Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá, ở trong trí nhớ, Triển Lạc Ưng cũng không thích Tiểu Cửu, chỉ là lợi dụng việc nàng biết trước năng lực cùng với trời sinh tư chất xinh đẹp để đạt thành mục đích, hơn nữa thủ đoạn tương đối đê tiện, lấy mạng sống người khác bức bách khiến nàng không có quyền phản kháng.

Lại bất quá, xuyên qua đến nay, Du Hiểu Cửu hoàn toàn chưa cảm ứng được việc nào từ tương lai. Có lẽ còn chờ khai phá, có lẽ đã mất đi đặc dị công năng, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao nàng cũng là con người không có nguyên tắc.

Triển Lạc Ưng có chút mỏi mệt, đang lúc hắn biết được tin Tiểu Cửu chết oan chết uổng, liền ngày đêm thúc ngựa chạy tới Cự Đỉnh Quốc, trưa nay mới vừa tiến vào thành trì, nghe được bá tánh nghị luận, Hộ Quốc nương nương kỳ tích chết đi mà sống lại, bá tánh đối việc này đã truyền tai nhau vô cùng kì diệu.

Vì che giấu tai mắt, hắn mỗi khi truyền đạt mệnh lệnh đều dùng bồ câu đưa thư, huống chi Tiểu Cửu vì giữ tánh mạng cho hòa thượng liên can, cũng không dám chậm trễ, hơn nữa nàng tuân lệnh nhiệm vụ mà hoàn thành khiến hắn cơ bản vừa lòng. Cẩn thận tính ra, hắn cùng Tiểu Cửu cũng đã ba năm không gặp.

Ngón tay hắn rũ xuống, trong lúc vô tình chạm vào bên chân bị tật của nàng: "Còn vô tri vô giác?"

Du Hiểu Cửu thu hồi ánh mắt chuyên chú, chọc chọc đùi, lắc đầu.

Hắn nghiêm mặt nói: "Trở lại chuyện chính, trong vòng một tháng, phải câu dẫn được Phạm Dật Danh, nếu không sẽ ảnh hưởng bước tiếp theo trong kế hoạch của ta."

Du Hiểu Cửu nhăn lại mi, nghiêm cẩn nghĩ, Triển Lạc Ưng cũng coi như là sư phụ của Tiểu Cửu, tuy rằng dạy học nội dung là câu dẫn nam nhân mị thuật, trước mắt bỗng nhiên hiện lên đủ loại hình ảnh huấn luyện, nàng che mặt...... Tương đương sắc tình hỗ động. Bọn họ sớm chiều ở chung 5 năm, khi Tiểu Cửu rời khỏi Thiên Ưng Quốc, mới chỉ có mười lăm tuổi.

Nơi sâu thẳm trong ký ức cất giấu một bí mật nhỏ. Kỳ thật, nam nhân chân chính chiếm vị trí trong lòng Tiểu Cửu, chính là Triển Lạc Ưng. Nếu nói Triển Lạc Ưng lợi dụng Tiểu Cửu, còn không bằng nói Tiểu Cửu cam tâm tình nguyện vì hắn vào sinh ra tử.

"Sư phụ, Phạm Dật Danh lớn lên như vậy, vẫn là râu quai nón......" Du Hiểu Cửu thừa nhận chính mình là nữ nhân nói năng không trọng điểm, nhưng nàng trong lòng định nghĩa, nam nhân chỉ cần diện mạo thuận mắt, thứ khác đều là mây bay.

Triển Lạc Ưng cũng không muốn đàm luận về vấn đề râu ria, lặng im nhắc lại: "trong vòng một tháng "

Du Hiểu Cửu sợ bị Triển Lạc Ưng một đao chém chết, bởi vì Triển Lạc Ưng ở trước mặt Tiểu Cửu đã giết quá nhiều người, hắn xác thật là nam nhân máu lạnh vô tình, dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Cho nên nàng miễn cưỡng đáp ứng: "Ta sẽ làm hết sức, nếu quốc sư đối với ta không có hứng thú, ta......"

"Hãy coi ta như Phạm Dật Danh." Triển Lạc Ưng bỗng nhiên đánh gãy, tựa hồ như ở cuộc thi lên thạc sĩ của nàng. Bắt thực hành.

"......" Du Hiểu Cửu ho khan một tiếng, Triển Lạc Ưng quen thuộc tính tình và bản tính của từng vị quan viên Cự Đỉnh Quốc , cho nên mỗi khi huấn luyện, hắn thường xuyên trong trạng thái sắm vai nhân vật, mà vô luận từ ngữ khí chất tới động tác, đều y như đúc.

Kỳ thật Tiểu Cửu cũng không phải đặc biệt thì sẽ không câu dẫn nam nhân, đại bộ phận là nam nhân "Chủ động câu dẫn", bởi vì Tiểu Cửu sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tốt, lại què quặt khiến nam nhân sinh ý muốn bảo hộ, cơ bản nàng chỉ cần ám chỉ dăm ba câu, ngoài ra vứt thêm mấy cái mị nhãn là có thể đả thông định lực người khác.

Nhưng là, Phạm Dật Danh trên triều đại có tiếng là cương trực công chính, tuân thủ nghiêm ngặt. Huống chi, Tiểu Cửu là tiếp thu thân phận Hộ Quốc nương nương, dựa theo mệnh lệnh Triển Lạc Ưng, khẩn cầu Hoàng Thượng đáp ứng nàng một điều kiện, Hoàng Thượng sau khi nghe xong, ban xuống chiếu thư —— Hộ Quốc nương nương là trấn quốc chi bảo, chung thân không đồng ý hôn phối. Cho nên nói, nàng chính là dù có đem cả tròng mắt tung ra phóng tới, Phạm Dật Danh cũng chưa chắc dao động nửa phần.

Từ trạch nữ biến dâm phụ! cảm giác phi thường giống nhau.

Du Hiểu Cửu mắt rũ xuống, trong lòng tự thấy quá kích thích......

Vì thế, nàng tiến vào trạng thái câu dẫn, ra vẻ choáng váng đầu óc, suy yếu mà dựa lên đầu vai Triển Lạc Ưng.

cảnh tượng diễn ra, bốn bề liền vắng lặng.

Triển Lạc Ưng nghĩ tới nguyên tắc, phẩm hạnh tác phong của Phạm Dật Danh, tính toán sau đó đem nàng đẩy ra, tị hiềm nói: "Hộ Quốc nương nương nếu thân mình không khoẻ, ta liền lấy thân phận nô tài tiến lên phụng dưỡng."

Du Hiểu Cửu nhịn ý cười, Triển Lạc Ưng nghiền ngẫm đặc điểm nhân vật giống như đúc, thật là một diễn viên xuất sắc.

"Không cần phiền toái, ta chỉ là ngẫu nhiên cảm thấy choáng váng, nếu hộ quốc quân sư không ngại, có thể giúp ta đổi ly trà mới? Thời tiết này, thật là nóng bức......" Du Hiểu Cửu nổi lên hứng thú chơi đùa, một tay sờ đến cổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt chính mình.

Nói mị thái trời sinh, nếu noi theo mà không tới, tất sẽ hoàn toàn ngược lại, trở thành bắt chước bừa.

Mà Tiểu Cửu đó là trời sinh mị cốt, mị mà không dâm, nhất tần nhất tiếu thướt tha.

Triển Lạc Ưng chăm chú nhìn nữ tử thiên kiều bá mị trước mắt , hắn một tay đưa ra mật thám, nhìn nàng sớm đã rút đi ngây ngô cùng non nớt ngày xưa...... Hiện giờ, bạc răng khẽ cắn, tinh mắt khẽ nhếch, một mặt mỉm cười, thoáng nhìn ánh mắt, đều là mị hoặc tản mát.

Hắn vô ý thức mà nâng lên ngón tay, đang khi muốn chạm đến má nàng, trong giây lát lại buông xuống.

"Ngươi đã thông hiểu đạo lí, không cần vi sư chỉ dạy thêm." Triển Lạc Ưng vén lên màn mỏng, ghé mắt lạnh nhạt nói: "Chờ tin tức tốt của ngươi."

"Sư phụ, ngươi đi đâu?" Du Hiểu Cửu cũng không giống Tiểu Cửu sợ hãi Triển Lạc Ưng

"Tự nhiên là xoay chuyển trời đất Đức quốc."

Lời còn chưa dứt, Triển Lạc Ưng nhẹ giọng nhảy lên, tức khắc biến mất ở giữa phòng ngủ.

Du Hiểu Cửu thong thả mà chớp chớp mắt, phủi phủi nơi bị Triển Lạc Ưng dẫm dơ trên khăn trải giường, nâng tàn chân nằm ngủ.

Kỳ thật nàng vẫn là rất phấn khởi, ngày mai là có thể tiến hoàng cung tham quan, triều đại duy nhất có nữ quan viên, thật là nổi bật.

Đến nỗi Triển Lạc Ưng sai sử nàng thông đồng lão nam nhân, nàng chính là muốn thử một lần, nhưng chỉ là nếm thử, coi như nàng xuyên qua đến game online làm nhiệm vụ, kết thúc một nhiệm vụ, NPC Triển Lạc Ưng sẽ cho ra nhiệm vụ mới, sẽ là...... Rất thú vị.

Nàng vừa muốn đi vào giấc ngủ, mành trướng lại bị người nào đó bỗng nhiên vén lên, nàng còn chưa thấy rõ người này là ai, cảm thấy một cỗ trọng lực đè tới, đem nàng áp đảo trên giường.

===========================

Lẻ loi tính

Du Hiểu Cửu hấp háy cái mũi, ngửi được một cỗ hơi thở còn chưa tan, hương vị phong trần mệt mỏi.

"Sư phụ, ngươi như thế nào lại trở lại?"

Du Hiểu Cửu không được đáp lại, nhưng cảm thấy thân thể Triển Lạc Ưng dần dần nghiêng về phía trước, nàng đã sắp không thể chịu được lực, cái ót hoạt đến bên gối, Triển Lạc Ưng thân thể lạnh băng, phảng phất một tầng sương mù bám vào, hơn nữa nhiệt độ cơ thể tựa hồ còn đang hạ xuống rất nhanh.

Du Hiểu Cửu trong bóng đêm sờ sờ gương mặt hắn, một chút mồ hôi tức khắc thấm ở lòng bàn tay, Du Hiểu Cửu than nhẹ một tiếng kiểm tra thân thể Triển Lạc Ưng, nàng bấc lửa đèn dầu ở đầu giường, Chỉ thấy Triển Lạc Ưng môi trắng bệch, mày xoắn thành cung, một tay ngăn chặn trước eo, nhưng máu tươi như cũ đổ rào rào từ khe hở ngón tay tràn ra.

Rốt cuộc người hiện đại không chơi giơ đao múa kiếm, cho nên Du Hiểu Cửu không khỏi có chút kinh hoàng, nàng vén lên vạt áo của Triển Lạc Ưng, phát hiện phần eo hắn đã cuốn một vòng băng, màu trắng dây băng bên cạnh nhiễm màu đỏ sẫm khô khốc vết máu, xem ra hắn không phải là vừa mới bị thương.

Du Hiểu Cửu đi xuống giường, lại đã quên một chân chịu lực không nổi, cho nên "Thình thịch" ngã nằm ra, nàng vận lực, thuận tay nắm đầu giường, tay còn lại vịn khung giường đứng lên, bằng ký ức chỉ dẫn, ở trong phòng tối tìm kiếm dược liệu, bởi vì Tiểu Cửu thường xuyên lấy cớ chân cẳng không tiện hay bị trầy da, cho nên luôn có các loại thuốc mỡ.

Du Hiểu Cửu trước khi lên giường còn không quên khóa kỹ cửa phòng, bởi vì, một khi Triển Lạc Ưng bị người khác phát hiện, kia nàng tưởng tượng đến đại hình ở cổ trang mà rùng mình, cho nên nàng phải bảo vệ "Nhiệm vụ" an toàn.

Triển Lạc Ưng cảm thấy bột phấn lạnh căm rơi vào miệng vết thương, ngày ấy hắn rời khỏi Thiên Ưng Quốc, vì tiết kiệm thời gian muốn mau chóng đến Cự Đỉnh Quốc, đã lựa chọn mạo muội đi qua biên cảnh nước láng giềng, chưa từng nghĩ sẽ lọt vào địch binh mai phục, loạn mũi tên từ khe núi bắn ra, phần eo hắn chỉ trúng một mũi tên cũng xem như may mắn.

Kỳ thật hắn có thể về Thiên Ưng Quốc chữa thương, nhưng lại ôm một mặt tâm tình gặp lại Tiểu Cửu, không tiếc thân chịu trọng thương, xóc nảy rong ruổi, ngày đêm chạy tới Cự Đỉnh Quốc, làm cho thương thế càng thêm nghiêm trọng.

Triển Lạc Ưng vén lên đôi mắt đen mệt mỏi, ánh đèn mờ nhạt xẹt qua lãnh khốc dung nhan, phủ lên tầng nhu hòa, bao phủ bốn phía quanh hắn và Du Hiểu Cửu. Du Hiểu Cửu hết sức chuyên chú giúp hắn thoa dược, dù sao không phải nàng bị thương, cho nên có bao nhiêu thuốc bột đều rắc lên.

"Ngươi không phải vẫn luôn hy vọng ta chết sao?" Triển Lạc Ưng cảm thấy rất khó hiểu.

Ký ức nói cho Du Hiểu Cửu —— Tiểu Cửu xác thật cứ giáp mặt là nguyền rủa Triển Lạc Ưng, nhưng cũng là bởi vì hắn cầm tù các hòa thượng vô tội, thậm chí sử dụng khổ hình, Tiểu Cửu chỉ là cảm thấy khổ sở, kỳ thật Triển Lạc Ưng chẳng cần uy hiếp nàng, nàng vẫn sẽ đều cố gắng giúp hắn đạt thành tâm nguyện bất chấp hậu quả.

Du Hiểu Cửu giơ lên khóe môi, vô vị mà lắc lắc đầu.

Triển Lạc Ưng vẻ mặt lười nhác cẩu thả, vươn một tay gối sau đầu, tầm mắt dừng trên màn lụa màu hồng, suy tư không nói.

Du Hiểu Cửu tham gia trại hè khi còn đi học nên có biết qua một chút chữa bệnh và chăm sóc, tuy rằng băng bó không đẹp mắt cho lắm, nhưng hẳn là sẽ không tuột ra.

Giờ phút này đã qua canh ba, nha hoàn nhẹ gõ cửa: "Nương nương, đã đến giờ lâm triều."

Du Hiểu Cửu ứng thanh, nàng không giống quan viên khác, ai ai thượng triều cũng đều quan phục hoa lệ, mà nàng thượng triều chẳng những yêu cầu thay một bộ ni cô màu xanh đen, còn không trang điểm. Bởi vì ở cổ đại nam tôn nữ ti, nơi thương thảo quốc sự cấm nữ tử tham dự, nếu yêu diễm lên sân khấu đều coi là đại bất kính, nhưng Hoàng Thượng tin cậy nàng, cơ hồ tới rồi cúi lễ qua loa, vô luận vị thần tử nào dâng sớ, Hoàng Thượng đều sẽ theo bản năng mà liếc nhìn nàng một cái, cho nên, chỉ cần nàng còn lưu lại trong thành, đều có thể thiết kế bày mưu tính kế Hoàng Thượng.

Không biết Du Hiểu Cửu đã nhận ra hay chưa, Hộ Quốc nương nương kỳ thật là một nữ nhân có thể điên đảo triều đình.

Nàng đem một bộ váy áo nữ tử sạch sẽ đặt ở mép giường: "Sư phụ, chờ ta đi khỏi thì thay váy."

Triển Lạc Ưng nao nao, phẫn nộ mà bỏ qua không thèm liếc nhìn: "Đường đường Thiên Ưng Quốc quân lại nam giả nữ trang, chẳng phải tao cơ hội cho người trong thiên hạ cười nhạo sao."

"Đại trượng phu có thể co cũng có thể duỗi, ngươi hiện tại hành động không tiện, cho nên tạm thời giả trang thân thích của ta chịu ủy khuất mấy ngày." Du Hiểu Cửu chân thành khuyên nhủ, kỳ thật nàng nào có thâm minh đại nghĩa như vậy, chính là muốn nhìn Triển Lạc Ưng vẽ mi họa mắt mặc nữ trang, bởi vì hắn có yêu mị khí chất của Cleopatra (thật muốn nhìn, hắc)

Triển Lạc Ưng im miệng không nói, giương tay lên í bảo Du Hiểu Cửu cấp tốc rời đi.

Du Hiểu Cửu buông màn lụa, lết thân đi lên phía trước, thực cố hết sức mà mở ra cửa phòng, dùng âm lượng mà Triển Lạc Ưng có thể nghe được, tự chủ trương đối nha hoàn phân phó nói: "Cô cô của ta tối hôm qua tới, nàng giờ phút này còn đang ngủ, cô cô tính tình không được tốt, không cần để ý đến nàng."

Lời này vừa nói ra, trong màn lụa mơ hồ phát ra một trận khói mù thanh âm thở hổn hển, hiển nhiên có người đang tức giận xì khói.

Nha hoàn ngoan ngoãn vâng lời, vẫn luôn cho rằng Hộ Quốc nương nương không dính khói lửa phàm tục tiên nữ, nguyên lai còn có người thân thích.

......

Sau nửa canh giờ rửa mặt chải đầu thay quần áo, Du Hiểu Cửu đã biến thành một bộ dáng tiểu ni cô quần áo mộc mạc, dù vậy, vẫn không che đi được dung nhan động lòng người của nàng.

Võ Thiên Cát sớm đã ăn mặc chỉnh tề, thực tự nhiên mà tiến tới bế Du Hiểu Cửu, nhìn đến nàng đáy mắt nổi lên một vòng mỏi mệt, không khỏi quan tâm nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Du Hiểu Cửu lười biếng mà đáp lời, đơn giản ỷ dưa trên đầu vai mê hoặc của Võ Thiên Cát trong chốc lát, Võ Thiên Cát tựa hồ thực hưởng thụ cảm giác được nàng ỷ lại, chân chất cười, đem áo choàng cởi xuống, khoác ở trên người nàng, sau đó thả chậm bước chân hướng phủ đệ đi ra ngoài.

Võ Thiên Cát nghe được tiếng hít thở đều đều, cho nên vẫn chưa đem Hộ Quốc nương nương an trí trong kiệu, mà là kéo chặt dây cương, sải bước lên lưng ngựa, đặt nàng ngồi ở trước người, để nàng dựa vào ngực ấm áp của hắn mà ngủ yên. Phía chân trời đầy sao bao phủ, vó ngựa nhẹ đạp trên đường phố yên ắng, mang theo một sợi thích ý.

Du Hiểu Cửu kỳ thật đến ngủ cũng không được an ổn, mơ mơ màng màng mà nhắn mắt. Nàng cảm giác chính mình xuyên đến trong mộng tưởng nữ tôn quốc, bởi vì trừ bỏ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, quốc sư ở ngoài, còn lại người nhìn thấy nàng đều phải quỳ hành lễ, bởi vì nàng chân cẳng không tốt, cho nên phục vụ nàng đi ra ngoài cùng với sinh hoạt cuộc sống hàng ngày cơ bản tất cả đều là nam nhân tuổi trẻ cường tráng, chỉ có tắm rửa và đi nhà xí là có nha hoàn hầu hạ.

Bẻ ngón tay tính tính, có tới hơn hai mươi nam nhân đảm đương phục vụ nàng. Hơn nữa nàng thường xuyên lui tới chiến trường, nữ quyến không được tiến vào quân sự yếu địa, cho nên một khi tham chiến, phụ trách dựng xa hoa doanh trướng, giá xe ngựa, tâng bốc, đầu bếp, lang trung, bưng trà đổ nước, các loại gia đinh cùng với thái giám liền đạt tới 50 người tả hữu, quả thực là hô một tiếc tới quát một tiếng đi. Cái gì tam quân nguyên soái, đại tướng quân, tiên phong đội thống lĩnh, có vấn đề gì đều đến trước cùng nàng thương lượng, có thể nói nàng một tay che trời.

trong lòng nàng âm thầm nói, nàng còn rất chờ mong được lên chiến trường, giống như uy phong bát diện nữ vương, chỉ số chiến đấu tăng lên 3000 điểm!

Đợi đến trước cửa hoàng cung, Võ Thiên Cát đem Du Hiểu Cửu ôm vào trong kiệu, rốt cuộc Hộ Quốc nương nương nãi quốc thái dân an chỉ lộ đèn sáng, nhưng hắn luôn là che lấp không được tình í nơi đáy mắt, cho nên vì tránh miệng lưỡi. Hắn cố gắng trước mặt người khác cùng Hộ Quốc nương nương bảo trì khoảng cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro