Một Chút Chi Mao Lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Hanful Of Buttercups

===============================

Nghe tin chị dâu xảy ra chuyện, chú tôi đã nhanh chóng đưa một đứa tám tuổi là tôi về sống cùng vợ và hai anh em họ của tôi.

Dì và chú tôi đã...ổn, chắc vậy. Họ đối xử với tôi như một con búp bê mỏng manh, nói giọng dịu dàng xung quanh tôi và tránh mọi đề cập tới cha mẹ và chị gái tôi như chỉ đơn giản là nghe thấy tên của họ sẽ khiến tôi trở nên tồi tệ. Mặc dù vậy, họ vẫn đối xử tốt với tôi, đảm bảo rằng tôi được cho ăn uống sạch sẽ và luôn có quần áo mới để mặc. Nó ... khác xa so với hoàn cảnh mà trước đây tôi gặp phải.

Với mẹ tôi phải làm mọi thứ cho bản thân và cuối cùng tôi học được cách sống sót mà không có sự giúp đỡ của người lớn. Tôi vẫn nhớ vẻ mặt xót xa của dì khi biết tôi, một đứa bé tám tuổi, biết rõ cách làm việc trong bếp và máy giặt khi con của bà ấy không biết chúng hoạt động ra sao. 

Tôi... thực sự rất thích được cưng chiều như thế này, cho dù nó chỉ kéo dài vài tháng. Tôi không thể nhớ nhiều về cuộc sống trước vụ tai nạn xảy ra, nên lần này, tôi thực sự cảm thấy mình như một đứa trẻ. 

Nhược điểm duy nhất của việc sống với dì và chú tôi là anh em họ của tôi. Vì lý do gì đó, họ ghét tôi. Chieko và Kentaro là tên của bọn chúng -  lý do duy nhất tôi muốn nhớ là vì tôi không ngừng tò mò xem sự thù ghét của họ bắt nguồn từ đâu. Ganh tỵ ư? Ảo tưởng sao? Có lẽ tất cả chỉ để cho vui. Dù sao thì họ cũng thích tìm cách tạo dựng cuộc sống của tôi, và việc tôi ở lại với họ, địa ngục.

Kentaro là nhỏ trong số hai anh chị em, và được cho là người dễ xử lý nhất. Ổng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, nên chúng tôi học chung trường một thời gian. Trước khi tôi đến, ổng chắc chắn đã tung tin đồn về tôi trong toàn bộ lớp học của mình, theo kiểu đồn thổi phổ biến ấy, lan truyền như cháy rừng trong toàn bộ học sinh vậy. Ổng luôn khuyến khích bạn bè (và những người trong lớp của tôi nếu ổng có tình cờ gặp họ ở hành lang) hãy chọc tức tôi bằng những chiêu trò thông thường: Đồ mưa kì quặc, em gái mưa, nhà máy nước như thường lệ. Mặc dù vậy, ổng vẫn để tôi ở nhà một mình và hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của tôi, nghĩa là ít nhất tôi không phải gặp ổng mỗi giây trong ngày. 

Chieko là người tệ nhất. Chị ta lớn hơn tôi sáu tuổi và, là con gái duy nhất trong một căn nhà ba phòng ngủ, buộc phải chia sẻ phòng của cô ấy với tôi. Điều mà chị ta không hài lòng. Ở mọi thứ.

Tôi thường đi học về để thấy bài tập về nhà bị xé vụn hoặc thậm chí đồ đạc của mình bị đập nát hoặc rách nát. Chieko sẽ tìm mọi cớ để dằn vặt tôi về từng chuyện nhỏ nhặt. Có lé đến lượt tôi rửa bát, và tôi để lại vệt xà phòng trên đĩa yêu thích của chị ta, hoặc có thể tôi đã thở quá to trong phòng khi chị ta đang 'học bài'. Chị ta luôn có lý do gì đó để phàn nàn. Thỉnh thoảng khi tôi cố ngủ, chị ta thì thầm những cái tên đáng sợ vào khoảng trống giữa giường của bọn tôi và đặt báo động vào buổi sáng sớm để tôi thức dậy trước khi đi học và không thể ngủ tiếp

Sự thiếu phản ứng của tôi đối với hành động của chúng mà tôi nghĩ là điều khiến chúng băn khoăn nhất. Chúng đã mong đợi tôi khóc và than vãn với mẹ của ngay khi bắt đầu làm phiền, hay thậm chí trút cơn giận lên họ, nhưng cả hai người đều ngạc nhiên và hơi bối rối khi tôi tiếp tục công việc như không có gì xảy ra. 

Có lẽ đó là lý do bọn chúng tiếp tục làm những gì đã làm sao? Thôi kệ đi.

Dù sao đi nữa, chỉ sau hai tháng ở với họ, chú tôi muốn gặp tôi trong phòng khách. Khi tôi đến đó, phớt lờ những lời nhắc nhở của Chieko trên đường đi, chú ấy quay sang tôi với ánh mắt buồn bã, khó xử.

"Sự sắp xếp này không hiểu quả ... phải không? "chú ây hỏi với giọng trầm và lo lắng. "Chú nhận thấy rằng kể từ khi cháu đến, cả Chieko và Kentaro đều không vui. Và chú nghĩ cháu cũng vậy, đúng không?" Chú thở dài một mình, quay mặt đi với tôi, vẻ tội lỗi. 

"Cháu yêu, chỉ cần biết rằng đây không phải là vì mọi người ghét cháu." Dì nói thật nhẹ nhàng khi bước lên phía sau tôi từ nhà bếp, đặt một bàn tay an ủi lên vai tôi "Dì và chú đã suy nghĩ về quyết định này trong vài tuần nay và nghĩ rằng điều này sẽ tốt nhất cho cả ba người." 

Tôi cảm thấy hơi tò mò về lời nói của dì ấy. Họ có thể lên kế hoạch gì chứ? Họ có đuổi tôi đi không? Hm, tôi thực sự khá mong đợi điều đó. Kể cả khi tôi là nạn nhân, một bậc phụ huynh có xu hướng tin tưởng con mình hơn - cho dù đó là từ chối hay tình thương. 

"Y / n ... Sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ cho cháu xem." Họ đưa tôi đến một khu chung cư cách nhà riêng của họ một quãng đi bộ ngắn. Họ giải thích với tôi trong thang máy lên tầng ba rằng họ sẽ kiểm tra tôi một lần mỗi ngày và gọi điện hàng ngày hoặc gửi Chieko hoặc Kentaro đi khắp nơi nếu họ không thể làm một trong hai việc đó. Họ cũng sẽ trả tiền cho bất cứ đồ đạc nào tôi muốn và tiền thuê nhà của tôi và đến mua hàng tạp hóa mỗi tuần một lần. 

"Cô chú nghĩ đây là hành động tốt nhất, bởi vì cháu không thực sự cần cô chú đâu,"dì tôi nói, nhìn quanh nhà bếp,"cháu biết rõ hơn cô chú làm thế nào để chăm sóc bản thân. Thành thật mà nói, nó làm trái tim tôi tan nát nhưng ... " dì ấy và chú tôi tránh giao tiếp bằng mắt khi họ đưa cho tôi chìa khóa.

"Đây thực sự không phải là điều mà em trai chú mong muốn. " chú tôi thở dài, vò tóc tôi khi tôi nhìn chằm chằm xuống chiếc chìa khóa hình trái tim bằng nhựa gắn vòng tròn kim loại giữ chìa khóa cho ngôi nhà mới của tôi.

Họ cho tôi ở lại với họ thêm hai tuần nữa khi đồ đạc tôi đích thân chọn được chuyển tới căn hộ. Thật sự là hai tuần thư giãn. Kentaro hủy bỏ những vụ bắt nạt thường ngày, nghĩa là tôi có thể yên nghỉ tại bữa trưa, và Chieko bắt đầu giả vờ như tôi không có ở đó. Ít nhất chị ta đã tắt cái chuông báo thức buổi sáng đáng sợ đó. Tôi biết bọn chúng cảm thấy tội lỗi, nhưng không thấy có hứng để an ủi. Tôi không hiểu tại sao chúng cảm thấy như vậy, đó là mục tiêu của chúng, phải không?

Cái ngày tôi chính thức dọn ra khỏi nhà, cả bốn người đều tiễn tôi về nhà mới trong ngày. Chieko và Kentaro đã dành toàn bộ chuyến thăm để ngồi cứng đờ trên ghế sofa của tôi, từ chối bất cứ thứ gì được đề nghị cho chúng và tránh xa tôi khi tôi đi ngang qua như thể cái bóng của tôi sẽ đốt cháy bọn chúng vậy. Khi họ rời đi, Chieko đã nghẹn ngào nói lời tạm biệt trước khi rời đi nhanh chóng và môi dưới của Kentaro rung rung khi anh ta giao tiếp bằng mắt với tôi trước khi quay gót và vô tình loạng choạng bước ra hành lang. Dì và chú của tôi đã miễn cưỡng đi, nhưng cuối cùng đã làm sau khi hứa sẽ ghé thăm và nhắc tôi khóa cửa mỗi đêm.

Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, tôi cảm thấy bản thân mình muốn thở dài. Quay xung quanh để nhìn vào căn nhà một phòng ngủ nhỏ đơn sơ của tôi và lắng nghe sự im lặng chói tai đang gầm thét khắp nơi. Chà, sống trong nhung lụng đã rất vui khi nó kéo dài như vậy, quay lại việc tự lo cho bản thân mình nào.

"Đúng là phiền phức." Tôi càu nhàu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro