Chương 16: Lời nói gói vàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lại đây.” Hạ Thiên Trảm ra lệnh nói, hơi thở vẫn còn suy yếu.

Du Hiểu Cửu mới không thèm đi qua đâu, muốn chết ngươi đi chết một mình thôi, nàng không muốn làm đệm lưng.

Hạ Thiên Trảm cầm bảo kiếm lên, nhìn cũng không thèm nhìn, đột nhiên tung kiếm về phía sau…… “Đinh!” Một tiếng giòn vang, mũi kiếm vững vàng cắm chặt vào chân váy Du Hiểu Cửu.

“……” Vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, nàng không có cốt khí bò về phía hắn.

Hạ Thiên Trảm dựa vào thính giác có thể xác định chuẩn xác vị trí của nàng, lúc nàng sắp đến gần, Hạ Thiên Trảm đột nhiên giơ tay, bắt lấy cổ tay nàng kéo đến bên người, sau đó ôm cổ nàng, ấn xuống ngực mình.

“Hút.”

“?!……”

“Đại hiệp, nếu ngươi muốn chết thống khoái một chút, ta có thể giúp ngươi bổ một đao……” Du Hiểu Cửu rất muốn giúp hắn thoát ly khổ ải.

Hạ Thiên Trảm hô hấp mỏng manh, chỉ hơi dùng lực một chút, trái tim đã chịu không nỗi.

Hắn bóp chặt sau cổ Du Hiểu Cửu, mạnh mẽ áp xuống, để môi nàng dán lên da thịt mình.

“Hút, phun.” Hắn không rõ ràng nói lại lần nữa.

Du Hiểu Cửu thấy đại hiệp cưỡng ép mình hút máu, tuy không hiểu hắn có ý đồ gì, nhưng không dám phản kháng, mùi máu tươi nồng nặc chui vào lỗ mũi, nàng bóp mũi, trong một đám máu thịt mơ hồ tìm được chuẩn xác vị trí miệng vết thương, cũng chính là gần “Một điểm” nào đó trên ngực hắn, chỉ cách một phân*.

(* một phân = 1 cm.)

Máu gà, máu vịt, máu heo, đều không tệ, sống lâu vậy rồi còn chưa uống qua máu người, chỉ là nàng không nghĩ tới, máu người vậy mà lại mang vị cay đắng nồng đậm, nàng phun một ngụm bên người, máu vốn màu đỏ tươi đã chuyển thành đen như mực.

“Ngươi trúng độc.” Du Hiểu Cửu lúc này mới chú ý tới, đáy mắt đại hiệp nhiễm màu xanh, mặt không có chút máu, xác thật có dấu hiệu trúng độc.

Nàng nhíu mày, nếu giúp hắn hút độc chữa thương, vậy hắn sẽ sống lại…… Nàng có thể xác định đại hiệp là loại người qua cầu rút ván.

Ngay khi nàng đang dong dong dài dài không chịu thay hắn hút độc, Hạ Thiên Trảm móc chủy thủ* ra, đặt trên gáy nàng, ý đồ rất rõ ràng, hoặc là đồng quy vu tận, hoặc là Hộ Quốc nương nương chết trước một bước.

(*Chủy thủ: hay dao găm là một loại kiếm ngắn, vì ngắn và dễ che giấu nên chủ yếu được sử dụng làm vũ khí cận chiến, phòng thủ hoặc ám sát.)

Du Hiểu Cửu không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục giúp hắn hút máu độc, nhưng khi nàng hút sai chỗ, một ngụm hút trúng 'meo meo' của đại hiệp, đại hiệp còn thực lỗi thời căng thẳng một chút.

“Đại hiệp, còn hút không?”

“Hút.” Hạ Thiên Trảm chỉ hy vọng nàng có thể hút đúng chỗ!

“Ta cứu mạng ngươi, ngươi còn giết ta không?”

“Không.”

“Nếu vậy, xin đại hiệp thề đi.”

Hạ Thiên Trảm vẫn không mở miệng, liếc mắt nhìn nàng một cái, giơ ba ngón tay lên, lập tức hạ xuống.

Mặc kệ là thật hay giả, Du Hiểu Cửu kéo tàn chân, nửa quỳ bên người hắn, cúi người mạnh mẽ liếm mút, răng phủ đầy máu tươi, nhìn từ xa, rất giống yêu quái cắn nuốt thi thể.

Lúc phun toàn bộ máu đen ra, đầu lưỡi Du Hiểu Cửu cũng thay đổi màu sắc, chết lặng đến không còn cảm giác, nàng nhìn quanh bốn phía, nước miếng cũng không dám nuốt, không có nước súc miệng thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như nuốt vào tàn dư của thuốc độc, nàng chết chắc rồi.

Một cái hồ lô rượu chắn tầm mắt nàng, nàng xoa xoa khóe miệng, ngưỡng cổ hớp vào một ngụm rượu to, “Ục ục” súc miệng, phun ra.

Chỉ là, lúc phun ra, sức lực quá lớn, bắn thẳng vào mặt đại hiệp.

Hạ Thiên Trảm không rảnh để ý tới, chậm rãi vận công, huyết mạch cơ bản khôi phục thông thuận, may là hút độc kịp thời, nếu không mạng này xem như xong rồi..

Du Hiểu Cửu nghĩ đến rượu có thể tiêu độc, nàng ngậm lấy một ngụm rượu, dù sao phun trên mặt đất cũng là phun, còn không bằng làm người tốt tới cùng, cho nên nàng nhắm ngay miệng vết thương sâu hoắm máu chảy đầm đìa của đại hiệp, phốc!……

“Á! --” Hạ Thiên Trảm cuối cùng cũng kêu lên tiếng đầu tiên, tay nắm chặt gốc cỏ, miệng vết thương gặp rượu. Hòa vào nhau, còn đau hơn đao chém.

Hắn đem ánh mắt lạnh băng bắn về phía Du Hiểu Cửu, hận không thể dùng ánh mắt cắn chết nàng.

Du Hiểu Cửu nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Cầm máu, hạ nhiệt lại sát trùng, không cần cảm tạ.”

Hạ Thiên Trảm trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, khép mắt lại, vận công chữa thương, lúc này không dư thừa sức lực giáo huấn nàng.

Du Hiểu Cửu không quên mình vì tiêu độc trong bụng, uống hết một ngụm nhỏ, liếm liếm môi, cay quá.

Hạ Thiên Trảm vốn chưa muốn giết nàng ngay, bởi vì Hộ Quốc nương nương được quốc vương Lưu Li Quốc vung ra số tiền lớn muốn người, hắn chưa hỏi nguyên nhân, chỉ cần giao bạc, chuyện không nên hỏi cũng không hỏi nhiều.

Chỉ là, Cự Đỉnh Quốc vẫn dẫn quân xâm lấn, hiển nhiên là thư uy hiếp lần trước, đối với Hộ Quốc nương nương không có hiệu quả, nữ tử này thật không hiểu chết sống.

“Nước.” Hắn mất máu quá nhiều, không thể uống rượu.

“……” Du Hiểu Cửu là một người tàn tật, làm sao đi tìm nước, nếu có thể đi lại, sớm đã chạy mất.

Nhưng đại hiệp hình như rất thống khổ, nàng tĩnh tâm, nghe thấy trên vách đá ẩn ẩn truyền đến tiếng nước tí tách, nàng nhặt lên một phiến lá lớn, một tay đỡ vách đá, nhích chân. Nhảy vào chỗ sâu bên trong, thực mau, nàng tìm được nguồn nước, uốn cong lá cây, nhưng nước chảy quá chậm, hơn nữa lá cây không đủ lớn, hứng nửa ngày, cũng chỉ được ba bốn giọt.

“Rầm”…… Ngoài động bắt đầu mưa to tầm tã.

Du Hiểu Cửu chớp chớp mắt, cảm khái nói: “Số ngươi thật tốt, thế này thì tắm rửa cũng đủ rồi.”

“……”

Du Hiểu Cửu ném lá cây xuống, nhảy đến vách động, chụm hai tay lại, lập tức hứng được một vũng nước mưa, nàng xoay người lại, lại quên mất mình là người què, lảo đảo hai bước, chổng vó, té ngã trên đất.

Nước mưa bắn lên, không biết xui xẻo sao bắn trúng vào mặt Hạ Thiên Trảm.

Du Hiểu Cửu thấy đại hiệp tức giận đến nổi đầy gân xanh, nàng ở xa như vậy còn có thể cảm nhận được sát khí, mà đại hiệp ở xa phía trong, thoạt nhìn rất giống cố ý, tốt nhất nàng vẫn nên xin lỗi…… “Thực xin lỗi, ta té ngã.”

“Cố ý.” Hạ Thiên Trảm khẳng định nói.

“……” Du Hiểu Cửu lại hứng được một bụm nước mưa, lần này thuận lợi nhảy đến bên người Hạ Thiên Trảm, nhưng bởi vì nhảy lên, nước mưa không còn thừa bao nhiêu, nàng hạ đầu ngón tay, để nước mưa theo xương ngón tay chảy vào trong miệng hắn.

Hạ Thiên Trảm liếm liếm đôi môi khô khốc, hiển nhiên vài giọt nước không đủ giải khát, hắn vô lực mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào ngón tay ướt dầm dề của Du Hiểu Cửu, giữ chặt, bỏ vào trong miệng liếm mút.

Du Hiểu Cửu ngây người, có lẽ vì mất máu quá nhiều, đầu lưỡi hắn cũng lạnh băng giống như người hắn, tựa như một cây kem quấn quanh ngón tay, làm nàng không khỏi lạnh run.

Hạ Thiên Trảm vẫn khát, nên tiếp tục liếm mút đầu ngón tay nàng, từ ngón tay cái đến ngón tay út, kể cả lòng bàn tay, không buông tha bất kì chỗ nào có nước, thực nghiêm túc thực thỏa mãn.

“……” Du Hiểu Cửu ngây ngốc nhìn hắn, sát thủ máu lạnh vô tình, tốt nhất là không nên xuất hiện vẻ mặt đáng yêu như vậy, làm cho nàng có cảm giác như đang bị một con mèo con bị thương liếm láp, đáng thương vô cùng.

“Đại hiệp, giày của ta cũng là ướt.”

…...

Hạ Thiên Trảm cố hết sức chống đất đứng dậy, nhìn xung quanh mình, tìm kiếm cái gì đó…… Chú ý tới váy dài của Du Hiểu Cửu, vì thế, túm chặt cẳng chân nàng kéo đến bên người, “Rẹt” một tiếng, dọc theo làn váy, tùy ý cắt đứt mấy mảnh vải, ghép với nhau, tự quấn quanh trên miệng vết thương trước ngực.

Du Hiểu Cửu cúi đầu nhìn váy, váy dài đang êm đẹp bị biến thành sườn xám xẻ tà, kỳ thật hắn có thể xé vòng quanh chân váy mà.

“Ba mảnh.” Hạ Thiên Trảm đơn giản ra lệnh cho nàng tự mình động thủ.

Du Hiểu Cửu bẹp miệng, thực ủy khuất từ một bên khác xé xuống mấy mảnh vải đưa cho hắn, bây giờ thì cân xứng rồi, sườn xám xẻ tà hai bên.

“Giúp ta.” Hạ Thiên Trảm lạnh mặt, tiếp tục sai sử nàng.

Du Hiểu Cửu xê dịch thân thể, dùng thủ pháp băng bó không chuyên nghiệp cột chắc miệng vết thương, đúng là có chút khó coi, nhưng so với Hạ Thiên Trảm tự làm còn tốt hơn nhiều.

“Ta phát hiện ngươi nói chuyện đều không vượt quá ba chữ.” Nàng chú ý thật lâu.

Hạ Thiên Trảm vẫn không mở miệng, bây giờ hắn cần nhắm mắt dưỡng thần, nên từ bên hông rút ra một sợi xích sắt, buộc trên cẳng chân Du Hiểu Cửu, một đầu khác tròng vào trên cổ tay mình, sau đó ngửa mặt, dựa vào vách đá, nghỉ ngơi.

Du Hiểu Cửu thấy đại hiệp mơ màng sắp ngủ, dù sao nàng cũng không chạy được, nghiêng người nằm xuống, ngủ bên cạnh chân đại hiệp.

Hơn nữa, nàng còn ngủ trước Hạ Thiên Trảm.

Ngoài động mưa to như trút nước, Hạ Thiên Trảm giật giật vành tai, chỉ truyền đến tiếng hít thở đều đều, nên tạm thời thả lỏng cảnh giác, dựa vào vách đá ngủ.

……

Vài canh giờ bất tri bất giác qua đi.

Khi Du Hiểu Cửu tỉnh lại, hoàng hôn đã buông xuống, nhưng mưa còn chưa tạnh, nàng muốn dụi dụi mắt, tay lại không nhấc lên nổi, vừa nghiêng đầu liền thấy, đại hiệp ôm mình từ phía sau, ngủ còn rất an ổn nha.

Nàng có thể cảm nhận được hàn ý từ trên người đại hiệp truyền đến, hẳn là lạnh quá, nên xem mình thành túi nước ấm mà dùng.

Hơi thở mát lạnh, thổi qua vành tai Du Hiểu Cửu, vài sợi tóc nhẹ nhàng lay động, nàng chà xát hai tay, hút đi nhiệt lượng của người khác là người xấu nhất đáng giận nhất.

Hạ Thiên Trảm kỳ thật vẫn chưa ngủ, do độc tính phát tác, khiến thân thể rét lạnh run rẩy, trán nóng như thiêu đốt, xác thật cần nhanh chóng giữ ấm.

Tiếp xúc da thịt là phương pháp tốt nhất, nên hắn sờ soạng đến thắt lưng của Du Hiểu Cửu, xốc lên, xoay người nàng, để nửa người trước của nàng dán dính vào ngực hắn.

Du Hiểu Cửu thân thể khỏe mạnh, da thịt ấm áp, hơi ấm nhẹ nhàng dung nhập vào miệng vết thương lạnh băng, Hạ Thiên Trảm thở phào nhẹ nhõm.

“……” Trước chóp mũi Du Hiểu Cửu chính là gương mặt xa lạ lại máu lạnh kia, nói thật, đại hiệp cũng quá tùy tiện rồi, không nói tiếng nào đã cởi áo tháo thắt lưng của nàng.

Hạ Thiên Trảm mơ mơ màng màng thiếp đi, môi mỏng lạnh băng, dừng trên xương quai xanh của Du Hiểu Cửu, tuy cao lớn, nhưng dường như muốn đem toàn bộ thân thể cuộn tròn trong lòng ngực nàng.

Nếu lần này hắn đại nạn không chết, nhất định sẽ đem tiền thưởng chia cho Hộ Quốc nương nương một nửa, nhưng mà tiền đề là, bán nàng.

Lòng bàn tay hắn, xuyên qua vạt áo rộng mở của Du Hiểu Cửu, vòng qua lưng nàng, kết thành một vòng ôm, thực ấm áp.

Du Hiểu Cửu cảm thấy hô hấp khó khăn, đại hiệp thì sống rồi, nhưng nàng rất nhanh sẽ bị ngạt thở mà chết.

“Ta ôm ngươi, cho ta một chút không gian.” Nàng chỉ muốn vươn hai tay, nên chủ động yêu cầu.

Hạ Thiên Trảm vẫn không nói gì, nhưng đã đem cánh tay xuyên qua dưới nách nàng, để cho một tay nàng có thể hoạt động.

Du Hiểu Cửu tìm một tư thế tương đối thoải mái, nằm trong khuỷu tay hắn, một tay ôm sát thân thể hắn, đói bụng, không có cơm ăn, vậy tiếp tục ngủ đi.

Xem phim kiếm hiệp, các cô nương đều tự nguyện cởi quần áo thay các đại hiệp chữa thương, tiểu thư khuê các còn phải giãy giụa nửa ngày mới bắt đầu cởi, còn có đấu tranh tư tưởng dữ dội, trong sạch, ngượng ngùng gì đó. Nhưng nàng tương đối xui xẻo, rõ ràng là hy vọng đại hiệp giống như pháo hôi* nháy mắt chết thẳng cẳng mà.

(*Pháo hôi: nhân vật phản diện, làm nền cho nhân vật chính, thường có kết cục rất thảm.)

……

Tỉnh lại lần nữa, đã là rạng sáng, mưa to đã ngừng.

Du Hiểu Cửu mơ màng mở mắt ra, vừa vặn đối diện với đôi mắt như chim ưng của đại hiệp.

“Ngươi tỉnh rồi……” Nàng thuận miệng chào hỏi, theo bản năng sờ trán hắn một chút: “Hết sốt rồi.”

Hạ Thiên Trảm đã sớm tỉnh, sau khi cảm giác thể lực dần dần khôi phục, hắn đứng lên, hoạt động gân cốt, sau đó nhấc kiếm đi ra ngoài động. Lúc đi còn không quên đem xích sắt trên chân Du Hiểu Cửu cột vào khe hở trên vách đá.

“Ọt ọt ọt ọt” Du Hiểu Cửu xoa xoa bụng, đại hiệp đi đâu vậy, nàng đói đến đau dạ dày luôn rồi.

Một khắc* sau.

(*Một khắc = 15 phút.)

Hạ Thiên Trảm quay lại, đem mấy quả dại ném đến bên chân Du Hiểu Cửu. Tự mình cũng cầm lấy mấy quả, cọ cọ trên y phục, vừa ăn vừa ngồi ở cửa động quan sát xung quanh.

Du Hiểu Cửu nắm lấy cổ tay áo, xoa xoa bùn đất trên trái cây, hôm qua còn cẩm y ngọc thực*, hôm nay lại thành quần áo tả tơi, ăn đói mặc rách như dân tị nạn.

(*Cẩm y ngọc thực: mặc quần áo bằng gấm, đồ dùng ăn uống bằng ngọc => cuộc sống giàu sang, sung sướng.)

Cắn một ngụm, trái cây thực chua, nàng nhíu mày, nuốt luôn cả quả táo.

“Ta cứu ngươi một mạng, lại chỉ được nếm thử món ăn hoang dã……”

Mặc không tốt cũng không sao, ăn không ngon thì quá khổ sở rồi.

Hạ Thiên Trảm từng bắt cóc không ít quan to hiển quý, nhưng không có ngoại lệ, đều cầu xin tha mạng. Không ngừng đưa ra yêu cầu, lại còn không để tâm sống chết như vậy, hắn là lần đầu gặp phải.

“Què?”

“……” Du Hiểu Cửu xấu hổ, hắn không phải mới nhìn ra đấy chứ?

Hạ Thiên Trảm ngồi xổm bên người nàng, dù sao người chết cũng không cần để ý tới, nên xác thật là hắn vừa mới nhìn ra.

“Bao lâu.”

“Hai mươi năm.” Du Hiểu Cửu gian nan gặm quả dại thứ hai.

Hạ Thiên Trảm đột nhiên giơ lưỡi kiếm lên, Du Hiểu Cửu kinh hãi, lập tức đem quả dại ném về phía hắn, khoảng cách rất gần, vừa vặn "Uy vũ" đập trúng khóe mắt đại hiệp.

Hạ Thiên Trảm che khóe mắt lại, mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn nàng, giơ tay chém xuống, chém đứt xích sắt, bởi vì hắn trong lúc vô ý thắt nút chết không tháo ra được.

“Ha ha, hiểu lầm chút xíu thôi mà.” Du Hiểu Cửu không có cốt khí cười cười.

Hạ Thiên Trảm không nói gì, thu lại xích sắt bị cắt đứt, lại ngồi ở cửa động quan sát.

Chỗ này không nên ở lâu, chậm nhất là ngày mai rời đi.

Du Hiểu Cửu cũng không định trêu chọc Hạ Thiên Trảm, tên kia tính tình nhất định không tốt.

Hạ Thiên Trảm không nghe thấy động tĩnh ở phía sau, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Hộ Quốc nương nương đang ngồi khoanh chân, hai tay khi mở khi hợp, động tác rất kỳ quái.

******

Truyện được edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro