31. thiên sơn tuyết liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝟑𝟏

. . .

「cho dù phải lật tung thế gian này, ta nhất định cũng phải cứu hắn」

. . .

Một người một kiếm, đã từng trên đỉnh giang hồ. Ngày hôm nay, tại rừng trúc lá trúc bay tán loạn, xác chết nằm khắp nơi trên đất. Lý Liên Hoa cầm kiếm, đứng ở giữa đám thi thể không bày ra bộ dáng gì, ánh mắt hắn chỉ sắc lạnh thêm vài phần.

Lý Liên Hoa điểm nhẹ chân, dùng bà sa bộ đến bên cạnh Phương Đa Bệnh người đã sớm hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Bảo chúng ta về nhà.”

Lý Liên Hoa đỡ lấy Phương Đa Bệnh lên lưng, đối phương ở trên lưng hắn không một tiếng động. Hai tay buông lỏng, cả người bắt đầu phát nhiệt. Lý Liên Hoa không thể chậm trễ dù chỉ một giây, nếu như hắn còn chần chừ. Phương Đa Bệnh sẽ chết không phải nghi ngờ.

Mộng cảnh.

Bạch Kỳ An nhìn Phương Đa Bệnh một thân trọng thương đứng trước mặt mình, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu. Chưa để hắn lên tiếng, Phương Đa Bệnh trước mặt hắn đã quỳ xuống mở miệng cầu xin hắn.

“Bạch đại ca, huynh nhất định phải thay ta bảo vệ Lý Liên Hoa.”

“Tiểu Phương. . .”

Bạch Kỳ An vội đến gần hắn, muốn đối phương đứng lên rồi muốn nói gì thì nói. Phương Đa Bệnh nếu như cứ quỳ trước mặt hắn, hắn thật lòng rất hổ thẹn. Đáng lý ra, hắn không nên khiến Phương Đa Bệnh trở thành như thế này.

“Tiểu Phương, ta xin lỗi.”

Phương Đa Bệnh níu lấy y phục của Bạch Kỳ An, muốn nói gì đó nhưng một ngụm máu phun ra. Bạch Kỳ An thay hắn bắt mạch, không bắt mạch thì thôi đi, càng bắt mạch sắc mặt của Bạch Kỳ An càng khó coi.

“Tiểu Phương, đây là hàn độc nội lực của Tần Kỳ? Làm sao có thể?”

Bạch Kỳ An dù không muốn tin, thế nhưng mạch tượng của Phương Đa Bệnh không thể nghi ngờ. Hàn độc của Tần Kỳ giúp nội lực vốn đã có sẵn trong người Phương Đa Bệnh phát tán càng nhanh hơn. Một khi đối phương đã trúng hàn độc, chỉ còn đường tử. Từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ.

“Bạch Kỳ An không quan trọng, ngươi nhất định phải giúp ta bảo vệ Lý Liên Hoa.”

“Bảo vệ Lý Liên Hoa? Tiểu Phương, ngươi điên rồi sao? Giờ còn nghĩ đến hắn, ngươi không nhìn chính mình là đang ở trạng thái gì sao?”

Bạch Kỳ An tức giận, từ trước đến nay. Từ khi gặp gỡ Phương Đa Bệnh, hắn chưa từng lớn tiếng hay tức giận trước mặt đối phương. Nhưng càng thuận theo, hắn thật sự không chịu đựng được nữa.

“Phương Đa Bệnh, ngươi muốn ta bảo vệ hắn? Vậy khác gì ngươi bắt ta phải nhìn ngươi chết trước mặt ta? Đây là hàn độc giúp thúc đẩy nội lực Tần Kỳ trong người của ngươi, nó không khác gì bích trà chi độc. Ngươi có thể chịu đựng được sao?”

Một bên hàn độc, một bên bích trà chi độc. Hai thứ này nếu như không kịp thời ngăn chặn, để hai thứ này kết hợp với nhau. Phương Đa Bệnh chỉ còn có con đường chết, cho dù thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu.

“Bạch Kỳ An, ta thành ra như thế này chưa từng oán trách số mệnh. Ta chỉ cần Lý Liên Hoa bình an, chỉ cần Lý Liên Hoa sống lâu trăm tuổi cũng là sai sao?”

“Phương Đa Bệnh!”

“Bạch Kỳ An, lẽ nào huynh thật sự muốn ta chết cũng không nhắm mắt? Lý Liên Hoa đã từng chịu đựng bích trà chi độc tận mười năm, là mười năm. Sau khi gặp ta, hắn mặc kệ bản thân không ngừng dùng nội lực, ngươi nói ta không đau sao? Cho dù Lý Liên Hoa chết, hắn cũng không muốn gặp ta để ta nhìn dáng vẻ hắn thống khổ nhất.”

“. . .”

“Bạch Kỳ An, Lý Liên Hoa đã khổ một đời rồi. Đời này nên đổi lại, để ta thay hắn gánh vác hết khổ cực trong thiên hạ. Lý Liên Hoa nhất định phải sống, cho dù bắt ta chọn lựa giữa hắn sống hay ta sống. Ta đều muốn Lý Liên Hoa sống, ta chết cũng được, ta không cần ai phải thương hại ta. Ta chỉ cần, chỉ cần Lý Liên Hoa bình an.”

Phương Đa Bệnh nhìn hắn, cho dù hôm nay Bạch Kỳ An không đồng ý với hắn. Hắn sẽ quỳ mãi ở đây, tuyệt đối không đứng dậy. Phương Đa Bệnh không muốn nhìn thấy một Lý Liên Hoa khổ sở, hắn không nên vì những người kia mà tự hành hạ chính mình.

Hôm nay trời cao có mắt, bắt buộc hắn phải lựa chọn sinh tử của cả hai. Cho dù bắt hắn chọn một ngàn lần hay một vạn lần, hắn cũng sẽ nhượng Lý Liên Hoa được sống.

Lý Liên Hoa đã đau hết một đời, đến khi chết cũng không muốn gặp hắn hay để hắn được ở bên cạnh. Cho dù nghịch thiên cải mệnh, làm lại bao nhiêu lần đi chăng nữa. Cho dù sửa số phận của Lý Liên Hoa mà bắt buộc hắn phải chết, hắn nhất định sẽ sửa đến cùng. Chết cũng sửa, sống cũng sửa.

Liên hoa lâu.

Địch Phi Thanh nhìn hai người trở về không khỏi nhíu mày, Lý Liên Hoa đỡ Phương Đa Bệnh nằm ở trên giường trúc không ngừng truyền Dương Châu mạn cho đối phương. Địch Phi Thanh đứng ngay ở bên cạnh hắn.

“Phương Đa Bệnh hắn làm sao?”

“Giữa đường thì gặp Giác Lệ Tiêu mai phục, Tiểu Bảo không biết vì sao lại trúng của ai một chưởng. Ta không kịp nhìn.”

Lý Liên Hoa giải thích đơn giản, nếu hắn biết được người đả thương Tiểu Bảo. Người kia nhất định sẽ chết dưới kiếm của hắn. Lý Liên Hoa hận, thật sự hận không thể băm người kia ra làm trăm mảnh để hả giận.

Địch Phi Thanh gật đầu như đã hiểu, nhìn người nằm trên giường lại nhớ đến ngày đó ở trong sơn động. Không lẽ là cùng một người, người này quả thật ra tay rất tàn nhẫn. Đến hắn chưa kịp nhìn đã đành, Lý Liên Hoa cũng không kịp nhìn đối phương là ai. Rốt cuộc là thâm thù đại hận gì cơ chứ, hết đả thương hắn lại đả thương đến Phương Đa Bệnh?

Người này rốt cuộc là ai? Mục đích của người này là gì?

Mà kỳ lạ ở chỗ, nếu như sống lại một đời. Ít ra mọi diễn biến phải giống hệt như đời trước, làm sao thay đổi nhiều như thế này? Với lại người này không thể nào là Thiện Cô Đao, càng không thể nào là người của Kim Uyên Minh. Trong giang hồ nếu như có người lợi hại như thế, hắn tại sao chưa từng gặp mặt qua? Còn có, người này tại sao lại biết trước mọi bước đi của ba người bọn họ? Ra tay vừa nhanh vừa chính xác, hắn thật sự không tài nào hiểu nổi.

Phương Đa Bệnh đang nằm im trên giường đột nhiên kịch liệt co giật, Lý Liên Hoa thật sự hoảng thu hồi nội lực. Ngồi xuống giường dùng tay cố định lại Phương Đa Bệnh.

“Tiểu Bảo, không sao.”

“Lạnh”

Phương Đa Bệnh chỉ nói lạnh, người hắn lúc nóng lúc lạnh. Bản năng cố gắng thoát khỏi khống chế mà không ngừng giãy giụa.

“Nóng . . . quá. . .”

“Phương Tiểu Bảo!”

Lý Liên Hoa như muốn phát điên lên, rốt cuộc Phương Đa Bệnh bị làm sao? Cả người hắn lúc nóng lúc lạnh, mà Lý Liên Hoa cũng đổ đầy hết mồ hôi. Chỉ có vừa giữ chặt đối phương, vừa ôm lấy hắn lúc hắn nói lạnh. Buông hắn ra thì hắn nói nóng, nhớ đến đời trước Phương Đa Bệnh cũng đã từng chăm sóc hắn khi độc bích trà tái phát.

“Tiểu Bảo! Ta phải làm như thế nào để cứu ngươi?”

“Lý Liên Hoa.”

“Tiểu Bảo, ta đến tột cùng phải làm như thế nào để cứu ngươi bây giờ?”

Lý Liên Hoa ôm Phương Đa Bệnh chặt lắm, sợ người trong lòng hắn sẽ nhân lúc hắn không để ý tới mà biến mất vậy. Hắn phải đi đâu tìm? Phải làm như thế nào cứu Phương Đa Bệnh của hắn?

“Thiên sơn tuyết liên.”

Lý Liên Hoa nghe vậy nhìn Địch Phi Thanh, Địch Phi Thanh đột nhiên nhớ đến gì đó. Rất có thể, nhưng mà muốn lấy được thiên sơn tuyết liên nếu nói dễ cũng không dễ. Trên đời này, thật sự có thiên sơn tuyết liên sao?

“Ta nhớ đến một trang sách cổ, có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.”

“Ở đâu có thiên sơn tuyết liên?”

“Núi thiên sơn, quanh năm bao trùm tuyết phủ. Chỉ có điều, ta không biết vị trí chính xác. Phải đến đó mới biết được, dù sao đây cũng là trong sách ghi chép lại.”

Lý Liên Hoa gật đầu như đã hiểu, hắn nhìn Phương Đa Bệnh trong lòng hắn. Sắc mặt càng ngày càng trắng bệch đi, Lý Liên Hoa đỡ Phương Đa Bệnh nằm ngay ngắn lại xoay người định rời đi.

“Lý Liên Hoa, ngươi muốn đi tìm?”

“A Phi, trong lúc ta đi vắng vẫn mong ngươi có thể thay ta chiếu cố Tiểu Bảo giùm. Ta đi sớm về sớm.”

“Lý Tương Di! Đó cũng chỉ là ở trong sách ghi chép lại, không chắc là thật.”

“Cho dù là giả, hay thật sự có ta nhất định phải mang về. Chỉ cần thứ đó có thể cứu Tiểu Bảo, ta cũng phải đích thân đi tìm về.”

Ánh mắt của Lý Liên Hoa lúc này kiên định hơn bao giờ hết, chỉ cần đó thật sự là chuyện liên quan đến Phương Đa Bệnh. Cho dù phải nghịch lại ý trời, hay nguy hiểm như thế nào hắn cũng muốn nhúng tay vào.

Lý Liên Hoa xoay người liền đi, Địch Phi Thanh biết khuyên không được, giữ cũng không xong. Hắn chỉ nhìn Phương Đa Bệnh rồi lại nhìn đến Lý Liên Hoa đang đứng ngay cửa. Hắn chỉ nghe Lý Liên Hoa nhỏ giọng nói.

“Phương Tiểu Bảo, chờ ta trở lại. Nhất định sẽ cứu ngươi, Phương Tiểu Bảo.”

Đây là lời hứa của Lý Liên Hoa đối với Phương Đa Bệnh, cũng như hứa chính hắn sẽ quay trở lại. Lý Liên Hoa nói xong liền vận khinh công rời đi, hắn gấp gáp hơn bao giờ hết. Hắn hiện tại đang chạy đua với thời gian, chạy đua với mạng sống của Phương Đa Bệnh.

Lý Liên Hoa rời đi chưa bao lâu, người vốn dĩ đang hôn mê lại mở mắt bắt lấy tay áo của Địch Phi Thanh khó khăn mà mở lời.

“A Phi, đi theo Lý Liên Hoa. Đừng để hắn gặp nguy hiểm.”

“Phương Đa Bệnh, ngươi làm sao?”

“Không trọng yếu, mau đuổi theo Lý Liên Hoa. Nhanh lên, A Phi!”

Phương Đa Bệnh ánh mắt chân thành nhìn Địch Phi Thanh, hắn càng nói thì càng xiết chặt lấy tay áo của Địch Phi Thanh. Địch Phi Thanh nhìn hắn lại nhìn phương hướng Lý Liên Hoa vừa rời đi không bao lâu.

“Đuổi theo hắn, âm thầm ở phía sau bảo hộ hắn. Đừng lo cho ta, ở đây ta sớm đã thiết kế cơ quan. Ngươi vừa đi ta liền khởi động cơ quan.”

Nghe được lời này, dù không muốn. Địch Phi Thanh cũng đuổi theo Lý Liên Hoa, trước khi mất tung thân ảnh chỉ bỏ lại một câu nói.

“Phương Đa Bệnh kiên trì một chút, Lý Liên Hoa nhất định sẽ trở lại cứu ngươi. Đừng từ bỏ, Phương Đa Bệnh.”

Đợi người mất tung thân ảnh, Phương Đa Bệnh co người lại thành một đoàn cực liệt ho khan. Sau đó giữ không được liền nghiêng người phun ra một ngụm máu lớn, máu văng tung tóe ở trên sàn.

“Lần này ta không đợi được Lý Liên Hoa trở lại.”

“Thật sự là không đợi được nữa. .”

Trước khi Phương Đa Bệnh bị bóng tối bao trùm lấy, hắn nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên cạnh giường. Nhìn hắn nở một nụ cười vô cùng lạnh, sau đó liền đỡ lấy hắn bắt lấy bả vai hắn mang theo hắn rời khỏi Liên hoa lâu. Hồ ly tinh sủa liên tục, trong lúc vị khách không mời mà đến kia. Hồ ly tinh ở bên cạnh hắn ra sức cắn lấy một mảnh y phục, người đó không để ý đến Hồ ly tinh cũng không nghi ngờ gì liền mang Phương Đa Bệnh rời đi.

Bạch Kỳ An sớm đã thoát khỏi mộng cảnh, đồng ý với Phương Đa Bệnh đi Thiên Sơn từ trong bóng tối âm thầm trợ giúp cũng như bảo vệ Lý Liên Hoa. Địch Phi Thanh cũng đuổi theo người, Lý Liên Hoa bên cạnh có hai trợ thủ hết sức đắc lực liền không nguy hiểm gì nữa. Chỉ cần như thế Phương Đa Bệnh có thể an tâm.

________end chương 31________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟏𝟏.𝟏𝟏.𝟐𝟎𝟐𝟑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro