Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi ngồi trên xe, Đinh Trình Hâm vẫn là dáng vẻ chưa lấy lại được tinh thần, chỉ trầm mặc cúi đầu, rất giống một con mèo nhỏ ủ rũ.

Trương Chân Nguyên dán băng cá nhân cho ngón tay cậu, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ giống như đối với một vật trân quý dễ vỡ, lúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy người kia có chút sợ hãi, ý vị không rõ khẽ cười một tiếng.

"Sao vậy cục cưng, không vui?"

Thấy Đinh Trình Hâm không trả lời, Trương Chân Nguyên chỉ coi như không có gì nhún vai, cầm mặt nạ ở bên cạnh lên định mở cửa xe, vừa đưa tay ra ngoài đột nhiên cảm giác góc áo mình trầm xuống.

Quay đầu lại nhìn, một cánh tay trắng nõn thon dài đang dè dặt kéo áo hắn, tầm mắt hướng lên trên, là một đôi mắt ngập nước, khóe mắt ủy khuất rũ xuống, khiến người ta vô cùng thương tiếc.

"Thực xin lỗi....tôi có phải lại gây thêm phiền phức cho anh rồi không?"

Thanh âm Đinh Trình Hâm rầu rĩ, mềm mại, nghe đến khiến trái tim Trương Chân Nguyên run lên.

Chẳng qua là sau khi nghe rõ câu nói của cậu thì lại có chút dở khóc dở cười, không hiểu con mèo nhỏ ngoan ngoãn này một ngày rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu.

Trương Chân Nguyên cười xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu, ngữ khí có chút sủng nịnh khó nói.

"Được rồi đừng có nghĩ linh tinh, sau này sẽ không đưa cậu đến nơi nguy hiểm như thế này nữa, trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Nhìn bóng dáng Trương Chân Nguyên đi xa, Đinh Trình Hâm hơi có chút trào phúng mà cong cong môi, trong mắt không chứa nửa điểm độ ấm.

Ngoan? Nắm chắc thủ đoạn của anh mà thôi....

Hạ Tuấn Lâm trông xe ở cách đó không xa, thấy Trương Chân Nguyên xuống liền lập tức đi lên.

"Tiên sinh."

Trên mặt Trương Chân Nguyên hiển nhiên đã không còn dáng vẻ ôn nhu vừa rồi, bóng của chiếc mặt nạ che đi ánh sáng đen tối trong đáy mắt hắn, thanh âm mỏng lạnh.

"Cậu đưa cậu ta về trước đi, tôi bên này vẫn còn chút chuyện, đúng rồi, Dạ Mị bên đó cậu trông coi cẩn thận, sắp tới e là không được bình yên."

"Vâng, đã hiểu."

Trên đường đi, hai người không nói chuyện, chỉ có tiếng gió lùa vào trong xe cùng tiếng lá cây xào xạc.

Lúc đợi đèn đỏ, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn một cái, chỉ thấy Đinh Trình Hâm lười biếng tựa vào cửa xe, gió đêm lạnh thổi bay vài sợi tóc của cậu, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét trên gương mặt cậu hiện ra vô cùng mềm mại.

Nhưng không biết vì sao, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mắt cậu như đang khóc, trên người phảng phất một loại ưu thương nhàn nhạt, chưa từng tan đi.

Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, Hạ Tuấn Lâm bất động thanh sắc thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục lái xe giống như chưa có gì xảy ra.

Chờ đến khi xe chậm rãi dừng lại, Đinh Trình Hâm chỉnh lý lại váy một chút, bắp chân trắng mịn như tuyết đến lóa mắt, Hạ Tuấn Lâm nhịn không được thầm nghĩ, bộ phận trên người cậu rốt cuộc có chỗ nào không hoàn mỹ không.

Khi tầm mắt rơi xuống mảng màu đỏ chói mắt, Hạ Tuấn Lâm hơi nhíu mày, ngoài miệng mặc dù chưa nói gì, nhưng động tác rút chìa khóa lại nhanh hơn vài phần.

Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm đang nửa ngồi xổm trước mặt mình, có chút nghi hoặc nhíu mày.

Thần sắc Hạ Tuấn Lâm vẫn như ngày thường, dáng vẻ như đang xử lý việc công, hơi nghiêng đầu nói với cậu.

"Chân của anh không tiện, tôi cõng anh."

Đinh Trình Hâm theo ánh mắt hắn nhìn xuống, không có vạt vát che đậy, đôi chân xinh đẹp mang giày cao gót trắng trong gió đêm, nhưng chỗ gót chân kia sớm đã bị ma xát đến đỏ tươi, chỗ bị trầy da còn có máu chảy ra, trên giày cao gót cũng không tránh được dính một chút.

Nói thực, sau bữa tiệc kia, Đinh Trình Hâm ngược lại có chút mất cảm giác, lúc này nhìn thấy vết máu đỏ tươi thì chân mới có cảm giác ân ẩn đau.

Đối với Hạ Tuấn Lâm, cậu sau cùng vẫn là có khúc mắc trong lòng, vừa muốn từ chối ý tốt của hắn, đối phương ngược lại như đã đoán được cậu sẽ nói gì, mở miệng nói trước.

"Lên đi, đây là ý của tiên sinh."

Cơ thể Đinh Trình Hâm ngừng một lát, một lúc lâu sau mới dùng cánh tay thon dài của mình ôm lấy cổ Hạ Tuấn Lâm.

Cảm nhận được trọng lượng từ sau lưng truyền tới, Hạ Tuấn Lâm mạc danh cảm thấy có chút khẩn trương, hơi thở thơm ấm quanh quẩn nơi đầu mũi hắn, tựa như cơ thể được đặt trong bụi hoa, khiến người ta vô cùng say mê.

Hạ Tuấn Lâm không nặng không nhẹ móc lấy đùi cậu, hai bàn tay nắm lại, lịch sự không chạm vào da thịt cậu.

Bước chân hắn vững vàng, cho nên Đinh Trình Hâm nằm trên lưng hắn không cảm nhận được bất cứ cảm giác xóc nảy nào, sự thoải mái này ngược lại khiến cho cậu thêm vài phần mệt mỏi, liền ngáp vài cái.

Hạ Tuấn Lâm lén lút cong cong môi, trong lòng có một loại vui sướng nói không nên lời.

Đây là lần thứ hai Hạ Tuấn Lâm tự chủ trương.

Trương Chân Nguyên đối với chuyện nhỏ không đáng kể như vậy làm gì có chuyện đặc biệt phân phó hắn, tất cả, chẳng qua đều là hắn vì Đinh Trình Hâm mà thôi....

Hạ Tuấn Lâm không biết đây có được coi là phản bội Trương Chân Nguyên hay không, nhưng dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến người kia, bản thân hắn lại luôn đưa ra những quyết định hoang đường như vậy.

Có lẽ....là áy náy của bản thân đối với cậu đi....

"Khi một tia sáng chiếu vào trong bóng tối, thì tia sáng kia sẽ có tội, xin lỗi, ngươi chính là một tội nhân."

Những lời hắn nói với người đó khi ấy phảng phất như văng vẳng bên tai, hắn vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt người đó khi nhìn về phía hắn: như kinh ngạc, như phẫn nộ, như tuyệt vọng, như bi thương.....

Bánh xe vận mệnh bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, bọn họ liền không thể tâm bình khí hòa mà sống với nhau nữa, giương cung bạt kiếm mới là thái độ bình thường của bọn họ, mặc dù phần lớn thời gian đều là Đinh Trình Hâm khó chịu với hắn.

Vết sẹo sau lưng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, hình ảnh thống khổ kia lại không chịu khống chế mà hiện ra trước mắt hắn, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm tối sầm lại, vài phần ôn nhu vừa mới nổi lên nháy mắt liền biến mất hoàn toàn.

Người như hắn, làm sao xứng vọng tưởng những chuyện này....

Chờ đến khi Đinh Trình Hâm gọi xe về đến nhà, đã là rạng sáng rồi, bốn phía đều là một mảng tối đen như mực, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề của cậu.

Chiếc váy kia đã bị cậu thay ra, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng bị tẩy đi, lúc này cậu mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo khoác, ngập tràn cảm giác thiếu niên.

Đinh Trình Hâm đã mệt tới mắt sắp không mở nổi mắt, tra tấn một đêm này đủ để cậu hao phí một lượng lớn tinh lực, không chỉ có trên thân thể, mà còn có tâm lý.

Lười bật đèn, cậu ở lối vào phòng khách thay dép xong liền mệt mỏi đi về phía phòng ngủ.

Một chân Đinh Trình Hâm vừa bước vào, đèn ngủ trong phòng liền "tách" một tiếng sáng lên, mà người ngồi trước bàn sách, chính là đứa em trai vốn đang phải ở trường của cậu, Lưu Diệu Văn.

Đinh Trình Hâm bị dọa hai vai run lên, sau khi nheo mắt thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, ngược lại đem tầm mắt chuyển đến trên người Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lạnh mặt thoạt nhìn có chút dọa người, cho dù không nói lời nào cũng có thể cảm nhận được áp suất thấp nồng đậm tản ra quanh người hắn, đáy mắt là cảm xúc cố ý bị ép xuống, giống như khoảng lặng trước cơn bão.

Có lẽ vì hôm nay cậu quá mệt mỏi, cũng có lẽ là cảm giác về nhà khiến cậu hoàn toàn thả lỏng thần kinh, Đinh Trình Hâm luôn giỏi đoán ý người khác mà hôm nay lại không phát hiện ra sự bất thường của Lưu Diệu Văn, thậm chí sau đó còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực nói.

"Ở nhà sao không bật đèn, muốn dọa chết anh trai em à."

Lưu Diệu Văn không trả lời, vẫn bảo trì dáng ngồi ở đó không đổi, hàn ý quanh thân tựa hồ như có thể đông cứng người khác.

"Anh đi đâu thế?"

Ngữ khí lạnh lùng, trong mơ hồ lại vẫn có thể nghe ra được mất mát cùng ủy khuất của hắn.

Đinh Trình Hâm vuốt tóc, tùy tiện nói "Không đi đâu, đến chỗ nhà cung cấp có việc, về muộn một chút."

"Thế vì sao anh không nghe điện thoại của em! Anh có biết em đợi anh bao lâu không!" Có biết em lo lắng cho anh thế nào không....

Lưu Diệu Văn cau mày nhìn cậu, hô hấp trở nên có chút hỗn loạn.

Đinh Trình Hâm lấy di động ra liếc nhìn, trên màn hình sáng chói mấy chục cuộc gọi nhỡ tất cả đều là "Diệu Văn", nhưng lúc đó Đinh Trình Hâm đã ở trong bữa tiệc, di động để ở Dạ Mị không cầm theo, vì thế bỏ lỡ điện thoại của Lưu Diệu Văn.

"Xin lỗi, chắc là do tắt âm rồi, không có nghe thấy." ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng Đinh Trình Hâm lại không để ý đến biểu tình giống như bị kim đâm càng sâu hơn của Lưu Diệu Văn.

"Đinh Trình Hâm, anh lại như vậy, đây không phải là lần đầu tiên nữa rồi? Từ sau khi em lên đại học anh liền biến thành càng ngày càng bận, anh nghĩ kỹ lại xem những lúc chỉ có chúng ta ở cùng nhau có nhiều không, chẳng lẽ em đối với anh có cũng được không có cũng chẳng sao phải không? Anh căn bản không quan tâm đến em!"

Lúc Lưu Diệu Văn tức giận sẽ gọi đầy đủ tên họ của Đinh Trình Hâm, giống như chỉ có như vậy mới phát tiết được tức giận trong lòng hắn.

Đinh Trình Hâm hôm nay tâm tình vốn không tốt, nhìn đứa em trai nhà mình ở đây phát hỏa với cậu giống như một đứa trẻ con khiến đầu cậu phát đau.

Cậu mệt mỏi day day mi tâm, bất đắc dĩ nói.

"Diệu Văn em đừng nháo nữa được không, anh đã nói là anh không cố ý rồi, em tự mình suy nghĩ lung tung cái gì? Còn có, anh hôm nay thực sự rất mệt, anh về nhà là để nghỉ ngơi, không phải để nghe em vô lý gây chuyện. Lưu Diệu Văn, em rốt cuộc đến khi nào mới trưởng thành đây...."

Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn, ủy khuất dồn ép hồi lâu toàn bộ đều dâng lên trong lòng, giống như hắn ở đây làm cái gì cũng đều sai.

Lưu Diệu Văn đột nhiên đập bàn đứng lên, lại không cẩn thận đụng vào giá sách bên cạnh, va chạm mãnh liệt khiến cho kệ sách nghiêng ngả, mấy chiếc hộp nhỏ vốn bày trên kệ sách cũng theo đó rơi xuống, vòng tay bên trong bị rơi ra vỡ thành từng mảnh, trong phòng khi ấy chỉ nghe được tiếng hạt châu rơi xuống đất.

Khí thế hừng hừng như thiêu đốt của Lưu Diệu Văn không nháy mắt như bị dội tắt, hắn khi ấy như đứa nhỏ làm sai đứng yên tại chỗ, bất an liếc nhìn anh hắn mấy lần.

Đinh Trình Hâm có bao nhiêu trân trọng chiếc vòng tay kia Lưu Diệu Văn là người rõ nhất, mà bây giờ lại....

Đinh Trình Hâm đỡ trán, lông mày xinh đẹp gắt gao nhíu chặt lại với nhau, giữa mày lộ ra thất vọng cùng không kiên nhẫn.

Cậu cái gì cũng không nói, liếc nhìn Lưu Diệu Văn một cái thật sâu rồi xoay người đi.

"Đinh Nhi...."

"Không được đi theo."

Lưu Diệu Văn vừa mới đưa ra một bước chân lại đành rụt trở về, sau đó nhận được một tiếng đóng cửa nặng nề.

Lưu Diệu Văn suy sụp ngồi xổm xuống, con ngươi lộ ra ảo não cùng khổ nở.

Vì sao chuyện này lại biến thành như vậy, rõ ràng ý của hắn ban đầu không phải như vậy, hắn dường như luôn làm mọi chuyện tồi tệ hơn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro