Chương 20: Tới núi Như Lai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Hiểu Cửu vì thân thể không khoẻ, ngủ một giấc đến hoàng hôn.

Khi tỉnh lại, Hạ Thiên Trảm đã trả phòng, còn mua một đám ngựa.

Du Hiểu Cửu trong lúc vô ý nghe được các khách nhân nghị luận, Cự Đỉnh Quốc đã chính thức tuyên chiến với Lưu Li Quốc, ba ngày sau sẽ tấn công chủ thành, chỉ là hơn phân nửa con dân Lưu Li Quốc không cho rằng Cự Đỉnh Quốc sẽ thắng, bởi vì xuất quân chưa bao lâu -- thần bảo hộ của Cự Đỉnh Quốc - Hộ Quốc nương nương vô cớ mất tích, tất nhiên sẽ làm cho lòng quân rung chuyển bất an.

Du Hiểu Cửu không quan tâm ai thua ai thắng thế nào, nhưng lại có tin tức trái ngược là triều thần Lưu Li Quốc thả ra tin giả, thứ nhất là trấn an lòng dân; thứ hai là ủng hộ sĩ khí. Nhưng, khả năng Cự Đỉnh Quốc thua rất thấp, bởi vì binh lực lương thảo đều đầy đủ.

"Đưa ta trở về quân doanh sao?......" Du Hiểu Cửu còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đã ngồi trên lưng ngựa.

Hạ Thiên Trảm không thèm đáp lại, thuận lợi ra khỏi thành, hắn tập trung đi về hướng điểm đến tiếp theo.

Du Hiểu Cửu không nhận được lời đáp, quay đầu nhìn lại.

Hạ Thiên Trảm gỡ một bao vải trên yên ngựa đưa cho nàng. Du Hiểu Cửu mở ra nhìn nhìn, trong bao là các loại quả khô và trái cây.

Du Hiểu Cửu ước lượng phân lượng, tuyệt đối đủ cho nàng ăn một tuần.

"Cuối cùng là đi đâu?" Nàng xị mặt chất vấn.

"Núi Như Lai."

Du Hiểu Cửu giật mình, trước mắt hiện lên một bóng người đáng giận cùng với lời tự giới thiệu đáng sợ -- Núi Như Lai - Phái Âm Dương, đại đệ tử của chưởng môn đời thứ mười tám trảm yêu trừ ma, Cố Phong!

Du Hiểu Cửu che miệng lại, lắc đầu: "Ta không đi......"

Hạ Thiên Trảm căn bản không định trưng cầu ý kiến của nàng, giơ roi giục ngựa mà đi.

Đi cả ngày lẫn đêm, trèo đèo lội suối, càng tới gần núi Như Lai, Du Hiểu Cửu càng cảm thấy bực bội, ổ sói còn chưa ra khỏi, lại nhập vào hang hổ, đời người chính là một bi kịch lớn liên hoàn.

Hạ Thiên Trảm phát hiện nhiều ngày qua nàng rất ít nói, hơn nữa thường xuyên rơi vào trạng thái buồn bã ủ rũ, nhưng hắn vẫn chưa dò hỏi, bởi vì tám chín phần mười là đang cáu kỉnh.

"Núi Như Lai có một người ta không muốn nhìn thấy." Du Hiểu Cửu thật sự không muốn đi, chỉ có thể quanh co lòng vòng nhắc tới.

"Giết."

"Không phải kẻ thù, nói ra thì, người nọ đối với ta rất tốt, nguyên nhân chính là vì rất tốt, cho nên không muốn nhìn thấy y." Du Hiểu Cửu xoay người: "Ngươi hiểu ý ta chứ? Không nên đi quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của người khác."

"Nam nhân."

Du Hiểu Cửu nhấp môi gật đầu.

Hạ Thiên Trảm lần này không nói "Giết", mà là làm động tác "Cắt cổ".

"......" Du Hiểu Cửu nhìn chăm chú biểu tình tê liệt của Hạ Thiên Trảm, cảm giác trong thế giới của hắn, trừ bỏ giết chóc dường như không tồn tại ý tưởng khác, trong mắt hắn, giống như tất cả mọi người còn sống thì lãng phí không khí, đã chết thì lãng phí đất đai.

Có điều hắn cũng có một mặt rất ngốc, ví dụ như hôm qua, nàng thấy một con thỏ trắng nhỏ đang vội chạy vào rừng cây, thuận miệng nói một câu "Con thỏ thực đáng yêu, muốn ôm ôm." Vì thế, hắn không nói hai lời nghỉ chân xuống ngựa, chỉ là, hắn dường như không biết bắt vật sống như thế nào, khiến mồ hôi đổ đầm đìa mới bắt sống được một con thỏ trắng lớn. Tới buổi tối, Du Hiểu Cửu chơi với thỏ đủ rồi, kết quả, bọn họ có bữa tối.

Tuy rằng Hạ Thiên Trảm hứa với nàng sẽ không giết người vô tội lung tung, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, suy cho cùng Cố Phong cũng không đáng giận đến mức phải chết.

"Đồ đệ, ngươi sẽ nghe lời vi sư sao?"

"Ừ."

"Chờ tới núi Như Lai rồi, ngươi làm xong việc, chúng ta lập tức rời đi, nếu có người vô tội chết trong tay ngươi, ta thề, đời này kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không nói với ngươi một lời nào nữa." Du Hiểu Cửu nghiêm nghị nói.

Bởi vì lần này Hạ Thiên Trảm đến trộm bảo vật, hơn nữa hắn cũng thừa nhận không cần giết người, nên Du Hiểu Cửu thực nghiêm túc nói ra lời này.

Hạ Thiên Trảm không lên tiếng, hắn chỉ giải quyết ủy thác của người đưa ra yêu cầu, còn có đòi nợ mấy kẻ vô lại, chưa bao giờ đả thương người không liên quan. Kỳ thật giết người đối với hắn mà nói không hề vui vẻ. Hoặc là nói, đã chết lặng.

Tới bờ sông, Hạ Thiên Trảm kéo chặt dây cương, con ngựa chạy mấy canh giờ, cần ăn cỏ uống nước.

Hắn ôm Du Hiểu Cửu đến bờ sông, sau đó tự mình rửa mặt, Du Hiểu Cửu tranh thủ lúc hắn rửa mặt, nhanh chóng cởi giày ngâm chân, đây là chuyện bọn họ thường làm mấy ngày nay, Hạ Thiên Trảm mỗi lần đều trừng nàng vài cái.

"Ta không nói giỡn." Du Hiểu Cửu lại dặn dò lần nữa.

Hạ Thiên Trảm tùy ý ngồi bên cạnh nàng, đôi tay gối lên đầu gối , chọc chọc sống lưng Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu quay đầu nhìn lại. Hạ Thiên Trảm chỉ chỉ môi, như có như không giơ lên.

Đây là ám hiệu quái dị giữa bọn họ, chỉ cần nàng cưỡng bách Hạ Thiên Trảm làm những chuyện như vậy, Du Hiểu Cửu đều phải "Dâng hiến".

Du Hiểu Cửu khẽ chạm vào môi hắn, nhưng phương thức giao lưu kỳ quái này bắt đầu từ lúc nào vậy?

Hạ Thiên Trảm một tay ôm lấy eo nàng, khiến cho nàng không thể đứng dậy, hắn ấn trán Du Hiểu Cửu xuống, đè trên khuỷu tay, Du Hiểu Cửu ngoan ngoãn nằm xuống, gối lên cánh tay hắn chợp mắt trong chốc lát, đợi Hạ Thiên Trảm nằm đủ rồi, bọn họ tự nhiên sẽ lên đường.

Hắn ghé mắt nhìn chăm chú dung nhan khi ngủ của nàng, khi xác định nàng đã tiến vào mộng đẹp, hắn dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt nàng. Lông mi dày đậm trong lúc vô tình sẽ quét qua mí mắt nàng, lúc ngủ mơ, nàng cũng cảm thấy ngứa.

Một tay Du Hiểu Cửu đặt trên ngực hắn, gió nhẹ vén váy lụa mong manh lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như ngọc, trên cổ tay, hiện ra một hàng dấu răng mơ hồ có thể thấy được, hiển nhiên dấu răng không thuộc về nữ nhân, nên mỗi khi Hạ Thiên Trảm nhìn thấy, đều sẽ vô cớ tức giận.

"Nhanh như vậy đã xuất phát?......" Du Hiểu Cửu mơ mơ màng màng ngồi trên lưng ngựa, đợi Hạ Thiên Trảm ngồi ổn, nàng nghiêng lưng về phía sau, ngửa mặt lên trời tiếp tục ngủ.

Hạ Thiên Trảm không hiểu vì sao thể lực của nữ tử lại kém đến vậy, ăn ngủ, ngủ ăn, các nàng cứ sống ung dung thong thả như thế.

Lúc chạng vạng

Bọn họ đã đến chân núi Như Lai, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, giữa không gian như ẩn như hiện, hiện ra hình dáng một tòa đạo quan, liếc mắt nhìn lại một cái, đồ sộ nhưng không mất vẻ thanh tịnh. Đạo quan là nơi xem sao nhìn trăng, nên phần lớn được xây dựng trong núi hoặc nơi rất cao, tạo cho mọi người một loại cảm giác thần thánh áp đảo hư vô mờ mịt không với tới được.

Du Hiểu Cửu nhìn ra phương xa, núi đá hiểm trở dày đặc bụi gay: "Ta ở dưới chân núi chờ ngươi là được, ngươi đi lấy đồ cần lấy đi." Miệng lưỡi nàng nhẹ nhàng bâng quơ, dường như trên núi có một cái máy ATM chỉ cần lên rút tiền là được.

Lên núi cần ít nhất nửa ngày, sao hắn có thể ném sư phụ lại nơi núi rừng dã thú thường lui tới này.

Khi Hạ Thiên Trảm đang tìm rừng trúc làm giỏ trúc, chỉ thấy cách đó không xa có bốn người đi qua, bốn người mặc đạo bào, hợp lực nâng một cỗ kiệu trúc đơn giản.

Một người trong đó tiến lên, nho nhã lễ độ nói: "Hai vị thí chủ là vì cầu kiến Tam Đức chân nhân mà đến sao?"

Hạ Thiên Trảm bất động thanh sắc, ngón tay đã sờ đến chuôi kiếm.

"Sư huynh, có mỹ nhân." Một vị đạo sĩ khác đang ngáp liên miên bỗng nhiên chú ý tới Du Hiểu Cửu, một chút hành vi thường ngày của đệ tử đạo giáo cũng không có.

Lời này vừa nói ra, hai gã đạo sĩ cười tủm tỉm tiến lên phía trước: "Cô nương, muốn ngồi kiệu lên núi không? Nhìn nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ một lượng bạc bọn ta liền đưa nàng lên núi."

"......" Du Hiểu Cửu giật mình, nhìn cách ăn mặc như đạo sĩ, vậy mà lại là kẻ làm chuyện xấu để kiếm sống.

"Các vị đều không phải đạo trưởng?"

"Cũng không phải, mấy người bần đạo là đệ tử nhập thất của Tam Đức chân nhân phái Âm Dương." Một vị đạo sĩ hành lễ trình bày: "Sư phụ dạy dỗ các đồ nhi, miệng ăn núi lở là người vô dụng, cho nên mấy người bần đạo mới nghĩ ra tuyệt chiêu kiếm bạc này."

Du Hiểu Cửu nhíu mày, Tam Đức chân nhân làm sư phụ kiểu gì, Cố Phong không biết hàng yêu, các sư huynh đệ khác thì làm kiệu phu kiếm thêm thu nhập, đây là phái Âm Dương nổi tiếng xa gần hay là điểm du lịch lừa tiền vậy?

Hạ Thiên Trảm đưa một lượng bạc cho đạo sĩ, một khi đã như vậy, còn không bằng công khai vào phái Âm Dương, bất kể là trộm đêm hay là cướp ngày, mục đích là lấy được đồ vật.

Du Hiểu Cửu ngồi trên kiệu trúc, bốn vị tiểu đạo sĩ rất hay nói, mấy người nói nói cười cười lên núi, phong cảnh ven đường vô cùng tươi đẹp, Hạ Thiên Trảm đi bên cạnh Du Hiểu Cửu, lần này không ngăn cản bọn họ tán gẫu, vừa lúc nghe ngóng tin tức trong đạo quan.

Du Hiểu Cửu hy vọng rời khỏi phái Âm Dương sớm một chút, Hạ Thiên Trảm từng nói, muốn trộm bảo vật là một hộp gấm có thêu hình phượng hoàng, nên nàng định giúp Hạ Thiên Trảm hỏi thăm: "Các vị đạo trưởng, Tam Đức chân nhân ngày thường hay làm những việc gì?"

"Sư phụ ông ấy ư? Xuất quỷ nhập thần, ây không đúng, là thần long thấy đầu không thấy đuôi."

"Trồng hoa nhổ cỏ, luyện đan, luyện công, đúng là bận tối mày tối mặt, hai vị thí chủ có tin hàm hẹn gặp mặt không?" Đạo sĩ chỉ lo nhìn cô nương xinh đẹp, nhất thời quên hỏi chính sự.

"Nếu chưa hẹn trước, khi nào bọn ta có thể gặp Tam Đức chân nhân?"

"Vậy khó nói, có khả năng là tám năm mười năm, nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như ba mươi năm trước, đương nhiên khi đó ta còn chưa sinh ra, nhưng nghe trưởng bối nhắc tới, một vị thí chủ và sư phụ có duyên gặp mặt, sư phụ liền phá lệ giúp vị thí chủ kia trừ yêu diệt ma."

Du Hiểu Cửu lại lần nữa bày ra bản tính ác liệt không có nguyên tắc: "Nếu ta quen biết Cố Phong thì sao?......"

"Hoá ra cô nương với Cố sư huynh là bạn cũ à, không nói sớm, sáng sớm huynh ấy vừa xuống núi, sư phụ thương yêu huynh ấy nhất, nếu không huynh ấy thật đúng là có thể giúp cô nương châm chước."

Du Hiểu Cửu ngây ra một giây, thật là, buồn vui đan xen.

"Y đi đâu?"

Đạo sĩ chưa mở miệng, cười nhạo trước rồi bảo: "Nói là đi đón tiểu nương tử chưa qua cửa vào núi, tất nhiên không ai tin huynh ấy, thậm chí ngày ngày bị chúng ta cười nhạo, nên huynh ấy dưới cơn tức giận rời đi, tư thế nhất định phải đem tân nương tử mang về cho bọn ta nhìn xem, ha ha."

Du Hiểu Cửu không nói nữa, Cố Phong không ở đạo quan, tuyệt đối xem như tin tức tốt, chỉ là không thể giúp đồ đệ đi cửa sau trộm bảo vật.

Một hòn đá nhỏ nện lên ót tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ quay đầu nhìn lại, ngẩn người: "Đại sư huynh, sao huynh lại về rồi?"

Cố Phong nhảy từ trên cây xuống, vẫn chưa nhìn thẳng vào Du Hiểu Cửu, càng không thể tin nàng sẽ xuất hiện ở đây, nhưng y đã chú ý tới nữ tử bên cạnh đại hiệp mặt lạnh.

Hạ Thiên Trảm từ sớm đã biết trên cây có người, nhưng người này cũng không tràn ra sát khí, nên hắn không để ý.

"Quên mang vài loại thuốc, trở về lấy."

"Thật khéo, vị cô nương này muốn tìm huynh." Đạo sĩ chỉ hướng Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu che mặt không nói, bởi vì nàng có thể dự đoán được phản ứng điên cuồng của Cố Phong.

Cố Phong nghiêng đầu thăm dò, thong thả ung dung đi đến trước mặt Du Hiểu Cửu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ kéo tay nàng xuống, trước mắt lập tức sáng ngời, nhảy nhót loạn xạ như khỉ con, thoải mái cười to.

Y hưng phấn ôm Du Hiểu Cửu từ trong kiệu trúc ra. Hạ Thiên Trảm lập tức rút bảo kiếm khỏi vỏ, tiến lên một bước, mũi kiếm để trên đầu vai Cố Phong, lạnh lùng ra lệnh: "Buông."

Cố Phong khinh thường liếc Hạ Thiên Trảm một cái: "Tiểu Cửu, sao hộ vệ của nàng đều là kẻ thô lỗ vậy?"

Du Hiểu Cửu ho khan một tiếng: "Hắn là đồ đệ của ta."

"Nàng thu nhận đồ đệ?......" Cố Phong lại đánh giá Hạ Thiên Trảm lần nữa, cong khóe miệng: "Vậy còn không mau mau lui ra! Tiểu Cửu là sư phụ ngươi, ta đó là ngươi...... Sư mẫu" nói xong, y gãi gãi đầu, không thích hợp.

"......" Có nam nhân tựa như gió, có nam nhân tựa như lửa, còn có một ít cá biệt, tựa như ngu ngốc.

"Đại sư huynh, vị mỹ nữ này là tiểu nương tử chưa qua cửa của huynh?" Bốn người nghẹn họng nhìn trân trối, gần như trăm miệng một lời.

Cố Phong đắc ý dào dạt cười to: "Tuy rằng Tiểu Cửu còn chưa đồng ý, nhưng các ngươi nhìn xem, một Hộ Quốc nương nương Cự Đỉnh Quốc xa xôi vạn dặm, trèo đèo lội suối, đội trăng mang sao, không ngại gian khổ vào núi Như Lai, khụ khụ, còn cần ta nhiều lời sao? Chân tình trời đất chứng giám..."

Bốn người động tác nhất trí phóng ánh mắt đến trên người Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu hơi gật đầu, nhẹ nhàng nói ra chân tướng: "Thật ngại quá, lần này ta đến chỉ vì muốn gặp Tam Đức chân nhân, còn Cố Phong, chỉ do trùng hợp, bất hạnh trùng hợp."

Cố Phong đập đầu xuống đất......

Bốn người ngồi xổm dưới gốc cây cười trộm.

Hạ Thiên Trảm thu hồi kiếm, đoạt Du Hiểu Cửu từ trong lòng ngực Cố Phong, sau đó tiếp tục đi về hướng đạo quan, hoàn toàn làm lơ đám người không liên quan.

Cố Phong theo sau đuổi kịp, khoanh tay trước ngực hầm hừ: "Đồ đệ của Tiểu Cửu, biết ta với sư phụ ngươi có quan hệ gì không?"

Hạ Thiên Trảm một đường đi trước, vừa đi vừa rút bảo kiếm ra, từng đạo ngân quang bóng kiếm xẹt qua trước mắt, khi hắn đi qua, ba cây tùng bên đường, nghiêng ngã, "Ầm ầm" lần lượt ngã xuống.

Cố Phong thần sắc dại ra, sau đó thong thả vỗ tay, ha ha, nội lực chấn động thật nha.

*****

Kiến trúc phái Âm Dương rộng lớn, kết cấu bên trong tương tự như phần lớn các đạo quan, trung tâm đạo quan có một tòa đài cao để xem sao, độ cao vượt khỏi tường vây. Các đạo sĩ luyện công, gánh nước quét rác, hi hi ha ha còn rất náo nhiệt.

Dựa theo quy củ của phái Âm Dương, người không có thiệp mời thì không được vào, nhưng mặt mũi Cố Phong rất lớn, sư phụ Tam Đức chân nhân lại trùng hợp đang bế quan, nên Du Hiểu Cửu và Hạ Thiên Trảm thuận lợi tiến vào đạo quan, hơn nữa còn ở trong phòng khách thượng đẳng.

******

Truyện edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ được đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro