Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tầm nhìn mơ hồ , chỉ thấy hai thân thể nóng bỏng quấn quít lấy nhau, âm thanh rên rỉ trong vô thức cùng ý tứ đùa giỡn, một thanh âm trầm thấp khàn khàn ghé vào tai y ám muội nói : "Ca ca, tỉnh lại."

Tạ Liên hốt hoảng mở mắt, trong căn phòng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, y kinh ngạc một chút mới nhớ chính mình đang ở cực lạc phường, Hoa Thành đại khái đã dậy sớm rời đi, y phục trên người Tạ Liên vì một lớp mồ hôi mỏng mà dán chặt lên da thịt, y giơ tay lau mặt, lau đi một tầng mồ hôi trên trán.

Đợi hô hấp bình ổn y ngồi dậy, chợt nhận ra giữa hai chân vật nào đó hơi ngẩng đầu một chút, nhớ lại cảnh trong mơ Tạ Liên thật sự chỉ muốn biến mất ngay lập tức, y thở dài bắt đầu thành thành thật thật tụng Đạo Đức kinh.

Nếu là tám trăm năm trước y đương nhiên là thuộc, nhưng là bây giờ chỉ có thể đọc bừa bãi hai ba chương liền đọc không nổi nữa, nằm lại xuống giường, hai mắt trống rỗng nhìn đỉnh giường. Thầm nghĩ dù là khói hương nghi ngút, công đức, hay là quân ngô y cũng chẳng buồn nghĩ đến, lần này quay đi là vĩnh viễn khép lại những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tạ Liên nghĩ sau khi lên thiên đình gặp lại mọi người xong y sẽ ở lại cực lạc phường, hằng ngày cùng hắn viết chữ, ngươi ngươi ta ta tận hưởng cuộc sống hai người, trước đó không lâu Tạ Liên trở về từ thiên đình thì gặp Bùi Minh.

Vừa nghĩ ngày ngày cùng hắn âu âu yếm yếm thân nhiệt vốn đang giảm xuống lại có xu hướng tăng lên, Tạ Liên hai tay che mặt, hai tai nóng bừng. Từ lúc hai người ở cùng một chỗ, Hoa Thành cái gì nên làm đều đã làm, duy chỉ có ở phương tiện kia thì tỏ ra không chút nào hứng thú, là do biểu hiện của y quá cấm dục hay sao? Hay là Hoa Thành đối với mình ở phương diện đó vẫn không có một chút dục vọng? Ngươc lại chuyện này cũng không phải không nên, chỉ là Hoa Thành ở phương diện này chẳng phải biểu hiện quá vô dục vô cầu rồi a! Ngoại trừ ôm hôn hắn cũng không vượt quá, chính vì thế Tạ Liên cảm thấy thực ủy khuất, tâm tư rối bời không hề để ý đến bàn tay đang vén tấm rèm trướng lên, lộ ra một bao cổ tay bằng bạc trạm khắc hoa văn cổ xưa tinh xảo.

"Ca ca dậy rồi sao?"

Tạ Liên nghe tiếng gọi liền giật mình, co một chân phủ cao chăn lên che lại nửa người dưới xấu hổ, cánh tay để trên mặt, che gò má đỏ ửng.

"Ca ca vẫn còn buồn ngủ sao? Vậy ngủ thêm một chút nữa cũng không sao. "

"Không có.... "

Hoa Thành ở bên giường ngồi xuống, đem chăn lộn xộn chỉnh ngay ngắn lại, Tạ Liên dời dời cánh tay xuống lộ ra một cặp mắt lặng lẽ nhìn Hoa Thành, Hoa Thành cũng nhìn y, nhướng cao một bên mắt.

"Ca ca? Làm sao vậy?"

"Ừm...... Không có gì."

Tạ Liên dời ánh mắt hạ chân xuống, chân vừa mới duỗi ra đột nhiên ý thức được không xong rồi liền lập tức co lại, động tĩnh làm ra khá lớn Hoa Thành đương nhiên chú ý tới điểm bất bình thường đang nhô ra, tuy là hắn không nói gì, nhưng mí mắt lại nhọn hơn một chút.

Tạ Liên bị hắn nhìn chăm chằm chịu không nổi kéo chăn xoay người đưa lưng về phía Hoa Thành đem mình bao thành một cục tròn vo, bên ngoài chăn truyền đến tiếng cười của Hoa Thành, Tạ Liên nghe xong, càng đem mình bao chặt hơn. Hoa Thành dịch đến bên cạnh, ngồi phía sau Tạ Liên nói :

"Là lỗi của ta, ca ca đừng nháo, trước tiên ca ca mau đi ra."

Tạ Liên chầm chậm xoay đầu lại vén chăn xuống, nhiệt độ trên mặt hiển nhiên vẫn chưa giảm xuống.

"Tam Lang thật không có thành ý."

"Ha ha. Không biết ca ca có cần Tam Lang giúp một tay không?"

Tạ Liên đang tính tụng tiếp Đạo Đức kinh để làm chỗ nào đó tiêu tan xuống, nhưng đột nhiên ý thức được đây có lẽ chính là một cơ hội, vì vậy y chậm rãi gật đầu.

Hoa Thành dường như rất giật mình, bất quá hắn luôn luôn nhìn không ra tâm tình người này, khẽ nhíu lông mày, sau đó đem Tạ Liên đang bọc thành một nắm lật lại. Vén chăn lên, giữa hai chân người nọ nhô lên một túp lều nhỏ kì lạ, hai mắt Tạ Liên cũng không biết nên dời đi nơi nào cho đúng, Hoa Thành cuối người, tại nơi nhô lên cách một lớp quần hôn một cái, làm Tạ Liên run rẩy, dường như có cảm giác chính mình bị người ta trêu chọc, y ngay lập tức ngồi bật dậy. Hai tay y đẩy Hoa Thành ra, kẹp chặt hai chân lại, xấu hổ muốn chết.

Hoa Thành cười nhẹ hai tiếng bắt lấy cổ tay đang để trước ngực mình lấn người qua hôn lên mặt Tạ Liên. Môi đặt lên một mảnh mềm mại, dường như đã trải qua nhiều lần hôn, Tạ Liên liền vô ý mà hôn trả lại, bầu không khí ám muội làm y chầm chậm há miệng ra, đầu lưỡi vốn đang ở trên môi y nhấm nháp liền nhân cơ hội mò vào, ở vùng răng môi lưu luyến đảo qua, lại không xâm nhập nữa.

Hoa Thành cẩn thận từng li từng tí khiến Tạ Liên đột nhiên lớn mật, quyết định chủ động đưa lưỡi đụng vào Hoa Thành, mà đối phương bởi vì chính hành động này của y mà sửng sốt, lập tức đuổi theo trắng trợn xâm nhập khoang miệng bắt lấy đầu lưỡi của Tạ Liên, lý trí chẳng mấy chốc sụp đổ, muốn ngừng mà không được.

Tạ Liên ngã lên giường, thời điểm sợi chỉ bạc của hai người tách ra chân Tạ Liên đụng phải một chỗ nhô ra ra rõ ràng, nóng rực của Hoa Thành.

Bình tĩnh nhìn một lúc, Hoa Thành đột nhiên đứng lên nói : "Điện ha ta, ta đi ra ngoài một chút."

Hắn còn chưa đứng thẳng lên lại bị Tạ Liên kéo một bên bả vai xuống, mở to mắt nhìn Tạ Liên, biểu tình người nọ có chút mờ mịt cùng vô phương ứng phó, còn có chút..... chờ mong. Hoa Thành mở miệng, thanh âm khàn khàn, cực kỳ khắc chế.

"Điện hạ..."

Tạ Liên ôn nhu nói :"Không sao, ngươi tiếp tục."

"Điện hạ...... Thất lễ rồi......"

Rõ ràng quỷ thì không cần hô hấp, nhưng Hoa Thành vẫn là không nhịn được mà hít sâu một hơi, tháo xuống đai lưng Tạ Liên. Trên người y, y phục vốn đã lộn xộn, đai lưng vừa cởi, vạt áo ở hai bên vai liền tuột xuống, lộ ra một mảng da thịt trơn bóng, y mặt dù dáng người hơi gầy nhưng chung quy cũng rất tốt, da thịt cân xứng mà không khoa trương lọt vào tầm mắt Hoa Thành, vị quỷ vương này chậm rãi dời mắt, trong mắt lưu động một làn song không nói được cũng khó tả được.

Hắn vốn không phải người sống nên sắc mặt trắng bệch, tay Tạ Liên nhẹ nhàng xoa xoa, chạm đến thân nhiệt nóng bỏng, y khẽ cười một tiến, hai tay bưng lấy gò má của Hoa Thành đem tầm mắt hắn bẻ trở về.

Không biết là người nào bắt đầu trước, kéo theo một vòng triền miên không dứt. Hoa Thành tay đặt lên lồng ngực Tạ Liên, kéo xuống áo lót nửa kín nửa hở, thời điểm bàn tay lướt xuống bên hông, Tạ Liên nhịn không được mà run lên, trong miệng không rõ ràng ưm a hai tiếng, Hoa Thành hôn càng sâu.

Tay kia một đường trượt xuống phía dưới, mò vào tiết khố, chạm đến cái mông vểnh cao, ngón tay theo rãnh mông mềm mại từng bước khai thác, thăm dò vào hậu huyệt căng mịn chưa từng được chạm đến.

"A!"

Đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng làm Hoa Thành nhịn không được mà kêu ra tiếng, hắn rút tay về gạt đi một vệt máu đỏ tươi bên môi. Tạ Liên hốt hoảng nói:

"Thực xin lỗi ! Tam Lang ta không phải cố ý ! Rất đau sao! Thực xin lỗi!"

"Không sao, là ta chuẩn bị không chu toàn làm điện hạ khó chịu."

Hoa Thành cười cười đứng dậy xuống giường. Tạ Liên mờ mịt ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, y cũng không có nửa ý chống cự, chỉ là bị dọa vì có chút đau nhức. Tạ Liên tự cho bản thân chịu đau rất giỏi, nhưng chỉ vì một câu nói của Hoa Thành mà không khỏi thầm buồn.

Y càng nghĩ càng thấy khó chịu cực kì, tùy ý để đai lưng bên hông tuột xuống, chân trần đi xuống giường.

Căn phòng này rất lớn, ngoại trừ phòng ngủ vừa nãy còn có một thư phòng và phòng khách, ngoài cửa còn có sân, cũng không biết Hoa Thành vì sao lại bố trí như vậy, bất quá lúc này Tạ Liên không có tâm tư quản chuyện này, y một đường đuổi đến thư phòng, đến khi thấy được thân ảnh hồng y kia mới an tâm, lập tức đi tới, vội vàng ôm lấy Hoa Thành chôn mặt ở trên lưng hắn.

Nhìn cánh tay xích lõa của Tạ Liên ôm bên hông hắn, Hoa Thành nghi ngờ gọi:

"Điện hạ ?"

"Tam Lang, mới vừa rồi là ta không tốt, không trách ngươi, thực ra không phải rất đau chỉ là có chút không quen, một chút là ổn, thật đó, cho nên là chúng ta, chúng ta tiếp tục nha ! Có được không ?"

Tạ Liên càng nói cánh tay lại càng siết chặt, khuôn mặt càng chôn sâu trên lưng hắn, càng nói về sau thanh âm cũng càng nhỏ. Hoa Thành nhịn không được cười ra tiếng, xoay người đem người ôm vào trong ngực, cằm đặt ở hõm vai đối phương dán vào lỗ tai y nói:

"Được a, vậy chúng ta tiếp tục."

Hạ thân hai người vì cái ôm này mà dính sát vào nhau, Hoa Thành chỗ kia vô luận là hình dáng hay nhiệt độ đều hoàn toàn truyền tới Tạ Liên, làm y mặt đỏ đến mang tai, nhịp đập trong lòng ngực vì thế càng nhanh hơn. Thời điểm Hoa Thành ôm ngang y muốn đem trở về phòng ngủ, Tạ Liên bắt liền bắt lấy vạt áo trước ngực Hoa Thành, lắp bắp nói:

"Liền, ở nơi này làm!"

Thư phòng cách phòng ngủ không xa, nhưng cũng chẳng gần, y thì không muốn để Hoa Thành nhịn nữa. Thấy y tuy nói lắp nhưng thái độ tựa hồ vô cùng kiến quyết, Hoa Thành mỉm cười nói:

"Được, nghe ca ca"

Vì vậy hắn xoay người, đem Tạ Liên đặt trên thư án, cởi xuống ngoại bào màu đỏ cho khoác lên người Tạ Liên, sau đó chậm rãi cởi tiết khố của y.

Nửa thân trên liền như vậy mà bại lộ trước hai mắt người kia, Tạ Liên dù sống đã hơn tám trăm năm tự nhận da mặt mình khá dày, nhưng lúc này đối diện trước người nọ liền thấy da mặt mình còn mỏng hơn một tờ giấy, vô thức muốn khép hai chân lại, Hoa Thành chính là nhanh hơn một bước đem chân chận lại ở giữa. Đôi tay từ đầu đến cuối liên tục hoạt động, một tay cởi ra vạt áo Tạ Liên mới vừa qua quýt cột lại, nhưng không cởi ra hoàn toàn, một tay theo đầu vai trơn bóng xoa đến gáy của Tạ Liên, đem người kéo lại hôn xuống thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro