Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Editor: Du Du

Ánh mắt Lận Hiệu nặng nề đánh giá thôn trang trước mặt.

Nơi đây cùng với những thôn trang hắn từng gặp khác biệt rất nhiều, có thể nói chẳng ra hình dạng gì. Mấy chục hộ gia đình nằm lung tung từ bắc đến nam, vẻ ngoài đơn sơ tồi tàn không cần phải nói. Bởi vì sắp xếp chẳng ra đâu nên trông có vẻ nhốn nháo chật chội.

Có mấy gian phòng trước cửa còn treo vài bộ quần áo đã sớm bạc màu, gian nào gian ấy mạng nhện chăng tơ chằng chịt. Địa phương hoang vắng trước mặt này, đâu đâu cũng rách nát, chỉ có nơi giếng cạn yên tĩnh có cái trống nhỏ trông có vẻ nguyên vẹn tý. Thôn trang này giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Lận Hiệu chậm rãi đi tới phía trước, khom lưng đem cái trống nhỏ nhặt lên, phủi đi bụi bẩn trên bề mặt, lắc lư vài cái, hai hạt tròn ở dây đánh lên mặt trống kêu vài tiếng 'đông – đông – đông' vang dội.

Im lặng lắng nghe, phảng phất như thể được nghe thấy tiếng vui cười của trẻ con.

Mí mắt Lận Hiện rung nhẹ. Rất hiển nhiên, nơi hoang phế này từng là một thôn trang. Mỗi một chi tiết đều cho thấy nó đã từng rất náo nhiệt đông vui, mà giờ đây thành một chỗ tĩnh lặng quỷ dị.

Hắn nhớ đến chính bản thân mình và thuộc hạ đã bị vây ở trong này suốt một ngày. Mặc kệ bọn họ làm bất cứ biệt pháp nào đều không đi ra khỏi toàn sơn trang quỷ dị này. Không biết có liên quan gì đến việc trong thôn trang không một bóng người không?

Một tiếng vang rùng rợn làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, có cơn gió thổi qua, lượn quanh người hắn một vòng, như thể đùa giỡn vòng ngọc xanh biết nơi vạt áo hắn.

Ngay sau đó một đôi tay trắng nõn túm lấy quấn trặt vào hai bắp chân thắng tắp của hắn, dưới đất vang lên tiếng nữ tử yêu kiều nỉ non: Thật đẹp trai~~~

Đồng tử Lận Hiệu co rút mạnh lại, không chút nghĩ ngợi liền rút bảo kiếm bên hông hướng xuống phía dưới đâm.

Nhìn lại, thấy nơi đó trống không, ngay cả một cái bóng cũng không có.

Lận Hiệu tim đập như trống, trên thái dương chảy ra mồ hôi như hạt đậu. Vừa mới thấy cảm giác cái tay chân thật như thế, tuyệt đối không phải chính bản thân tự tưởng tượng ra. Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì?! Hắn nhanh chóng ngẩng đầu mở mắt to tròn nhìn xung quanh, bảo kiếm như thể cảm giác được sát ý trong lòng chủ nhân, phát ra vài tiếng ong ong.

Hắn từ xưa đến nay không hề tin vào mấy chuyện quỷ thần, nhưng bắt đầu từ khắc kia mọi thứ đều vượt quá nhận thức của hắn. Đi không ra khỏi nơi đây, vô thanh vô thức bị quỷ túm, cứ thế mắc kẹt ở thôn trang không người này. Điểm chết người là thời gian ban tối đến quá nhanh, thôn trang trước mặt rất nhanh sẽ bị bóng tối bao phủ. Nếu thật sự có quỷ, dưới ánh sáng ban ngày may ra còn có hạn chế, nếu đến ban đêm không biết trước mắt sẽ có chuyện gì xảy đến?

Sương tối dần dần bao phủ, gió thổi làm lục lạc vang lên, đem thần trí Lận Hiệu kéo trở về nhân gian.

"Uỳnh – uỳnh" tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một hàng bảy gã kỵ sĩ tiến vào thôn.

Ngồi trên ngựa phần lớn là nam tử trẻ tuổi oai hùng, quanh thân bọn họ tỏa ra sức sống mãnh liệt. Chỉ cần nhấc roi lên thì khí thế tùy ý mà bộc phát.

Bên tai Lân Hiệu đang phảng phất nghe thấy âm thanh lạnh lẽo rít gào trong nháy mắt theo gió mà tiêu tán đi. Lòng hắn vững lại, đem thanh bảo kiếm vẫn phát ra tiếng ong ong nhét vào vỏ.

Dẫn đầu nhóm kỵ sĩ là thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, sinh ra đã trắng nõn tuấn tú, mấy năm tháng đao thương cũng không lưu lại chút dấu vết gì trên mặt hắn. Hắn mang vẻ mặt nghiêm nghị tiến thẳng bước đến gần Lận Hiệu, phù một cái nhảy xuống ngựa mở miệng vội vàng nói:

"Chủ tử, vài người thuộc hạ đã tra qua bốn phía, thôn trang này xung quanh không có người dân, không có khách sạn tửu lâu, ngay cả chùa miếu cũng không có nhìn thấy!"

Lận Hiệu không nói gì. Không có khách sạn tửu lâu là trong dự liệu, khu thôn trang này khắp nơi đều mang vẻ quỷ dị. Lúc trước nhất định phát sinh việc gì đó làm người ta cực kỳ sợ hãi mới có thể đem một khu thôn xóm biến thành một tòa thành chết như vậy.

Nhưng ngay cả chùa miếu và đạo quán đều không có...

Lận Hiệu nhìn về phía đông thôn trang, phòng ốc giữa trời chiều phảng phất như chìm vào bóng tối, như đang im lặng nhìn hắn. Cửa sổ rách nát lắc lư quỷ dị như thể muốn rời tường bay ra.

Cái loại cảm giác tuyệt vọng sợ hãi này lại tới nữa, Lận Hiệu cố gắng tập trung tinh thần, đem tầm mắt nhìn về hắn một cách khó khăn.

Xem ra không chỉ dân chúng bình thường muốn rời xa nơi này mà ngay cả quan phủ cũng hạ quyết tâm cách ly nơi này với thế giới bên ngoài, cố ý đem nơi đây thành tòa thành chết.

"Chủ tử!" Người tên Thường Vanh cắt đứt suy nghĩ của hắn. Ngay sau đó một đạo sĩ đeo kiếm gỗ bị mang trên ngựa ngã nhào đến trước chân hắn.

Đạo sĩ này bị Thường Vanh và binh sĩ phía sau tóm được, áo đạo trên người bẩn đầy đất, cùng ánh chiều chung một màu. Hơn nữa, Lận Hiệu vừa rồi tâm thần không yên nên không hề phát hiện ra tự dưng nhiều thêm một người sống.

"Khi chúng thuộc hạ ra ngoài dò đường, nhìn thấy đạo sĩ này lén lén lút lút đi theo phía sau lưng thuộc hạ. Thần hỏi hắn tại sao xuất hiện ở chỗ này, hắn lại ấp a ấp úng. Thuộc hạ hoài nghi hắn có ý đồ gây rối liền đem hắn bắt đến."

Rất giống phong cách Thường Vanh.

Lận Hiệu từ chối cho ý kiến, nhíu mày nhìn về đạo sĩ trước mắt. Tuổi ước chừng bốn mươi hoặc năm mươi, mi mày rõ ràng, trán tròn có vài nếp nhăn, tương phản hoàn toàn với áo bào trên người là da mặt rất trắng sạch.

Người đó một bên kêu đau, một bên trợn trừng mắt nhìn đám người Lận Hiệu, mở miệng mắng:

"Các ngươi toàn là lũ nhóc thối, hình người đức chó, hành vi sao có thể thô lỗ vô lễ như vậy!"

Lận Hiệu lạnh mắt nhìn chăm chú vào đạo sĩ, mở miệng nói:

"Ngươi là người phương nào? Vì sao xuất hiện tại nơi này?"

Đạo sĩ cũng không trả lời, vẫn tức giận kể lể. Thường Vanh đứng một bên dần lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Vèo ——" một tiếng, rút ra bội đao bên hông.

Đạo sĩ hồn phách bị dọa bay mất một nửa, che cổ 'a' một tiếng nhảy ra xa như thể chỉ cần chậm một chút bội đao Thường Vanh liền cho đầu hắn chuyển nhà.

"Có chuyện gì từ từ nói! Vị công tử này! Có chuyện từ từ nói!"

Thường Vanh cầm đao khua một đường đẹp mắt, hướng mũi đao về phía đạo sĩ, tức giận nói:

"Từ từ nói? Chúng ta bị nhốt tại đây cả một ngày trời, đừng nói đến người sống, ngay cả một con chim trĩ cũng không thấy. Tự dưng ngươi ở đâu êm đẹp nhảy ra, lại có bộ dạng khả nghi như vậy, không cần phải nói nhiều, bẫy ở ngọn núi nhất định phần nửa là do ngươi làm quỷ! Tiểu gia hiện tại giết ngươi, miễn cho người lại làm trò mèo che mắt hại người!"

Đạo sĩ khó thở.

"Ngươi, người này không phân rõ phải trái!"

Thấy Thường Vanh hùng hổ giơ đao hướng đến, hắn lại nhanh như ngựa bị đánh mà chạy trốn bên góc tường hô:

"Ngươi cứ thế mà giết ta, vậy mới là thật sự không thể ra khỏi ngọn núi này! Ngươi có biết núi này có lai lịch như nào không ?!"

Lận Hiệu nghe được lời này, trong lòng có chủ ý, quay lại dùng ánh mắt nhìn Thường Vanh. Hù dọa thì dù dọa, mặc kệ đạo sĩ có lai lịch gì, có thể xuất hiện tại ngọn núi người bị mất sạch này, hắn với bọn họ mà nói chính là đường ra cuối cùng.

Đạo sĩ nhìn Thường Vanh thu kiếm vào vỏ, tim đập thình thịch cũng trở lại vị trí cũ, vừa muốn mở miệng, thì ngẩng đầu trông thấy ánh chiều chỉ còn vài vệt tàn mờ nhạt, biến sắc mặt.

"Ai a không được! Mặt trời sắp lặn rồi, chư vị tướng sĩ nhanh chóng cùng bần đạo xuống núi. Nếu như trời tối còn chưa xuống núi thì thực sự đi không được nữa!"

Lận Hiệu trong lòng căng thẳng, ý nghĩ đạo sĩ và hắn không bàn mà giống. Mặc kệ trước đây trong thôn trang phát sinh cái quái gì, nhưng nơi có thể làm quan phủ bỏ mặc không quan tâm, làm người khác sợ hãi vẫn chính là ngọn núi này.

Việc này không nên chậm trễ, hắn bước nhanh tới con ngựa.

"Thường Vanh mang đạo sĩ đi trước dẫn đường, mọi người còn lại theo sát phía sau, bất kì là ai cũng không được tụt lại phía sau!"

Mọi người lĩnh lệnh, Thường Vanh đem đạo sĩ giống như lúc đầu ném ở trên ngựa đi trước dẫn đường.

Chương 2:

Editor: Du Du

Đạo sĩ chỉ vào con đường bọn họ đã đi qua bảy tám lần vừa rồi. Mỗi lần gần như thể sắp xuống được núi thì cũng mạc danh kỳ diệu xuất hiện lối rẽ đưa bọn họ tiến vào ngọn núi vừa rồi.

Còn nhớ rõ lúc đó Thường Vanh còn đùa nói: "Chắc không phải là bị quỷ dẫn đường?" Hắn kể hồi nhỏ thường nghe mẫu thân nói chuyện xưa, thường thường những địa phương hẻo lánh âm u dễ dàng xảy ra chuyện lạ. Đang đi êm êm đẹp đẹp đột nhiên thay đường đổi hướng, khiến người đi đường bị mê mang hoặc mất hồn lạc phách.

Trong tướng sĩ có người tên Ngụy Ba nghe thấy lời đó liên tục phụ họa, cũng buôn chuyện nói, nếu thực sự gặp quỷ dẫn đường ngược lại lại có biện pháp đối phó.

Quỷ dẫn đường sợ nhất hai thứ: Một là những lời chửi rủa thô tục, mắng càng hăng càng tục càng dễ dàng thoát khỏi. Hai là nước đái trẻ con.

Nghe thế mọi người cười vang. Thường Vanh cười đến khàn giọng, vỗ bả vai Ngụy Ba hét lên:

"Chúng ta nơi này cái khác tìm không ra chứ nước tiểu trẻ con thì thừa đủ! Ngay cả chủ tử, ta cũng dám cá hắn vẫn là thân trẻ nhỏ!"

Lận Hiệu không ngờ tới Thường Vanh đến hắn cũng dám đánh chủ ý, nhấc mũ che mặt răn dạy vài câu.

Cái gì mà quỷ thần hắn vẫn đều không tin! Chỉ bảo đám người Thường Vanh đem mũi tên tùy thân trên người ra ở trên đường đánh vài cái dấu. Nhân lúc trời chưa tối dẫn đoàn người xuống núi một lần nữa.

Ai ngờ lúc đó vẫn đi vòng quanh con đường ấy, mạc danh kỳ diệu xông vào cái thôn trang không người kia.

Vạch tên bọn họ dùng trên đường căn bản không có tác dụng gì, tất cả đều quỷ dị chuyển vị trí!

"Ngã rẽ phía trước có một dòng suối nhỏ, nếu thuận lợi cứ đi hướng này tầm nửa canh giờ liền có thể rời núi." Phía trước truyền đến tiếng đạo sĩ kia nói chuyện, đem dòng hồi tưởng của Lận Hiệu ngừng lại.

Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, quả nhiên phía trước xa xa ẩn ẩn có thể nghe tiếng róc rách nước chảy. Ngọn núi nguyên bản âm trầm kì lạ này bị âm thanh tiếng suối hòa quyện, giống như thế giới dưới nước đang buồn chán tẻ nhạt bỗng nhiên có mấy con cá nghịch ngợm nhảy vọt lên, trong nháy mắt trở nên sống động hẳn.

Đám người Thường Vanh vừa mừng vừa sợ.

"Làm sao lúc trước không thấy một dòng suối nhỏ như vậy?"

Các ngươi có thể nhìn thấy mới có quỷ, đạo sĩ âm thầm cười nhạt, mặt hiện vẻ tươi rói nói:

"Bây giờ mới chỉ nghe thấy âm thanh mà vẫn chưa nhìn tận mắt, qua được cái dốc này mới có thể nhìn thấy dòng suối."

Lại nói tiếp: "Hôm nay nếu không phải các ngươi gặp được bần đạo, sợ là đi ba ngày ba đêm cũng đừng nghĩ rời đi được khỏi ngọn núi này. Ba năm trở lại đây, có bao nhiêu người sau khi vào núi rồi không biết tung tích. Đây là địa phương nổi tiếng nguy hiểm, về sau người gặp không may ở đây ngày một nhiều vì vậy núi này cũng không có người dám đến. Hôm nay nếu không phải bần đạo đang có nhu cầu khẩn cấp muốn hái một dược liệu sống tại núi này, lại ỷ vào bản thân có chút pháp lực, thì ta cũng không dám vội vàng vào núi."

"Càng nói ta càng tò mò." Thường Vanh nhìn trở lại về phía đạo sĩ.

"Nghe ý tứ của ngươi, núi này vào ba năm trước mới bắt đầu cổ quái?"

Đạo sĩ gật đầu nói:

"Bần đạo mặc dù xuất gia tại nơi này nhưng đây không phải là quê hương của ta, mấy lời đồn liên quan đến núi này cũng là nghe đạo hữu nói lại."

Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía nói:

"Núi này tên là Mãng Sơn, ban đầu người người thờ phụng vì có tiếng đây là nơi ở thần tiên. Thôn trang trên núi gọi là Tế thôn – chính là thôn hiện nay các ngươi nhìn thấy không một bóng người đó. Thôn dân trong thôn sống ở nơi này bằng nghề thợ săn, nhà bọn họ là gia đình đã có nhiều thế hệ sống ở đây, dựa vào săn thú mà sống, ngày ngày mặc dù qua được cái nghèo nhưng cũng được coi như an cư lạc nghiệp. Mấy năm trước đó, thôn dân bắt đầu đem quả dại và động vật hoang dã săn được mang đến chợ bán, thường xuyên qua lại, dần dần thôn dân ở đây trở nên giàu có và đông đúc hơn..."

Mọi người hồi tưởng lại không khí trầm lặng không người ở thôn trang mà mình nhìn thấy hôm nay. Ai có thể ngờ đến nó cũng đã từng có một thời náo nhiệt phồn hoa. Cuối cùng sau đó phát sinh chuyện gì khiến thôn trang trở nên hoang vắng như vậy.

Giống như biết suy nghĩ của mọi người, đạo sĩ nghiêm nghị nói:

"Dân chúng địa phương đối với sự việc năm đó miệng kín như bưng, bần đạo cũng mất một phen công phu mới biết được một hai. Nghe nói ba năm trước, chợt có người dân Tế thôn đến huyện nha báo quan, nói rằng trong thôn xảy ra chuyện lạ. Ngắn ngủi trong bảy ngày, gia súc được nôi trong ba mươi hộ gia đình mất tích. Lại thêm nữa ban đêm thường nghe thấy thanh âm nữ tử, thôn dân đều bị kinh hoảng bất an, cầu quan phủ phái người đến tìm nguyên nhân. Ai biết được, huyện phủ đại nhân nghe thấy mấy súc vật mất tích là chuyện nhỏ, không thèm để ý, có lệ cho vài câu rồi đem thôn dân đến báo quan đuổi trở về."

Lời này xúc động tâm sự Thường Vanh, giọng hắn căm hận mắng:

"Hôn quan!"

Đạo sĩ đối với lời Thường Vanh từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói:

"Không quá mấy ngày tiếp sau đó, người Tế thôn quả nhiên đã xảy ra chuyện. Trong thôn trên dưới hơn trăm dân cư, tất cả trong một đêm không biết tung tích, ngay cả thi thể cũng không tìm được..."

Lời đạo sĩ còn chưa dứt, phảng phất như có vô số quỷ hồn đáp lại lời đạo sĩ nói. Cánh rừng nguyên bản yên tĩnh không một tiếng động chợt vang lên âm thanh gào thét nức nức nở nở. Tiếng kêu như khóc như tố, như câu hồn đoạt phách, rất đáng sợ.

Mọi người không kịp phòng bị nên giật mình đến hoảng loạn.

Lận Hiệu biến sắc, nhanh chóng rút ra bảo kiếm bên hông. Thường Vanh và cài người tùy tùng cũng ào ào phóng ngựa tiến lên bảo hộ ở bên trái phải Lận Hiệu. Có vài tùy tùng kinh hoàng nhìn quanh bốn phía, run giọng nói:

"Này... Đây là thanh âm gì thế? Như vậy dọa người."

"Tiếng rên bách quỷ đêm!" Sắc mặt đạo sĩ đại biến, mạnh mẽ từ trên ngựa tung xuống, vén lên đạo bào nhanh chân đứng bật dậy, vừa chạy vừa reo lên:

"Không đi liền không kịp! Vòng qua chỏm đá phía trước chúng ta có thể nhìn thấy đường xuống núi! Mau! Thừa dịp tai họa kia còn chưa tới, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

"Đi."

Lận Hiệu không chút do sự giục ngựa đuổi kịp.

Đi qua một tảng đá cao hơn người, nguyên bản đường núi chật hẹp ban đầu liền mở rộng hơn, một dòng suối nhỏ xuất hiện tại trước mặt mọi người.

"Ngay ở phía trước, vượt qua dòng suối nhỏ ——"Lời còn chưa dứt, đạo sĩ đột ngột dừng lại, bước chân bất động.

Đám người Lận Hiệu cảm thấy kỳ quái, Thường Vanh kinh ngạc nói:

"Ngươi xảy ra chuyện gì ——"

Đợi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, lời còn lại chưa kịp nói giống như vị người điểm huyệt câm không phát ra tiếng.

Chỉ thấy bên dòng suối có một nữ tử nửa ngồi nửa đứng, khom lưng đem mái tóc dài ngâm trong nước rửa sạch. Nàng rửa cực kỳ nghiêm túc, ống tay áo đỏ thẫm theo động tác của nàng rơi xuống dưới khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, nước da trắng không giống màu da nhân gian.

Ánh trăng màu bạc như ẩn hiện chiếu xuống dưới, đem thân hình ôn nhu độ lượng của nàng chiếu rọi lên một phần mờ ảo.

Càng kỳ quái hơn là, mọi ân thanh dị động bất an trong núi từ khi nữ tử này xuất hiện một lần nữa trở về nguyên trạng yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được âm thanh nàng thong dong múc nước dưới ánh trăng.

Đám người Lận Hiệu bị cảnh tượng trước mặt dọa chết khiếp, toàn thân lâm vào trạng thái đông cứng.

Hơn nửa buổi, không biết là ai gian nan thốt lên một câu:

"Xem ra hôm nay ai cũng đều đi không được."

Xem thêm tại: https://duonggiacac.wordpress.com/ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro