chương 8 ( khuynh tiếu )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8:

Ngủ say đến ngày thứ hai, buổi trưa Ngôn Hồng bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức, nàng hai mắt mông lung mơ mơ màng màng lấy ra điện thoại trong túi xách để đầu giường.

"A lô, ta là Ngôn Hồng..."

Điện thoại truyền đến giọng Lan Lam: "Tiểu Hồng, ta ở đang ở dưới lầu nhà của ngươi, mau thu dọn đồ rồi xuống đây."

"Di? Cái gì?" Ngôn Hồng đại não còn chưa tỉnh táo.

Giống như cảm giác được cái gì, giọng Lan Lâm lập tức trầm xuống: "Không phải hôm qua ta nói với ngươi rồi sao? Hôm nay phải đi Lâm Thành quay quảng cáo, đừng nói là quên rồi nha."

Ngôn Hồng lúc này mới nhớ tới việc này, nàng đã sớm đem chuyện này thả trôi đến chín từng mây, vội vàng nói: "Xin lỗi a, Lan tỷ, ta ngày hôm qua có một số việc nên đã đem chuyện này quên mất, ta hiện tại đang ở khu biệt thự Hải Thiên số nhà 301, phiền tỷ lại đây đón ta, ta đi chẩn bị."

Nói xong Ngôn Hồng luống cuống tay chân từ trên giường đứng lên cầm quần áo ôm vào người.

"Biệt thự Hải Thiên? Ngươi ở đấy làm gì?" Lan lam nghi hoặc, biệt thự Hải Thiên là khu nhà giàu, Ngôn Hồng chỉ là một diễn viên nhỏ tiền sinh hoạt còn không lo nổi, hơn nữa cũng không có nghe nói Ngôn Hồng có thân thích ở chỗ đó, chẳng lẽ là...

quá hoảng loạn Ngôn Hồng không có nghe được ý của Lan Lam, có lệ nói: "ta có một người bạn ở dây, ta đến gặp nàng, nhờ tỷ."

Nếu Ngôn Hồng đã nói vậy, Lan Lam cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Ân, ta hiện tại đang trên đường tới, ngươi nhanh đi thu thập đứng trước của chờ ta."

Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Hồng tay chân cố gắng mặc y phục vào thật nhanh, vội vàng rửa mặt, cầm túi xách thì mở của phòng.

Mới vừa mở cửa, thì bất ngờ không kịp phòng bị liền đụng trúng một người.

Mộc Ngữ Dao bị Ngôn Hồng đụng mạnh phải lui về phía sau vài bước, sau khi ổn định cước bộ, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Ta đã quên ngày hôm nay còn phải đi Lâm Thành quay quảng cáo hiện đã trễ, người đại diện của ta tới đón, ta đây đi trước, ngày hôm qua thực sự là quấy gầy ngươi rồi."

Hoang mang rối loạn sau khi nói xong Ngôn Hồng cất bước chuẩn bị đi, đi chưa được mấy bước đã bị Mộc Ngữ Dao kéo lại.

"Lan lam hiện tại ở nơi nào?" Mộc Ngữ Dao hỏi.

Ngôn Hồng cảm thấy có chút kỳ quái sao nàng lại biết tên người đại diện của mình, ngoài miệng nhưng thành thật trà lời: "Đang từ nhà của ta chạy tới đây.

" Còn phải chờ một chút nữa mới đến." Mộc Ngữ Dao cười nói: "Nhà ngươi cách nơi này khá xa, ta lần trước từ nhà ngươi lái xe nhanh nhất cung phải một tiếng mới về tới nhà." 

Ngôn Hồng nghe xong càng nghi hoặc, vô cùng kinh ngạc nói : "Ngươi thế nào biết nhà của ta ở đâu?" Đồng thời nàng nhớ rằng, ngày thường cùng Mộc Ngữ Dao nói chuyện chưa tới mười câu, càng đừng nói mời Mộc Ngữ Dao về nhà.

Lẽ nào Mộc Ngữ Dao âm thầm theo dõi nàng? ! Ngôn Hồng bị suy nghĩ của mình sợ ngây người.

Mà trái lại Mộc Ngữ Dao, nhất thời giống như bị Ngôn Hồng nói trúng nhược điểm, vốn gương mặt trong sạch lạnh lùng trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, miệng lưỡi không rõ nói: "Ngày đó vừa đến thăm một người bạn, khi ta ra về thì vừa vặn thấy ngươi từ sát vách đi tới, thực rất sự trùng hợp ."

Ngôn Hồng vẫn như trước giữ thái độ nghi ngờ : "Bạn của ngươi tên là gì? Ta cùng có quen biết một số gia đình ở phụ cận, ngươi nói ta nghe xem, nói không chừng ta cũng biết a!"

Vốn Ngôn Hồng cũng chỉ tính đùa với Mộc Ngữ Dao, chỉ cần Mộc Ngữ Dao thuận miệng nói một cái tên ra nàng cũng sẽ không nhận ra, vậy mà Mộc Ngữ Dao nghe vậy cứng ngắc một hồi lâu , mới có động tĩnh ... Không được tự nhiên nói: "Kỳ thực ta cũng chỉ là một ngày nào đó tâm huyết dâng trào muốn nhìn ngươi nghỉ ngơi ở đâu, mới theo ngươi về ."

"..."

Mộc Ngữ Dao thẳng thắn khiến Ngôn Hồng thoáng cái thì trở nên ngượng ngùng, nàng há miệng thở dốc muốn nói lại thôi nữa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

Lẽ nào nói: “Thực sự là cảm tạ ngươi như thế quan tâm ta, ta rất cảm động a!” Hoặc là nói: “May là ngươi là nữ , bằng không ta còn tưởng rằng gặp phải " biến Thái sắc Ma ".( ~(*^*~) nó đó )

Giữa lúc Ngôn Hồng chìm đắm tại bản thân miên man suy nghĩ thì, Mộc Ngữ Dao đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, nàng đưa tay nắm lấy tay Ngôn Hồng, nói rằng: "Sáng sớm nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, ta không nhẫn tâm đánh thức ngươi, đi thôi, đi ăn trước đi, ăn xong thì Lan Lam cũng vừa đến."

"Hảo..." Ngôn Hồng không rõ đáp lời.

Nguyên bản Ngôn Hồng còn muốn tránh thoát tay của Mộc Ngữ Dao, sau một khắc thì bỗng nhiên nhớ tới nàng ngày hôm qua không phải đã đáp ứng làm tình nhân của Mộc Ngữ Dao rồi sao?

Rơi vào đường cùng Ngôn Hồng chỉ có thể để Mộc Ngữ Dao nắm tay ngoan ngoãn đi phía sau.

Tuy rằng Ngôn Hồng đáy lòng không quen cùng Mộc Ngữ Dao tay trong tay như thế, thế nhưng các nàng đã là quan hệ tình nhân với nhau, đồng thời chính mồm đáp ứng với nàng, dù không muốn Ngôn Hồng cũng có thể nói cái gì đây?

Các ngươi là tình nhân!

Các ngươi hiện tại là tình nhân!

Quan hệ giữa các ngươi là quan hệ giữa tình nhân với nhau!

Ngôn Hồng ngực không ngừng nhắc nhở bản thân, đúng vậy, các nàng là tình nhân, tay của nam nhân cũng không có cầm qua lúc này lại nắm tay một nữ nhân, biến thành một cái đồng tính luyến ái.

Trong quá trình ăn, Ngôn Hồng hoàn toàn chìm đắm trong bản thân , bi thương khi biến thành một đồng tính luyến ái, ngày hôm qua vì vội vã gom góp tiền cho Trần Tuệ trị bệnh quá nôn nóng nên đồng ý, hiện tại hoàn toàn tỉnh táo lại bỗng nhiên có chút chịu không nổi khi quan hệ của nàng và Mộc Ngữ Dao biến chuyển quá nhanh.

Vẫn luôn chú ý Ngôn Hồn, Mộc Ngữ Dao đương nhiên phát hiện nàng không yên lòng, liền hỏi: "Nếu có việc khó khăn liền nói với ta, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi."

Ngôn Hồng bị Mộc Ngữ Dao kéo về thực tại, vội vã nói : "Không... Không có gì..."

Ngươi khuôn mặt đó rõ ràng là viết có cái gì, Mộc Ngữ Dao thầm nghĩ, thở dài bất đắc dĩ nói: "Đợi lát nữa ngươi đưa ta số tài khoảng, ta đem tiền chuyển vào tài khoản ngươi, cần bao nhiêu? Năm mươi vạn đủ không? nếu thiếu nói với ta ta lại cho thêm."

Năm mươi vạn?

! Ngôn Hồng bị số lượng tiền sợ đến mức cơm mắc nghẹn tại cổ họng, nàng vỗ ngực ho khan mãnh liệt: "Khụ khụ... Nhiều lắm... Khụ khụ khụ... Không cần nhiều như vậy..."

Mộc Ngữ Dao vội vã rót một chén nước đưa cho nàng: "Đừng nói nữa, mau uống nước vào."

Ngôn Hồng tiếp nhận chén nước, uống từng ngụm từng ngụm, uống xong cơm bị nghẹn trong cổ họng rốt cục trôi xuống, nàng buông chén nước hơi thở phì phò nói: "Năm mươi vạn nhiều lắm, ngươi cho ta mượn mười vạn là tốt rồi, chờ ta có đủ tiền liền trả cho ngươi."

"Không cần trả."

Mộc Ngữ Dao tiêu sái xua tay: "Xem như quà ta tặng mẹ vợ tương lai là được rồi."

Cảm giác lòng tự trọng bị sỉ nhục Ngôn Hồng mặt liền suy sụp xuống tới: "Ta không cần người khác bố thí."

"Ta cái này không phải bố thí ngươi."

Mộc Ngữ Dao buông trong tay bát đũa, kiên trì giải thích, "Nếu chúng ta đã xác định quan hệ, ta làm như vậy cũng là bình thường, ta cũng không nghĩ ngươi trả bằng tiền, mà là ở đây..."

Mộc Ngữ Dao tay đặt ở bản thân ngực , nàng thập phần chăm chú nhìn Ngôn Hồng.

Ở trước ánh mắt chân thành của Mộc Ngữ Dao, Ngôn Hồng bỗng nhiên có một loại cảm giác chưa từng biết đến, sau khi trầm mặc một lát nàng không nói một tiếng cuối đầu yên lặng ăn.

Nếu như không phải Ngôn Hồng thiếu tiền, nàng thà bị đánh chết cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của Mộc Ngữ Dao, điều này Ngôn Hồng bản thân cũng rất rõ ràng, cho nên khi đối mặt với Mộc Ngữ Dao không chút nào che dấu cảm tình, Ngôn Hồng nghĩ bản thân rất đê tiện, rất đáng hổ thẹn.

Bầu không khí có một chút xấu hổ, thì bị tiếng chuông điện thoại di động đánh vỡ.

Ngôn Hồng bắt máy: "Lan tỷ."

"Tiểu hồng, ta đến nhà 301 rồi nè, ngươi ra nhanh đi, chúng ta muộn rồi."Lan lam thanh âm nghe có chút lo lắng.

"Được rồi, ta ra liền." Vội vội vàng vàng cúp điện thoại, Ngôn Hồng nói với Mộc Ngữ Dao nói, "Lan tỷ đang ở bên ngoài , ta đi trước, ngươi từ từ ăn."

"Ta tiễn ngươi." Mộc Ngữ Dao đứng lên.

"Không cần, tạm biệt." Ngôn Hồng nói xong liền nhấc chân đi thật nhanh.

Mộc Ngữ Dao cứng ngắc quơ tay theo hướng đi của ngôn hồng, đến câu kia "Ngươi chừng nào thì từ Lâm Thành trở về" cuối cùng cũng chỉ để lại trong bụng.

Lâm Thành là tên một thành phố, từ đây tới đó đi xe cũng khoản ba giờ, khi Ngôn Hồng đi đến Lâm thành đã hơn năm giờ, trời chiều mặt trời ngã về tây, nắng chiều mỹ lệ trải rộng nửa bầu trời.

Tài xế Vương Thúc đỗ ô tô trước cửa một khách sạn, quay đầu mà nói: "Lan tiểu thư, đã tới rồi."

Lan lam từ khi nhận được điện thoại lúc một giờ trước sau đó liền không nói một tiếng rầu rĩ ngồi cạnh Ngôn Hồng, nghe được Vương Thúc nói cũng chỉ là cúi đầu ứng một tiếng, liền dẫn Ngôn Hồng xuống xe đi vào khách, đi tới trước một căn phòng ở lầu tám đã đặt trước.

Lan lam mặt vô biểu tình từ trong bao lấy ra chìa khóa cùng kịch bản vai diễn mà nàng đã thuộc lòng, nhàn nhạt nói: "Mấy ngày này ngươi sẻ ở phòng này, đây là chìa khóa, còn có phần văn kiện thông tin về thức uống có ga mà ngươi sẽ quay diễn, buổi tối người nhìn lại xem. Ta ở phòng bên cạnh, có chuyện gì gọi ta."

"Lan tỷ." Ngôn Hồng gọi Lan Lam đang muốn xoay người bước đi lại, hỏi,

"Tỷ không phải nói buổi chiều nay bắt đầu quay quảng cáo sao?" Nghe vậy Lan Lam sắc mặt trở nên càng khó coi, nói: "Bởi vì chúng ta tới muộn, đối phương gọi điện thoại nói hủy bỏ buổi chụp chiều nay, sửa đến sáng ngày mai."

Nói đến đây lan lam dừng một chút, mới nhìn Ngôn Hồng nghiêm túc nói, "Tiểu Hồng, ngươi đã hứa với ta là buổi trưa ta chờ ngươi dưới lầu nhà của ngươi, ngươi nên nói được thì làm được, may mà lần này nhà đầu tư quảng cáo dễ nói chuyện, nếu như là lần trước, bị cho leo cây bọn họ liền trược tiếp rời đi. Chính bởi vì ngươi là nhân vật của công chúng, mới càng phải chú ý hình tượng, ví dụ như nói lần này đến muộn, đều có thể bị truyền thông nói thành đùa giỡn đại minh tinh."

Ngôn Hồng cúi đầu chăm chú nghe Lan Lam lưu loát nói hết một đoạn phê bình, nói xong, nàng mới vâng lời áy náy nói rằng: "Không phải như vậy, Lan tỷ, ta lần sau nhất định sẽ chú ý ."

Lan lam thấy Ngôn Hồng thái độ thành khẩn, trên mặt biểu tình cứng ngắc liền nơi lỏng một chút, nàng vỗ vỗ vai Ngôn Hồng ôn nhu nói: "Không phải ta muốn trách phạt gì ngươi, ta cũng chỉ là sữa chữa sai lầm của người, giới giải trí rất thâm sâu, không phải tùy tiện là có thể đấu tranh cùng bọn họ được.”

“Ta đã biết.”

"Sớm đi nghỉ ngơi đi, tới bữa cơm phục vụ phòng sẽ mang cơm đến cho ngươi. Nhớ phải đọc kỹ tài liệu một lần nữa "

" Ân ngủ ngon " sau khi đóng của phòng, Ngôn Hồng dựa lên cửa từ từ tuột xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro