hừng đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: hơi tục, couple phụ RinKhoa

dưới cái rét nơi Đông sang, có hai con người đang xộc hơi ấm vào nhau.
_

chiều tàn, Lai Bâng ngồi trên chiếc ghế sofa thưởng thức tách cà phê mà em người yêu của hắn pha cho, vị ngọt quyện vào cái đắng của cà phê tạo nên sự kết hợp hoàn hảo, hoàn hảo như em người yêu của hắn.

phải nói rằng em hơi bị tâm lý, trong cái rét của mùa đông mà có một tách cà phê ấm nhâm nhi thì còn gì bằng, chỉ là thiếu chút vị ngọt nơi đầu môi em để lại.

hắn ngồi đó, xem lại thước phim lúc trận đấu diễn ra, tuyệt.

những cơn gió lạnh lướt qua nhau ngoài kia, phả vào nơi da thịt cũng thấy rùng mình, rét đến tê dại. ấy vậy mà bé yêu của hắn lại đi ra ngoài giờ này, em nói em đi mua mấy loại trà về trữ cho qua đông, nói đúng hơn là mua cho Lai Bâng thì có.

em để ý mấy hôm nay hắn rất dễ bệnh, do thời tiết đột ngột khiến người em yêu cứ quấn mình vào chăn rồi chẳng nói nổi do cái rét kia mang lại, bộ hắn yếu đến vậy à?

.

gió đông lướt qua bờ vai em, thổi vào nước da vùng cổ những cái lạnh tê dại, em rùng mình, dù có quấn ba lớp vải rồi vẫn cảm thấy lạnh, nhưng dù sao thì cũng gần nên có thể đi rồi về ngay, tên chết bầm kia ấm là được.

.

Jiro bước vào căn nhà quen thuộc, cuối cùng cũng có chút hơi ấm nhất định dành cho em, tiện tay để túi trà lên bàn rồi như thói quen đi lại trèo lên đùi Lai Bâng,

"lạnh chết cụ tao."

Bâng xem đây là điều quen thuộc, đưa tay ra ôm lấy cơ thể vốn thiếu hơi ấm của người kia,

"sao em đi mà không bảo anh ? anh có thể đi thay em mà."

như một thói quen, hắn cúi xuống hôn nhẹ lấy cổ của em, cái lạnh dịu đi đôi chút chạm vào môi hắn, ôi trời, lạnh vãi.

"lạy cụ, đã bệnh rồi ra đường xỉu ngang ai mà vác về ?"

chỉ là câu này đá câu kia nhưng nó khiến Bâng buồn cười, tưởng tượng cảnh em người yêu của hắn cố gắng vác cái thân hắn rồi đi bộ giữa trời đông kia cũng thấy em đau khổ đến nhường nào.

"pff- xin lỗi bé."

"mà em mua gì cho anh thế ?"

Bâng tạm bỏ qua ánh mắt như dao bén của người yêu mà nhìn vào chiếc túi kia, trông nó vừa phải, không to cũng chả nhỏ.

em thấy vậy cũng chẳng màn đáp, chỉ vòng tay qua vai hắn rồi cảm nhận hơi ấm hiếm hoi kia, thả lỏng cơ mặt tỏ ý dễ chịu.

hắn thấy vậy cũng chẳng hỏi nữa, khúc khích mà hôn nhẹ lên mái tóc của người con trai kia, nơi thơm nhẹ và ngọt dịu.

cả hai giữ tư thế đó một chút, Jiro cứ nũng nịu mà đòi hơi ấm từ Lai Bâng, đến khi cụ già Zeref bước xuống nhà và thấy cái cảnh bọn họ ôm ấp nhau,

"tụi mày."

hết bọn báo kia rồi đến tụi này, thằng già này phải sống thế nào đây.

cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cô đơn thì thôi. còn thêm quả combo "báo ông già Zeref" rồi bọn hôn hít công khai trong gaming house nữa, tức ói máu mà.

"sao không lên phòng mà thân mật ?"

"lên phòng thì có lạnh nữa đâu mà giữ ấm."

tức chết, tức chết người mà. không chịu nổi cảnh bản thân cô đơn giữa hai bóng ma kia, Zeref quay người bước vào phòng ăn, nơi xoa dịu tâm trí dễ dàng nhất.

"vãi lồ-

xa lạ hơn nữa, trước mắt là cảnh xạ thủ đút cho support ăn, mà hai vị trí này tiêu biểu là Tấn Khoa với Red, bọn họ đang tình tứ gián tiếp à ?

tay Khoa cầm điện thoại như đang ở trong một ván game, Red ở bên thì vừa nhìn vào trận đấu mà vừa ngắm em, trên bàn là bát cơm đang dở, hình như Khoa mê game bỏ ăn mất rồi.

khi nãy Red xuống nhà thì thấy em mải mê chơi game mà để nguyên bát cơm kia, anh thấy vậy cũng dỗi nhưng làm sao nỡ trách em được. bèn vừa cổ vũ em vừa đút em ăn nên tạo ra cảnh tượng trước mắt Zeref đây.

cụ không nói gì, quay lưng trở lại phòng ngủ và vào game, để xoá nhoà cái cô đơn chó má đang tồn tại trong tâm trí. ( ừ thì cụ gặp setlove -)) )

_

sau cái đớn của mỗi mình Zeref cũng chẳng có gì, Jiro quay trở lại cơ thể ấm áp pha chút dễ chịu của hắn, nhìn em như một chú mèo nhỏ cuộn trong lòng Lai Bâng vậy, đòi hỏi hơn ấm và sự chiều chuộng.

"khó chịu vãi lồn."

nghe giọng em người yêu phát ra với mấy âm từ không mấy tốt đẹp, hắn mới ngẩng đầu mà ngó sang gương mặt của người kia: "hả ? nói anh nghe đi, anh làm em hết khó chịu ngay."

Jiro cau mày, bĩu môi nhìn người kia đầy giận dỗi, thâm tâm đang muốn phát ra câu "ứ ừ anh yêu không hiểu em gì hết" đây mà.

"ngu."

ủa, người yêu hắn đột nhiên chửi hắn ngu.

thôi thì không hiểu cũng đành xoa dịu trước, lát ẻm bực đè ra bạo dâm thì mệt.

"thôi mà, anh yêu em ? yêu Quý nhất."

"... mày đéo hiểu tao."

Bâng có thể nhìn ra chiếc tai mèo trên đầu em rồi ngoe nguẩy theo từng cử động của em luôn nè, cả chiếc đuôi linh hoạt kia nữa.

em lộ rõ vẻ giận dỗi, bĩu môi chê bai hắn không hiểu mình trong khi chẳng đưa ra lấy một gợi ý.

hắn trầm ngâm một lúc rồi như chợt nhận ra gì đó, cơ thể em đã ấm hơn khi nãy, nếu đã dễ chịu rồi thì chỉ có một lý do em có thể lấy ra dỗi vô cớ.

Lai Bâng đáp nhẹ tay lên má em, chòm đầu lên và đặt lên môi em một nụ hôn, tuy không lâu nhưng đủ để người ta thấy nó sâu đậm đến nhường nào.

Jiro giỡn cơ mặt ra đôi chút nhưng chưa phải hoàn toàn, môi em cần nữa, vị ngọt của hắn.

"thêm nữa, hôn sâu đi."

( bạn mong họ bú mỏ nhau ? tiếc quá, phần còn lại của Rin với Khoa =)) )

_

"oa, giỏi."

anh nói sau khi chiêm ngưỡng một màn mở combat của Khoa rồi sau đó là win combat, tay nhấc bát cơm lên rồi mang một miếng đến miệng em, mèo nhỏ ngoan ngoãn mà ngoàm lấy, thật thì trông họ cứ giống người lớn và trẻ con kiểu gì ấy.

"win rồi, em giỏi quá." anh nói khi đặt bát cơm lên bàn rồi lấy nước cho em, quả thật Khoa được anh chăm rất kỹ lưỡng, đến sợi tóc cũng mượt vãi ra.

"vâng" bé mèo ngoan ngoãn đáp, tay vẫn giữ chiếc điện thoại kia mà ấn.

Red đặt cốc nước lên bàn nơi gần em rồi ngó về phía em, anh nảy ra ý tưởng gì đó.

"Khoa, em ngồi dậy đi." mặc dù không hiểu lý do để làm việc này là gì nhưng em vẫn ngoan ngoãn làm theo, đứng dậy và tập trung vào ván mới.

Red ngồi lên chỗ của Khoa, rồi kéo em ngồi lên đùi mình. aiyo, ghế dựa này ấm vãi.

thoạt đầu em có hơi bất ngờ nhưng cũng quen dần, ngồi trên đùi người yêu mà tập trung vào một ván game quả thật không tồi, Red ôm eo em, đặt cằm lên vai em nhìn vào chiếc màn hình em đang điều khiển, một khung cảnh tưởng như phim mới có.

cụ Zeref thì gặp setlove, đúng là kiếp độc thân gặp toàn gì đâu không.

1:06

hili, tôi nghĩ là mình sủi hơi lâu, bận với các đoạn văn ngắn quá nên tí thì quên cái này.

mà sẵn luôn chúc mừng những bóng ma sài thành tiến vào chung kết với tỉ số 4-3, hồi chiều xem mà đau tim quá trời 🥲.

sự vô tri mình quẹt ra.


vài sự dễ thương của anh bé, mình muốn nói là trừ cái mỏ ra thì Chigo dễ thương volo.

với lại sori cái tình iu đã sủi lâu như vậy, bệnh lười tui không kìm chế được =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bângjiro