Phần 4: Ham muốn thể xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống cứ mãi tuần hoàn, tôi và anh vẫn bên nhau. Ba năm trung học tôi và anh vẫn bên nhau.

Kết thúc ba năm ấy, đã đến lúc chúng tôi đưa ra quyết định tương lai của mình.

Chúng tôi, tiếp tục học đại học. Anh thi vào trường quân sự, còn tôi thi vào  một trường chuyên ngành luật.

Khi chúng tôi đưa ra quyết định đó, lúc đầu anh ấy muốn theo tôi học chung một trường nên đã cố ý không chọn trường quân sự. Về sau, khi tôi biết được đã kịp thời ngăn lại. Tôi hiểu anh muốn bên cạnh tôi, tôi cũng muốn bên anh. Nhưng vấn đề là, chúng tôi không thể vì vậy mà bỏ đi mơ ước của bản thân mình được.

Tôi còn nhớ như in những lời của anh khi ấy không khỏi làm tôi xót xa nghẹn ngào

"Nếu ước mơ của tôi bỏ đi, đổi cho em một điều hạnh phúc cũng có là gì, tôi không hiểu cái gọi là lí tưởng, chỉ có một nguyện vọng là bên em từng giây không rời. Chúng ta gặp nhau vào lúc đối phương tuyệt vọng nhất, đã ở bên nhau do duyên số, tôi càng không muốn phụ thuộc vào nó làm cái cớ để rời xa nhau"

Khi ấy, bây giờ, sau này và mãi mãi... tôi vẫn luôn tự hỏi mình
"Đây là yêu sao? Vì sao tôi không thể định nghĩa được?"

Đến cuối cùng anh ấy và tôi tranh luận một trận, anh ấy vẫn nghe theo tôi. Đăng kí vào trường quân sự. Nhưng quả thật tôi cũng như anh, không nỡ chia tay nhau.

Ngày cuối cùng ở với nhau trước khi nhập học. Chúng tôi đã hứa với nhau sẽ cố gắng thực hiện nhiệm vụ của mỗi người... Và lời hứa gắn kết của chúng tôi.

Chúng tôi đã để dành được một khoản tiền kha khá từ việc làm thêm và tích góp trong ba năm vừa qua, đủ nuôi sống hai đứa trong môi trường mới, mặc dù tôi vẫn làm thêm để kiếm thêm ăn mặc đi lại, bởi dù gì hai chúng tôi cũng rơi vào bước thân cô thế côi từ bao lâu rồi.

Đêm đó, tôi cùng anh chuẩn bị một ít tư trang để anh lên đường. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, anh choàng tay ôm tôi trong lòng thủ thỉ bên tai tôi bộc bạch

"Chờ anh Nhiên Nhiên, sau kế hoạch dài này, anh kiếm thêm chút tiền, về nhà chúng ta kết hôn"

Tôi xin thề lúc đó tim tôi như đánh rơi mấy nhịp, cảm xúc rất khó diễn tả, vừa bồi hồi vừa hạnh phúc xen lẫn bất ngờ.

Cả đêm đó tôi đã đưa ra một câu trả lời hết sức dứt khoát dành cho anh.

"Lần đầu của tôi"

Tiếng hoan ái trên giường, tiếng nỉ non của người con gái, tiếng hơi thở gấp rút, mùi hương dịu dàng, âm thanh khát khao của tình yêu, câu trả lời cho anh. Liệu như vậy đã đủ đặc sắc chưa.

Khi hai cơ thể hoà vào làm một, khi hai tâm hồn hoà quyện, con tim chung nhịp, chúng tôi chìm đắm trong đó. Mãi không muốn dứt...

Anh cởi sợi dây chuyền có một chiếc nhẫn bạc anh vẫn luôn đeo trên người đeo lên cổ cô

"Mong em luôn khoẻ mạnh, chúng ta sẽ sớm gặp lại"

Nhưng tôi không hề hay biết rằng, chính vì sự chủ động này càng làm tôi luôn nhớ tới anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro