Chương 19: Nụ hôn giữ mạng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sủng vật của ngươi sao? Gọi là gì?”

“Hắc ưng.”

“……” Du Hiểu Cửu suy sụp hạ bả vai, đại hiệp quả nhiên là người không có tình thú. Chuyện này giống như việc ngươi hưng phấn hỏi một người: bé mèo vàng của nhà ngươi thật đáng yêu nha, nó tên là gì vậy? Người nọ liền đáp: bé mèo vàng.

Mua bán tới cửa, Hạ Thiên Trảm tính nhẩm thời gian cùng lộ trình, bấm tay tính toán, đi tới đi lui cần ít nhất một tháng.

Bảng giá như sau:

Giết người: 30 vạn lượng - 80 vạn lượng;

Chặt đứt tay, chân: 20 vạn lượng - 80 vạn lượng;

Bắt cóc: 50 vạn lượng - 90 vạn lượng; (sợ phiền toái, định giá cao)

Đe dọa: 15 vạn lượng - 30 vạn lượng;

Trộm bảo vật: 5 vạn lượng - 100 vạn lượng. (căn cứ mức độ khó dễ)

Dĩ nhiên, có thể trả được mức giá này, tuyệt đối không phải bá tánh tầm thường.

Du Hiểu Cửu chọc chọc khuỷu tay hắn: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói với ta, vì sao muốn bắt ta?”

Hạ Thiên Trảm trốn tránh không đáp. Suy nghĩ đối sách: Sát thủ giết người quan trọng là uy tín, Hạ Thiên Trảm trong tám năm qua chưa bao giờ thất thủ, càng chưa thất tín với người. Hộ Quốc nương nương chính là lần phá lệ đầu tiên, nếu hai ngày trước đưa nàng trở về, có thể giải thích vì thời cơ xuống tay không đúng, nhưng nàng rời khỏi quân doanh hơn ba ngày, tất nhiên đã nháo đến dư luận xôn xao, quốc vương Lưu Li Quốc không thể hoàn toàn không biết gì, cho nên hắn tạm thời không thể đưa Hộ Quốc nương nương về quân doanh.

Chỉ là, hắn càng nghĩ càng mệt, vì một cảm giác quen thuộc chớp mắt lướt qua, tự dưng thiếu mất 50 vạn, hắn nhất định là bị váng đầu rồi.

Du Hiểu Cửu thấy hắn không phản ứng, đơn giản nhảy đến mép giường, định đi ngủ.

Hạ Thiên Trảm nhìn chăm chú bóng dáng Hộ Quốc nương nương…… Từ trước đến nay chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn, huống chi nữ tử này dọc đường đi nhiều lần chọc giận mình, hơn nữa ba ngày trước bọn họ vẫn là hai người chưa từng quen biết…… Hắn chợt tỉnh ngộ, chỉ bởi vì một cái danh hiệu “Sư phụ” treo ở kia, hắn thế nhưng cam tâm tình nguyện dung túng nàng muốn làm gì thì làm?

“Sư phụ.”

“Hả?……” Du Hiểu Cửu mơ hồ lên tiếng.

Hạ Thiên Trảm đi đến mép giường, lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng.

Du Hiểu Cửu đợi trong chốc lát, không nghe được đáp lại, nên thống khổ mở ra mắt, vừa vặn đối diện đôi mắt lạnh băng của hắn.

“Làm sao vậy?” Nàng cảnh giác ngồi dậy.

“Váy, cởi .”

Du Hiểu Cửu hoàn toàn thanh tỉnh.

“Ta là sư phụ của ngươi, một ngày là thầy cả đời……”

“Ta giúp ngươi?”

“……” Du Hiểu Cửu thấy hắn một bộ thật không dễ chọc, giữa sinh mệnh cùng trong sạch, kỳ thật không cần phải giãy giụa quá lâu, huống chi đối phương là soái ca kiêm sát thủ đệ nhất võ lâm, im hơi lặng tiếng nuốt nước mắt, danh hào cũng xem như rất có thể diện, rơi lệ đầy mặt…… Chỉ là, nàng định thỏa mãn tâm nguyện của kiếp trước, đem lần đầu tiên để lại cho Triển Lạc Ưng.

Hạ Thiên Trảm mặt vẫn không biểu tình trừng mắt nhìn nàng.

Du Hiểu Cửu nhíu mày, ủy khuất cởi bỏ cạp váy: “…… Đồ đệ, để vi sư khuyên ngươi một câu, đương nhiên ngươi cũng có thể không nghe theo, nhưng xin đừng tức giận hoặc động đao……”

“Nói.”

“Nhúng chàm sư phụ, thiên lí bất dung, không chết tử tế được.”

Hạ Thiên Trảm banh mặt, đá chân giường một cái: “Mau cởi.”

******

Du Hiểu Cửu bị uy hiếp dưới “Dâm uy” của đại hiệp, một lớp rồi lại một lớp váy áo bị cởi ra.

“Đại nghịch bất đạo.”

Hạ Thiên Trảm nghe bốn chữ đó, đóng cửa phòng.

Du Hiểu Cửu vô cùng đáng thương ngẩng đầu: “Táng tận thiên lương.”

Hạ Thiên Trảm ngồi ở mép giường cởi giày.

“Đồ đệ, vi sư là người tàn tật……” Nàng đành ra chiêu kể khổ.

“Im miệng.”

“……”

Du Hiểu Cửu thấy thân trên trần trụi của Hạ Thiên Trảm, trên cơ ngực rắn chắc còn băng vải trắng, miệng vết thương còn chưa khép lại, không sợ nứt toạc ra sao?

Hạ Thiên Trảm nghĩ rất đơn giản, chỉ là tự tìm cho mình một lý do để không giết nàng.

Du Hiểu Cửu bỗng nhiên cảm thấy bụng nhỏ co rút một trận, nàng khom người kêu rên: “Đau bụng……”

Hạ Thiên Trảm mắt điếc tai ngơ, cởi áo tháo thắt lưng lên giường.

“Vèo”…… Yếm màu hồng nhạt bay qua trước mắt Du Hiểu Cửu, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng lại trên sàn nhà.

Hạ Thiên Trảm vẫn chưa hôn nàng, vén lên mảnh áo còn sót lại bao trùm trên người nàng, đôi tay đặt hai bên người nàng, tầm mắt tùy ý nhìn lướt qua một lần.

“Ách?……” Du Hiểu Cửu ăn đau nhẹ kêu, che lấy ngực, theo bản năng đè mu bàn tay hắn lại, chỉ thấy hai tay một lớn một nhỏ đặt trên vị trí quan trọng ở ngực…… Cái kia, đại hiệp cũng quá trực tiếp đi?

Hạ Thiên Trảm dùng đầu gối tách hai chân nàng ra, rồi bước vào trong đó, biểu tình vẫn không nóng không lạnh.

“Đau bụng, không phải giả.”

Hai tay Du Hiểu Cửu quơ quào, lòng bàn tay chống lên ngực hắn, tay nhỏ len lén chọc vào vết thương của hắn.

Hạ Thiên Trảm hơi nhăn mày, bắt lấy cổ tay nàng cố định trên đỉnh đầu, cúi người áp xuống, một bàn tay đi xuống phía dưới, như là đang tìm kiếm cái gì, ngón tay đụng tới phần bên trong đùi Du Hiểu Cửu. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra, đại hiệp không định đi theo con đường ôn nhu.

Du Hiểu Cửu ngước mắt nhìn gương mặt băng lạnh, trong mắt hắn không trộn lẫn một tia hỗn độn nào, giống như hoàn thành một nhiệm vụ, hơn nữa còn có ý tốc chiến tốc thắng.

Hạ Thiên Trảm nhấp môi không nói, hàng mi dày cong cong thành vòng cung, hắn không hề nói đến tình thú, ngón tay bừa bãi vuốt ve trên da thịt nàng…… Khi đầu ngón tay chạm vào một tia trơn bóng, hắn lại đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo xuống giường, sau đó kéo một cái ghế ngồi dựa vào đầu giường.

Du Hiểu Cửu không rõ nguyên do, kéo chăn đệm bao lấy thân thể, thấy hắn không vui trừng mình, không khỏi cuộn người trên giường, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ta không phản kháng nha.” Nàng không có cốt khí mở miệng trước.

Hạ Thiên Trảm chỉ chỉ về phía mông nàng.

Một dòng nước ấm cùng với ẩn ẩn đau đớn đánh úp tới, Du Hiểu Cửu mừng thầm, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra vui sướng khi người gặp họa —— đáng đời, đại di mụ không mời tự đến, trời cũng không giúp ngươi!

“Lần sau đi, ha ha.” Nàng giả mù sa mưa tỏ vẻ tiếc nuối.

Hạ Thiên Trảm rửa tay mấy lần, dính vào nguyệt hồng, không may mắn.

Hắn muốn đứng lên rời đi, Du Hiểu Cửu vội vàng bắt lấy góc áo hắn.

“Đồ đệ, vi sư đi đứng không tiện, ngươi đi mua giúp vi sư…… Cái kia.”

Cổ đại không có băng vệ sinh, tới kỳ nghỉ lễ phải dùng “Đai cưỡi ngựa”, một loại vải bố để may dây lưng, kẻ có tiền thì dùng bông hoặc tơ lụa để lót, người nghèo phải dùng giấy bồi hoặc cát, tương đương với băng vệ sinh ở hiện đại.

Hạ Thiên Trảm đột nhiên thấy sét đánh giữa trời quang như đâm vào não.

Hắn thong thả ngoái đầu nhìn lại, trong mắt đằng đằng sát khí, đường đường nam nhân bảy thước anh dũng, giúp nữ tử mua đồ nguyệt sự?

Du Hiểu Cửu kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng, đừng nói cổ đại, ngay cả ở hiện đại nam nhân cũng không muốn giúp nữ nhân đi mua loại đồ vật này.

“Ta là sư phụ của ngươi, ngươi lại nhìn vi sư sạch sẽ rồi, kỳ thật cũng không có gì cần so đo……” Du Hiểu Cửu tận lực khơi thông chướng ngại tâm lý giữa hai người.

Hạ Thiên Trảm nắm chặt nắm tay, tức giận bước ra cửa.

“……” Du Hiểu Cửu toàn thân trần trụi, ôm bụng nhỏ cuộn người ngồi dựa vào tường.

Cùng lúc đó,

Một vị đại hiệp mặc đồ đen, đứng lặng ngoài cửa tiệm tạp hóa, ước chừng đứng nửa canh giờ, người qua đường đều ném đến ánh mắt tò mò, bởi vì đại hiệp bất động, song quyền nắm chặt, dường như đang gian nan quyết định chuyện nào đó.

Đột nhiên!…… Hạ Thiên Trảm lấy một cái khăn che mặt trong ngực ra, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đem miếng vải đen kéo đến sát mí mắt, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.

Sau đó, lập tức nhảy vào tiệm tạp hóa, sau khi vào cửa, hắn đầu tiên là sửng sốt, bởi vì quản sự của tiệm tạp hóa cũng là một vị nữ tử trẻ tuổi.

Nữ tử chủ quán thấy khách nhân hoá trang quái dị, cầm bội kiếm trong tay, không giống mua đồ vật mà ngược lại giống tới cướp bóc hơn. Nhưng nữ tử không quên bày ra gương mặt tươi cười chào đón: “Quý khách, ngài muốn mua gì?”

Hạ Thiên Trảm nhìn qua kệ để hàng một vòng, không thấy thứ hắn muốn mua, nhưng thật sự không thể nào nói ra ba chữ “Đai cưỡi ngựa”.

Hắn đột nhiên giơ kiếm lên, chỉ chỉ nữ tử…… nửa người dưới. Ngay sau đó đem một đỉnh bạc chụp lên trên quầy.

Nữ tử trẻ tuổi nhìn theo hướng mũi kiếm chỉ dẫn, lại nhìn đỉnh bạc chói lọi trên quầy, không khỏi lấy tay che ngực, nhút nhát lui ra phía sau: “Quý khách, tiểu nữ, tiểu nữ tử là nữ tử nhà lành, không, không bán thân……”

“……” Hạ Thiên Trảm tiến lên một bước, kéo lòng bàn tay nữ tử viết xuống đồ vật muốn mua —— “Cưỡi ngựa”.

Nữ tử hoa dung thất sắc, kinh hoảng thất thố trốn đến sau quầy, không thể hiểu được khóc lớn lên.

“Dâm tặc, không biết xấu hổ, hạ tiện, người ta vẫn còn là cô nương đấy, ô ô, trả trong sạch cho ta!……”

Nữ tử biết không được mấy chữ, khăng khăng đem ba chữ đọc thành mấy bộ thủ “Mã, đại, khẩu”, lại tăng thêm khâu —— nghĩ lầm khách nhân hỏi nàng: “Lớn sao”?

(*Mình không biết tiếng Trung nên chỗ này không rõ lắm, hi vọng được cao nhân chỉ điểm.)

Nữ tử này vừa khóc nháo, thu hút hàng xóm tới vây xem cùng hỗ trợ, nữ tử trốn phía sau một vị đại thẩm thất thanh khóc lóc kể lể, chỉ trích Hạ Thiên Trảm đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ.

Đối mặt với từng đôi mắt khinh thường, Hạ Thiên Trảm chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, hắn tông cửa xông ra, nhưng đi được ba bước lại lui về, rút bảo kiếm ra, mọi người ở đây sợ tới mức run rẩy né tránh.

Hắn tự đi vào quầy, căng da đầu lục lọi tìm thứ kia! Đồ dùng nguyệt sự đáng chết.

Hắn làm lơ sự chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người xung quanh, cuối cùng cũng tìm được thứ hắn cần ở góc tường, hắn thuận tay cầm lấy một mảnh vải bọc, trước mắt bao người đem các loại đồ dùng thiết yếu chồng chất bỏ vào trong, buộc chặt, chỉ nén bạc trên mặt bàn, “Bá”, biến mất.

Đến giờ này ngày này, hắn hy vọng tất cả mọi người quên đi thân phận sát thủ của hắn.

Một khắc sau,

Hạ Thiên Trảm lửa giận ngút trời đá văng cửa phòng, lại thấy Hộ Quốc nương nương đã bình yên đi vào giấc ngủ.

“Vèo” một bao vải lớn bay đến bên chân Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu không khỏi bừng tỉnh, trước hết nhìn cái trán nổi đầy gân xanh của Hạ Thiên Trảm, lại mở bao vải ra nhìn, cười tủm tỉm ngẩng đầu lên: “Cảm ơn đồ đệ.”

Hạ Thiên Trảm giơ một ngón tay lên chỉ nàng, đầu ngón tay tức giận đến run nhè nhẹ.

Hắn đến tột cùng đã rơi vào tình trạng gì đây?! Thế nhưng lại vì nữ tử này gặp nhục nhã vô cùng, thật lòng muốn đem nàng chặt thành tám khúc.

Du Hiểu Cửu nghi hoặc chớp chớp mắt: “Làm sao vậy? Ai khiến ngươi tức giận thành như vậy?”

Hạ Thiên Trảm hạ ngón tay xuống, bỗng nhiên nâng nách Du Hiểu Cửu lên, Du Hiểu Cửu đột nhiên lơ lửng đứng lên, còn chưa hiểu rõ chuyện ra làm sao, cả người đã treo bên ngoài cửa sổ…… Nàng chỉ mặc một bộ váy áo mỏng, gió lạnh ào ào đánh úp lại, nàng ôm lấy cánh tay Hạ Thiên Trảm không buông: “Ngươi đã từng thề, đại nam nhân sao có thể lật lọng?……”

Hạ Thiên Trảm quan sát mặt đất dưới ba tầng lầu…… Chỉ cần buông lỏng tay, liền khôi phục sinh hoạt vốn có, thanh tịnh hơn nhiều.

Du Hiểu Cửu khẳng định không muốn bị ngã chết, hơn nữa ngã chết rất khó coi nha…… Nhưng trong mắt Hạ Thiên Trảm phát ra ánh lửa, tuyệt đối có thể xúc động buông tay. Vì thế, nàng không hề nghĩ ngợi ôm cổ Hạ Thiên Trảm, lúc hai mắt Hạ Thiên Trảm đang nhìn hư không, lập tức hôn lên môi hắn.

Sống lưng Hạ Thiên Trảm cứng đờ, cánh môi mềm mại dán lên khóe miệng mình, Du Hiểu Cửu có cảm giác hắn hơi chần chờ, thậm chí đem mình kéo vào trong bệ cửa sổ, nên nàng thừa thắng xông lên, đem đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng hắn……

Hạ Thiên Trảm giật mình, máu như toàn lực dồn vào nơi nào đó, hắn chất phác hé mở môi răng, đầu lưỡi lập tức nhẹ nhàng va chạm, rồi sau đó dây dưa không rõ, ngay lúc lưỡi cùng lưỡi cọ xát hết sức, hắn ôm sát thân thể Du Hiểu Cửu, lui về hai bước, ôm nàng vào trong bệ cửa sổ, nhưng cũng không buông tay, mà để nàng ngồi trên bệ cửa sổ.

Du Hiểu Cửu cảm thấy đã an toàn trở lại, nên đẩy đầu lưỡi hắn ra, khép răng.

Hạ Thiên Trảm vẫn chưa mạnh mẽ xâm lấn, chỉ là nhìn đôi môi nhỏ xinh no đủ của nàng, bỗng nhiên hai tay vòng lấy, khiến thân thể nàng nghiêng về trước, cúi người hôn lên cổ nàng, dùng sức liếm mút.

Du Hiểu Cửu nào dám phản kháng, môi hắn vẫn lạnh băng như cũ, cảm giác vừa đau vừa ngứa, nàng nhíu nhíu mày, chỉ có thể nhẫn nại.

Hồi lâu, dấu môi đỏ sậm dừng trên cần cổ trắng nõn, tựa như con dấu khắc vào đánh dấu chủ quyền, dấu vết thật sâu.

Nhìn đôi mắt không rõ cảm xúc của hắn, Du Hiểu Cửu có chút khẩn trương.

Nàng vén mái tóc trước mày Hạ Thiên Trảm lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, lập tức tận tình khuyên bảo nói: “Đồ đệ à, nghe vi sư một câu, xúc động là ma quỷ, hơn nữa ta còn chưa dạy ngươi bất kỳ bản lĩnh gì, vi sư nhát như chuột, không cẩn thận một chút liền sẽ bị hù chết, ngươi nghĩ lại xem, thật lỗ vốn, về sau đừng làm như vậy nữa?”

Hạ Thiên Trảm vô vị chớp chớp mắt, ôm nàng về giường, sau đó đóng cửa rời đi.

Du Hiểu Cửu thở dài, xoa xoa cổ, trái tim nhỏ bé của nàng thật sự chịu không nổi, vẫn nên chạy thôi.

Chỉ chốc lát sau, điếm tiểu nhị nhẹ giọng gõ cửa, đưa tới một chén nước đường đỏ.

Du Hiểu Cửu ôm chén nước đường, nhiệt tình mờ mịt từ từ dâng lên, một giây trước còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, bây giờ lại phân phó tiểu nhị đưa đồ ấm thân bổ máu tới, thật là một tên nhóc vui buồn thất thường.

Truyện edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ được đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro