Chương 17: Bái sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Làm gì?”

“Yoga.”

“Cá kẹp?”

“Nói ngươi cũng không hiểu, trông cửa đi.” Du Hiểu Cửu đói đến tâm tình không tốt.

Hạ Thiên Trảm nhíu mày, đến ngồi trước mặt Du Hiểu Cửu, học theo động tác của nàng, bắt đầu trông bầu vẽ gáo*.

(*Trông bầu vẽ gáo: Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, ý chỉ mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.)

Hắn vốn được xưng là kỳ tài võ học, nguyên nhân chính là từ khi sinh ra, đã có bản lĩnh gặp qua thì sẽ không quên được, cho nên hắn không phụ thuộc môn phái nào, mỗi một môn võ công đều biết một chút, hơn nữa rất nhanh nắm giữ tinh túy, không thầy dạy cũng hiểu.
Du Hiểu Cửu nheo mắt, thấy hắn rất nghiêm túc làm theo, chỉ là, nàng đang khoa tay múa chân lung tung mà thôi.

“Ngươi bái ta làm sư, ta đem yoga truyền thụ cho ngươi.” Du Hiểu Cửu trêu chọc nói.

Hạ Thiên Trảm lập tức khịt mũi coi thường, tám đại môn phái danh tiếng trên giang hồ cũng chưa có bản lĩnh thu hắn nhập môn, nữ tử này lại không biết trời cao đất dày.

Nhưng mà nói lại, muốn hắn bái sư cũng có thể, trừ phi hắn liếc mắt một cái lại không học được.

“Lấy bản lĩnh thật sự.”

Bốn chữ, có đột phá nha.

Du Hiểu Cửu nhìn trời suy nghĩ, có thứ gì mà người cổ đại không biết, người hiện đại lại tinh thông đây?

Đúng rồi! Toán học…… Du Hiểu Cửu búng tay một cái, nhặt một cành cây lên, viết mấy con số Ả Rập trên mặt đất.

“Ngươi có thể nhanh chóng giải ra đáp án của bài toán này không?”

Hạ Thiên Trảm nhìn chăm chú một chuỗi ký hiệu vặn vẹo chưa từng nhìn thấy, thẳng thắng nói: “Không thể.”

“Ta đổi chúng nó sang chữ viết.” Du Hiểu Cửu đem con số Ả Rập đổi thành —— (ba ngàn chín trăm hai mươi sáu lượng) trừ (ba)

“Tính đi.”

“Sao phải tính?”

“Tránh cho chia của không đều nha.”

Hạ Thiên Trảm thong thả chớp chớp mắt, hắn luôn hưởng tiền thưởng một mình: “Không bao giờ.”

Du Hiểu Cửu rất kiên nhẫn: “Ngươi có thể tùy tiện ra một khoản tiền sổ sách, ta lập tức tính ra đáp án.”

Nhắc tới khoản tiền sổ sách, Hạ Thiên Trảm thật ra có mấy tiền trang ngầm, cho vay nặng lãi thu lợi nhuận kếch xù, chống chế không chịu trả nợ, hắn không cần thuê sát thủ, tự mình giải quyết.

Nhưng tính toán lợi tức thực phiền phức, cần phải thuê mười mấy tiên sinh lo liệu sổ sách lạch cạch gảy bàn tính.

Hạ Thiên Trảm cầm lấy nhánh cây, viết lên mặt đất —— cho mượn ba trăm lượng, một ngày thêm một lượng, hai ngày thêm hai lượng…… Cứ như vậy suy ra, tích lũy ba mươi lăm ngày.

“Tính cả vốn lẫn lãi tổng cộng là, chín trăm ba mươi hai.” Du Hiểu Cửu tính không đến 30 giây liền đưa ra đáp án, nắm công thức ( 1+n)*n/2 trong tay, tung hoành cổ đại không đối thủ.

Đáp án ba gã ở phòng thu chi tính toán cả một ngày ngay trước mắt, Hạ Thiên Trảm quả nhiên bị lừa, nửa ngây ngốc nửa sững sờ……

Hạ Thiên Trảm muốn xác định nàng không phải trùng hợp tính đúng, lại viết mấy nhóm số nữa.

Kết quả, đương nhiên là toàn đúng.

Hạ Thiên Trảm gãi gãi trán, nhìn chăm chú một đống ký hiệu xem không hiểu, lại nhìn nhìn Du Hiểu Cửu, chẳng trách quốc vương Lưu Li Quốc yêu cầu bắt sống nàng, hoá ra Hộ Quốc nương nương lại lợi hại như vậy.

Du Hiểu Cửu đắc ý nâng cằm lên, cười tủm tỉm: “Thế nào, muốn ta dạy ngươi không?”

"Ừm."

“Bái sư.”

Đầu gối Hạ Thiên Trảm chưa bao giờ quỳ lạy bất luận kẻ nào, nhưng những ký hiệu hiếm lạ cổ quái này quả thật khiến hắn vô cùng hứng thú. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, loại này tính nhanh hơn “Phương pháp tính bằng bàn tính” nhiều, thế gian không ai có thể so sánh được.

Hắn chăm chú nhìn Du Hiểu Cửu một lúc, trong mắt vẫn tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo như cũ.

Du Hiểu Cửu lạnh run: “Có móc não ra cũng vô dụng, xin đại hiệp không cần sinh lòng tà niệm.”

“……”

Hạ Thiên Trảm giãy giụa hồi lâu giữa phương pháp số học thần kỳ và tôn nghiêm nam tử.

Cuối cùng...

Quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ: “Bái kiến sư phụ.”

“Tên gì?”

“Hạ Thiên Trảm.”

“Bao nhiêu tuổi?” Nàng miệng lưỡi dương dương cố làm ra vẻ.

“Hai mươi lăm.”

“Không phải là nên dập đầu sao?” Du Hiểu Cửu được một tấc lại muốn tiến một thước nói.

Hạ Thiên Trảm mở to đôi mắt đen, lạnh băng trừng trừng nàng.

“Lúc trước ngươi chém vi sư một đao, vi sư……”

Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên Trảm đã cầm chủy thủ lên, vẽ ra vệt máu trên cánh tay mình: “Còn gì nữa?”

“……” Du Hiểu Cửu nhìn chăm chú cánh tay hắn đổ máu rào rào, nuốt nuốt nước miếng, nàng còn chưa nói xong, kỳ thật là muốn nói chuyện cũ sẽ bỏ qua, dù sao bị thương cũng không nặng, không nghĩ tới đại hiệp lại sấm rền gió cuốn như vậy……

Nàng hoà hoãn cảm xúc, đỡ hắn dậy, không nhanh không chậm cho mình bậc thang đi xuống: “Thôi vậy thôi vậy, một ngày làm thầy cả đời làm mẹ, sau này ngươi không được hô to gọi nhỏ với vi sư, tôn trọng vi sư, hiếu kính vi sư.”

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt……” (Tiếng khớp xương va chạm vang lên)

“Nếu không, ngươi vẫn cứ gọi ta là Tiểu Cửu đi, ha ha.” Du Hiểu Cửu cảm thấy mình tự biên tự diễn.

Nghi thức bái sư kinh thiên động địa thuận lợi kết thúc.

Hạ Thiên Trảm đứng lên, lại lần nữa rời đi.

Sau khi quay lại, mang về một con gà rừng “Lỏa thể” đã được làm sạch.

Trước mắt Du Hiểu Cửu sáng ngời, đãi ngộ cho sư phụ đúng là khác hẳn nha, tuy rằng thái độ hắn không tốt, nhưng có hành động thực tế.

Hạ Thiên Trảm nhóm lửa, kế hoạch ban đầu là đưa Hộ Quốc nương nương đến hoàng cung Lưu Li Quốc, nhưng bây giờ không cần nữa, giang hồ có quy củ của giang hồ, mặc dù hắn vô tình, cũng không thể làm ra chuyện khi sư diệt tổ.

“Sư phụ.”

Lúc Hạ Thiên Trảm gọi tiếng thứ ba, Du Hiểu Cửu cuối cùng cũng nhận ra đây là đang gọi mình.

“Đồ nhi, có chuyện gì?” Nàng mạnh mẽ ngăn chặn ý cười, sát thủ máu lạnh đệ nhất giang hồ trở thành đồ đệ của nàng?…… Quá ghê gớm.

Hạ Thiên Trảm đem một khối thịt nướng dâng lên, nói đây là tôn sư trọng đạo, đối với hắn mà nói, thật là lần đầu trải nghiệm.

Du Hiểu Cửu liếm liếm môi, nhìn chăm chú thịt nướng vàng óng ánh, thỏa mãn gặm lấy gặm để.

Hạ Thiên Trảm cho rằng nàng ăn không hết toàn bộ con gà, nên tự động xé một cái cánh gà xuống, vừa muốn đưa vào trong miệng, Du Hiểu Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhìn trên cánh gà……

“Cánh gà!…… Vi sư muốn ăn.”

Hạ Thiên Trảm buông cánh gà, xé một miếng thịt ức gà.

“Vi sư muốn ăn.”

Hạ Thiên Trảm dùng ánh mắt hỏi nàng —— đến tột cùng là ngươi không ăn miếng nào?

Du Hiểu Cửu ngoan ngoãn chớp chớp mắt: “Không ăn mông gà.”

“……”

Trên giang hồ có quy củ không thể làm thịt sư phụ, nhưng không có nói là không thể đánh sư phụ phải không?

*****

Hạ Thiên Trảm một mình lang bạt giang hồ nhiều năm, có thể dùng tâm tư linh hoạt lại khéo tay để hình dung hắn, hắn chỉ dùng một canh giờ, thậm chí chỉ dùng vài nhát kiếm —— chặt trúc, chọn gỗ, chẻ trúc, phá miệt (chém thành từng mảnh trúc nhỏ), bện lại, dưới ngón tay lưu loát của hắn, làm ra một cái giỏ trúc lớn có thể đeo trên hai vai.

Hạ Thiên Trảm ôm Du Hiểu Cửu vào giỏ trúc, sau đó ngồi xổm thân cõng lên, đi về phía chân núi.

Nhưng đeo giỏ trúc thì không thể đeo kiếm đeo đao, cho nên thanh kiếm, cung, nỏ của hắn đều ném vào trong giỏ.

“Chúng ta đi đâu?” Du Hiểu Cửu cuộn đầu gối ngồi, trong giỏ còn có một ít táo cùng quả dại vừa mới hái, đều là nàng yêu cầu đồ đệ đại hiệp chuẩn bị “Trái cây lên đường”.

“Quay về quân doanh.”

Hạ Thiên Trảm định đưa nàng trở về trước, bởi vì lần này hắn bị thương không nhẹ, vạn nhất cùng truy binh động thủ, hắn chưa chắc chống cự nổi.

Du Hiểu Cửu nhíu mày, tạm thời nàng chưa muốn trở về, quân doanh không thú vị như nàng tưởng tượng, khó có cơ hội vào Lưu Li Quốc non xanh nước biếc, hơn nữa người đuổi giết mình cũng thành đồ đệ, cho nên không bằng đi dạo khắp nơi.

“Vi sư muốn vào Lưu Li Quốc dạo chơi.” Nàng lau sạch một quả táo, duỗi tay ra khỏi giỏ trúc, đem quả táo đưa tới bên miệng Hạ Thiên Trảm, lấy lòng một chút là cần thiết.

Hạ Thiên Trảm chưa từng bị “Đút đồ ăn”, vẫn chưa nhận, hắn ứng thanh, đem một cái đấu lạp nhỏ ném vào giỏ tre, tự mình đeo một cái lớn.

“Vi sư nói cái gì, ngươi đều sẽ nghe sao?” Du Hiểu Cửu ngoan ngoãn mang đấu lạp lên, nàng phát hiện Hạ Thiên Trảm thực sự dễ sai sử, tuy rằng thái độ vẫn lãnh lãnh đạm đạm như cũ.

“Đúng vậy.”

“Nga, vi sư không có bạc, đành nhờ ngươi xuống núi mua đồ vật vậy.” Du Hiểu Cửu một thân bê bết máu, đương nhiên muốn tắm rửa trước, sau đó mua quần áo, hơn nữa váy áo ở Lưu Li Quốc thật xinh đẹp, có chút giống với váy áo vào triều Tống, chính là phục sức trong các bộ phim cổ trang thường thấy trên ti vi —— tầng váy dài bên ngoài là lụa nửa trong suốt, váy lót phần lớn là màu trắng, tạo cảm giác phiêu dật duyên dáng.

Thời khắc này Hạ Thiên Trảm có chút hối hận vì bái sư, cũng không phải sợ lãng phí bạc, chỉ là nữ tử thật dong dài lại phiền phức.

Du Hiểu Cửu mơ hồ phát hiện đại hiệp có chút bất mãn, cho nên nàng lại ngồi dậy lần nữa, leo lên đầu vai hắn, quả quyết nói: “Đồ đệ, sư phụ có rất nhiều bản lĩnh siêu việt hơn người, ngươi phải tin tưởng vào quyết định của mình.”

Hạ Thiên Trảm không hề đáp lại, bước nhanh về phía chân núi.

Du Hiểu Cửu dựa vào giỏ tre, nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, mưa to qua đi, hương thơm của bùn đất, hoa núi rực rỡ, thật sảng khoái.

Hạ Thiên Trảm lại không nhàn nhã như nàng, chẳng những thời thời khắc khắc phải cảnh giác truy binh, còn phải đề phòng kẻ thù đuổi giết, dù gì vong hồn chết ở trong tay hắn có hơn trăm, huống chi độc chăm kia không rõ lai lịch, đến tột cùng là từ chỗ nào phóng tới cũng không thể hiểu nỗi, thế nhưng lại khiến hắn sơ sẩy lớn.

“Nếu sư phụ và bằng hữu của ngươi cãi nhau, ngươi sẽ đứng về phía ai?” Nàng rảnh rỗi không có việc gì, lại bắt đầu dò hỏi đề tài xảo quyệt.

“Giết.”

“Giết ai?”

“Bằng hữu.”

“……” Quá kích thích.

Hạ Thiên Trảm căn bản không có bằng hữu.

“Nếu sư phụ muốn ăn cái gì, nhưng mua không được, ngươi giải quyết vấn đề khó khăn như thế nào?”

“Ví dụ như.”

“Thịt của ngươi.”

“Sư phụ.”

“Hả.”

“Câm miệng.”

“Ách……”

Du Hiểu Cửu mếu máo, Hạ Thiên Trảm tích chữ như vàng, cho nên nàng không nhịn được cưỡng bách hắn nói chuyện, kỳ thật chơi rất vui.

******

Ước chừng đi đường núi hết một buổi sáng, bọn họ cuối cùng cũng đến cửa thành Lưu Li Quốc, nhưng mà, bởi vì đại chiến nguy cấp, nên vào thành phải thực hiện kiểm tra nghiêm khắc, rất nhiều thương nhân từ nơi khác đến bị chặn lại bên ngoài.

Hạ Thiên Trảm có lệnh bài thông hành của Lưu Li Quốc, nên thuận lợi vào thành, tuy rằng lúc này thế cục rung chuyển, nhưng giữa đường phố vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, tựa như đánh giặc cùng sinh hoạt của bá tánh liên quan không lớn.

Từ khi Du Hiểu Cửu xuyên qua, còn chưa kịp đến dân gian du ngoạn, nàng bị từng đợt hương thơm nồng đậm hấp dẫn, hơi vén đấu lạp lên, kéo kéo cổ áo Hạ Thiên Trảm: “Đồ đệ, chè bột mì, vị hạnh nhân.”

“……” Hạ Thiên Trảm kéo kéo giỏ trúc, đi đến trước quán ăn vặt, ném ra ba đồng tiền, một chén chè bột mì hạnh nhân nóng hổi lập tức đưa đến tay Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu căn bản không phải người chú ý hình tượng, ngồi trong giỏ vừa thổi vừa ăn.

“Lạch cạch” một chuỗi tiếng vang, Hạ Thiên Trảm vứt một mớ tiền đồng với mấy khối bạc vụn vào giỏ trúc.

Sau khi Du Hiểu Cửu ăn xong chè bột mì, nhặt tiền đồng và bạc vụn lên, chỉ cần nàng nhìn thấy muốn ăn muốn mua, liền kêu “Dừng”.

“Ông chủ, hai cái bánh bao.” Du Hiểu Cửu liếm liếm môi, hương vị thơm quá đi.

Ông chủ bán bánh bao thái độ nhiệt tình, thu tiền đồng, gói kỹ hai cái bánh bao lớn lại, nhưng bánh bao mới ra khỏi nồi rất nóng, Du Hiểu Cửu không cẩn thận rụt tay làm rơi , nàng chu chu miệng, vừa chuẩn bị trả tiền mua một lần nữa, chỉ thấy bảo kiếm chói lọi đặt trên yết hầu của ông chủ bán bánh bao, ông chủ đương nhiên sợ tới mức hai chân nhũn ra, bịch bịch quỳ xuống đất: “Đại, đại hiệp, buôn bán nhỏ, ta, ta đưa hai cái……”

Hạ Thiên Trảm im miệng không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh băng thực sự dọa người.

Nàng thở nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hạ Thiên Trảm: “Ngươi làm gì vậy? Vì tiền mua hai cái bánh bao còn muốn giết người à?”

“Làm bỏng ngươi.”

“……” Du Hiểu Cửu trợn mắt, vội vàng ném tiền đồng lên quầy hàng, đoạt lấy kiếm trong tay hắn, chậm rì rì nhét vào vỏ kiếm, sau đó đem “Vũ khí giết người” đặt vào bên cạnh giỏ trúc, tận lực đặt ở vị trí Hạ Thiên Trảm không với tới.

Nàng đưa một cái bánh bao cho Hạ Thiên Trảm, lần này Hạ Thiên Trảm không cự tuyệt, bởi vì hắn cũng đói bụng, vừa muốn cắn.

“Cầm cho chắc, ta ăn xong cái này lại ăn cái kia.”

“……”

Sư phụ là quỷ chết đói đầu thai sao? Trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi, ăn một con gà nướng, một đống quả dại, một chén chè khoai mì, lại còn muốn ăn hai cái bánh bao lớn?

Vì thế, giữa đường phố ngựa xe ồn ào náo nhiệt, một vị đại hiệp hắc y ngọc thụ lâm phong, trong tay cầm bánh bao, phía sau cõng giỏ trúc lớn, nữ tử trong giỏ trúc chẳng những ăn uống thả cửa, có khi còn trêu chọc nam tử vài câu —— ai có thể nghĩ vị đại hiệp này, chính là người giang hồ đồn đãi, sát nhân cuồng ma khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật - Hạ Thiên Trảm.

Du Hiểu Cửu ăn xong cái bánh bao thứ nhất, lại gặp quầy bán sủi cảo, cho nên…… “Không ăn bánh bao nữa, Dừng……”

Hắn cầm bánh bao đi hết nửa con phố, từ nóng bỏng đến lạnh lẽo, mỗ nữ lại nói không ăn.

*****

Truyện edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ được đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro