Tiết tử: Bị phu quân ruồng bỏ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TIẾT TỬ: BỊ PHU QUÂN RUỒNG BỎ (2)

Thu Khương toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn như mưa, thấm ướt mái tóc dài và y phục, cả người yếu đuối tái nhợt, tưởng chừng chạm vào sẽ vỡ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ánh mắt Phong Tiểu Nhã bỗng nhiên biến đổi, cúi thấp người xuống, như muốn hôn nàng.

Thu Khương không động đậy.

Trong chớp mắt khi môi gần chạm, hắn lại phất tay áo một cái, dùng sức đẩy nàng.

Thu Khương mất khống chế, ngã ngửa trên giường, trong lòng vô cùng rối loạn.

Phong Tiểu Nhã khôi phục biểu tình lạnh nhạt, so với trước đó càng thêm âm trầm, lại có phần tức giận, nhưng chẳng biết giận nàng hay giận chính hắn.

"Tự lo liệu cho tốt." Nói xong lời này, hắn liền muốn rời đi.

Thu Khương thực sự nhịn không được, lạnh lùng nói: "Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm sai điều gì? Ta chẳng nhớ gì cả! Nếu muốn trách mắng ta, cũng phải cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!"

Phong Tiểu Nhã đột nhiên quay đầu lại, trong mắt dường như loé lên ánh nước, lần nữa ngưng kết thành sương: "Ngươi thực sự không nhớ rõ sao?"

" Phải." Thu Khương cắn môi, không cam lòng nói: "Tại sao ta lại đắc tội với Đại phu nhân? Tại sao lại muốn nhốt ta ở đây cả đời?"

Phong Tiểu Nhã yên lặng chăm chú nhìn nàng, không nói lời nào, cuối cùng tùy tùng áo xám bưng bát thuốc đã sắc đi vào, phá vỡ thế giằng co.

"Công tử?" tùy tùng áo xám không hiểu nguyên do, xoay người đưa thuốc cho Nguyệt bà bà, ra hiệu bảo nàng đi đút thuốc.

Nguyệt bà bà đem thuốc dâng tới trước mặt Thu Khương, nhưng Thu Khương lại lăn một vòng, ngã từ trên giường xuống.

Nguyệt bà bà bị dọa giật mình, muốn nâng nàng dậy, nhưng Thu Khương lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Phong Tiểu Nhã, dùng tay từng chút một bò đến gần hắn: "Thế nào? Sai lầm của ta khó nói đến thế à? Vì sao ngươi không dám trả lời? Lại đem ta nhốt ở đây, ta không phục!"

Nguyệt bà bà cùng A Tú ở bên ngoài nghe thấy âm thanh trong phòng đều bị dọa sợ, ngàn lần không nghĩ tới lại có thị thiếp dám nói chuyện với chủ nhân như vậy.

Phong Tiểu Nhã nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, vạn vật đều biến mất, không vui cũng không buồn.

"Ngươi vào đêm 30 trừ tịch năm ngoái, tố cáo Tiểu Tuệ, nói phụ thân ta dan díu với nàng ấy. Phụ thân nghe xong thổ huyết qua đời." Tiểu Tuệ là tên chính thê của hắn.

Thu Khương cuối cùng cũng có được đáp án.

Nhưng đáp án này, thà không biết còn tốt hơn

Từ sau ngày đó, thái độ Nguyệt bà bà cùng A Tú đối với nàng hoàn toàn thay đổi.

Ngày trước các nàng luôn thì thầm sau lưng, nói nàng đáng thương. Bây giờ đều nói nàng đáng ghét.

Đúng vậy, một thị thiếp cỏn con, lại chọc giận công công (cha chồng) khiến hắn tức giận qua đời, dựa theo luật pháp có thể bị xử tử, nhưng Phong Tiểu Nhã không giết nàng, chỉ đem nàng giam lỏng ở biệt uyển, như vậy đã là nhân từ lắm rồi.

Hơn nữa, vị công công kia của nàng, không phải là người bình thường.

Nguyệt bà bà lau nước mắt nói: "Thừa tướng đại nhân không ngờ đã về cõi tiên... nếu tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ vô cùng đau lòng."

"Chẳng lẽ vì đây là việc xấu trong nhà, cho nên mới giấu giếm thiên hạ không nói? Thập nhất phu nhân mặt mũi lương thiện, không ngờ lại là một nữ nhân ác độc! Dám vu khống Thừa tướng đại nhân! Thừa tướng đại nhân cả một đời liêm khiết, vì nước vì dân, sao có thể gian díu với Đại phu nhân? Tức chết mất, ta không muốn hầu hạ loại người như vậy nữa."

A Tú nói được làm được, kể từ hôm đó, nàng không hề bước vào phòng nữa.

Nguyệt bà bà tốt hơn một chút, nhưng không còn chu đáo dốc lòng như xưa nữa.

Thu Khương uống nước lạnh ăn cơm nguội, bữa đói bữa no, chậm rãi chịu đựng.

Cơ thể nàng gầy gò mảnh dẻ, vô cùng suy yếu.

A Tú nghĩ, có lẽ nàng sắp chết rồi! Người như vậy, sống cũng chỉ là chịu tội, còn không bằng chết đi.

Thời gian thấm thoát, một năm trôi qua thật nhanh.

Thu Khương từ trước đến giờ vẫn cố gắng kéo dài chút hơi tàn, sống dở chết dở.

A Tú nghĩ, người này thực sự có thể chịu đựng được.

Tháng ba năm thứ hai, khi băng tuyết mùa đông bắt đầu tan, Nguyệt bà bà nói có khách đến, bảo A Tú tránh mặt.

A Tú vô cùng kinh ngạc, nơi này còn có khách đến? Trong lòng nàng vô cùng tò mò, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ trong phòng. Nhìn qua khe cửa sổ, khách đến là hai người một nam một nữ.

Hai người kia đi thẳng đến sân nhỏ trước phòng Thu Khương, hiển nhiên là tới thăm nàng. Nhưng lại không đi vào, cũng không cùng nàng trò chuyện, chỉ nhìn qua một lát, liền rời đi.

Sau đó, A Tú hỏi Nguyệt bà bà hai người kia là ai, Nguyệt bà bà lắc đầu: "Công tử không nói, chỉ nói họ là khách quý, không được thất lễ."

A Tú nghĩ, có lẽ đây là thân thích của thập nhất phu nhân, nhưng tại sao họ đã tới đây rồi, lại không đưa nàng rời đi?

Xem ra công tử muốn giam lỏng phu nhân cả đời để trừng phạt rồi.

Nghĩ đến bản thân cũng phải ở lại núi Vân Mộng lạnh giá cả đời, A Tú vô cùng tuyệt vọng.

Sau đó, lại một năm bình đạm không sóng gió trôi qua. Trên núi Vân Mộng tuyết tan rồi lại kết, kết lại tan, cỏ dại mọc rồi lại héo, héo lại mọc.

Chớp mắt đã đến năm thứ ba.

A Tú đếm từng ngày, giờ đã là tháng bảy năm Hoa Trinh thứ sáu rồi.

Thu Khương vẫn là bộ dáng tinh thần lơ lửng trên mây.

Tháng bảy ở núi Vân Mộng vẫn còn ấm áp, nhưng A Tú đã tích trữ rất nhiều củi và than, để chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá sắp tới.

Một ngày nọ, Thu Khương ngồi trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào một tảng đá trong sân, sắc mặt kì lạ.

Khi A Tú từ ngoài sân đi qua, phát hiện nàng đang khóc.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ từ trên mặt nàng chảy xuống, tuy rằng ngũ quan vẫn đờ đẫn như cũ giống một khúc gỗ, nhưng trong mắt nàng lại có chút ánh sáng của thế gian.

Trong lòng A Tú hừ lạnh một tiếng, sắp tới tiết Trung Nguyên rồi, gia chủ bên kia cũng cần tế bái tướng gia, nữ nhân này còn mặt mũi nào mà khóc lóc.

Thu Khương khóc rất lâu.

Đêm hôm đó trời không có trăng, sấm chớp đùng đùng, mưa suốt cả đêm.

A Tú vừa ngáp vừa bưng mấy cái màn thầu nguội lạnh từ đêm hôm qua đến phòng Thu Khương, đặt màn thầu xuống đất, đá đá cửa: "Đến ăn cơm đi."

Nàng quay đầu liền đi.

Lại đến buổi trưa, nàng tùy tiện bưng một bát cháo loãng đi đến trước hành lang, nhìn thấy màn thầu vẫn còn trên mặt đất, chưa từng xê dịch.

A Tú tức giận nói: "Này, còn cáu kỉnh không ăn? Vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ ăn nữa!" Lập tức đem màn thầu và cháo loãng bưng đi.

Đến ngày thứ hai, Nguyệt bà bà hỏi: "Sao còn chưa đi đưa đồ ăn cho phu nhân?"

"Nàng không ăn."

"Nàng không ăn là chuyện của nàng. Chúng ta cần đưa vẫn phải đưa."

"Ta không muốn phải hầu hạ loại nữ nhân đó!" A Tú vẫn còn oán giận.

Nguyệt bà bà thờ dài: "Ta cũng không thích nàng, nhưng dù sao nàng vẫn là thập nhất phu nhân được cưới hỏi qua cửa đàng hoàng, nếu ngày nào đó công tử nhớ tới nàng, phát hiện chúng ta hà khắc với nàng, lúc đó người bị xử trí chính là chúng ta."

A Tú bị thuyết phục, hai người cùng nhau bưng đồ ăn đi tới tiểu viện, phát hiện cửa sổ đóng chặt, vạn vật tiêu điều.

Nguyệt bà bà gõ cửa, không thấy tiếng đáp lại, liền đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng trống trơn, không có người.

Nguyệt bà bà kinh hãi, tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được Thu Khương.

Không nhìn thấy Thu Khương.

Nàng bỏ trốn rồi.

Cái gì cũng không lấy. Vàng bạc, đồ trang sức, quần áo, thức ăn, toàn bộ vẫn nguyên vẹn.

A Tú nhịn không được nghĩ: Nàng vì sao lại không mang đồ đáng giá đi theo? Một nữ nhân, không xu dính túi, thân thể còn bệnh tật ốm yếu, có thể chạy trốn đến nơi nào?

Sau đó lại nghĩ: Nàng còn có mặt mũi chạy trốn? Quả nhiên là tiện nhân không an phận.

Vài ngày sau, bên phía chủ nhân có thông báo, cuối cùng nàng và Nguyệt bà bà cũng có thể xuống núi.

A Tú được phân phó vào chủ viện, từ trong miệng tì nữ chủ viện mới biết được công tử ngã bệnh rồi. Sau hôm đưa Thu Khương lên núi, công tử liền bệnh nặng không dậy nổi. Ngày đó Thu Khương nhiễm bệnh, công tử ráng chịu đựng thân thể yếu ớt lên núi, sau khi trở về bệnh tình nặng thêm, đến nay không thể xuống giường.

Nói cách khác, Thu Khương lên núi ba năm, công tử liền bệnh ba năm.

Mà lúc này, tin Thu Khương mất tích được truyền đến, công tử tại chỗ nôn ra máu.

Không thể nào? A Tú nghĩ: Công tử thật sự thích nữ nhân dung mạo bình thường kia ư?

"Đương nhiên rồi!" Tì nữ chủ viện nói, "Từ khi công tử cưới thập nhất phu nhân, vẫn luôn đưa theo bên mình như hình với bóng, trong mắt chỉ có nàng, những vị phu nhân khác đều không tồn tại. Nếu không xảy ra chuyện lớn như vậy, công tử căn bản sẽ không đưa nàng rời đi, hơn nữa, đưa nàng lên núi cũng vì bảo vệ nàng!"

A Tú líu lưỡi. Nàng hầu hạ thập nhất phu nhân ba năm, nhưng lại không nhận ra nàng có điểm gì tốt.

Nhớ lại, đều là hình dáng Thu Khương chống gậy, tập đi từng bước một cách khó khăn

Khi Thu Khương được đưa lên núi cơ bản đã là một người tàn phế, không thể cử động tay chân.

Sau đó, cũng không biết từ khi nào, dần dần, nàng có thể tự mặc quần áo, chải tóc, ăn cơm, sau đó có thể tự đi lại...

Tim A Tú đột nhiên đập nhanh.

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình trở thành như vậy, liệu còn có thể trốn hay không, có dám trốn không, đáp án hoàn toàn trái ngược.

Thật đúng là một nữ nhân xấu xa...

Khiến công tử thương tâm, hại chết lão gia, cuối cùng còn bỏ trốn.

Người thực sự vô tình, chính là nàng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro