Bạch Cúc Chi Tinh Khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa gốc: Pure White Zinnias

====================================

Khi tôi lên tám, tôi đã mất gần như tất cả mọi thứ.

Bệnh "Mất trí nhớ" mà y tá đã nói khi tôi thức dậy với một căn phòng trắng sáng được nối với nhiều máy bíp và tiếng rên rĩ khác nhau. "Cháu có nhớ tên của mình không?" Tôi đã vật lộn một lúc trước khi gật đầu.

"Cháu là Y/n L/n. Cháu vừa tròn...tám tuổi. Và...và...."

"Đừng làm mình áp lực quá." Cô y tá nói, đặt bìa kẹp hồ sơ xuống và vội vàng đi lấy cho tôi một ly nước, "Nếu cháu đợi, ký ức của cháu sẽ tự nhiên quay trở lại với cháu thôi." Tôi nhấp một ngụm trong ly khi cổ đưa nó cho tôi, để cổ đỡ tôi ngồi vào một chỗ, hầu như không để ý việc bàn tay tôi run rẩy và thân thể tôi đau nhói." Cháu còn nhớ gì khác về bản thân mình không? Màu mắt của cháu? Thích hay ghét gì? Vài sở thích khác và bạn bè?"

Tôi lùng sục bộ não của mình để biết thêm thông tin nhưng mọi thứ dường như được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc. Ngay cả những điều tôi biết cũng cảm thấy mờ ám và không thực tế, như thể tôi bịa ra hoặc lôi chúng ra từ đâu đó. "Ummm... màu mắt của cháu là e/c. Cháu cố gắng thể hiện cảm xúc của mình ... ummm ... " Cô y tá khẽ nhìn tôi nhẹ nhàng và thấy vẻ mặt vô hồn trên khuôn mặt tôi.

"Vậy đó là lý do tại sao... "Cổ nói với chính mình nhiều hơn là với tôi," Hầu hết các bệnh nhân bị mất trí nhớ sẽ trông thất vọng hoặc tức giận vào lúc này. Nhưng trông cháu chỉ thấy buồn chán." Tôi lại nhìn cổ ghi chú vào tấm bảng tạm thời, cố gắng xem qua bất kỳ thông tin nào khác mà tôi có thể biết.

Mình thích sách và đọc sách. Mình ghét bị bắt nạt vì hồi nhỏ mình từng bị bắt nạt. Và...mình yêu mưa. Một cảm xúc mạnh mẽ tràn ngập trong tôi khi nghĩ về nó.

'Hở' Tôi nghĩ thầm, quay đầu về phía cửa sổ hé mở khi rèm cửa đung đưa theo gió và cảm thấy thất vọng đôi chút khi trời có vẻ nắng. 'Có một lý do khiến mình cảm nhận điều này...nó là gì chứ?' Nhưng câu trả lời sẽ không đến với tôi, cho dù tôi có lê bước bao xa qua màn sương mù mờ mịt che mờ tâm trí tôi. Nó có thể là gì? Hoặc...người nào? Cảm thấy cơn đau đầu kéo tới, tôi khẽ nhăn mặt, thu hút sự chú ý của y tá.

"Ôi! Lỗi của cô, cô xin lỗi. Cô nên đi nói với bác sĩ rằng cháu đã tỉnh dậy. " Cổ đặt chiếc bìa kẹp hồ sơ xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường tôi và bỏ đi qua cánh cửa. Tôi nhìn xuống chiếc ly trên tay, nước vẫn run lên nhẹ nhàng với những co giật nhỏ nhoi của đầu ngón tay tôi. Bây giờ tôi chỉ có một mình, tôi cảm thấy...kỳ lạ. Có hai điều to lớn mà tôi đã bỏ lỡ, tôi biết nhiều điều như vậy. Nó làm tôi phát bực.

Tôi biết tốt hơn hết là cố gắng và đứng dậy ngay lập tức, tôi bị thương vì một chuyện nào đó đã xảy ra, tôi có thể nhận ra điều đó từ những bông băng quấn quanh cánh tay và đầu và và những kim tiêm đâm vào da giúp nối tôi vào những chiếc máy kềnh càng. Bố mẹ mình...chị gái mình... cố nhớ lại những gì đã xảy ra chỉ mang lại cho tôi những tia sáng đẫm máu, ngọn lửa và la hét... rất nhiều và rất nhiều la hét. Nhưng từ những gì tôi nghe được, không có giọng nói nào trong số đó là của tôi. 'thật kỳ lạ' tôi tự nghĩ, quay lại nhìn ra cửa sổ.

"Con bé dậy rồi sao?!"

"Thưa bà, làm ơn, chúng tôi cần cô bé được bác sĩ kiểm tra trước, bà không thể vào trong đó!"

Giọng nói vang ầm ĩ từ bên ngoài phòng của tôi, thu hút sự chú ý của tôi về phía họ. Một giọng nói là cô y tá từ trước, giọng còn lại nghe khó chịu mà quen thuộc và rất điên cuồng.

"Y / n!" Cánh cửa bị bật tung, bóng dáng của một người phụ nữ cao với mái tóc dài và đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi đầy lo lắng.

"Thưa bà, làm ơn! Cô bé bị mất trí nhớ và chúng tôi cần để bác sĩ kiểm tra cho cô bé! Nếu bà gây căng thẳng cho cô bé, nó có thể gây hại-"

"Mất trí nhớ" Người phụ nữ ở cửa mở to mắt nhìn tôi, sự hối hận chậm chạp vượt qua cái nhìn hoảng sợ trên khuôn mặt của bà ấy. "Ôi, không... c-con tôi...con-!" Bà ấy tự cắt ngang mình và một tiếng nức nở bao trùm lấy cơ thể bà ấy, hai bàn tay đưa lên che miệng. "Vậy con bé không biết chuyện gì đã xảy ra với cha mình...với chị gái nó ư?" Giọng bà ấy run rẩy khi nhìn chằm chằm vào tôi một cách bất lực, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt bà ấy khi tôi nhìn lại một cách lúng túng.

"Không, thưa bà. Tôi...bác sĩ..." Cô y tá dường như không biết phải làm gì, nhìn giữa tôi và người phụ nữ ở cửa lo lắng. Thêm hai người đột ngột vào lúc đó, một người mặc đồng phục y tá, kéo tay người kia mặc áo khoác phòng thí nghiệm vào.

"A-ah, L/ n-san. Thật tốt khi thấy cháu tỉnh táo. B-Bây giờ mọi người có thể rời khỏi phòng, tôi cần thực hiện một vài bài test để kiểm tra sức khỏe. Bây giờ cô bé tỉnh dậy rồi." Người phụ nữ đang khóc nhìn tôi tuyệt vọng lần cuối trước khi cho phép mình được các y tá hộ tống ra ngoài, nén tiếng nức nở trong lòng bàn tay. Tôi sợ hãi nhìn họ đi, tay nắm chặt ly hơn.

"Um-y tá Higa nói với chú rằng cháu bị chứng mất trí nhớ."

"Nó tự nhiên hiện ra." Tôi thầm trả lời, không chắc mình nên phản ứng thế nào sau khi chứng kiến cảnh đó. Rõ ràng người phụ nữ đang khóc là một người quan trọng đối với tôi? Hoặc ít nhất, đó là những gì tôi cho rằng, rốt cuộc bà ấy đã gọi tôi là 'con bà ấy'. Bà ấy có vẻ rất đau khổ vì điều gì đó - có lẽ là một chuyện nào đó đã xảy ra khiến tôi rơi vào tình trạng này ngay từ đầu. "Không ai nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra. Và...cháu không thể nhớ bất cứ điều gì cả."

Bác sĩ nhìn xuống tôi một cách lo lắng và ngập ngừng, "Chà một cuộc điều tra chính thức cảnh sát đang được thực hiện vào lúc này, vì vậy tất cả những gì chú có thể nói với cháu là cháu đã bất tỉnh khoảng ba ngày và cháu và gia đình cháu đã dính vào một vụ tai nạn xe hơi." Chú ấy ho vào nắm tay của mình, lấy cái bìa kẹp hồ sơ mà trước đó y tá đã xem qua và lướt qua tờ giấy được kẹp trên đó, "Cháu và mẹ cháu là những người sống sót duy nhất. Chị gái cháu và bố cháu đều đã thiệt mạng."

Ngọn lửa. Máu. Khói. La hét. Giờ tôi nhớ ra rồi. Một cái cây đổ ập xuống trên người bố và chị tôi bên cạnh chiếc xe, cả hai bị đè chết ngay lập tức. Mẹ hét lên và tôi...tôi mở to mắt nhìn khắp nơi khi ngọn lửa bao quanh chúng tôi. Nó...giống như bầu trời được tô đỏ với huyết bắn tung tóe cửa kính ở một bên và ngọn lửa lem lém ở bên. Và... và có một khuôn mặt nhìn vào chiếc xe từ phía sau, tôi có thể nhìn thấy trong mảnh vỡ phản chiếu của gương chiếu hậu bị nứt nhưng tôi không thể nhìn thấy đó là ai. Dù nó là gì đi nữa... nó có một khuôn mặt hắc ám và cảm thấy nham hiểm đến mức chỉ cần nghĩ lại nó thôi cũng khiến da tôi nổi gai ốc và tim tôi đập thình thịch rồi.

Đầu tôi ngã xuống bàn tay tôi với một lực đau đầu đột ngột của tôi,  chiếc kính rơi sang một bên và vỡ thành nhiều mảnh trên đất. 'Cái quái gì vậy?!' Tôi nhớ mình đã nghĩ,  những ngón tay co giật trên da đầu và luồn vào tóc một cách tuyệt vọng. Cảm giác như có ai đó đang dùng búa tạ đập vào bên trong óc tôi.

"L-L/n-san!" Bác sĩ gọi khi máy theo dõi tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tiếng ồn không giúp được gì cho tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng than khóc tuyệt vọng, tiếng la hét đau đớn, tiếng lạo xạo mà xương của chị tôi phát ra khi chị ấy dần dần bị nghiền nát dưới sức nặng. Tiếng bíp lớn không đổi khi căn phòng bắt đầu xoay nhanh hơn và nhanh hơn xung quanh tôi, tôi cảm thấy mình bị đẩy về phía sau bởi nhiều bàn tay. Cảm giác này là gì?! Cảm giác bất lực và tuyệt vọng hòa vào nỗi kinh hoàng - nó nhiều quá. Quá nhiều! Những ngón tay đen nhánh vươn ra khỏi góc khuất trong tiềm thức của tôi, kéo đầu tôi về phía tấm kính vỡ. Nó đâm tôi hết lần này đến lần khác cho đến khi máu nhuộm mắt tôi và tôi không thấy lúc trước được sự mờ nhạt, đỏ ngầu do nhìn thấy.

Một cơn đau dữ dội xuyên qua đầu tôi. Bóng tối mờ ảo đã che khuất màu trắng và màu đỏ của phòng bệnh viện. Mình đã ở đâu? Mình có quay lại xe không? Mình ở trong bệnh viện à? Đầu óc tôi cứ trôi nổi liên tục.

"Ô xy....nhanh lên!"

Ô xy? Tiếng bíp lớn của máy theo dõi tim cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Đây có phải là cảm giác chết không? Từ phía sau lưng của các y tá vô danh xung quanh tôi, tôi có thể thấy một bóng người mặc đồ đen, đang nắm lấy tay một bé gái. Khi ý thức của tôi mờ dần, cô gái mỉm cười với tôi với một ánh mắt lấp lánh. 

"Sớm thôi!" Cô nói, giọng cô ta phủ một lớp tĩnh dày mà tôi phải gắng sức lắm mới nghe được." Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ đến và mọi chuyện sẽ ổn thôi! Không phải vậy sao-?" Cô ta nói tên một người, nhưng đến thời điểm đó tôi không thể nghe thấy gì hết. Mắt tôi bắt đầu nhắm lại khi một chiếc mặt nạ được buộc lên môi và mũi.

khi ý thức của tôi mờ dần, cô gái vượt qua một khoảng cách mờ ảo, nắm tay một người. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro