Chương 1: Tỳ nữ mới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: TỲ NỮ MỚI (1)

Thu Khương lặng lẽ đứng ở cuối hàng.

Chín tỳ nữ xếp thành một hàng, bị gọi vào hoa phòng (phòng khách) dạy bảo.

Quản sự Trương thẩm là một người thích bắt bẻ, xoi mói, nhìn ai cũng đều không vừa mắt: "Ngươi, cổ áo lệch ra mà không biết sao? Ngươi, cổ áo mở thấp như vậy làm gì? Định bị câu dẫn ai? Đây là phủ tể tướng, không phải kỹ viện! Còn có ngươi, ống tay áo vá hai miếng vải to như vậy, người không biết còn tưởng rằng phủ tể tướng khắt khe với hạ nhân, không cho bọn họ quần áo!"

Tỳ nữ bị giáo huấn thấp giọng phản bác: "Đúng là đã lâu chưa được phát quần áo. Lần cuối được phát là trước khi công tử qua đời, cũng đã hơn một năm rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Trương thẩm trừng mắt.

Tỳ nữ kia vội vàng im lặng.

Trương thẩm tiếp tục bắt bẻ: "Ngươi, trên đầu gối có vết bẩn; ngươi, tóc quá nhiều dầu, mau đi gội sạch; ngươi......" Đến lượt người cuối cùng là Thu Khương, từ trên xuống dưới --

Mái tóc đen dài của nàng được cẩn thận búi ở sau đầu, dùng một cây trâm bằng trúc quấn chặt.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ.

Quần áo chỉnh tề.

Từ đầu đến chân không chỗ nào nổi bật, nên đương nhiên cũng không có gì phải phàn nàn.

Cuối cùng, Trương thẩm đành phải ho khan nói: "Đừng có bày ra bộ dáng ngốc nghếch như vậy, phải nhanh nhẹn lên mới được."

Thu Khương đáp một câu "vâng".

Giọng nói không cao không thấp, không dễ nghe cũng không khó nghe, giống như con người nàng, ở giữa đám đông sẽ không dễ dàng tìm thấy, không có bất cứ điểm nào đặc biệt, bởi vậy cũng sẽ không phạm sai lầm.

Trương thẩm lại nhìn chín nha đầu một lượt từ đầu tới cuối, cất giọng nhắc nhở: "Yến tiệc tối nay rất quan trọng, khách mời đến dự đều là người có thân phận tôn quý. Các ngươi đều giữ vững tinh thần cho ta, xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng, kỹ càng tốt đẹp, Thôi quản gia sẽ có thưởng! Biết không?"

"Dạ biết." Chín người đồng thanh đáp.

Trương thẩm gật gật đầu, phân phó họ bắt đầu chuẩn bị, nói xong liền xoay người rời đi.

Một tỳ nữ áo xanh nhìn theo bóng lưng nàng phỉ nhổ: "Chỉ là một trù nương (đầu bếp) nhỏ bé, lại nghĩ mình có quyền hành thật sao. Nếu không phải Thôi quản gia bị bệnh, nào đến lượt nàng vung tay múa chân?"

"Suỵt, đừng nói nữa, bị nàng nghe thấy ngươi sẽ rất thể thảm!"

"Nghe thấy thì nghe thấy, dù sao ta cũng không muốn làm việc trong phủ này nữa. Lúc công tử còn sống, một năm phát quần áo hai lần, ngày lễ ngày tết còn có lì xì. Sau khi Tiết tướng tiếp quản, chưa từng phát quần áo, tiền lì xì đến một văn cũng không có! Hắn cũng từng là hạ nhân, không lẽ đã quên mất cái khổ của hạ nhân rồi!"

Tỳ nữ có miếng vá trên tay áo vội vàng che miệng nàng ta lại: "Càng nói càng hồ đồ, Tướng gia không phải người chúng ta có thể nghị luận? Ngài ấy là phượng hoàng trên trời, nhất thời bị giáng xuống làm nô, không hề giống với chúng ta, huống chi bây giờ đã bay trở về bầu trời rồi."

"Nếu không phải công tử đã chết, làm sao đến lượt hắn?" Tỳ nữ áo xanh nói, vành mắt liền đỏ lên, "Công tử sao lại ra đi sớm như vậy, công tử thật đáng thương...... Người có biết, người vừa đi, hạ nhân trong phủ đều phải bắt đầu chịu khổ......"

Tì nữ bị Trương thẩm chỉ trích đầu tóc nhiều dầu trợn to mắt, nói: " Ngươi nếu không chịu được thì cứ rời đi, chẳng phải Tướng gia đã từng nói, mọi người ai muốn đi đều có thể rời đi. Chính bản thân ngươi nhất định ở đây chịu khổ, lại còn đòi đổ lỗi cho ai cơ chứ?"

"Đầu ngươi đầy dầu lấy tư cách gì mà nói ta? Đồ xấu xí!"

Nói xong, hai bên bắt đầu xảy ra cãi vã, mấy tỳ nữ khác vừa khuyên can, vừa kéo từng người trở về phòng.

Phòng nhỏ là bốn người ở chung, đặt bốn chiếc giường, ngoài ra còn có một bộ bàn ghế và một tủ quần áo. Tất cả gỗ đều là gỗ tốt, nhưng đã qua một thời gian, lớp sơn trên đó đều bong tróc hơn phân nửa.

Tỳ nữ tóc nhiều dầu vẫn còn tức giận, sau khi vào nhà liền ngồi xuống giường, mắng: "Tức chết ta, tức chết ta! Chờ ta lên làm quản gia, khẳng định phải cho Tơ Liễu biết mặt!"

Tỳ nữ có miếng vá trên tay áo vừa tìm quần áo vừa nói: "Được rồi Đông Nhi, ở đây mắng cũng chẳng có ích lợi gì, chúng ta đi làm việc trước đi. Yến tiệc tối nay tổ chức tại Lộ Hoa hiên, chỗ đó đã hơn một năm không quét tước, sàn nhà cần lau, bàn phải đổi, còn có bên phòng bếp cũng cần người hỗ trợ, một đống việc cần làm, phải tranh thủ thời gian!"

Chọn nửa ngày, cuối cùng lấy ra một bộ y phục hơi mới hơn chút, nhìn đi nhìn lại hỏi: "Các ngươi nhìn xem bộ này thế nào? Có được không?"

Tỳ nữ tóc nhiều dầu tên là Đông Nhi gật gật đầu: "May vá lại một chút. Đúng rồi, Hương Hương, đây là lần đầu tiên Tiết thừa tướng chiêu đãi khách trong phủ đúng không? Vị khách nào mà quan trọng như vậy?"

"Nghe nói có một vị đại nhân trong Bách Ngôn Đường."

Đông Nhi kinh ngạc: "Không phải là Hoa tử đại nhân chứ?" Ngay sau đó, vẻ mặt nàng liền chuyển sang chán ghét, "Ôi, hắn thật đáng ghét! Hắn là kẻ vô cùng phiền phức!"

"Tại sao? Hắn trông cũng rất anh tuấn mà."

"Anh tuấn cái gì, dáng vẻ lưu manh, cả người đều mang dáng dấp du côn lưu manh, lại cố ý dùng giọng nữ nhân để nói chuyện! Còn đặc biệt bắt bẻ, trong chốc lát chê trà chúng ta bưng lên khó uống, chốc lát lại nói trong thư phòng có mùi mốc." Đông nhi chậc chậc cảm khái, "Ngươi chờ xem đi, tiệc tối nay hắn sẽ tiếp tục soi mói, trở thành một nam Trương thẩm."

Hương Hương bật cười: "Người đó chính là đại nhân của Bách Ngôn đường, ngươi đem hắn so với Trương thẩm, cũng quá đề cao Trương thẩm rồi đó!"

Lúc này cửa lại mở ra, tỳ nữ trông đẹp nhất, cũng là người bị chỉ trích mặc áo trễ cổ khoe ngực quá mức đi vào, nói: "Ta tưởng các ngươi đi đâu, thì ra là ở đây lười biếng."

"Ta trở về thay y phục!" Hương Hương thề với trời.

Đông Nhi nói: "Ta vừa mới cùng Tơ Liễu đánh nhau một trận, nhìn thấy mặt nàng ta liền khó chịu, nên trở về lấy lại tinh thần."

Tỳ nữ xinh đẹp nói: "Đừng nhắc đến nàng ta nữa, các ngươi mau giúp ta xem thử, mặc y phục nào mới tốt."

Hương Hương che miệng cười nói: "Có khác nhau sao? Dù sao thì Liên Liên à, y phục của ngươi đều giống nhau, bộ nào cổ áo cũng thấp."

Tỳ nữ xinh đẹp tên là Liên Liên trừng mắt lườm nàng một cái: "Ngươi biết cái gì, ta vừa nghe ngóng được vị khách tối nay là ai."

"Ai?" Tất cả mọi người tinh thần đều háo hức.

"Phong Tiểu Nhã."

Lông mi của Thu Khương bất giác run lên.

Mà bên kia, tiếng thét chói tai đã vang lên một hồi.

"Phong Tiểu Nhã? Là công tử Phong Tiểu Nhã, con trai của thừa tướng Yến quốc sao?" Hương Hương che lại khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt bắt đầu sáng lấp lánh.

Liên Liên sửa lại: "Là cựu thừa tướng, đồ ngốc, Phong đại nhân Phong Nhạc Thiên đã cáo lão từ quan rất nhiều năm rồi, hiện tại Yến quốc không có thừa tướng, Yến Vương đã từng trông mong mời tướng gia chúng ta có thể qua đó!"

"Ôi, ai quan tâm ông ấy tiền nhiệm hay đương nhiệm, nghe nói Phong Tiểu Nhã là đệ nhất mỹ nam Yến Quốc! Bởi vì mang biểu tượng là đồ đằng (chim hạc), người đời gọi hắn là Hạc Công, trong nhà hắn khẳng định nuôi rất nhiều tiên hạc."

Thu Khương rũ mi mắt xuống -- Thảo Mộc cư nàng không nhớ rõ, nhưng Đào Hạc sơn trang, đến một con tiên hạc cũng không có.

"Nghe nói hắn có hơn trăm thê thiếp! Nữ tử còn trẻ ở Yến Quốc đều muốn gả cho hắn!"

Thu Khương nhìn tay của chính mình-- không, là mười một. Mà nàng, xui xẻo chính là người thứ mười một kia.

"Một nam nhân như vậy, vừa có tiền, có quyền, lại phong lưu, lỗi lạc...... Thật là hoàn mỹ......"

"Nhưng ta nghe nói hắn bị tàn phế!" Đông nhi thốt ra một câu kinh hãi.

"Ta nghe nói hắn đã trị hết bệnh......" Mọi người đều xôn xao các ý kiến khác nhau.

"Có tàn phế hay không, tối nay không phải sẽ biết sao?" Liên Liên nói tới đây, liền đi đến trước gương chải lại tóc, "Ta phải trang điểm thật đẹp, vậy mới có thể được hắn coi trọng, nạp ta làm thập nhị phu nhân, nửa đời còn lại không cần buồn lo gì cả."

Hai người kia nhìn mặt nàng cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi? Người ta ấy, có kiểu mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua, làm sao có thể nhìn trúng ngươi?"

"Ta có cái này." Liên liên ưỡn ngực.

Hương Hương cùng Đông Nhi nhìn nàng, lại nhìn chính mình, sau đó cả hai đều ngậm miệng lại.

Thu Khương đồng ý nghĩ: Quả thật, nếu so cái này, hầu hết nữ nhân đều không thể bì kịp.

Lúc này Trương thẩm ở bên ngoài kêu lớn: "Mau ra ngoài làm việc cho ta!"

Tất cả đều giật mình đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.

"Nhất thời không để ý liền lười biếng, đều đi theo ta, xuống phòng bếp rửa rau thái rau!" Trương thẩm chỉ đạo bốn người đi xuống phòng bếp. Thu Khương trước sau như một vẫn đi ở cuối hàng, Trương thẩm ở phía trước ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm các nàng, vì thế nàng hiểu rõ, mình đã mất đi cơ hội tốt nhất để trốn thoát.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro