Q1*Tiết Tử: Bị phu quân ruồng bỏ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: KIẾP NÀY · GIẤC NGỦ CỦA RẮN

Nước chảy mây trôi, đuổi trăng ngàn dặm

Đạp gió uống máu, địch bại thành vương

Mà ta rốt cuộc đã từng bước đi đến điểm cuối

Lại phát hiện

Phải giữ vững nhuệ khí để trở về

--- Đường về người không về

TIẾT TỬ: BỊ PHU QUÂN RUỒNG BỎ (1)

Thật đáng thương.

Thu Khương ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi ngoài trời, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện phiếm từ phòng gia nhân cách chừng hơn ba mươi trượng. Các nàng đều đang nói --- nàng thật đáng thương.

“Phu nhân cầu xin nhiều lần như vậy, công tử cũng không chịu tới, thật sự một chút tình xưa cũng không nhớ…” Giọng nữ mềm mại kia chính là tỳ nữ tên A Tú.

“Bị đưa lên núi, đều là người đã thất sủng.” Giọng nói già nua, mệt mỏi là của quản gia Nguyệt bà bà, "Người còn trẻ như vậy, lại phải ở chỗ này cả đời, một nữ tử không thân không thích, thật đáng thương…”

“Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước phải làm thế. Nghe nói nàng đắc tội Đại phu nhân nên mới bị đưa lên núi tu tâm dưỡng tính, một thoáng liền hơn nửa năm…Xem ra, không có hy vọng trở về rồi.” A Tú thở dài, không khỏi than thở, “Chúng ta cũng phải ở trên núi cả đời sao? Ở đây lạnh quá, rửa rau, giặt quần áo cũng có thể bị chết rét."

“Nếu không, lại tiếp tục đi cầu xin quản gia, cầu người ở trước mặt công tử nói tốt vài lời, chỉ cần công tử có thể đến gặp phu nhân, không chừng mọi chuyện có thể xoay chuyển…”

Thu Khương yên lặng lắng nghe.

Nàng thật sự không nhớ bất cứ điều gì.

Đầu năm, nàng ốm nặng một trận, tỉnh lại đầu đau như búa bổ, chẳng nhớ được gì.

Nàng không biết mình là ai, đã từng làm gì, thân thể cũng hoàn toàn không nghe theo sai bảo.

Nàng giống như một đứa trẻ sơ sinh, cần nhận thức lại thế giới trước mắt một lần nữa.

May mắn thay, nàng còn có thể hiểu những gì người khác đang nói. Hơn nữa, thính giác đặc biệt nhanh nhạy, âm thanh ở rất xa cũng đều có thể nghe thấy.

Vì vậy, mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ngồi im lặng lắng nghe.

Nơi nàng ở, gọi là Đào Hạc sơn trang, một toà viện được xây dựng trên đỉnh núi Vân Mộng, quanh năm tuyết phủ, hơn nữa lại đúng mùa đông khiến cho nơi đây lại càng lạnh giá.

Nàng nghe A Tú phàn nàn nói tháng này than củi dùng đặc biệt nhanh, toàn bộ đều đã dùng hết, bởi vậy, căn phòng lạnh như một cái động băng.

Bây giờ mặt trời đã lên, ấm áp hơn một chút, Nguyệt bà bà liền đưa nàng đến bên cửa sổ phơi nắng.

Ngoài cửa sổ là một khoảng sân hoang vu, không có bất kì cảnh trí gì. Nhưng bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, sạch sẽ như gương sáng.

Nghe nói nàng tên Thu Khương, là phu nhân thứ mười một của Phong Tiểu Nhã, bởi vì đắc tội Đại phu nhân mà thất sủng, bị đưa lên núi tới đóng cửa ăn năn sám hối.

Ngoài nàng ra, trong Đào Hạc sơn trang còn có một số thị thiếp khác cũng bị thất sủng, nhưng mỗi người ở một viện khác nhau, lại cách khá xa, cũng không liên lạc, qua lại.

Mấy tháng này, ngoài Nguyệt bà bà cùng A Tú, nàng chưa từng thấy người thứ ba.

Nàng muốn gặp Phong Tiểu Nhã, nhưng Nguyệt bà bà đã đi cầu xin vài lần, đều chưa có hồi âm. Mỗi lần nàng hỏi Nguyệt bà bà đều tìm lý do khác nhau, công tử khả năng còn chưa nguôi giận; ngươi chờ thêm một chút; gần đây công tử bận quá không có thời gian; công tử cũng bị bệnh ra ngoài không tiện, ngươi chờ một thêm chút…

Nhưng Thu Khương đã sớm biết được từ những lời thì thầm của Nguyệt bà bà cùng A Tú: Phong Tiểu Nhã cự tuyệt tới gặp nàng.

Thật đáng thương.

A Tú cùng Nguyệt bà bà đều nói nàng như vậy.

Thu Khương lắng nghe mặt không biểu tình, cũng không nói lời nào.

Sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, thử cố gắng nâng cánh tay lên, chậm rãi, từng chút một mà nắm lấy mép cửa sổ, chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa…

Bang!

Nguyệt bà bà cùng A Tú nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến, khi chạy vào phòng, nhìn thấy Thu Khương lại một lần nữa ngã trên mặt đất.

"Người lấy cái gì làm cái gì, kêu chúng nô tỳ một tiếng là được. Thân thể người còn chưa tốt, đừng cậy mạnh!” A Tú mang theo vài phần oán trách mà đem nàng nâng lên, dù mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng sức lực lại rất lớn, ôm nàng trở về giường mà không hề thở hổn hển.

Nguyệt bà bà vén quần áo nàng lên, quả nhiên thấy trên người nàng nhiều thêm vài vết bầm tím.

A Tú vừa giúp nàng xoa thuốc, vừa tiếp tục trách cứ: “Mới ba ngày, đã ngã bảy tám lần, thuốc bôi cũng sắp dùng hết rồi. Phải đợi mùng một bọn họ mới đưa đồ lên núi, vẫn còn mười ngày nữa, cái gì cũng phải dùng tiết kiệm.”

Thu Khương cũng không nói chuyện, ngũ quan vẫn như bình thường, khi nàng trầm mặc không nói tựa như khúc gỗ vô hồn.

A Tú bất đắc dĩ thở dài, đắp chăn cho nàng: “Được rồi, người vẫn là nên nằm nghỉ đi. Sắp trưa rồi, nô tỳ đi nấu cơm.”

Sau khi A Tú rời đi, Nguyệt bà bà cũng đang chuẩn bị đi, chợt nghe trong chăn truyền đến một tiếng nức nở, rất nhẹ rất kẽ, đầy kiềm chế.

Nguyệt bà bà quay đầu lại nhìn người đáng thương đang nằm trong chăn, lòng nặng trĩu rời đi.

Đêm đó Thu Khương liền ngã bệnh.

Sốt cao không giảm, cả người run rẩy, cháo cũng khó nuốt vào.

A Tú luống cuống: "Làm sao, làm sao bây giờ? Phải mời đại phu tới thôi! Nhưng chúng ta không được phép xuống núi, vậy phải làm sao đây?”

Nguyệt bà bà do dự hồi lâu, mới đi noãn các bắt một con bồ câu, kẹp tờ giấy vào rồi thả nó bay xuống núi.

A Tú vô cùng là khiếp sợ: “Bà bà người nuôi bồ câu là để làm chuyện này sao?”

Nguyệt bà bà thở dài: “Công tử nói, không đến vạn bất đắc dĩ, không được thả bồ câu cho hắn, nhưng tình trạng phu nhân lúc này… Sợ là chịu không nổi mấy ngày nữa…”

“Công tử thật là vô tình.” A Tú chưa từng gặp qua Phong Tiểu Nhã, chỉ là nghe nói rất nhiều chuyện của hắn, mới thốt ra những lời như vậy.

Vị công tử vô tình này cuối cùng cũng đặt chân đến Đào Hạc sơn trang vào đêm hôm sau.

A Tú chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trái tim liền đập loạn xạ: Quá, quá… quá anh tuấn!

Phong Tiểu Nhã được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Yến Quốc, nhưng A Tú chưa bao giờ nghĩ tới, hắn so với tưởng tượng của nàng còn đẹp hơn rất nhiều. Hắn mặc y phục đen, bước từ trên xe ngựa xuống, từ sau khi hắn xuất hiện, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại nữa.

Trên trời dưới đất, tất cả hào quang huy hoàng, đều chiếu lên người hắn.

A Tú nín thở, không dám nhìn thêm, cúi đầu canh giữ bên cạnh cửa.

Đi cùng công tử tới là một tùy tùng mặc y phục xám, thân hình gầy gò, đồng thời ít khi nói cười. Hắn tiến lên trước, bắt mạch cho Thu Khương, một lát sau mới nói: “Bệnh cảm mạo do trúng gió, khí lạnh vào người, cũng không phải bệnh nặng.”

A Tú trợn to hai mắt --- bệnh thành như vậy còn không phải bệnh nặng?

Phong Tiểu Nhã gật gật đầu: “Bất Khí, ngươi cùng Nguyệt bà bà ra ngoài sắc thuốc.”

Tên tùy tùng liền theo Nguyệt bà bà rời đi.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người Phong Tiểu Nhã cùng Thu Khương.

A Tú nghĩ thầm như vậy khá tốt, trận bệnh này không chừng chính là cơ hội để phu nhân hoà giải với công tử. Hy vọng công tử có thể tha thứ cho phu nhân, đưa phu nhân hồi phủ, sau đó nàng cũng được theo xuống núi, bởi vì nơi này thật sự là quá lạnh.

Phong Tiểu Nhã đi đến bên cạnh giường, động tác của hắn rất chậm, tư thế đi đường cũng khác so với người thường, như thể kéo ngàn cân tiến về phía trước, cố gắng hết sức.

Thu Khương nghe thấy tiếng động, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, thấy một đôi mắt bởi vì lạnh nhạt mà có vẻ cực kỳ thâm thúy.

Mà lạnh hơn cả đôi mắt, chính là lời nói của hắn: “Ngươi cố ý sinh bệnh, làm cho ta tới gặp ngươi. Bây giờ, mục đích đã đạt được.”

Thu Khương có chút hoảng hốt, đầu nàng vừa choáng vừa nặng, chỉ thấy thân hình hắn dường như cũng bị bóp méo và mờ đi.

“Ngươi muốn cái gì?” Phong Tiểu Nhã hỏi nàng.

Thu Khương trong lòng mờ mịt: Ta muốn cái gì?

“Ta không thể đưa ngươi trở về.”

Tại sao? Tại sao lại không thể?

“Ngươi ở lại đây, thêu hoa, bái Phật, nấu rượu… làm gì cũng được, tự kiếm cho mình chút việc mà làm.”

Thêu hoa bái Phật cũng liền thôi, nhưng nấu rượu  hắn vừa nói là như thế nào?

“Rất nhiều thủ đoạn chỉ có thể dùng một lần. Cho nên… Lần sau lại giả bệnh, ta sẽ không tới nữa.”

Thu Khương cảm thấy không cam lòng, giãy giụa cố gắng ngồi dậy.

Hai người tầm mắt đối diện nhau.

Thu Khương cảm giác ngọn lửa trong lòng mình bùng lên, nhưng đụng phải một lớp băng, và rồi ngọn lửa ấy càng dâng trào mãnh liệt đánh tan toàn bộ lớp băng đó.

Nàng vẫn luôn muốn gặp Phong Tiểu Nhã.

Nàng cái gì cũng đều không nhớ rõ, nhưng vẫn luôn cố chấp muốn gặp hắn một lần.

Nàng cảm thấy, nếu gặp được hắn, có thể sẽ nhớ ra điều gì đó, thay đổi được chút gì.

Nhưng hiện tại nàng đã biết, tất cả đều chỉ là hư ảo.

Phong Tiểu Nhã là một người vô tình.

Mà nàng, có lẽ vì chịu quá nhiều tổn thương mà đau đớn, cho nên chọn cách quên đi để bảo vệ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro