CHAP 3: GIẤC MỘNG TUỔI THƠ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 năm trước.

" Happy birthday to you, happy birthday to you... happy birthday, happy birthday, happy birthday to Mộc.." tiếng cười nói vang rộn khắp căn nhà nhỏ bé nhưng ấm áp và tràn đầy tình yêu thương.

" Mẹ ơi, quà của con đâu rồi?" Con bé Mộc Mộc nhõng nhẽo hỏi mẹ.

" Con quỷ con này, đây nè, quà của con đó" người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu chìa ra trước mặt nó một gói quà nhỏ được bọc trong tấm giấy màu xanh da trời. Mặt con bé như sáng bừng lên, nó cẩn thận bóc từng lớp giấy gói quà ra, là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mở từ từ nắp hộp, hiện ra trước mắt nó là một chiếc nhẫn bằng bạc xinh đẹp, trên nhẫn có đính một hạt kim cương sáng lấp lánh. Chiếc nhẫn tuy có vẻ cũ kĩ nhưng được chạm trổ cực kì khéo léo và tinh tế, đặc biệt là chiếc nhẫn này lại gấp một phần rưỡi tay con bé.

" Mẹ ơi, sao mẹ lại tặng con cái nhẫn này? Đây là quà bà ngoại tặng cho mẹ cơ mà, mẹ không sợ con làm mất nó sao?" con bé nói bằng giọng bập bẹ, hai con mắt to tròn sáng hơn cả vì sao đêm của nó nhìn người phụ nữ một cách ngạc nhiên.

_" Không đâu, mẹ tin là Mộc Mộc của mẹ sẽ bảo quản nó thật tốt. Bà ngoại đã truyền cái nhẫn này cho mẹ, nay mẹ truyền lại nó cho con, xem như đây là kỉ vật giữa hai mẹ con mình, con hứa phải giữ gìn nó thật cẩn thận cho mẹ nhé?"

_" Dạ madam" nó hãnh diện cười rồi lôi từ trong túi áo ra cái hộp cỡ bằng lòng bàn tay đủ màu sắc, đây là cái hộp đựng những đồ kỉ niệm mà nó luôn mang theo bên mình, nhẹ nhàng để cái nhẫn vào bên trong hộp rồi đóng nắp lại, nó quay qua tiếp tục hỏi ba:

_" Ba ơi ba, còn quà của con đâu rồi?"

Ba nó cười khì rồi trả lời:

_" Ba lỡ quên mất rồi, thôi để ngày mai ba đền bù cho nha"

Mặt nó xám xịt rồi méo xẹo lại. Hai giọt lệ đã long lanh trên mắt. Nó đưa tay dụi không cho nước mắt tràn xuống rồi nói không ra tiếng:

_" Con ghét ba lắm, con không chơi với ba nữa đâu... hic...con không cần quà gì nữa hết...ba đi đi... hic..hic"

Bây giờ thì nó đã thực sự òa khóc, lấy hai tay ôm lấy mặt, nó chạy lại bên mẹ của mình, chúi mặt xuống tấm áo của bà rồi lại tiếp tục thút thít.

Ba nó hơi sững người vì thái độ của nó lúc nãy rồi lại mỉm một nụ cười nhẹ.

_" Thôi, cho ba xin lỗi, đây nè, quà của con đó, ba giỡn một chút thôi mà, con gái ba sao mà mít ướt thế"

Trên tay ba nó bây giờ là một con búp bê bằng nhựa xinh xắn mà nó đã ao ước bấy lâu nay. Con búp bê mặt một chiếc váy nhỏ xinh xắn màu hồng cánh sen y chang như con búp bê mà nhỏ Tiên cho nó mượn chơi.

Nó quay mặt ra, nước mắt dàn dụa lấm lem cả khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt nó đã dần sáng lên, nở một nụ cười tươi hơn bao giờ hết đến hở cả lợi, nó giơ tay lên định giật lấy con búp bê thì bỗng nhiên tay ba nó rụt nhanh lại, với khuôn mặt nghiêm trang, ông nhìn đứa con gái bé bỏng rồi ôn tồn nói:

_" Hay quá ha, bây giờ thì cô nương chịu cười rồi hả? Mai mốt con không được mít ướt nữa nghe không? Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng như thế này đâu, con phải biết cố gắng đứng lên đối đầu với khó khăn thì mới có thể trưởng thành được hiểu chưa hả?"

Đôi mắt nó bây giờ chỉ chăm chăm nhìn vào con búp bê xinh đẹp kia, những lời ba nó nói nghe chẳng khác gì nước đổ đầu vịt cả, từ lỗ tai này lùng bùng qua lỗ tai kia rồi bay đi đâu mất, nó ậm ừ trả lời cho qua chuyện:

_" Dạ, con nghe ồi, papa cho con con búp bê đi mà papa ha" nó nhõng nhẽo van xin và níu tay ba nó đưa qua đưa lại.

_" Đây nè, chúc mừng sinh nhật con gái nha" ba nó thở dài rồi đến cả chịu thua màn năn nỉ dễ thương bằng giọng ngọng ngịu của nó-một tuyệt chiêu không bao giờ cũ và cực kì lợi hại.

Nó giật nhanh lấy con búp bê rồi ôm vào lòng âu yếm, xong sau đó lại xem đi xét lại để chắc chắn rằng mình không nằm mơ rồi quay qua nhìn ba, bây giờ đến lượt nó dọa dẫm:

_" Ba cũng phải hứa là không chọc con như vậy nữa đó, không thôi là con giận ba lun"

_" Ờ, ba hứa được chưa?" Đến cả bó tay với sự lém lỉnh của nó, không biết có phải con mình hay không nữa - ông ba đáng thương nghĩ.

_" Thôi được rồi, hai ba con suốt ngày gây nhau suốt thôi, không biết có phải là con với chồng của tôi không nữa, tôi nhớ mình ăn ở hiền lành lắm cơ mà" bà mẹ than thở.

_" Em...mẹ... kì quớ à" cả hai cha con đồng thanh nói.

Người phụ nữ mỉm một nụ cười hạnh phúc viên mãn:

_" Rồi rồi, mẹ xin lỗi ba và con được chưa, bây giờ Mộc Mộc ước đi chứ con, để qua giờ là không có linh đâu"

_" Dạ" con bé ngoan ngoãn nghe lời rồi nhắm mắt lại, nó chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm bẩm ước một điều gì đó rồi mở từ từ mắt ra, cười thật tươi và lần lượt thổi từng ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật nhỏ.

_" Mộc Mộc, con ước điều gì vậy, nói cho mẹ nghe với" người phụ nữ bí mật thì thầm vào tai nó.

_" Hai mẹ con hay quá ha, định ngó lơ tui hả, đâu, nói cho ba mẹ nghe coi con ước điều gì" ba nó từ đâu xen vào.

Nó trầm ngâm suy nghĩ rồi nói phũ:
_" Hông, con hông nói đâu"

_" Đi mà" cả bố và mẹ nó đồng thanh năn nỉ.

_" Ừm... con ước là bố mẹ sẽ ở bên con suốt đời lun" nó ngại ngùng nói.

Người phụ nữ sà xuống ôm đứa con nhỏ vào lòng, nước mắt rơm rớm trên đôi mắt buồn của bà...

_" Tất nhiên là vậy rồi Mộc Mộc con yêu"

Ba nó cũng ôm cả hai mẹ con vào lòng, nói tiếp:

_" Đúng vậy, ba mẹ sẽ luôn ở bên con, ba mẹ yêu con nhất trên đời mà"

_" Ba mẹ hứa nhé?"nằm trong lòng của cả ba và mẹ, nó hạnh phúc hỏi

_" Mãi mãi..." người đàn ông và người đàn bà cùng đáp mà không hay biết rằng sóng gió đang chờ họ ở phía trước....

1 năm sau.

_" Em à, em cố gắng nhé, mấy ngày nữa anh có lương rồi" người đàn ông năn nỉ.

Vẫn là người phụ nữ xinh đẹp của ngày hôm đó, nhưng bây giờ bà đã thay đổi rất nhiều, sự phúc hậu trên khuôn mặt ngày nào đã được thay thế bằng vẻ vô cảm, lạnh lùng.

_" Tôi không chịu nổi nữa rồi, tại sao ngày xưa tôi lại cưới anh cơ chứ"

_" Anh xin em, nói nhỏ thôi để con nghe thấy thì tội nghiệp nó, em cố gắng đi, mấy ngày..."

Người đàn ông tội nghiệp chưa kịp nói hết câu thì đã nhận lại tiếng hét lớn của người đàn bà hung dữ

_" Cố gắng, cố gắng hả? Tôi đã cố gắng bao năm qua rồi, tôi đã chịu nhịn nhục đủ lắm rồi, tại sao tôi lại gặp phải người chồng nghèo kiết xác như anh cơ chứ, tôi khổ quá mà... huhu" người đàn bà thút thít bật khóc đầy đau khổ.

Đến nước này thì ông chồng hiền lành cũng chẳng nhường nhịn gì nữa, ông ta bực mình hét lại:

_" Cô tưởng cô hay lắm à, tôi cũng đi làm nhọc lưng ra đấy thôi, cô thì chỉ việc ở nhà trông con mà cũng để nó té lên té xuống, tiền thì tiêu xài như nước, cô tưởng kiếm tiền của người khác là dễ lắm sao, có giỏi thì cô kiếm tiền đi, chồng đi làm về mệt nhờ rót một li nước mà cũng cằn nhằn, đúng là thứ vợ..."

_" Thứ vợ gì hả?" Người đàn bà giận dữ quát lớn, sấn tới nắm lấy cổ áo ông chồng của mình.

Con bé Mộc Mộc đang ngủ yên giấc trong phòng bỗng nghe thấy tiếng ồn ào, nó thức dậy, lấy tay duỗi lấy duỗi để con mắt, ôm con búp bê Nancy mà ba tặng nó bước ra khỏi phòng.

_"... Thứ vợ không biết thông cảm cho chồng, thứ vợ mất nết" nói rồi người đàn ông giật tay người phụ nữ khỏi cổ áo mình, giơ tay tát một cái bốp vào mặt người đàn bà hung hăn đó.

Mộc Mộc từ trong phòng đi ra chứng kiến mọi chuyện, nó sững người mất một lát rồi chạy lại ôm mẹ, nước mắt đã bắt đầu túa ra ràn rụa trên khuôn mặt tinh nghịch trẻ thơ của nó

_" hic hic...sao ba lại đánh mẹ...mẹ có làm gì ba đâu chớ...hic..hic"

Sự xuất hiện bất ngờ của nó làm người đàn ông không hết hoàn hồn về hành động thô bạo vừa rồi của mình

_" Ba..." ông ta run rẩy mấp máy đôi môi đang dần tím lại.

Người phụ nữ vùng tay ra khỏi cái ôm của đứa con thân yêu, cứ thế mà chạy biến mất qua khỏi màn đêm tối. Mộc Mộc cố níu lấy mẹ của mình, nhưng bàn tay nó sao bỗng nhiên trở nên nặng chĩu, nó khóc không thành lời, cố gắng yếu ớt gọi " Mẹ...đừng bỏ...con mà" rồi ngất lịm đi

Buổi sáng hôm sau.

Mộc Mộc tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái của mình, chắc ngày hôm qua khi nó ngất thiếp đi ba đã bế nó vào trong giường, đôi mắt của nó bây giờ sưng vù lên chẳng khác gì hai hạt mít.

Từ ngoài phòng khách ba nó bước vào với cái tạp dề màu hồng mà mẹ nó hay đeo khi làm bếp, điều đó càng khiến nó cảm thấy nhớ mẹ của mình nhiều hơn, mẹ đã bỏ nó thật rồi sao, mẹ đã hứa là sẽ ở bên nó suốt đời cơ mà, nó lại tiếp tục khóc.

Ba nó lặng lẽ bước lại ôm nó vào lòng, thủ thỉ:

_" Ba xin lỗi, ba không cố ý...tại hôm qua ba giận quá nên..."

Nó xô mạnh ba mình ra, nó không cần phải nghe giải thích gì nữa hết, chẳng phải là mẹ nó cũng đã bỏ đi rồi sao, nó nhìn ba với một ánh mắt căm thù khôn tả, ánh mắt mà nó không ngờ sẽ lại dùng với chính ba của mình.

_" Con ghét ba lắm, ba đi đi, con không cần ba nữa...hic...hic"

_" Ba đã xin lỗi rồi mà, hôm nay ba có nấu mì gói ngon lắm, con dậy ăn đi rồi còn đi học nữa chứ" ba nó buồn rầu năn nỉ.

_" Không cần, không ăn..." nó hét vào mặt người đàn ông tội nghiệp.

_" Pính poong..." tiếng chuông cửa reo vang, ba nó đứng dậy, tháo chiếc tạp dề ra, đi ra mở cửa mà không quên dặn nó:

_" Con dậy đánh răng mau đi, để còn ăn sáng..."

Nó quay mặt ra chỗ khác, trong lòng vẫn không khỏi tức tối và đau nhói, nó lo lắng không biết hôm qua mẹ nó đã ngủ chỗ nào, có khỏe không nữa.

Bỗng từ ngoài cửa giọng của ba nó vọng vào:

_" Cô còn về đây làm gì nữa, sao không đi luôn đi?"

Mộc Mộc từ trên giường bật dậy, lật đật chạy nhanh ra ngoài cửa để xem có chuyện gì xảy ra.

Đứng bên ngoài là người mẹ thân yêu của nó, gương mặt bà đã phờ phạt và mệt mỏi đi rất nhiều, nhưng không sao, mấy ngày nữa mẹ sẽ khỏe và xinh đẹp lại thôi, quan trọng là bây giờ mẹ đã lại trở về bên nó rồi, lòng nó không khỏi mừng rỡ, nó chạy lại ôm mẹ hỏi:

_" Mẹ ơi, mẹ về rồi, vậy là mẹ không bỏ Mộc Mộc nữa, mẹ đã tha thứ cho ba, gia đình mình lại hạnh phúc như xưa mẹ ha?"

Ánh mắt căm thù dành cho bố nó bỗng dịu đi khi được nhìn thấy đứa con thân yêu, nhưng trong lòng bà vẫn sẽ không thay đổi quyết định cho dù quyết định đó sẽ làm đau khổ không những nó mà còn bà rất nhiều đi chăng nữa.

Lướt qua người chồng bội bạc, bà bước đến căn phòng đã gắn bó với mình cả chục năm nay, nhưng bắt đầu từ bây giờ nó sẽ không còn là phòng của bà nữa. Lôi từ trong ngăn kéo ra chiếc vali sờn cũ kĩ, người phụ nữ soạn những bộ đồ cũng cũ kĩ không kém của mình bỏ vào trong vali. Rồi kéo ra ngoài phòng khách.

_" Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy, cho Mộc Mộc đi với" con bé Mộc Mộc hồn nhiên hỏi mẹ, tưởng chừng như mẹ đã hết giận.

"............"

_" Mẹ hông cho Mộc Mộc đi thì thôi, nhưng mẹ nhớ về sớm nha, ba với Mộc Mộc sẽ nhớ mummy nhìu lắm đó"

"............"

_" Mẹ trả lời đi, sao mẹ cứ im lặng mãi thế ?" Nó dùng dằng kéo áo mẹ của mình.

"............."

_" Thôi Mộc Mộc không hỏi mẹ nữa, nhưng mẹ phải nhớ rằng ba với Mộc Mộc yêu mẹ nhìu lắm, gia đình mình sẽ sống thật hạnh phúc mãi mãi giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích cô kể cho Mộc Mộc nghe vậy đó "

Người phụ nữ bất giác quay lại ôm chầm lấy đứa con thân yêu, nước mắt không khỏi túa ra trên khuôn mặt bi thường của bà, nấc nghẹn từng tiếng, bà ôn tồn căn dặn nó.

_" Mộc Mộc ngoan, Mộc Mộc phải nghe lời ba biết chưa hả, mẹ...... sẽ không còn ở bệnh Mộc Mộc mỗi ngày được nữa nên con nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó nghe chưa"

_" Là sao, Mộc Mộc chưa hiểu, chẳng phải mẹ đi công tác mấy ngày rồi sẽ về sao?"

".........."

_" Mẹ, mẹ nói gì đi chứ ?"

_" Không, mẹ sẽ không về nữa Mộc Mộc à, mẹ sẽ đi......"

Sự kinh hoàng hiện ra một cách rõ rệt trên khuôn mặt của Mộc Mộc, nó không ngừng la hét và khóc lóc van xin

_" Không.... Mộc Mộc xin lỗi mẹ mà, Mộc Mộc hứa sẽ không đòi quà nữa mà, Mộc Mộc hứa sẽ ngoan mà, mẹ đừng đi, huhu..."

" Mộc Mộc ngoan, buông ra để mẹ đi"

_" Nhưng chẳng phải mẹ đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên cạnh Mộc Mộc sao? Huhu....hic... mẹ hứa rồi mà.... đừng đi mà"

".........."

_" Có phải ba làm mẹ giận không, Mộc Mộc sẽ bắt ba xin lỗi mẹ, mẹ đừng đi "

Quay lại nhìn người ba đang thờ ơ đọc tờ báo cầm trên tay, nó nài nỉ van xin

_" Ba ơi, ba xin lỗi mẹ đi, ba cản mẹ đi, mẹ đi kìa ba, huhu....."

" Ba..."

Nỗi tuyệt vọng in hằn lên khuôn mặt ngây thơ của đứa trẻ, nó còn quá nhỏ để nhận biết chuyện gì đang xảy ra.

_" Mộc Mộc, buông ra, để mẹ đi"

_" Không, Mộc Mộc không cho mẹ đi đâu, mẹ đã chẳng còn yêu Mộc Mộc nữa rồi, phải không ? Vì thế nên mẹ mới bỏ đi, huhuhu...." tiếng khóc và nấc của nó thay nhau vang lên, cố gắng ghì chặt chiếc vali đang giật mạnh của mẹ nó.

Người phụ nữ lạnh lùng quay lại xô nó ngã lăn quay ra nền đất ẩm ướt, chạy nhanh ra khỏi cửa và nói với đứa con yêu dấu những lời cuối cùng

_" Mộc Mộc, dù cho có thế nào đi chăng nữa, con phải luôn nhớ rằng tình yêu mà mẹ dành cho con là mãi mãi "

_" Không, huhu..... mẹ ơi.... đừng bỏ đi mà....huhuhu" tiếng khóc của nó vang lên, thể hiện nỗi thống khổ tuyệt vọng không lối thoát................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro