Lưu Diệu Văn: Bí mật của anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Diệu Văn."

Lưu Diệu Văn nghe tiếng liền quay đầu, nhìn thấy Tống Á Hiên đang chạy về phía mình, nghi hoặc cau mày.

"Tống Á Hiên? Bây giờ không phải anh đang có tiết à, sao, hội trưởng hội học sinh dẫn đầu trốn tiết."

"Nói bừa cái gì đấy tiểu tử này." Tống Á Hiên cười mắng đấm vào cánh tay hắn, tiếp theo thần thần bí bí kéo hắn lại, thấp giọng nói "Này, Hiên ca đưa cậu tới một nơi hay lắm, đi không?"

"Nơi hay? Là gì?"

"Cứ đi đi rồi cậu sẽ biết!"

Lưu Diệu Văn nhìn biển hiệu lập lòe ánh đèn neon trước mắt, cạn lời, lập tức muốn rời đi.

Tống Á Hiên vội vàng giữ lấy cổ tay hắn, "Này, cậu làm gì đấy."

Lưu Diệu Văn vung tay hắn ra, lời lẽ chính đáng nói "Chỗ như thế này anh cũng dám tới? Anh không sợ bị quét à? Lại nói, nếu để anh trai em biết, nhất định đánh chết em."

Tống Á Hiên đè nén nụ cười châm biếm nơi khóe miệng, hết sức chân thành khuyên.

"Không phải, sao cậu lại có tư tưởng phong kiến thế, chỗ này là nơi chính quy đó, không phải như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa chúng ta vào trong hát thôi, uống chút rượu nhẹ, thả lỏng một chút, chẳng lẽ có chút nguyện vọng nhỏ này của học trưởng anh mà cậu cũng không thể thành toàn được à?"

Lưu Diệu Văn có chút khó xử, từ khi hai người bắt đầu quen biết, bởi vì có cùng sở thích đam mê mà hai người luôn có rất nhiều chuyện để nói, Tống Á Hiên cũng dùng chức vụ để giúp đỡ Lưu Diệu Văn rất nhiều, Lưu Diệu Văn vẫn luôn cảm kích vị học trưởng này, không muốn làm hắn mất mặt.

Hơn nữa những tin tức ở trường của Tống Á Hiên vẫn luôn rất tốt, nhiệt tâm phấn đấu, tự giác siêng năng, vui tươi cởi mở, quả thực chính là ưu tú.

Càng đừng nói còn có gương mặt vô cùng đẹp trai, Lưu Diệu Văn thường suy nghĩ, Thượng Đế cuối cùng đã đóng cánh cửa sổ nào của hắn vậy.

Mà sau khi bọn họ trở thành bạn bè, Lưu Diệu Văn cũng không thể không thừa nhận sự thật chính là như vậy.

Cho nên một người như vậy.....chắc là sẽ không làm chuyện gì khác người đâu....?

Lưu Diệu Văn do dự một lúc sau đó vẫn là chọn đồng ý.

"Nói trước rồi đó, không thể ở quá lâu."

Tống Á Hiên vừa nghe, lập tức cười vui vẻ, đáy mắt xẹt qua một tia đắc thắng.

"Đương nhiên."

Lưu Diệu Văn đi theo sau Tống Á Hiên, tò mò xem xét hoàn cảnh xung quanh, hành lang rộng rãi, sàn nhà sáng sạch, phong cách trang trí giản lược nhưng cũng không mất đi vẻ hoa lệ.

Nơi này không giống hộp đêm, mà càng giống một quán bar cao cấp hơn.

Người phục vụ mặc đồng phục đưa hai người vào một gian phòng riêng, bên trong tản ra hương hoa quế nhàn nhạt, trên bàn còn đặt một mâm trái cây và đồ uống.

Lưu Diệu Văn tựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, cả người cũng thả lỏng theo.

Quả nhiên là bản thân quy nghĩ quá nhiều, nơi này chẳng qua chỉ là một nơi ăn chơi bình thường mà thôi.

Tống Á Hiên chỉ lẳng lặng đưa cho hắn một cái mic, cười không nói.

Giữa chừng, Lưu Diệu Văn muốn đi vệ sinh, Tống Á Hiên nói cho hắn nhà vệ sinh ở chỗ rẽ tầng hai, đi mấy bước là có thể nhìn thấy.

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, nhưng tâm tư Tống Á Hiên đã sớm không còn ở nơi này.

Hắn thưởng thức ly rượu trong tay, cười có chút xấu xa.

Anh trai thân yêu của tôi ơi, đã chuẩn bị xong chưa~


Lưu Diệu Văn nhàn nhã đi trên hành lang, đột nhiên bị một cánh cửa phòng khép hờ hấp dẫn sự chú ý, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh kỳ quái.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Lưu Diệu Văn đi tới gần một chút, xuyên qua khe cửa muốn thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Mà trực tiếp rơi vào trong mắt hắn, đó là hình ảnh hai người đang ôm hôn nồng nhiệt trong phòng.

Mặt Lưu Diệu Văn nháy mắt đỏ bừng, kinh nghiệm yêu đương của hắn bằng không, căn bản chưa từng cùng người khác làm những chuyện thân mật như vậy, dùng lời của Tống Á Hiên để nói thì hắn chính là tiểu cẩu ngây thơ.

Lưu Diệu Văn đang xấu hổ muốn rời đi, mà người đang ở phía dưới kia đột nhiên bị quăng sang một bên, đồng thời phát ra tiếng ho khan kịch liệt.

Gương mặt xinh đẹp lại quen thuộc cứ như vậy không báo trước xuất hiện trong tầm mắt hắn, Lưu Diệu Văn nháy mắt ngây người tại chỗ.

Đinh Nhi....?

Trong khoảnh khắc ấy, vô số cảm xúc nảy lên trong lòng hắn, ép đến hắn cơ hồ không thở nổi.

Hắn muốn chạy trốn, muốn rút hình ảnh chói mắt kia ra khỏi đầu hắn, nhưng hai chân hắn như bị rót chì, không thể nhúc nhích.

Chẳng trách anh luôn về muộn như vậy, chẳng trách anh luôn khó hiểu mà biến mất, chẳng trách anh không nghe điện thoại của mình, đến ngay cả sinh nhật của mình anh cũng chưa từng nhớ, thì ra là như vậy....

Những lúc biến mất kia thì ra anh đều đang làm chuyện này, vì sao? Dựa vào cái gì? Sao có thể......

Hắn không muốn tin, bạch nguyệt quang mà hắn luôn theo đuổi thế mà lại rơi xuống cái nơi kinh khủng này.

Trong bao nhiêu giấc mộng ban đêm, đó là một mảnh thánh khiết mà hắn vĩnh viễn không dám chạm tới, mà bây giờ, lại bị một kẻ xâm nhập lai lịch không rõ ràng phá hủy thành một mảnh hỗn loạn.....

Tống Á Hiên không biết từ nới nào phi tới, hắn nhìn nhìn bên trong, giả vờ kinh ngạc nói.

"Huh? Đó không phải là anh cậu sao, anh ấy ở đây làm gì vậy?"

Hơi thở ái muội, ôm hôn triền miên, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra nơi này sắp xảy ra chuyện gì.

Làm gì? Bị làm đó.

Lưu Diệu Văn không nói, mà giây tiếp theo, người bên trong thế nhưng lại trực tiếp dùng mũi giày da nâng cằm Đinh Trình Hâm lên, động tác có tính vũ nhục cực mạnh này nháy mắt chọc tức Lưu Diệu Văn, thần trí hắn cũng thanh tỉnh vài phần.

"Đinh Nhi chắc chắn là bị ép, anh ấy nhất định là bị người ta khi dễ, em phải đi cứu anh ấy!"

Tống Á Hiên kịp thời túm hắn lại, kéo dài ngữ điệu nói.

"Phải không? Sao tôi nhìn lại không giống nhỉ....."

Chỉ thấy Đinh Trình Hâm trong phòng cởi áo khoác ngoài vướng bận ra, bên trong là một bộ đồ tình thú bó sát lấy đường cong mê người trên cơ thể cậu, nắng xuân chiếu xuống vạn vật sinh sôi, mười phần phong trần vị.

Cậu chủ động đem cơ thể mình dính lên, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, nghiễm nhiên là dáng vẻ hạ tiện.

Một khắc ấy, Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đông cứng, đại não choáng váng, không thể tin được tất cả trước mắt vậy mà lại là sự thật.

Đinh Trình Hâm.....anh vì sao lại làm như vậy? Anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy....

Tống Á Hiên lén đánh giá biểu tình của hắn, trong lòng hắn cũng chẳng nổi lên gợn sóng nào, là phản ứng trong dự kiến của hắn.

Tâm ý của Lưu Diệu Văn đối với Đinh Trình Hâm không đơn thuần, Tống Á Hiên từ gần gặp đầu tiên với bọn họ đã nhìn ra được.

Bạch nguyệt quang trong lòng đột nhiên thay đổi, đổi thành ai nhất thời cũng không thể tiếp thu.

Mắt thấy hai người trong phòng ngày càng gần, Lưu Diệu Văn cũng không nhịn được nữa, bịch một tiếng đá văng cánh cửa, trong thanh âm run rẩy lộ ra phẫn nộ cùng ủy khuất.

"Anh....anh sao có thể như vậy....?"

Thấy dáng vẻ hoảng loạn của Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy tim hắn sắp vỡ nát rồi, hắn không nghe cậu giải thích, bởi vì hắn bây giờ chẳng nghe vào cái gì.

Tống Á Hiên liếc nhìn Đinh Trình Hâm ngã xuống, xoay người đuổi theo Lưu Diệu Văn.

Hắn hiện tại cảm xúc không ổn định, không biết sẽ làm ra chuyện gì, tuy rằng chủ ý là là hắn nghĩ ra, nhưng ý định ban đầu của hắn cũng không hi vọng Lưu Diệu Văn xảy ra chuyện, bằng không hắn sợ Đinh Trình Hâm sẽ hận chết mình.

Tống Á Hiên trơ mắt nhìn Lưu Diệu Văn uống hết ly này đến ly khác, nước mắt và rượu sớm đã không phân rõ nữa rồi, hắn hiện tại chỉ muốn khiến bản thân mất cảm giác.

Anh, anh thật ích kỷ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro