Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Thiên Cát lại lần nữa nhảy lên lưng ngựa, đi tuốt đằng trước hộ giá. Hồi ức của hai năm trước, đoạn ký ức làm hắn không thể quên, cạnh suối nước bờ sông, Hộ quốc nương nương nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng lại chủ động hướng mình chào hỏi. Hắn kỳ thật trong lòng tự biết Tiểu Cửu không yêu hắn, có lẽ nàng chỉ cảm thấy cô độc, muốn tìm nam nhân giải sầu, nhưng hắn cam tâm tình nguyện rơi vào.

Du Hiểu Cửu vén lên một góc mành trên kiệu, nàng được Hoàng Thượng đặc xá sống tại nơi cách hoàng cung không xa. Mặt khác các quan viên khác không được tốt số như vậy, đều phải đêm khuya rời giường, đi qua nửa cái thành mới tới được ngoài cửa hoàng cung. Ước chừng canh ba rạng sáng, đại thần tới chờ bên ngoài ngọ môn chờ đợi âm thanh trống đánh mới theo danh phẩm xếp hàng tiến vào. Rạng sáng khoảng 5 giờ, cửa cung mở ra.

Du Hiểu Cửu ngáp một cái, đang khi tiếng trống vang lên, nàng phải đi ra khỏi kiệu ngồi một chiếc ghế trên hàng đầu, đợi sau khi cửa cung mở ra, bốn gã thái giám tới nâng nàng lên đài hoa sen, nàng khoanh chân mà ngồi, như tiên cô đi thông điện Thái Hòa trước kim thủy kiều.

"Hộ Quốc nương nương, sao người uể oải như vậy? Người nên tĩnh dưỡng không thiết triều vài ngày."

Một đạo thanh âm thanh thoát gọi lại thần chí đần độn của Du Hiểu Cửu.

Nàng xoay người, ngước nhìn nam tử mảnh khảnh trắng nõn phía sau, nam tử tươi cười thoát tục, tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí chất hoàng tộc khó có thể che dấu.

Mà vị nam tử này chính là vị mà Hộ Quốc nương nương chưa câu dẫn được, Thất hoàng tử —— Nhiếp Nhân, thiên tư thông minh, bản tính thuần lương, làm việc nghiêm túc. Nghe nói hắn là tiểu nhi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, đừng nhìn Nhiếp Nhân chỉ có 22 tuổi, nhưng đã có hơn 6 năm quản lý Hộ Bộ khổng lồ, hơn nữa chưa bao giờ xảy ra sự cố.

"Ai?.... ta có thể xin nghỉ sao?" Du Hiểu Cửu mê man.

Nhiếp Nhân vẫn luôn coi Hộ Quốc nương nương là tôn giả, nhưng không biết là ảo giác hay gì, tựa hồ cảm thấy nàng cũng không giống ngày xưa, xinh đẹp thì vẫn xinh đẹp, nhưng chính là thiếu vài phần khí chất lãnh ngạo.

Hắn nhe răng cười: " Sau khi lâm triều, ta có thứ muốn tặng cho Hộ Quốc nương nương, nếu có thể thì hãy chờ ta ở ngoài ngọ môn một lát được không?"

Du Hiểu Cửu đồng ý, Nhiếp Nhân cũng là đối tượng trong nhiệm vụ của Triển Lạc Ưng, hơn nữa bộ dáng của hắn như một tiểu đệ đệ, thực đáng yêu làm sao.

Điện Thái Hòa

Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, đủ loại quan lại quỳ xuống dập đầu 3 cái hành lễ. Du Hiểu Cửu như cũ ngồi trên tòa hoa sen, vị trí gần nhất. Hoàng Thượng ngũ quan đoan chính, uy nghiêm, tuy là một lão đại nhân 50 tuổi, nhưng tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào. Nhi tử thì đều đẹp đẽ, xem ra là mẫu thân có gen tốt.

Hoàng Thượng nhìn phía Du Hiểu Cửu: "Trẫm biết được Hộ Quốc nương nương chết mà sống lại, cảm kích trời xanh chiếu cố Cự Đỉnh Quốc của trẫm a!"

"......" Du Hiểu Cửu khóe miệng hơi hơi nâng lên, không biết nói gì.

Lâm triều bắt đầu, quan viên tứ phẩm trở lên mới có cơ hội dâng sớ cùng Hoàng Thượng, nhất phẩm quốc sư Phạm Dật Danh dẫn đầu bước lên hướng hoàng đế báo cáo chính vụ.

"Bẩm Hoàng Thượng, tráng lệ quốc đã bị đại quân ta tiêu diệt, lương thảo sung túc, chết trận chưa quá trăm người, vi thần kiến nghị thừa thắng xông lên, phía quân đội Cự Đỉnh Quốc tấu lúc này nhất định là phá được khối đá cứng Thiên Ưng Quốc."

Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mày, hoàng cung Thiên Ưng Quốc ở trên đỉnh dãy núi , địa thế khá cao, chính là nguyên nhân hắn chậm chạp không tấn công. Bất quá, lượng đá quý khoáng sản phong phú của Thiên Ưng Quốc khiến Cự Đỉnh Quốc cùng với các nước láng giềng theo không kịp. Nhưng cũng có chần chờ, Thiên Ưng Quốc nhiều thế hệ sinh sống lâu trong núi, đối với khai thác các loại đá quý rõ như lòng bàn tay, huống chi vì cầu hòa bình, Thiên Ưng Quốc mỗi năm cũng hướng Cự Đỉnh Quốc tiến cống lượng lớn vàng bạc tài bảo. Một khi tấn công Thiên Ưng Quốc, chưa chắc đã được lợi.

Hoàng Thượng nhìn về phía Du Hiểu Cửu: "Hộ Quốc nương nương cảm thấy việc này thế nào?"

Du Hiểu Cửu chớp chớp mắt, trách không được Triển Lạc Ưng nóng lòng ép mình thu phục Phạm Dật Danh, xem ra đã sớm có dự kiến, Phạm Dật Danh dã tâm bừng bừng, muốn một ngụm nuốt sạch bảo tàng thiên nhiên Thiên Ưng Quốc này.

"Để vi thần quan sát tinh tượng một lúc sau đó định đoạt." Nàng đành nói loạn.

"Nga, tối hôm qua tinh tượng như thế nào? Trời xanh có điều gì chỉ dẫn?" Hoàng Thượng thật sự thích lừa mình dối người, tựa hồ mỗi ngày đều phải từ miệng Hộ Quốc nương nương biết được "Mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an" mới có thể an tâm.

Nếu là Hộ Quốc nương nương chính thống, nàng sẽ nói một vài thứ mà người hiện đại nghe không hiểu, người cổ đại thì thao thao bất tuyệt, nhưng Du Hiểu Cửu tự nhận đầu óc chậm, mặc dù có ký ức chỉ dẫn, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo học vẹt, nhưng là nàng không nghĩ ra nhiều từ ngữ như vậy. Cho nên nàng nói bừa học vẹt theo dự báo thời tiết......

"Hôm nay, sức gió cấp 1, nam phong chuyển gió Bắc, gió Bắc chuyển gió tây, ban ngày cao nhất 25 độ C, ban đêm thấp nhất mười ba độ C, không khí chỉ số tốt đẹp, thích hợp câu cá, xoát xe ngựa, dạo chợ. Tượng trưng cho Cự Đỉnh Quốc năm cốc thuận thành, thánh chủ rũ y, thiện tai thiện tai......"

====================================

Lẻ loi chết

Hoàng Thượng còn chưa kịp hiểu hết lời này, Phạm Dật Danh mặt có chút giận giữ, cười nhạo hừ nhẹ: "Hành quân đánh giặc bàn đến thực lực, hay là Hộ Quốc nương nương nói lần này chiến đánh không được, Hoàng Thượng liền từ bỏ?"

Ngũ vương gia Nhiếp Ngạn không vui tiến lên một bước: "Phạm quốc sư lời này sai rồi, thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể thắng lợi, huống chi Hộ Quốc nương nương còn chưa bói toán xem tinh, cũng chưa từng nói qua không thể đánh, phạm quốc sư nóng vội cái gì?"

Phạm Dật Danh không muốn cùng Nhiếp Ngạn đối chọi gay gắt, căm giận phất tay áo lui về chỗ. Hắn mấy năm nay nhiều lần đề cập tấn công Thiên Ưng Quốc, Hộ Quốc nương nương đều phủ định hoàn toàn, không khỏi cản trở, mà Hoàng Thượng cùng với chư thần, lại chưa từng có nửa phần nghi ngờ, hiển nhiên là bị sắc đẹp của Hộ Quốc nương nương che kín hai mắt.

Du Hiểu Cửu một tay ôm má xem náo nhiệt, có người thân cận ra mặt chính là tiết kiệm sức lực, nàng đỡ phải chịu ủy khuất.

Hoàng Thượng biết rõ Phạm Dật Danh trung thành và tận tâm, anh dũng thiện chiến, nếu không cũng sẽ không để hắn ngồi trên vị trí nhất phẩm quốc sư. Nhưng là năng lực suy tính chiến sự của Hộ Quốc nương nương rất chuẩn, toàn triều rõ như ban ngày. Cũng không biết sao, hai vị quan viên nhất phẩm này cứ như bát tự không hợp. Hắn thân là Hoàng Thượng, kẹp ở giữa cũng không dễ chịu.

Nhưng việc có can hệ tới đánh giặc, đều là chức trách của Phạm Dật Danh cùng Nhiếp Ngạn, ngoại trừ hỏi thêm í của Hộ Bộ Ngũ hoàng tử Nhiếp Nhân thì không còn cách nào khác.

Nếu Hoàng Thượng đem ánh mắt cầu cứu ném tới Nhiếp Nhân, Nhiếp Nhân chỉ có thể tiến lên giảng hòa: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã tới mùa thu hoạch, Giang Nam mưa lớn kéo dài, vi thần cảm thấy không nên đánh giặc vào lúc này."

Hoàng Thượng thở phào: "Trẫm cũng đúng là ý này, Phạm ái khanh trước cứ lui ra, ngày khác lại bàn đi."

Du Hiểu Cửu ghé mắt liếc tiểu shota Nhiếp Nhân một cái, thực vừa ý.

Phạm Dật Danh cũng không phải là khăng khăng muốn tấn công Thiên Ưng Quốc, chỉ là không muốn nhìn nhóm quan thần trở thành con rối của Hộ Quốc nương nương, quốc gia là của Hoàng Thượng, thiên hạ là từ các nam nhân tắm máu chiến đấu hăng hái mang trở về, một vị nữ tử lai lịch không rõ chỉ ngắn ngủn 5 năm đã ở trong triều hô mưa gọi gió, chẳng phải để nước láng giềng cười nhạo?

Du Hiểu Cửu nhìn ra Phạm Dật Danh rất không thích mình, giống như thiếu nước bóp chết nàng, nàng nâng mi, này là khối đá cứng khó đối phó, khiến Triển Lạc Ưng thất vọng rồi.

Lâm triều nghị sự không có gì khiến Du Hiểu Cửu thấy thú vị, có lẽ là không biết nói gì, tóm lại một ít chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng đặt lên trên mặt bàn tán gẫu một chút. Hoàng Thượng còn hỏi nàng rất nhiều vấn đề, tỷ như phi tần nào sắp có thai, hoặc là trong Ngự Hoa Viên nghe được tiếng khóc, làm nàng chút phải thêm vào chức trách đuổi ma.

Sau khi ký ức hợp lại, Du Hiểu Cửu biết được Hộ Quốc nương nương cũng không thần thánh như vậy, về điểm này, cũng là nàng càng phải bảo toàn thân phận Thiên Ưng Quốc quốc vương Triển Lạc Ưng thân. Bởi vì, Hộ Quốc nương nương phát ra mỗi một đạo "Thần chi ý chỉ" —— tỷ như: Tiêu diệt quốc gia nào, dụng binh như thế nào lợi nhất, v.v kỳ thật đều là từ Triển Lạc Ưng ở phía sau thao túng, hắn mới là đại quân sư bày mưu tính kế.

Triển Lạc Ưng muốn mượn dùng tay Hộ Quốc nương nương, lợi dụng Cự Đỉnh Quốc lực lượng quân sự không ngừng mở rộng lãnh thổ, lại từ nội bộ ăn mòn triều cương, dã tâm to lớn, vừa xem hiểu ngay.

Bất quá, Hộ Quốc nương nương xác thật có được bản lĩnh —— tri thiên mệnh.

Cái gọi là tri thiên mệnh, thông qua 3 giọt máu tươi của đối tượng, dự kiến ngày dương thọ cùng với kiếp số.

Thả, thiên mệnh không thể trái, nhiên, vô pháp gặp dữ hóa lành.

Du Hiểu Cửu rùng mình một cái, bỗng nhiên phát hiện thân thể này có thể chất đặc thù, tựa như quyển sinh tử mỏng trong tay Diêm Vương. Nhưng đến tột cùng có bao nhiêu người nguyện ý biết mình ngày nào chết đây? vậy sống còn gì lạc thú.

Nhắc tới Diêm Vương điện, nàng lại nhớ tới truyền thuyết 《 Diêm Vương cùng Thập công chúa 》

lão giả  trong Diêm Vương điện không biết là lão niên si ngốc hay thật sự có câu truyện đó, nhưng chuyện xưa thật đau thương, một đôi không thể nắm tay người mình yêu, âm dương lưỡng cách, Diêm Vương si tình, nếu chính mình thật sự là hồn phách Thập công chúa, nàng thật sự một chút cũng không bài xích.

Chỉ là biển người mênh mang, nàng đi đâu tìm Diêm Vương gia chuyển thế đây?

Lời nói lão giả quanh quẩn —— "nam nhân tốt nhất đối với nàng, chắc chắn là Diêm Vương."

Lâm triều nghị sự kết thúc, Hoàng Thượng khởi giá hồi cung, Nhiếp Nhân trước khi rời đi nhìn nàng chớp mắt ra hiệu, Du Hiểu Cửu hiểu ý cười nhạt, hơi lộ ra 2 cái má lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng.

※※

Du Hiểu Cửu lệnh cho thái giám hầu hạ rời đi, một mình ở cạnh cửa cung chờ, giờ phút này, trừ bỏ hoàng cung thị vệ như pho tượng đứng lặng hai bên, còn lại quan viên đã sôi nổi khởi kiệu hồi phủ.

Du Hiểu Cửu sinh thời 24 tuổi, xuyên qua thành hai mươi tuổi, cho nên ở trong mắt nàng, Thất hoàng tử Nhiếp Nhân là tiểu nam nhân.

Nhắc tới nguyên nhân chết của nàng, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một câu —— sinh đến uất ức, bị chết nghẹn khuất,

Nàng sinh ra có bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, cảm xúc hơi kích động một chút liền sẽ lên cơn shock, càng không thể học tập đi làm như người khỏe mạnh, cho nên vô luận việc lớn việc nhỏ, nàng đã có thói quen giữ được bình tĩnh. Nhàn tới nỗi không có việc gì làm chỉ nằm trong nhà, làm trạch nữ lướt net giải trí......

Đến nỗi nguyên nhân chết, cũng thực xàm...

đó là một ngày đã phát sinh việc nhỏ:

Nàng mở ra máy tính, phát hiện vườn rau đồ ăn bị trộm sạch;

Sau đó, mở ra diễn đàn bạn tốt, phát hiện "nhan sắc" chính mình đầu bù tóc rối mà bạn tốt ác ý dìm hàng;

Vì thế, mỗi ngày thường đọc được nhiều lời chửi bới nàng xấu xí.

Sau nữa, tài khoản trò chơi nàng cày một năm bị trộm, cực cực khổ khổ tích góp trang bị cùng trò chơi bị cướp sạch không còn;

Cuối cùng, lão công đã "Kết giao" nửa năm trong trò chơi, ngại nàng nghèo túng, động động ngón tay điểm hạ ly hôn, vẫy vẫy ống tay áo, không lưu lại chút gì;

Nàng đơn giản rút đĩa, một lần nữa cài lại, bởi vì khẳng định chỉ là bị đơ thôi......

Hệ thống báo không hoạt động thành công;

Nàng bình tĩnh mà đi ra khỏi cửa nhà, mặt trời chói chang vào đầu, tiêu phí một giờ mua lại một đống trang bị.

Mồ hôi ướt đẫm mà về đến nhà.

Cắm vào đĩa CD, chẳng những không tải, còn kẹt ở đầu đĩa không rút ra được.

Đang lúc nàng hô hấp thật sâu , chuẩn bị lại ra khỏi cửa, lại phát hiện tiền bao bị trộm.

......

Cứ như vậy, một ngụm hờn dỗi cứ thế bộc phát mà chết.

Đừng nói Du Hiểu Cửu bị bệnh tim nguy hiểm, kể cả người có trái tim bưu hãn khỏe mạnh, cũng không thể trong tình huống đó không tức không giận, nếu vậy ngươi nhất định không phải người, cũng không phải thần, mà là ngàn năm lão yêu!

"Hộ Quốc nương nương, thần đến chậm." Nhiếp Nhân bước chân ưu nhã đi tới, tươi cười thực thần bí.

Du Hiểu Cửu lắc đầu, cười đến có điểm chua xót, nàng còn cảm thấy nguyên nhân chết của mình thực oan uổng.

Nhiếp Nhân khóe miệng hơi nhếch: "Hộ Quốc nương nương vì việc tranh chấp vừa rồi mà cảm thấy phiền lòng?"

Du Hiểu Cửu giật mình, Nhiếp Nhân ám chỉ Phạm Dật Danh hùng hổ doạ người?...... Nàng mới không sợ.

"Thất vương gia có gì mới mẻ muốn cho ta thưởng thức?" Du Hiểu Cửu nhìn hắn hai tay trống trơn mà đến.

Nhiếp Nhân nhe răng cười, giống như ánh rạng đông: "Nương nương chờ một lát, đồ vật quá lớn, thần lệnh nô tài đi lấy."

"Thất vương gia hơn ta hai tuổi, giờ phút này không có ai, trực tiếp gọi ta Tiểu Cửu đi." Du Hiểu Cửu cho rằng mình đang mặt dày vô sỉ ngây ngô cười, thực tìnnh lại rất xinh đẹp nhất tiếu bách mị.

Nhiếp Nhân thần sắc có chút giật mình, thời cổ quan niệm bảo thủ, trong lòng nam tử định nghĩa: Nữ tử mà muốn nam tử thẳng thắn gọi kỳ danh, đó là biểu hiện cưc kỳ thân mật. Nhưng hắn thực mau khôi phục trạng thái bình tĩnh: "Hảo nha, vừa vặn ta có vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi."

"Thỉnh nói."

"Ngươi là vị tiểu nữ tử lại thường xuyên xuất nhập chiến trường, thi hoành khắp nơi không sợ sao?"

Du Hiểu Cửu nhấp nhấp khóe miệng, có lệ nói: "Chính là tắm rửa không tiện, mặt khác đều tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro