Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Yên

"Ta" trong gương ngây ra nhìn Tạ Trạc thật lâu, sau đó bĩu môi trợn mắt, thịt trên má phồng lên vì tức giận, nhảy dựng lên chọc một phát vào mắt Tạ Trạc.

Không biết Tạ Trạc đang nghĩ gì mà cả người hơi phát ngốc, công kích đơn giản như vậy cũng không tránh được, trực tiếp bị "Ta" chọc vào mắt. Cơn đau khiến hắn phải che mắt cúi đầu.

"Ta" mắng Tạ Trạc liên tục: "Ai xấu! Ai xấu? Ai dạy huynh nói chuyện với cô nương như thế này hả?"

Ta nhìn chính mình trong gương nhảy dựng lên vung tay đập Tạ Trạc mấy phát mà bắt đầu lo lắng, không ngừng mặc niệm, đừng đánh nữa đừng đánh nữa, hắn dữ lắm, công pháp còn mạnh hơn ngươi gấp nghìn lần, đánh nữa là chết người đó, ngươi mà chết là ta cũng đi bán muối, chết hết luôn......

"Ta" hùng hùng hổ hổ đấm hắn vài phát mới chịu dừng tay: "Tạ Huyền Thanh, thương thế tốt lên rồi nên huynh bắt đầu ăn nói khó nghe như vậy đúng không? Hay là đau chân quá nên hư mất não luôn rồi?" Dứt lời, "Ta" liền lấy tay sờ lên trán Tạ Trạc, "Để ta xem xem, ta chữa chân huynh lành rồi, vậy thì đầu óc cũng để ta chữa cho huynh......"

Trong gương, "Ta" quá khứ lấy tay ôm mặt Tạ Trạc, làm bộ muốn áp lên trán hắn.

Ta nhìn động tác của "chính mình" mà sửng sốt.

Ở trong trí nhớ của ta, trừ bỏ lúc "Đánh nhau" với hắn thì đã rất nhiều năm ta không tiếp xúc thân thể với Tạ Trạc như vậy rồi.

Tình yêu thuở ban đầu đã bị mài mòn bởi những chuyện vụn vặt trong năm trăm năm đến ảm đạm tăm tối, ta cũng chẳng còn tâm tư nào ôm ấp Tạ Trạc nữa.

Tạ Trạc rõ ràng cũng sửng sốt.

Hắn để yên cho ta bóp mặt, mất một lúc mới đột nhiên lùi về phía sau.

Hắn đứng thẳng người, tỏ vẻ xa cách.

"Ta" dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, cuối cùng thái độ cũng nghiêm túc hơn một chút: "Tạ Huyền Thanh, rốt cuộc huynh làm sao vậy? Vừa rồi vẫn còn tốt mà, tự dưng huynh làm trò con bò gì vậy? Tạo sự bất ngờ cũng không phải làm thế này đâu."

Tạ Trạc yên lặng nhìn "Ta" chằm chằm, sau đó lại hơi hơi nghiêng đầu qua.

Ở trong gương, ta nhìn thấy hướng Tạ Trạc nghiêng đầu, thế mà lại là phía ta!

Để tránh bị "chính mình" lúc trước phát hiện, ta lập tức rút gương vào. Trong lúc ôm gương vào ngực, ta nghe được tiếng nói trầm thấp của Tạ Trạc, bình tĩnh nói một câu:

"Ta không thích ngươi."

Dựa theo những gì ta vừa dạy, hẳn là hắn nên nói câu này.

Nhưng lúc những lời này được hắn nói ra khỏi miệng, trong lòng ta lại nổi lên ý vị khác.

Những lời này của Tạ Trạc, không phải nói với ta, mà dường như cũng là nói với ta. Nhưng nhìn từ góc độ nào đó, những lời này của hắn nhất định là nói với ta.

Cảm xúc của ta khi nghe câu này của hắn cũng phức tạp như hoàn cảnh mà hắn nói ra vậy.

"Ta" yên lặng.

Một lúc lâu sau, nàng mới nói: "Ta...... Ta cũng không thích huynh! Hôm nay huynh đáng ghét quá, không muốn nói với huynh nữa, ta đi đây."

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ta rời đi, bước chân càng lúc càng xa, đến ta cũng nghĩ rằng "Ta" đã rời đi như thế. Đang chuẩn bị đứng dậy từ bên cửa sổ thì lại nghe thấy tiếng bước chân "Lạch bạch" vội vã chạy về.

Ta lại lần nữa ngồi xổm xuống bên cửa sổ, vì quá tò mò nên lại tiếp tục mạo hiểm thò gương ra ngoài.

Trong gương phản chiếu hình ảnh bên ngoài.

Thân ảnh "Ta" từ xa tới gần, thở hổn hển chạy về, đứng trước mặt Tạ Trạc.

Tạ Trạc trầm mặc nhìn "Ta".

"Ta" nhanh chóng nói với hắn: "Vừa rồi ta không nói thật lòng đâu, ta đã thích huynh rồi. Nếu không thích ta, huynh cũng không cần cố tình nói ra, bởi vì như vậy...... Ta sẽ đau lòng."

Ánh mắt hắn khẽ động.

"Ta" giữ chặt tay Tạ Trạc, đặt giỏ tre vào lòng hắn: "Ta cảm thấy nhất định là do hôm nay tâm trạng huynh không tốt nên mới nói như vậy, số măng ta vừa đào được cho huynh hết đó, trộn với ớt ăn ngon lắm, không giống với loại măng già lúc trước cho huynh ăn đâu, hi vọng huynh ăn xong tâm trạng sẽ tốt lên một chút!"

"Ta" nói: "Bây giờ huynh đã khỏe lại, cũng có một căn nhà nhỏ rồi, vậy huynh tự lo cho mình đi. Không phải ta không muốn giúp huynh, mà là ta thực sự bị những lời nói vừa rồi của huynh làm tổn thương rồi, giờ ta phải về ổn định cảm xúc một chút đã. Hi vọng ngày mai lúc ta đến thăm, huynh sẽ không hỏi ta là cái thá gì, cũng sẽ nói ta không có xấu, tốt nhất là có thể nói thích ta." Nói xong, "Ta" nhanh chóng vẫy vẫy tay, "Đi nhá."

Tạ Trạc sửng sốt, ta cũng choáng váng.

Nhưng ta phản ứng nhanh hơn Tạ Trạc.

Ta cầm chiếc gương đồng trong tay, nhắm phương hướng "Ta" rời đi mà ném.

Gương đồng nện thẳng vào đầu "Ta" của quá khứ. Khi Tạ Trạc hồi thần lại, "Ta" đã "ầm" một tiếng ngã sấp mặt trên đất.

Ta trốn ở trong phòng, vội vàng cao giọng nói: "Mau đưa "ta" ra ngoài rồi ngụy tạo hiện trường để "ta" cho rằng vừa rồi là một giấc mơ. Bằng không chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngày mai khó mà giải thích."

Tạ Trạc ở bên ngoài im lặng trong chốc lát, sau đó ta nghe được một trận gió phần phật.

Khi thân thể ta chậm rãi trở nên nhẹ nhàng hơn, ta biết Tạ Trạc đã đưa "ta" năm đó ra khỏi đây rồi.

Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn tiểu viện thanh tĩnh cùng với tầng kết giới Tạ Trạc bố trí bên ngoài, ta nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu chỉ trích Tạ Trạc: "Quá bất cẩn rồi, sao lúc trước ngươi không bày kết giới chứ? Lỡ đâu "ta" của quá khứ cứ thế đi thẳng vào, mặt đối mặt với ta, vậy chẳng phải giờ xác ta đã lạnh ngắt rồi sao."

Ta lầm bầm nói nửa ngày, lại thấy trong tay Tạ Trạc còn cầm măng tuyết vừa rồi "Ta" để lại.

Một lúc lâu sau hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn giỏ măng kia, tựa hồ đang rơi vào trầm tư. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Trước kia ngươi thực sự rất thích ăn món này."

"Đúng vậy."

"Vì sao sau này không ăn nữa?"

"Măng tuyết không cay, làm sao mà nuốt được?"

Tạ Trạc lại nửa ngày không nói lời nào, dường như nghĩ tới nguyên nhân trực tiếp khiến chúng ta hòa ly.

Ta từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nhìn tuyết măng trong tay Tạ Trạc, bên trong tất cả đều là mầm măng non vừa mới nhú. Nhiều năm chưa được ăn ngon lại thêm nghĩ đến vị tươi non cay giòn đó, ta thèm đến chảy nước miếng. Ta nuốt nước bọt, lại quay đầu nhìn sang hướng Tạ Trạc vừa đưa "Ta" đi.

Ta tin rằng, dựa theo tính cách của ta năm đó, chỉ cần sau khi tỉnh lại ta tìm không thấy tiểu viện này trong Tuyết Trúc Lâm, nhất định "Ta" sẽ cho rằng hết thảy vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Có lẽ "Ta" còn sẽ hùng hổ đi tìm Tạ Huyền Thanh của thời không này tố khổ một hồi, còn tiếc nuối xót xa vì đã làm mất giỏ măng ngon loại một.

"Ta cũng thất sách, không ngờ một tiểu cô nương như ta năm đó, bị ngươi ăn nói quá đáng như vậy mà còn chưa từ bỏ, lại còn đưa cho ngươi giỏ măng ngon như vậy." Ta nỉ non, "Xem ra, năm đó ta thật sự rất rất thích ngươi."

"Vì sao sau lại không thích nữa?" Tạ Trạc quay đầu nhìn ta.

Ta yên lặng, sau một thoáng trống rỗng, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số hình ảnh trong năm trăm năm giữa chúng ta. Thất vọng dần biến thành tuyệt vọng từ vài chuyện linh tinh vụn vặt thường ngày, cũng có những khoảnh khắc khiến ta không muốn nhớ lại. Mà tất cả những điều đó đều không thể diễn tả được bằng lời.

Tình yêu sâu đậm thuở ban đầu dần biến thành không yêu nữa, chính là vì những chuyện đó đã chồng chất nên một cây cầu, khiến ta từ bên trái, bước sang bên phải.

Không có mối quan hệ nào sẽ kết thúc một cách đột ngột cả.

Luôn có quá nhiều chi tiết không thể nói với người khác, dưới sự sắp đặt của vận mệnh và thời gian, quan hệ dần xa cách, cuối cùng khiến nhân duyên giữa chúng ta hoàn toàn rạn nứt.

Ta bất động một lúc lâu, nhìn lên trời, sau đó nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta càng thích ăn cay hơn."

Ngoại trừ vậy, tại thời điểm này, ta không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác.

"Cách này không được, chúng ta bàn bạc cách khác đi." Ta gọi Tạ Trạc, "Cắt nhân duyên nhanh một chút, chúng ta tranh thủ trở về."

Ta ra vẻ tiêu sái xoay người về phòng, không thấy được đôi mắt hơi rũ xuống cùng vẻ mặt trầm mặc khó đoán của Tạ Trạc.

---------------------------------------------------

Hơi muộn nhưng mà chương 6 đây nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro