Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyện đêm đó Hoa Thành không đến tìm Tạ Liên nữa, nước mắt của y rơi không ngừng. Y thật sự không còn sức kêu than nữa, ngẩng mặt nhìn bốn bức tường lạnh giá chua xót không nguôi. Chỉ trong một đêm Tạ Liên chìm đắm trong đau thương, dường như cũng mất đi cái linh động ngày xưa.

Tạ Liên nhiều lần tìm cách rời khỏi chợ quỷ, nếu cùng Tam Lang so kè chưa chắc y đã thua. Nhưng đây là địa bàn của Tam Lang đối với y đều vô cùng bất lợi. Trước đây hắn từng nói cho y biết hết tất cả cơ quan bí mật ở chợ quỷ, tranh thủ đêm khuya, y đánh ngất những người canh cửa chạy đến nơi trọng yếu tìm cơ hội. 

Đứng núp sau bức tường nhìn về phía gần bờ vực, quả nhiên canh phòng ở đây tăng lên đáng kể, xem ra Tam Lang có phòng bị. 

Nhưng họ sao có thể là đối thủ của y được? Tạ Liên vừa định động thủ, bỗng Linh Văn thông linh đến hỏi tới tấp, bên kia như đang vô cùng bận rộn, Linh Văn nói rất nhanh: "Điện hạ, điện hạ... người đang ở đâu, mất tích hơn mười ngày. Tiên Kinh bận rộn mấy ngày liền, nếu không phải hôm nay kiểm tra lại danh sách người cần bắt giữ, ta cũng không hay người im hơi lặng tiếng bấy lâu."

Tạ Liên không biết giải thích ra sao, chuyện trong nhà lại tiết lộ ra bên ngoài? Chuyện xấu hổ như này, thêm y và Tam Lang cơm không lành canh không ngọt, chỉ sợ không cẩn thận làm quan hệ đôi bên càng xấu hơn. Y muốn tự mình điều tra, vì thế chỉ đành ậm ờ: "Ta đang có chút chuyện... đợi lát ta lên ngay."

Y không nói với Linh Văn nữa, Tạ Liên bấm quyết định thổi thuốc mê. Song, vừa thi chú được một nửa, người bỗng bị người ta bắt lại, chỉ trong chớp mắt đã bị thuật rút đất lôi về phòng. Nến trong phòng đã bị gió thổi tắt, không gian tối tù mù, nặng nề, Tạ Liên chỉ nhìn lờ mờ được khuôn mặt Hoa Thành, tuy nhiên ánh mắt đáng sợ kia y cảm nhận được, không sao quên được.

"Ca ca muốn đi đâu?"

Tạ Liên cương liệt ngoảnh mặt đi: "Không liên quan đến đệ."

Hoa Thành ép y nhìn thẳng vào mắt hắn, bóp đến khớp hàm y đau nhói: "Ca ca đã không còn muốn liên quan đến ta rồi sao? Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài, lẽ nào không chịu được vắng vẻ?"

Tạ Liên hận muốn nghiến răng, nhưng hắn nắm rất chặt, y càng giãy hắn càng dùng sức. Tạ Liên giữ cánh tay hắn, lại không nỡ ra tay mạnh bạo. Tại sao hắn lại đối với y tàn nhẫn như thế, không còn sót lại chút ôn nhu nào?

Hoa Thành nheo mắt, thình lình đè y ép uống thứ gì đó cực kỳ thơm ngọt, không giống số đồ bổ hắn thường cho y dùng. Cảm giác lành lạnh đó chui thật sâu vào trong tim phổi rồi nhanh chóng ấm lên xoa dịu cõi lòng sâu kín trong y. Tạ Liên vô cùng bất an, Hoa Thành càng cúi thấp người, bóng của hắn như biến thành vật thể ngàn cân đè lên người, ngón tay hắn chạm lên chỗ mình vừa bóp trên mặt y, trơn trượt xuống hõm cổ: "Ta làm ca ca đau à?"

Tạ Liên vẫn thấy người nhộn nhạo lo âu, y dốc lòng cố gắng tự an ủi bản thân. Ngón tay như rắn nước bò thật sâu vào trong áo lót của y, bàn tay cực kỳ lạnh lẽo, trước nay vô số lần ân ái, y chưa từng thấy người hắn tỏa ra hơi lạnh đến mức này. Y nhìn hắn thật kỹ, gương mặt hồ ly quỷ mị ngày càng sắc lạnh như bóng đao.

Hoa Thành thành kính hôn lên cái  trán sáng sủa của y, cố lau đi những giọt mồ hôi lạnh: "Ca ca ngoan, ta sẽ không làm ca ca đau nữa đâu."

Tạ Liên khó chịu, da thịt bết mồ hôi dán chặt bí bách khiến y vừa muốn né tránh hắn vừa có cảm giác dính chặt không rời được, cổ họng rên rỉ. Hoa Thành nhìn hành động của y, ánh mắt lạnh dần. Hắn hạ thấp người tiến sát môi y, thủ thỉ: "Ca ca chán ghét ta đến thế ư? Quả nhiên do ta không tốt mới làm cho ca ca không thấy mới mẻ, đêm đêm không chịu nổi cô đơn." Hắn hơi hất vạt áo trước ngực y ra, trước mắt chỉ lộ ra chút da thịt thấp ló sau trung y mỏng manh, chỉ có xíu xiu vẫn chưa đủ thỏa mãn, Hoa Thành kéo mạnh thắt lưng Tạ Liên, phanh áo y ra, da thịt lõa lồ hiện ra trong màn đêm, môi hắn mấp máy như ma chú: "Đêm nay hay để Tam Lang trau dồi một chút."

Y giận run người nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thất vọng: "Nếu đệ đến chỉ để nói mấy lời này vậy thì mau đi đi."

"Ca ca đã đuổi ta đi thì đừng có hối hận." Hắn chậm rãi thu tay ra khỏi áo lót, nơi hắn vừa chạm dần mất đi khí lạnh. Tạ Liên chợt thấy cả người đều nóng ran, y cắn mạnh đầu lưỡi ép cố thức tỉnh bản thân, tròng mắt như nóng lên tầm nhìn mờ nhạt. Hoa Thành vuốt ve bả vai y cực nhẹ nhàng, nhu tình như nước, nhưng lời nói lại khó nghe tận xương tủy: "Một khi ta bước ra khỏi cánh cửa này, ca ca có quỳ xuống cầu xin ta cũng không ở lại."

Mặt y đỏ bừng, rất muốn đánh hắn một trận, chợt nhớ đến vết thương của hắn không biết đã lành chưa, y chua xót thu tay, miệng lưỡi đều khô khan khó chịu. Trong mắt phẫn nộ sinh ra lệ quang, cơn tức giận như lây lan người y ngày càng nóng, kinh sợ bủa vây.

Hoa Thành nhìn sắc mặt của y môi hơi nhếch lên.

Tạ Liên suy nghĩ sâu xa, hoảng hốt hiểu ra mọi việc, sợ hãi bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng, thứ vừa rồi không lẽ là... sự thật như cái tát nảy lửa giáng xuống mặt, Tạ Liên choáng váng kêu than, đầu ù đi, nhục nhã xen lẫn đau đớn thi nhau giày vò. Y ôm ngực cuộn người âm thầm chịu đựng, gương mặt dần mất đi huyết sắc. Tạ Liên thương cảm chính mình, tại sao lại bước đến con đường thảm thương này.

"Xem ra là ta không thể giúp ca ca thỏa mãn, cho nên ca ca thà tự mình chịu đựng cũng không muốn ta giúp giải nhiệt." Hoa Thành đứng vững như núi nhìn y bị hỏa dục xâm lấn, không có đau lòng hay vui sướng nào thể hiện ra trên mặt. Tạ Liên không nhìn hắn co rút thân người, bàn tay y chạm chiếc giường lạnh lẽo dưới thân cố phân tán chút khí nóng trong người, cổ họng không tự chủ được thốt ra từng tiếng nỉ non. Cái ấn tượng đẹp thuở ban đầu đều tan đi hết, thay vào đó là sự mỉa mai cùng ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Ta quên mất ca ca thân phận cao quý sao có thể quỳ xuống cầu xin ta được." Hoa Thành cười cười nói thêm: "Có quỳ cũng phải để ta quỳ mới đúng." Nói rồi hắn quỳ ở trên người y, dường như trưng ra bộ dạng thấp hèn đến cực điểm, ngậm lấy vật thể đang cương cứng, giúp y giải xuân dược trong người.

Dược tính lấn át tâm trí, nếu đổi lại là người khác có lẽ y sẽ liều chết chống cự. Nhưng người đó là Tam Lang mà y yêu tận tâm can, môi y không nhịn được phát ra từng tiếng nỉ non. Nơi nào đó bị hắn ngậm lấy, người y càng bị thiêu đốt đến rụt người lại. Từng ngón tay Tạ Liên co rúm, không còn sức lực, dục vọng không nhấp nhô như hàng ngàn con kiến cắn nữa mà hệt như sóng thần ập đến, đánh y tơi bời. 

Tạ Liên khát muốn điên, Hoa Thành cố ý chậm rãi liếm láp như không hề biết đôi mắt y đỏ ửng, bị cơn hỏa dục đục khoét xương cốt, sống lưng cứng đờ. Hắn vui sướng ngậm lấy y, liếm đỉnh đầu, lưỡi cọ xát từng điểm nhỏ. Cố ý trả đũa từng chút một, chơi đùa bỡn cợt bắt y tuốt binh khí đầu hàng. Hắn hầu hạ y thật tỉ mỉ, người Tạ Liên giống như bị thiêu thanh tro, xuất hiện nhiều ảo giác, đến khi y phát hiện ra mình không phải nhìn nhầm, tay chân của y thật sự bị trói lại, eo thắt chặt lại bị hắn bắt nạt thê thảm.

Hắn suồng sã vuốt ve làn da đỏ ửng thấm ướt mồ hôi trên người y, mắt hơi khép lại hưởng thụ cảm giác tuyệt mỹ này. Nhìn tinh khí của y căng cứng nóng như lửa, ý cười càng đậm: "Giờ thì ca ca không thể không cầu xin ta được rồi."

Nói rồi hắn cố ý ôm y dậy dựa vào chăn, đầu áp tường lạnh, đặt tinh khí của mình gần cửa huyệt của y. Trên đỉnh dính dáp chảy ra chất lỏng ấm nóng, nó không ngừng cọ xát trêu chọc, tiểu huyệt của Tạ Liên co bóp, nhiều lần muốn mút lấy, song điều thất bại. Hắn càng nhìn càng mê mẩn, lấy cao dược bôi lên, đưa tay tiến vào bên trong, tỏ ra rất bất ngờ: "Vẫn còn rất chặt nhỉ?"

Tạ Liên hận hắn đến chết.
 
Dược tính ngày càng hoành hành trong người y, thêm sự dụ dỗ của hắn, tinh khí của y sưng lên, dựng đứng. Tạ Liên vừa xấu hổ vừa kích động, hắn ghé sát nói gì đó, mặt Tạ Liên từ xanh chuyển sang tím tái: "Không, không, không được..."

Hắn nhìn dáng vẻ thống khổ của y, tinh khí càng thích thú đâm quanh quẩn tiểu huyệt. Hắn thu hết phản ứng của y trong mắt, giờ phút này y chỉ có thể chống cự yếu ớt. Eo hắn liền cử động, nhét tinh khí của mình đâm mạnh vào tay y. Hai cổ tay Tạ Liên bị trói cửa động hơi bất tiện, khi tinh khí của hắn chạm vào liền run rẩy. Hoa Thành thâm sâu nói với y: "Tự mình đưa vào đi, làm không tốt đừng trách ta rời khỏi đây."

Thứ trong tay y càng lúc càng phình to, gân nổi gồ lên, Tạ Liên run sợ đẩy ra, hơi thở ngày càng dồn dập. Y kịch liệt lắc đầu, hắn nghiêng đầu hỏi: "Không muốn? Ta thấy tiểu huyệt của ca ca lại rất muốn ta đi vào làm cho thỏa mái. Nó đang muốn mút lấy, nuốt trọn ta vào trong kìa."

Y cắn răng thà chết cũng không chịu, dốc lòng kiềm chế yếu ớt vỡ vụn. Chân y bị trói sang hai bên, giùng giằng khổ sở. Hoa Thành phì cười: "Có phải hai chân muốn quấn lấy eo ta không, muốn ta từng chút đâm vào, giúp ca ca lên tột đỉnh sung sướng. Ta đã cho ca ca cơ hội rồi, nếu ca ca không muốn vậy ta đành rời khỏi tìm hứng thú mới thôi." 

Miệng thì nói thế bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve chỗ nhạy cảm của y, ép cho dịch chảy ra. Tạ Liên gần như sụp đổ, Hoa Thành thích chí xoa nắn khiến cho tay hắn ướt đẫm. Trong khi tinh khí của mình vẫn làm loạn nơi tiểu huyệt đỏ ửng đang cố gắng mấp máy muốn ngoạm lấy vật thể thô to của hắn. Hoa Thành cứ di chuyển từ tay y sang tiểu huyệt và ngược lại: "Muốn thì tự thân động, nâng thắt lưng ngồi lên đi. Nếu không ta mà hết hứng thú, e là ca ca phải quỳ xuống liếm lấy ta, vất vả cầu xin ta đi vào đấy. Tới lúc đó còn phải xem ta có tâm trạng giúp ca ca làm mát hỏa dã trong người hay không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro