Chương 18: Hạ Thiên Trảm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thiên Trảm nhìn thoáng qua một tên khất cái* đang trông mong nhìn mình, hắn tiện tay ném bánh bao ra, bánh bao vững vàng rơi vào trong chén sứ trước chân khất cái.

(*Khất cái: người hành khất, ăn mày, ăn xin.)

Du Hiểu Cửu giật mình, đúng rồi, Hạ Thiên Trảm còn chưa ăn cơm.

Nàng nâng nửa người trên, đem một chút nước canh sủi cảo đưa đến bên miệng Hạ Thiên Trảm: “Uống một ngụm đi, nước canh rất nhiều.”

Hạ Thiên Trảm hai mắt nhìn canh sủi cảo, toàn bộ húp lấy, khi uống vào, mới phát hiện nước canh nóng bỏng cỡ nào, nóng đến mức hắn thở ra vài hơi nhiệt khí.

“Quên nói với ngươi, canh mới ra nồi.” Du Hiểu Cửu chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, thỏa mãn nheo mắt lại. Phát hiện hắn đứng yên tại chỗ bất động, không khỏi thúc giục nói: “Vi sư muốn tắm rửa, đến cửa hàng tơ lụa mua váy áo xinh đẹp trước, đi mau nào……”

Hạ Thiên Trảm thần sắc đờ đẫn, hắn nhịn không được hoài nghi, Hộ Quốc nương nương là một vị "Cao nhân" được kẻ thù phái tới sửa trị mình.

******

Hắn đi vào một cửa hàng tơ lụa, ông chủ thấy trên người khách nhân đầy vết máu khô khốc, không khỏi khiếp đảm đẩy tiểu nhị lên phía trước.

Du Hiểu Cửu tháo đấu lạp xuống, nhìn chung quanh một phòng bày đầy váy áo, hơi hơi hé miệng, xoa xoa tay phân phó tiểu nhị: “Theo kích cỡ của ta, mỗi màu một bộ.” Nàng lại chỉ chỉ cái ót của Hạ Thiên Trảm: “Còn kích cỡ của hắn, tùy tiện lấy một hai bộ là được.”

Khách hàng lớn đại giá quang lâm, ông chủ lại lay lay tiểu nhị đang đứng kế bên, tươi cười đầy mặt tiếp đón, bưng trà rót nước vô cùng nhiệt tình.

Hạ Thiên Trảm gỡ giỏ trúc xuống, ôm Du Hiểu Cửu ra, đặt ngồi trên ghế.

Du Hiểu Cửu một bên uống trà, một bên ăn hạt dẻ rang đường vừa mới mua, giống như hội viên VIP trong cửa hàng chuyên bán đồ xa xỉ nào đó.

Hạ Thiên Trảm ngồi ở một bên, quơ quơ cổ, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu nhị tiến lên rót trà cho khách, trong lúc vô tình nhìn thấy dung mạo của Du Hiểu Cửu, mặt lập tức đỏ bừng.

Du Hiểu Cửu vừa đi đường vừa ăn, cho rằng đầy mặt đều là vụn thức ăn, theo bản năng cọ cọ: “Mặt ta dơ lắm sao?”

“Không, tiểu nhân chỉ là chưa từng thấy qua nữ tử nào xinh đẹp như ngài vậy, hắc hắc.” Tiểu nhị chân chất ngây ngô cười.

Du Hiểu Cửu thường xuyên quên mình đã biến thành mỹ nữ, được khen xinh đẹp đương nhiên vui vẻ, nên ra vẻ thẹn thùng cười cười.

“Ngài không phải là con dân Lưu Li Quốc phải không?”

Không đợi Du Hiểu Cửu trả lời, mũi kiếm sắc bén đã nhắm ngay ngực tiểu nhị. Tiểu nhị lập tức sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, còn Hạ Thiên Trảm mí mắt cũng không nâng, giơ giơ mũi kiếm, ý bảo tiểu nhị cút đi.

Tiểu nhị sờ nước mũi nước mắt, co chân chạy mất.

Du Hiểu Cửu đối với việc hắn động cũng không động liền xuất kiếm này tiêu hóa không nổi: “Đồ đệ, ngươi có thể đừng như vậy không? Sẽ dọa hư tiểu hài tử.”

Hạ Thiên Trảm thu hồi kiếm, giải thích nguyên nhân: “Ngôn ngữ tuỳ tiện.”

“Người ta còn chưa nói cái gì nha, được khen xinh đẹp, ta còn cười trộm đây này.” Du Hiểu Cửu không hiểu cấu tạo đại não quái dị của Hạ Thiên Trảm.

Hạ Thiên Trảm híp mắt lại mở mắt: “Tuỳ tiện.”

Du Hiểu Cửu nghe ra hắn đang mắng mình, ăn miếng trả miếng nói: “Cũng đúng, đồ đệ giáo huấn chí phải, nếu không sao ta có thể bị tên nam nhân nào đó cởi sạch sưởi ấm, còn không biết phản kháng chứ? Hẳn là phải cho nam nhân kia mấy cái tát mới đúng.”

Hạ Thiên Trảm nâng mí mắt, trước mắt xuất hiện một màn sưởi ấm chữa thương kia, lúc ấy hắn thần trí mơ hồ, chỉ biết tìm kiếm nơi ấm áp, lại không bận tâm đến trong sạch của Hộ Quốc nương nương. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn vốn chính là kẻ ác, tánh mạng của mọi người, trong mắt hắn giống như con kiến, nếu hắn vẫn chưa bái sư học nghệ, cho dù đối với nàng tiền dâm hậu sát, hắn cũng không tồn tại nửa phần cảm giác chịu tội.

“Ta phụ trách.”

“Khụ khụ……” Du Hiểu Cửu sặc khụ mấy tiếng: “Không cần không cần, duy trì trạng thái bây giờ rất tốt.”

Hạ Thiên Trảm cũng không phản bác, dù gì Hộ Quốc nương nương cũng tính là một nửa ân nhân cứu mạng của hắn, nói như thế nào liền như thế ấy đi.

Đợi chọn váy áo xong, trả tiền xong, Hạ Thiên Trảm lại lần nữa cõng Du Hiểu Cửu lên đường —— tìm khách điếm tắm rửa.

Hạ Thiên Trảm đi qua một con phố khác, ánh mắt dường như quét đến chiêu bài của nhà nào đó, bước chân đột nhiên dừng lại.

Du Hiểu Cửu không rõ nguyên do, thấy hắn từ trong lòng ngực móc một quyển sổ ra lật xem, sau đó lùi lại ba bước, xoay người, lập tức đi đến cửa hàng bán gạo.

Chủ tiệm gạo ra chào hỏi trước, còn chưa mở miệng, Hạ Thiên Trảm đã giơ tay chém xuống, chém đứt một cây cột trước cửa lớn của cửa hàng bán gạo.

Tiếng ầm ầm ầm vang lớn cùng với bụi đất che trời lấp đất, ngay sau đó, cửa lớn của cửa hàng không chịu nổi áp lực, một cánh cửa đổ xuống.

Du Hiểu Cửu híp mắt che lỗ tai lại, này đại hiệp, ngài có chứng cuồng phá hoại sao?

******

Chủ tiệm gạo vô duyên vô cớ bị người đập phá cửa hàng, cầm chày cán bột lên, tức sùi bọt mép chạy ra.

Hạ Thiên Trảm chăm chú nhìn chủ tiệm gạo béo lùn, lấy ra một tấm biên lai mượn đồ, đưa tới trước mắt ông chủ: “Trả nợ.”

Chủ tiệm gạo đột nhiên dừng bước, vẻ mặt phẫn nộ lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười: “Ha ha, ha ha, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, tiểu nhân hôm nay có chút khó khăn, qua mấy ngày, qua mấy ngày nữa ta liền mang tiền lời đưa đến quý tiệm.”

Kiếm tiền có mấy trăm loại phương pháp, nhưng thiếu tiền đều là cùng một loại sắc mặt.

Hạ Thiên Trảm vươn một ngón tay.

“Chỉ một ngày?! Gần đây đánh bạc thua, thư thả thêm mấy ngày đi……” Chủ tiệm gạo cũng học theo nâng một ngón tay lên, không khỏi đùa giỡn trưng ra sắc mặt vô lại. Tục ngữ nói rất đúng, thiếu nợ chính là đại gia, không có tiền ngươi còn có thể giết ta sao?

Hạ Thiên Trảm mặt một biểu tình không đổi, khi mũi kiếm bỗng nhiên trượt xuống, chỉ thấy trên thân kiếm, từng giọt máu tươi chảy xuống.

“A……” Du Hiểu Cửu thấy thế nghẹn họng nhìn trân trối, cùng với từng tiếng kinh hô, gọi thần trí chủ tiệm gạo trở về.

Chủ tiệm gạo không rõ nguyên do, cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình…… Phát hiện giữa ngón tay máu tươi văng khắp nơi, sắc mặt hắn ta đột biến, lập tức che tay trái lại thất thanh kêu to, bởi vì, ngón tay nhỏ bé đã nằm trên mặt đất.

Hạ Thiên Trảm thờ ơ, lại lần nữa giơ một ngón tay lên.

Chủ tiệm gạo khóc trời kêu đất, quỳ xuống dập đầu: “Ngày mai! Nhất định đưa qua, đại hiệp tha mạng!”

Hạ Thiên Trảm thu hồi biên lai mượn đồ, nâng giỏ trúc, xoay người rời đi.

Du Hiểu Cửu thực sự sợ hãi không nhẹ, nói bốn chữ “Lãnh khốc vô tình” đã từng chỉ là một từ hình dung, mà hiện tại, hoàn toàn hiểu rõ hàm nghĩa chân chính trong đó. Nàng nghĩ mà sợ lau lau mồ hôi lạnh, như vậy có vẻ là, Hạ Thiên Trảm đối với nàng, đã thăng hoa đến cảnh giới “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại*”.

(*Ý chỉ việc vô cùng bao dung: Trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương.” (Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.)

Hạ Thiên Trảm cảm thấy bên trong giỏ trúc truyền đến ẩn ẩn run rẩy, ghé mắt dò hỏi: “Sư phụ?”

“…… A? Xin ngươi gọi ta là Tiểu Cửu đi, hoặc là tùy tiện gọi ta tiểu muội, túi nước ấm đều có thể, tùy ngươi, đừng gọi sư phụ là được……” Giọng nói Du Hiểu Cửu hạ xuống tám phần, hoàn toàn không có khí thế.

“……” Hạ Thiên Trảm không hiểu nàng đang êm đẹp lại sợ hãi chuyện gì, nhưng vẫn không hỏi nhiều, đi vào một khách điếm.

Du Hiểu Cửu không dám sai sử Hạ Thiên Trảm nữa, tự động bò ra khỏi giỏ trúc, chân sau nhảy về phía trước, “Bình bịch” trọng tâm không ổn, té ngã.

Hạ Thiên Trảm thấy thế, bước tới hai ba bước, khom người kẹp nàng lên, nhét vào dưới nách, sau đó đi về phía nhà tắm, bởi vì hắn cũng muốn tắm rửa.

“Ta có thể tự mình tắm rửa……” Du Hiểu Cửu thần kinh căng chặt, bị một đao chém chết cũng không đáng sợ, nhưng đứt tay đứt chân thật sự quá khủng bố.

Hạ Thiên Trảm cũng không định giúp nàng tắm rửa, nhưng lại không hề cố kỵ vén rèm vải phòng tắm nữ lên, đám nữ tử đang tắm rửa sợ hãi khi thấy nam nhân xâm nhập, đều bị ngồi xổm thân, che ngực, hét lên.

Hắn nhăn mi, đặt Du Hiểu Cửu bên cạnh bể tắm, xoay người rời đi.

Tiếng la bỗng nhiên im bặt, người bị hại đem ánh mắt khinh thường vứt đến trên người Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu xấu hổ gật đầu tạ lỗi: “Ta là người què, hành động không tiện, cho nên hắn mới…… Ngại quá, thực xin lỗi.”

“Vậy nam nhân của ngươi cũng không thể tùy tiện nhảy vào bể tắm nữ, dáng người tiêu chuẩn này của ta đều bị hắn thấy hết rồi!” Một phụ nhân trung niên béo múp vô cùng phẫn uất nói.

Du Hiểu Cửu không có lời gì để nói, cúi đầu khom lưng xin lỗi từng người.

Nàng nhận ra hối hận không kịp, liền quyết định, nhất định phải lập tức rời xa Hạ Thiên Trảm, đem kẻ điên này trục xuất khỏi sư môn!

******

Một người què tắm rửa thực không tiện, Du Hiểu Cửu đành phải ngồi ở một bên phòng tắm chậm rãi tắm rửa.

Sau khi tẩy rửa một thân lầy lội bẩn thỉu, làm lộ ra dung nhan diêm dúa xinh đẹp của nàng.

Hạ Thiên Trảm lắc lắc lọn tóc ướt dầm dề, đứng lặng ngoài cửa phòng tắm chờ, đôi tay giao nhau dựa vào ven tường, nữ tử qua lại đều ít nhiều liếc hắn một cái, dung nhan lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo, dáng người cường tráng, còn có vết sẹo khí phách kia, chẳng những hiện ra mười phần mị lực, còn thêm cho hắn một loại thần sắc thần bí khó có thể tiếp cận.

“Nhanh lên.” Hắn không kiên nhẫn thúc giục.

Du Hiểu Cửu lạnh run một cái, một bên ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại một bên nhanh chóng mặc quần áo, từ trước đến nay nàng chỉ bắt nạt kẻ yếu.

Nàng mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt, vội vàng nhảy ra khỏi phòng tắm, trên má còn chút đỏ ửng chưa tan.

Hạ Thiên Trảm liếc mắt nhìn nàng một cái, lần đầu nhìn thẳng vào đánh giá nàng.

Hắn vẫn không tỏ thái độ gì đối với dung mạo của Tiểu Cửu, chỉ xem như tiểu hài tử ôm nàng lên.

Du Hiểu Cửu theo bản năng ôm bả vai hắn bảo trì cân bằng, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi buông tay ra.

“Đại hiệp, ta phải về quân doanh.” Việc cấp bách của Du Hiểu Cửu chính là rời xa kẻ điên này.

Hạ Thiên Trảm sửng sốt dừng chân, lúc đưa nàng trở về lại không chịu quay về, lúc này cách nơi đóng quân của Cự Đỉnh Quốc xa trăm dặm, nàng tắm rửa một cái, mua mấy bộ váy áo lại nói phải đi về.

“Chơi ta?”

Du Hiểu Cửu nhấp môi lắc đầu: “Ta chỉ muốn đồng cam cộng khổ cùng…… các binh sĩ.”

Hạ Thiên Trảm phẫn nộ không nói, ôm nàng trở về phòng ăn cơm.

……

Du Hiểu Cửu thấy một bàn thịt cá, nhưng đã hết muốn ăn, lặng yên liếc mắt nhìn Hạ Thiên Trảm một cái, tốc độ ăn cơm của hắn rất mau, cơ hồ không ngẩng đầu, cũng rất ít gắp đồ ăn, cho nên nàng đem một khối thịt bò kẹp vào trong chén của Hạ Thiên Trảm, nịnh nọt cười: “Ăn nhiều một chút, dọc đường đi vất vả cho ngươi rồi.”

Hạ Thiên Trảm trực tiếp đem thịt bò lùa vào miệng, tiếp tục ăn.

“Ngươi mở tiền trang sao?”

“Ừm.”

“Có mấy cái?”

“Không rõ lắm.”

Hạ Thiên Trảm ở các quốc gia đều mở tiền trang ngầm, cụ thể là bao nhiêu cái quả thật hắn không nhớ được, còn tiền lời thu được đều trực tiếp đưa về Hàn Tề quốc —— tiểu quốc xa xôi nghèo khó, không một ngọn cỏ, hàng năm băng thiên tuyết địa, cũng là nơi hắn sinh ra.

Tuy xưng là quốc gia, nhưng dân cư không đến sáu ngàn, bởi vì rét lạnh, không có điều kiện gieo trồng cây nông nghiệp, một mình hắn muốn nuôi sống mấy ngàn miệng ăn, gian nan ấy người bình thường khó có thể lý giải được.

Du Hiểu Cửu nhìn chăm chú vết sẹo trên chân mày của hắn, nhìn kỹ, dường như không giống vết sẹo do đao kiếm, bởi vì miệng vết thương so le không đồng đều.

“Vết sẹo này là do đâu?”

“Sói tuyết.”

Du Hiểu Cửu cuối cùng cũng không tìm ra đề tài để tán gẫu, thấp thỏm bất an ăn cơm.

Hạ Thiên Trảm vốn có thể dùng Hộ Quốc nương nương đổi lấy mười vạn lượng bạc thưởng, nhưng hắn lại không thể hiểu được mà buông tha cho nàng, có lẽ, đơn giản là vì động tác quen thuộc kia đi, hắn rất nhớ, gương mặt tươi cười chất phác hiền từ kia.

Du Hiểu Cửu cả người không được tự nhiên, sợ một lời không hợp, loạn đao của đại hiệp liền điên cuồng bổ tới.

“Không giết ngươi.” Hắn nhận ra.

“Vậy, tay chân thì sao?” Du Hiểu Cửu vội vàng hỏi.

Hạ Thiên Trảm lộ ra nụ cười hiếm thấy, tuy rằng rất nhạt, nhưng xác thật là cười.

“Sẽ không.”

“Vậy ngươi thề đi, bất kể ta có chọc giận ngươi như thế nào, ngươi cũng sẽ không đụng đến ta!…… Dù chỉ là một ngón tay.” Du Hiểu Cửu rốt cuộc nhìn thấy tro tàn lại cháy lên ánh lửa, nhưng nói thật, dọc đường đi, hắn quả thật rất nhẫn nhịn mình.

Hạ Thiên Trảm mặt không biểu tình nhìn nàng, mở lòng bàn tay nàng ra, vươn một ngón tay, từng nét bút, từng câu từng chữ, viết xuống lời thề —— lấy danh nghĩa bá tánh Hàn Tề Quốc.

Du Hiểu Cửu trong lòng mặc niệm, tuy rằng không biết Hàn Tề Quốc ở nơi nào, nhưng có thể nhìn ra thận trọng trong đáy mắt hắn, loại trang nghiêm không tiếng động này, thậm chí so với ngôn ngữ càng rõ ràng hơn.

Nếu cảnh báo nguy hiểm giải trừ…… Du Hiểu Cửu ho khan một tiếng, khôi phục uy nghiêm “Sư phụ”: “Đồ đệ, vi sư có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải nói đúng sự thật.”

Hạ Thiên Trảm hơi gật đầu.

Du Hiểu Cửu uống xong một ly trà lạnh, nghĩ trăm lần cũng không ra nói: “Ngươi nói chuyện vượt qua bốn chữ sẽ bị sét đánh sao?”

“……”

Hạ Thiên Trảm không đáp lại, đẩy cửa sổ gỗ ra, móc ra một cái còi màu bạc từ giữa cổ, dường như đang thổi, nhưng chưa phát ra bất kỳ tiếng vang gì.

Ba khắc sau,

Một con đại bàng màu đen lướt tới gần, bay lượn một vòng, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trên bệ cửa.

Du Hiểu Cửu kinh ngạc chớp chớp mắt, một con đại bàng vô cùng ngạo khí, đầu trắng như tuyết, cánh sáng bóng đen nhánh, một đôi mắt ưng toả ra ánh sáng không ai bì nổi, khỏi phải nói, rất giống khí chất của Hạ Thiên Trảm.

Hạ Thiên Trảm từ trên móng vuốt của đại bàng gỡ mệnh lệnh mới nhất xuống, nhanh chóng đọc, sau đó thiêu hủy tờ giấy.

Hắn giương tay, đại bàng vỗ cánh bay lên, nhưng vẫn chưa lập tức rời đi, mà xoay quanh mấy vòng giữa không trung trên đỉnh đầu hắn, mới lưu luyến không rời giương cánh bay cao.

***

Truyện edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ được đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro