Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......" Du Hiểu Cửu biểu tình dại ra, lão nhân ở địa phủ ngàn dặn vạn dò kêu chính mình phải lấy yêu thương đối đãi đúng người, liền phảng phất cảm thấy dường như có nhiều người yêu thích nàng đến chết đi sống lại, ai mà ngờ hiện tại là cái tạo hình liệt nửa người, lại còn là xác chết vùng dậy, ai, ai sẽ yêu nổi nàng?

Bất quá, tới đâu hay tới đó, tiêu chuẩn trạch nữ yêu cầu không cao, có thể ăn no mặc ấm là được.

------

Không đến canh ba.

theo một trận tiếng bước chân dồn dập, một nam nhân khoác áo giáp nhảy vào linh đường, nam tử cao to, vẻ mặt anh khí, nhưng trong mắt đầy tơ máu, có vẻ phá lệ mỏi mệt.

Du Hiểu Cửu nhìn về phía nam tử trước mặt, ký ức của kiếp trước còn chưa kịp tới, nam tử đã đem nàng ôm ra khỏi quan tài.

Bọn nha hoàn tức khắc lui ra, để Du Hiểu Cửu cùng nam tử một mình lưu tại trong phòng.

Nam tử không mở miệng, đem gương mặt chôn ở ngực Du Hiểu Cửu, bộ dáng kích động như tìm lại được thứ mất mát.

Du Hiểu Cửu cảm thấy hô hấp không thuận, đẩy quầy hắn bả vai: "Tráng sĩ, có thể ôm ta nhẹ chút được không."

Nam tử bỗng nhiên nâng mắt, dùng một loại biểu tình khó có thể lý giải ngóng nhìn nàng: "Tiểu Cửu, giờ phút này bốn bề vắng lặng, không cần giữ lễ tiết."

"Ta rất muốn giữ lễ tiết, nhưng tráng sĩ ngươi quá nhiệt tình." Du Hiểu Cửu bị nam tử ôm chặt trong ngực, vì bảo trì cân bằng nên nàng chỉ có thể ôm cổ y. Bất quá nghe ý tứ này, tựa hồ bọn họ là loại quan hệ không ai nhận ra.

"Vì sao gọi bản tướng quân là tráng sĩ?"

Không đợi Du Hiểu Cửu tự bào chữa, bờ môi ấm áp đã bao trùm môi nàng...... Du Hiểu Cửu đầu óc lướt qua một tia điện......

Võ Thiên Cát, chấn quốc tướng quân, 25 tuổi, Hộ Quốc nương nương nhân hàng năm lui tới chiến trường, nãi tả hộ pháp.

Võ Thiên Cát còn có một cái thân phận trong tối —— tình nhân ngầm của Hộ Quốc nương nương.

Du Hiểu Cửu nhanh chóng chớp mắt, không né tránh, nhân lúc hôn môi mà sờ soạng cánh tay của Võ Thiên Cát, rắn chắc dày rộng, to lớn cơ bắp, nàng là thích nam nhân ngoại hình mạnh mẽ, chậc, không tồi, không tồi. Nói ái tình vốn là ảo tưởng đối với trạch nữ, hiếm khi được mộng đẹp trở thành sự thật, nàng tựa hồ không có  lí do để cự tuyệt vị soái ca đang nhào vào trong ngực.

Võ Thiên Cát biết được ý trung nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu Tiểu Cửu ngày mai mới thức tỉnh, hắn đã lao tới chiến trường, mà một trận chiến này, hắn vẫn chưa nghĩ tới có thể an toàn trở về.

ngón tay hắn có chút gấp không chờ nổi mà vô tri vô giác du tẩu ở trên đùi Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu cũng không phát tác hắn ta đang vuốt ve mình, nhưng bên tai lại thổi tới dòng khí ôn nhu ấm nóng.

"Thiên cát tướng quân, nơi này là linh đường." Du Hiểu Cửu nghĩ nghĩ, nàng có thể phối hợp soái ca "Đại chiến 300 hồi", nhưng lại  nghĩ tới vấn đề mối quan hệ với hắn không minh bạch, Võ Thiên Cát vì cái gì lại chỉ là tình nhân ngầm, chẳng lẽ còn có một vị lão công chính quy?

Ký ức đứt quãng rót vào trong đầu, nhưng lại hề liền mạch.

Võ Thiên Cát vén lên đôi mắt mê mang, đầu ngón tay vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng...... Đôi mắt nàng ôn nhu như thanh tuyền, trong vắt lấp lánh, cái loại ánh mắt chăm chú này thật thanh khiết, làm hắn mấy lần dấy lên dục vọng, lại tựa hồ thần thánh không thể xâm phạm.

Du Hiểu Cửu chú ý tới gương mặt hắn hơi đỏ lên, nhịn không được che miệng mừng thầm, lần đầu tiên có đại soái ca nhìn mình thâm tình như thế, thật là một loại sảng khoái.

Võ Thiên Cát thật cẩn thận ôm nàng trở về phòng ngủ, bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, Du Hiểu Cửu hàm hồ diễn phụ họa theo đuôi. Võ Thiên Cát đĩnh đạc mà nói, nhưng nàng lại chẳng hiểu gì, chỉ có thể rất kiên nhẫn mà nghe.

Bỗng nhiên, trong sân truyền tới tiếng nhịp chân chạy bộ, nện bước ngạc nhiên đình trệ ở ngoài cửa phòng của Du Hiểu Cửu.

"Ngũ vương gia giá lâm ——"

Võ Thiên Cát nhíu mày, dường như không hề hoan nghênh.

Hai phiến đại môn đồng thời mở ra, Du Hiểu Cửu hơi ngẩng đầu lên nhìn...... Ánh mắt dừng ở một bộ hoàng bào, dáng người thẳng tắp của Ngũ vương giai, hôm nay thật là ngày lành, soái ca tụ tập. Có lẽ là bởi vì nàng hồi hồn thành công, làm cho rất nhiều người vây xem xác chết vùng dậy.

Võ Thiên Cát quỳ một gối xuống đất: "Mạt tướng tham kiến Ngũ vương gia."

Ngũ hoàng tử nâng tay nghiêm nghị nói: "Miễn lễ, bổn vương biết được Hộ Quốc nương nương chết mà sống lại, phụng mệnh phụ hoàng đặc  biệt tới thăm."

Hắn thần sắc bình tĩnh, từ đầu đến cuối chưa nhìn tới Du Hiểu Cửu một cái.

Đương lúc Du Hiểu Cửu không biết mình nên chào hỏi thế nào, Ngũ vương gia bỗng vén lên một góc quan bào, quỳ một gối xuống đất, hướng nàng đại lễ.

"......" Du Hiểu Cửu khẽ giật giật khóe miệng, không biết phải làm sao.

Điện lưu xuyên qua thần kinh não, Du Hiểu Cửu lúc này mới biết được thân phận của nàng đều trên mấy người này, nương nương là cách xưng hô trong hoàng thất, cũng chính là cấp bậc có thể cùng Hoàng Hậu cùng ngồi cùng ăn, quan nhất phẩm lớn. Nói trắng ra là, bất luận là hoàng tử hay là tướng quân, nàng chức quan vẫn lớn nhất.

Ngũ hoàng tử thấy Hộ Quốc nương nương chậm chạp không miễn lễ, cho nên tự giác đứng lên.

"Chấn quốc tướng quân đi trước đi, bổn vương có việc muốn cùng Hộ Quốc nương nương thương nghị."

Du Hiểu Cửu ném tới Võ Thiên Cát ánh mắt cầu cứu , nàng trừ bỏ có được vài đoạn ký ức không liền mạch, thì cái gì cũng không biết.

Võ Thiên Cát cũng không hề muốn rời đi, nhưng hoàng tử có lệnh, hắn trầm trầm khí, không vui mà rời đi, nện bước tựa hồ hơi tức giận, áo choàng đỏ phất theo từng động tác.

Cửa phòng vừa đóng lại, Du Hiểu Cửu thấy hoàng tử từng bước tới gần, không tự giác nhích về phía sau, trong mắt xẹt qua một tia bất an.

Ngũ vương gia dừng bước mỉm cười, tức khắc thay đổi xưng hô, ngữ khí ôn hòa nói: "Sao vậy Tiểu Cửu, nhìn thấy bổn vương sao lại hoảng sợ như thế?"

"Ta, chỉ là có hơi choáng váng đầu......" Du Hiểu Cửu xoa xoa huyệt Thái Dương, Ngũ vương gia vừa rồi vẫn là một bộ dáng không coi ai ra gì, cao ngạo tư thái, sao đột nhiên lại thay đổi?

Ngũ vương gia hơi hơi nhíu mày, ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn nàng thật lâu, đột nhiên một tay đem nàng kéo vào lòng, cằm đặt lên hõm vai nàng, tự mình lẩm bẩm: "Bổn vương từng thề với trời, nếu ngươi lần này có thể sống lại, bổn vương quyết không ủy khuất ngươi, vô luận phụ hoàng phản đối thế nào, nhất định phải đem ngươi cưới vào cửa."

"?!"...... cái ôm chặt chẽ dán sát lên người khiến nàng hít thở không thông, Du Hiểu Cửu nhìn trời chớp mắt...... Ngây ra như phỗng.

Ngũ vương gia như tự nhiên như không, kéo bên chân có tật của nàng, xốc váy lên, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn. Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi xoa ấn, như một kẻ massage chuyên nghiệp, trong mắt tràn ngập ý cười: "Đợi tợi một ngày, chân ngươi trị khỏi, bổn vương nhất định phải mang ngươi đi khắp danh sơn đại xuyên."

Du Hiểu Cửu ngơ ngác ậm ừ, da thịt đụng vào, mang theo một đoạn ký ức.

Ngũ hoàng tử, Nhiếp Ngạn, hai mươi tám tuổi, đương triều là nhất phẩm Vương gia, thống lĩnh Binh Bộ.

Mà một thân phận khác —— Một vị tình nhân bí mật khác của Hộ quốc nương nương .....

Ách ...... cái này.. Hộ Quốc nương nương đến tột cùng có bao nhiêu tình nhân?

Nguyên lai lão giả ở địa phủ không có nói giỡn, Hộ Quốc nương nương đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Du Hiểu Cửu lại miên man suy nghĩ, không biết tình nhân công khai đang ở nơi nào?

Mà nàng lại dựa vào mị lực ở đâu mà có thể thông đồng mấy vị soái ca?

......

Tuy bí ẩn trùng trùng, bất quá, đêm đó trong phòng xuất hiện một vị khách không mời mà đến, giúp nàng vạch trần đáp án.

=============================

<Lẻ loi ác> (chính xác nghĩa là gì thì ta cũng không biết -.-')

Du Hiểu Cửu mơ mơ màng màng tiễn Ngũ hoàng tử, nói dối rằng nàng buồn ngủ. Võ Thiên Cát tướng quân lưu lại trong viện bảo hộ, y là đệ đệ của tướng quân Võ Thiên Tường, hai huynh đệ đều xuất thân từ võ gia siêu quần, giết địch dũng mãnh, đều là đại tướng phục vụ giúp Cự Đỉnh Quốc cát tường thắng trận. Nhưng đại ca Võ Thiên Tường lúc này không ở trong thành, cho nên Võ Thiên Cát liền trở thành kẻ đảm đương trọng trách bảo hộ.

Du Hiểu Cửu buông gương đồng trong tay, nghiêng đầu dựa vào ven tường. Trước khi xuyên qua, nàng bất quá chỉ là một người có tướng mạo thường thường, dáng người bẹp bẹp, trạch nữ lớn tuổi. Mà xuyên qua vào thân thể này —— chẳng những dáng người mạn diệu, còn có một ngũ quan xinh đẹp diêm dúa, đặc biệt là một đôi mắt to lặng sóng khẽ nhúc nhích, dường như đơn thuần thanh triệt, lại dường như thần bí mông lung. Không biết nên hình dung như thế nào, nếu không biết xấu hổ mà nói, Tây Thi, Dương Quý Phi, Đát Kỷ gì, có thể trực tiếp PASS, nhưng duy nhất điểm không hoàn mỹ, nàng lại là người què.

Nàng chớp chớp mắt, nguyên lai Hộ Quốc nương nương lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu địa phủ cho nàng một cơ hội làm mỹ nữ, nàng ngày sau chắc hẳn sẽ nhiệt tình tận dụng. Nếu không đợi đến khi hoa tàn ít bướm thì hối hận cũng không kịp.

đèn dầu mỏng manh hơi chao đảo, hiện lên vài đạo quang màu bạc.

Vèo!...... Bang!......

Tức khắc mọi thứ tối đen như mực.

Đêm tối đến đột ngột, từ trên không rơi xuống một thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng.

Du Hiểu Cửu mượn ánh trăng quan sát, người này dừng bước đứng lặng, dáng người cao gầy, dù chưa mở miệng, lại mang ra một ta lạnh lẽo hàn ý.

Thông thường nửa đêm có kẻ xâm nhập phòng nữ tử, không phải hái hoa tặc thì chính là thần trộm, Du Hiểu Cửu lý giải như vậy.

Nam tử xoay người, mắt đen sắc bén như chim ưng, phóng ra một loại ánh sáng kinh sợ, hắn đột nhiên nhảy lên ván giường, giơ lên ngón tay đánh tới giữa đầu mày Du Hiểu Cửu...... Du Hiểu Cửu theo bản năng nhắm mắt, quyền phong sắc bén ngừng ở trước mắt, xương ngón tay dừng ở trên mũi nàng.

Hắn giật giật cánh môi mỏng bạc, giọng nói trầm thấp hồn hậu: "Mệnh ngươi bắt được quốc sư Phạm Dật Danh, ngươi dám can đảm giả chết mâu thuẫn?"

"......" Du Hiểu Cửu co rúm người dịch về phía sau giường, thanh âm của nam tử rõ ràng, cho nên trong đầu hiện lên một mảnh ký ức của nam nhân yêu mị tinh xảo, dung nhan lạnh lùng như băng.

Nàng không biết có phải hình ảnh chợt lóe lên cùng hắc y nhân trước mặt là một người, nhưng ký ức lại tiếp tục đưa tới —— hộ quốc quân sư Phạm Dật Danh, 38 tuổi, kỳ hạ mười vạn tinh binh cường tướng,người lãnh đạo tối cao điều binh khiển tướng, Phạm Dật Danh cùng Hộ Quốc nương nương đều là nhất phẩm quan viên của Cự Đỉnh Quốc, nếu muốn phái binh đánh giặc, phải có quân ấn từ Ngũ hoàng tử Nhiếp Ngạn và hộ quốc quân sư Phạm Dật Danh mới có thể có hiệu lực.

Còn có một vị, cũng là đối tượng mà Hộ quốc nương nương đang cần sắc dụ —— Thất hoàng tử, Nhiếp Nhân, 22 tuổi, thống lĩnh Hộ Bộ, cũng là một chức vụ lớn.

Nàng đầu óc có chút hỗn loạn...... Bởi vì nàng đã biết thân phận chân chính của mình, Hộ Quốc nương nương, kỳ thật là Thiên Ưng Quốc xếp vào làm gian tế ở Cự Đỉnh Quốc, ẩn núp đã hơn 5 năm . Cự Đỉnh Quốc dựa vào việc Hộ Quốc nương nương có năng lực nhìn trước tương lai, dồn dập chiến thắng, trong 5 năm ngắn ngủn, đã xâm chiếm vạn trượng lãnh thổ, cho nên Hoàng Thượng đối với Hộ Quốc nương nương thập phần tin cậy.

Nhưng âm mưu phía sau, chỉ là vì lợi dụng lực lượng quân sự cường đại của Cự Đỉnh Quốc, tiêu diệt các tiểu quốc xung quanh, mượn dùng Hộ Quốc nương nương "Giống như thiên trợ, thần thánh chỉ dẫn" —— đầu tiên diệt trừ các chư quốc uy hiếp tới sự tồn vong của Thiên Ưng Quốc; tiếp theo, đợi lúc Cự Đỉnh Quốc nhất thống giang sơn, chư thần quỳ gối thờ phụng dưới váy Hộ Quốc nương nương, một tay đem lại, hộ, lễ, binh, hình, công lục bộ thống lĩnh đùa bỡn với cổ chưởng. Hộ Quốc nương nương sẽ xúi giục kẻ dưới, khiến lục bộ thủ lĩnh bằng mặt không bằng lòng, cuối cùng đạt thành mục đích khiến bọn chúng chém giết lẫn nhau.

Chính cái gọi là trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn.

Đến lúc đó, Thiên Ưng Quốc không uổng một binh một tốt, cách núi xem hổ đấu, liền có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nam tử thấy nàng không lên tiếng, nâng lên một khuỷu tay đè lên trên xươn quai xanh của nàng, nhẹ giọng đánh vào ven tường: "Hối hận? Vẫn là hy vọng ta giết mấy lão hòa thượng cho ngươi xem."

Hộ Quốc nương nương giáng sinh ở Thiên Ninh chùa của Thiên Ưng Quốc, mẹ nàng chết bất đắc kỳ tử, chùa miếu hòa thượng đem nàng nuôi nấng đến mười tuổi. Sau đó Đức quốc vương biết được nàng có năng lực biết trước tương lai, liền lệnh nàng phục tùng kế hoạch, Tiểu Cửu liều chết không đồng ý, hoàng đế liền lôi mạng của 80 vị hòa thượng ra áp chế, khiến cho Tiểu Cửu đành phải phục tùng mệnh lệnh. Nói cách khác, Hộ Quốc nương nương là bị bức tới bất đắc dĩ mới phải trà trộn vào Cự Đỉnh Quốc làm gian tế. Giờ phút này, những hòa thượng đó vẫn đang bị giam giữ trong thiên lao.

"Đại hiệp, ngươi đi giày đạp lên trên khăn trải giường của người khác, ta cảm thấy như vậy không tốt lắm." Du Hiểu Cửu chỉ nghĩ muốn làm không khí vui vẻ một chút. Bởi vì nàng đã biết hắc y nhân là ai, dù sao nàng có giá trị lợi dụng, tạm thời tánh mạng không lo.

Ký ức dần dần trở thành dây thép chói buộc nàng, vốn tưởng rằng có thể thoải mái dễ chịu hưởng thụ, ai ngờ... haizzz

Xuyên về cổ đại, chẳng những không thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, còn phải rời giường vào canh ba canh bốn, đổi quan phục, vào triều sớm.

Không đợi nam tử phát hỏa, ngoài phòng truyền đến tiếng Võ Thiên Cát quan tâm dò hỏi: "Nương nương, đèn dầu là bị gió thổi tắt sao?"

Nam tử màng nhĩ vừa động, nghe được tiếng bước chân tới gần, tức khắc buông màn lụa, xoay người đem Du Hiểu Cửu ôm đến ngoại sườn.

Hắn đẩy đẩy bả vai Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu mới ấp a ấp úng trả lời có lệ: "Không phải, ta, ta ngủ."

Võ Thiên Cát ứng thanh, bước chân đình trệ.

Đợi trong viện khôi phục yên tĩnh, nam tử ngồi dựa tường, một tay để trên đầu gối, gỡ xuống mặt nạ bảo hộ, mơ hồ  lộ ra một gương mặt dung nhan lạnh lùng tuấn mỹ.

Du Hiểu Cửu khẽ nhếch khóe miệng, nàng đang cho rằng Võ Thiên Tường rất tuấn tú thực uy mãnh, thì lại xuất hiện Ngũ hoàng tử nho nhã văn nhã, đương khi nàng cảm thấy Ngũ hoàng tử tướng mạo xuất chúng, lại xuất hiện...... Thiên Ưng Quốc quốc vương Triển Lạc Ưng, tinh xảo tuyệt luân mị nhan, tản mát ra thần thái không ai bì nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro