lớn ngươi đói lắm rồi phải không ? Yên tâm ngay bây giờ ta sẽ đi nấu thức ăn cho ngươi , ngươi cứ tự nhiên mà nghĩ ngơi , ta xuống bếp làm nhanh thôi "

Nàng bước lùi chốc chốc xoay đầu nhìn hướng ra cửa bếp lại chốc chốc xoay qua nhìn hắn cứ như sợ hắn bước đến gần mình vừa đi vừa nhấn mạnh câu
" Ngươi ở yên đấy đợi ta , ta làm nhanh nhanh , đợi ta đấy "

Chim trắng lớn nhìn bộ dạng khó hiểu của nàng cũng không muốn hỏi đến , chỉ cảm thấy con thỏ trắng này thật lạ lùng nàng cứ như sợ hắn làm điều gì đó với nàng thì phải .

.........

Nhà bếp khói lửa mịt mù , rau cải , cá thịt văng tứ tung đôi khi còn thấy một cái chảo khét lẹt văng ra cửa sổ ai không biết còn tưởng nhà nàng đang bốc cháy vì khói đang theo đường cửa sổ ra ngoài mịt mù cả một khoảng .

" Ta xào này , ta băm này , ta bỏ loạn xì ngầu cho ngươi ăn chết này , đồ chim lớn thúi " Thỏ trắng nàng vừa xào rau vừa lẩm bẩm , bỏ gia vị vào hất hất chảo trông rất chuyên nghiệp lửa cháy phừng lên trong đáy chảo nhưng lát sau hơn một nữa đống cải xào lại nằm dài trên đất đen thui đen thủi trông rất kỳ dị , bên cạnh còn có một đĩa cá nướng chưa cạo vảy da cá đen như tro bếp nằm trổng chơ .

Lát sau nàng từ nhà bếp đi lên , bê hai đĩa thức ăn trên tay đặt lên bàn trước mặt hắn .

Hắn nhìn hai đĩa thức ăn một màu đen y như đúc liền nhìn nàng hỏi .

" Đây là thứ gì ? "

Bạch Ngọc hất mặt phủi tay đầy tự hào " Là thức ăn " Nàng đẩy đĩa tròn chứa mấy lọn tròn tròn thẳng tắp hạt cháy đen đến trước mặt hắn nói " Đây chính là ngô luộc bóng đêm " nàng đẩy đỉa tiếp theo nói " Còn đây là cá phơi nắng " .

Hắn nghe xong thiếu điều muốn trợn mắt há mồm vái lạy nàng " Ngô luộc bóng đêm , cá phơi nắng ngươi đang đùa với bổn thần à ? "

" Đùa gì chứ ? Đây chẳng phải là thức ăn sao ? Ngươi mau ăn đi ngươi vinh hạnh lắm mới được ta nấu ăn cho đấy , cho nên là mau ăn đi "

Nàng đẩy hai đỉa thức ăn đến trước mặt hắn , vinh hạnh ở đây mà nàng nói chính là nàng từ thuở khai sinh trên cỏi đời này đến giờ ngoài việc hái thuốc và dã thuốc nàng chưa từng vào bếp bao giờ , nàng cũng không biết cái gì gọi là nấu ăn , cho nên thỏ trắng nàng lần đầu tiên vì hắn mà xuống bếp làm ra một bữa cơm mà bản thân nàng cho là hoành tráng thế này , đúng là hắn rất cần phải cảm thấy vinh hạnh .

Hắn đẩy đĩa thức ăn ra xa ánh mắt chán ghét nói " Ta không ăn ? "

Bạch Ngọc trợn mắt " Sao lại không ăn ? Ngươi có biết để nấu bữa cơm này ta đã cực khổ thế nào không ? Nào là xào xào , rồi nấu nấu , rồi nướng nướng xém chút cháy cả lông thỏ trên đầu ta , vậy mà ngươi lại nói không ăn là ý gì hả ? "

Hắn thấy nàng tức giận hét đến chói tai , hắn cũng liền tức giận lại với nàng , hắn cho rằng đường đường là một Thủy Thần cao cao tại thượng như hắn , ăn phải có người gắp , uống phải có người dâng , thiện thực của hắn một lần cũng vài chục món sơn hào hải vị đủ màu , đủ sắc . Vậy mà một con thỏ nhỏ bé như nàng lại dám đem ra một thứ kì dị như vậy bảo hắn ăn , có phải nàng không muốn làm thỏ nữa rồi đúng không ?

Hắn kiên quyết bát bỏ " Không ăn chính là không ăn , cái thứ kinh tởm này ngươi bảo bổn thần làm sao nuốt trôi ? "

Hai chử kinh tởm bay ra từ cửa miệng hắn đập thẳng một đường dài trượt xuống mặt nàng , Bạch Ngọc khí giận bốc ra khỏi đầu ngon ngút lộ cả tai thỏ dựng đứng lên .

Bạch Ngọc đập bàn " Con chim lớn thối tha , ngươi không ăn thì không ăn cớ sao lại nói thức ăn ta nấu là kinh tởm , ngươi đúng là đồ chim lớn thối , thối quắc " Nàng còn lè lưỡi trêu ngươi hắn .

Hắn tức giận , hắn là Thủy Thần mà nàng lại dám kêu hắn là chim lớn thối đã vậy còn thối quắc , hắn mặt đỏ như Trương Phi dùng tay chỉ vào nàng .

" To gan , con thỏ trắng nhà ngươi lại dám lăng mạ bổn thần , ta sẽ dùng Thủy Linh Lung nhốt ngươi lại quăng xuống Đông Hải cho cá ăn "

Bạch Ngọc nghe đến chữ ăn thì tai thỏ liền cụp xuống chưa đầy 5 giây , nàng oán thán " Thảm rồi , thảm rồi mình quên mất hắn là con chim lớn hung ác lần này chọc giận lông mao của hắn , hắn liền muốn ăn thịt mình "

Bạch Ngọc vừa nghĩ vừa sợ lại đột nhiên rơm rớm nước mắt phụng mặt trông rất đáng thương nhìn hắn .

Hắn đối diện nhìn nàng bổng tai cụp mắt ươn ước liền nghĩ " Có phải dọa nàng ấy sợ đến độ muốn khóc rồi hay không ? Ta ở lại đây là muốn báo ân nàng ấy mà bây giờ lại dọa nàng ấy đến khóc thế này , dù sao nàng ấy cũng từng cứu ta "

Đang lúc muốn mở miệng nói , Bạch Ngọc lúc này chợt khóc ầm lên , nàng ngồi xuống ghế vừa khóc , vừa la , vừa ăn vạ.

" Chim lớn ngươi đúng là độc ác mà , ta là người đã từng cứu ngươi , ngươi có biết hôm đó ta cõng ngươi từ bờ Đại Thủy về cực khổ như thế nào không ? Ngươi nặng như vậy ta lại bé nhỏ như vậy nhưng vì cứu ngươi ta đã cõng ngươi về nhà suốt quãng đường dài đến lưng cũng muốn gãy mấy ngày không đi lại được chỉ vì đau lưng "

Hắn thấy nàng vừa khóc vừa kể lời nói liền ngập ngừng trông rất tức cười " Ta , ta , là ta không "

Bạch Ngọc lại khóc lớn hơn tiếp tục kể khổ với hắn " Chưa kể lúc ngươi hôn mê là ta dã thuốc ngày đêm chăm sóc ngươi , cả giường lớn cũng nhường cho ngươi nằm , bản thân ta phải ngủ trên bàn , ngươi còn không biết ơn ta lại muốn ăn thịt ta hết lần này đến lần khác , ngươi xem trên đời còn có đạo lý này hay không ? Hu Hu "

Ăn thịt hắn có ý định ăn thịt nàng từ bao giờ ?

Hắn phản bác " Ta nào có ý định ăn thịt ngươi "

Bạch Ngọc phản biện" Ngươi chính là có ý đó "

Thấy nàng khóc không ngừng hắn như gà mắc thóc bối rối lúng túng không biết làm thế nào thôi thì nàng nói gì cũng đúng thuận theo nàng vậy , thỏ trắng nàng khóc lại he hé mắt nhìn hắn , thấy biểu hiện của hắn lại vờ khóc to hơn .

" Hu Hu , ông trời ngó xuống mà xem này còn có đạo lý không ? Có đạo lý không huhu .. Huhu "

" Được rồi , được rồi ngươi đừng khóc nữa , ta ăn là được rồi chứ gì ? " Hắn tạm thời dùng lời lẽ này để dỗ nàng , Bạch Ngọc nghe thế liền hồ hởi đẩy hai đỉa thức ăn ấy đến cho hắn nhe răng thỏ " Được , vậy mau ăn đi " .

Chim lớn thấy nàng khôi phục sắc mặt nhanh như chớm liền hồ nghi nhìn nhưng giây sau con thỏ ranh ma nàng lại tiếp tục rơm rớm nước mắt khóc
" Ngươi nhìn cái gì ? Ngươi bảo ta là ngươi sẽ ăn mà , có phải bây giờ ngươi lại chê rồi hay không ? Híc Híc " nàng lấy tay áo đưa lên lau nước mắt hít hít mũi .

Hắn thấy nàng lại sắp khóc nữa rồi cho nên miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở gắp một miếng cá trong đỉa đen đến mức khó nhìn kia nít thở bỏ vào miệng .

Quả đúng như hắn nghĩ cá không những màu sắc không đẹp mà mùi vị cũng cực kỳ khó ăn vừa đắng vừa mặn vô cùng khó nuốt .

Lúc này trong bụng của một con thỏ nào đó đang cười thầm " Cho mi chết nhé đồ chim thối ta đã bỏ rất nhiều muối vào con cá này thậm chí còn đem nó đi ngâm muối còn không mặn chết ngươi , này thì ở lì nhà ta , để ta xem ngươi ăn món ta nấu rồi còn có can đảm ở lại nữa hay không ? "

Thỏ Trắng tinh nghịch nàng vừa nhìn hắn ăn vừa cười trong bụng nhìn sắc mặt khó coi của hắn nuốt từng miếng từng miếng cá xuống nàng rất hả hê tốt nhất hắn ăn xong sợ quá bỏ chạy hay là mất cả vị giác để không còn khẩu vị mà thôi nghĩ tới việc nuốt chững nàng .

Thật là một mũi tên trúng hai con nhạn , quá xuất sắc .

Nàng cười rồi lại nghĩ , nghĩ rồi lại cười như phát điên cứ dại dại đứng đó nhìn hắn .

Hắn hỏi " Ngươi đang cười gì đó ? "

" À không có gì , chẳng qua thấy ngươi ăn ngon như vậy ta cũng cảm thấy rất vui , ngươi cứ ăn tự nhiên , ta đang giảm cân nên ngươi cứ ăn hết đi nhé , ăn nhiều vào "

Nàng khuyến khích hắn , nhưng món ăn đó nàng nhìn còn thấy sợ thì làm sao hắn nuốt nổi hắn đặt đũa xuống .

" Ta no rồi , ngươi mau đi nấu nước cho ta tắm đi "

Lời tác giả " là anh muốn báo ân ư ? sao thấy anh sai con gái người ta quài vậy ? Why .. why ❓ "

" Nấu nước , sao lại là ta ? "

" Không là ngươi thì là ai ? "

" Sao ngươi không ra suối mà tắm , còn nấu nước cái gì chứ ? "

" Ngươi đùa à ? Thân thể bổn tiên cao quý sao có thể ở chốn lộ thiên mà phơi bày cho kẻ khác xem còn ra thể thống gì nữa ? "

Hắn sao lại tức giận , con chim thối này thật khiến nàng khó hiểu , nhưng mà nhưng mà dường như hắn lại muốn nhai nàng rồi thì phải , hắn nhìn nàng vẻ mặt rất khó coi , có phải là muốn ăn thịt nàng không ? Nghĩ đến đây nàng bổng thất kinh khi hắn đột nhiên bước gần lại nàng , con thỏ như nàng lá gan rất nhỏ lại bị hắn dọa cho liền nói " Ngươi ngươi muốn làm gì ? Ngươi đừng tức giận ta sẽ đi nấu nước ngay , ngươi đừng ăn thịt ta , thịt ta không ngon đâu , Á "

Nói dứt câu liền bỏ chạy đi mất còn hắn thì chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra .

.....

Trên chiếc bàn bừa bộn chai lọ như mọi khi , Thủy Thần hắn lại không ngủ mà đứng đó trầm ngâm nhìn nàng đang say xưa ngủ , đôi lúc còn cười cười , có lúc lại nhăn mặt , có lúc miệng lại nhai nhai gì đó khiến hắn trông thấy rất thú vị .

" Người ta đồn rằng Thánh Y Thanh Khâu là một bà lão già nua giỏi y thuật sống trong rừng sâu nhưng mà lại chẳng ai ngờ rằng Thánh Y Thanh Khâu lại là một cô nương xinh đẹp thế này , chân thân lại là một con thỏ tuyết lông trắng " Hắn bất giác cười cúi người lấy tay lau nhẹ vết lọ nghẹ trên trán nàng " Bẩn chết được , nhưng mà nhìn nàng ấy cũng rất đáng yêu chỉ là ta không hiểu sao mỗi lần nàng gặp ta lại bảo ta đừng ăn thịt nàng "

Màng đêm kéo dài , tinh quân trên trời đã bắt đầu treo trăng , rãi sao khắp ngân hà , Hắn thân ảnh cao lớn đơn độc trong bộ bạch y trắng muốt khẽ đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao , tà áo phất phơ theo gió sau đó lại đưa mắt nhìn con thỏ trắng nhỏ đang ngủ say miễm cười hiền hòa .

" Thỏ trắng ta phải làm phiền nàng một thời gian nữa rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro