Chapter 1540. Sẽ không sao đâu. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phút chốc, không khí dường như đóng băng. Có quá nhiều điều muốn hỏi.
Khi nào? Như thế nào? Ở đâu?
Nhưng bỏ qua tất cả những nghi vấn đó, từ miệng Thanh Minh thốt ra một lời dứt khoát.
“Đi thôi.”
“Vâng!”
Mặc dù Thanh Minh cũng biết rõ đường đi, nhưng Nam Cung Độ Huy vẫn đi trước như để dẫn đường. Lưu Lê Tuyết bám theo Thanh Minh như hộ tống.
Thịch.
Cả ba cùng dẫm chân xuống đất và lao về phía Hoa  m. Họ đi qua vùng đất cao và cánh rừng rậm rạp, rồi đến vùng đất bằng phẳng mới được khai hoang trải rộng.
Vèo!
Cùng lúc đó, có một vệt trắng nhanh như thiểm điện bám theo phía sau họ. Thanh Minh liếc nhìn về phía đó rồi nhanh chóng nhìn về phía trước.
Con chồn trắng tinh đang cố gắng chuyển động cái chân ngắn cũn để đuổi theo họ. Có vẻ như nhờ Bạch Nhi mà Nam Cung Độ Huy đã có thể tìm được Thanh Minh.
Và người đã nói với Nam Cung Độ Huy – người đang vội vã đi tìm Thanh Minh rằng ‘Bạch Nhi có thể tìm được vị trí của Thanh Minh’, có lẽ là..............................
“Tình hình thế nào?”
“Tại hạ cũng chưa biết chính xác. Lục Lâm Vương chỉ bảo tại hạ mời Tổng Sư đến”
“Ta biết rồi.”
“Ừm....... có vẻ rất gấp ạ.”
Thanh Minh nheo mắt lại.
Mặc dù thường ngày Nam Cung Độ Huy cũng không phải là người điềm tĩnh, nhưng hắn cũng không phải người hời hợt tới mức để lộ ra dáng vẻ gấp gáp của mình. Điều đó có nghĩa là đang xảy ra những việc ngoài dự đoán.
“Nhanh lên!”
Thịch!

Ba người và một linh vật đã tăng tốc độ. Họ nhanh chóng về tới Hoa  m.
“Thanh Minh à!”
Chiêu Kiệt nhìn thấy họ, liền nhanh chóng nhảy qua mái nhà của các tòa nhà giống như bàn cờ vây và nhập hội.
“Lưu sư thúc cũng về cùng luôn sao?”
“Con thì sao?”
“Con cũng nghe thấy báo rằng hãy về phòng nghị sự nên đang định đi. Nhưng mà.......”
Chiêu Kiệt quan sát biểu cảm của ba người rồi sắc mặt hắn cứng đờ lại. Chỉ cần nhìn gương mặt của họ cũng có thể biết được chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.
“Cùng đi nào!”
Đúng lúc từ đằng xa, Đường Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng đến gần.
Bịch!
Ngay khi đáp xuống, nàng ta đã bám sát bên cạnh Lưu Lê Tuyết và nói.
“Lưu sư thúc! Tà Bá Liên..........”
“Nghe rồi.”
Lưu Lê Tuyết trả lời bằng giọng nói đều đều. Đường Tiểu Tiểu gật đầu với vẻ mặt cứng đờ. Nàng ta chỉ cần nghe thấy ba chữ ‘Tà Bá Liên’ thôi cũng đã khó có thể bình tĩnh và cảm thấy bất an rồi, vậy mà Lưu Lê Tuyết hoàn toàn không dao động.
Lúc đó, trên đại lộ của Hoa  m, họ nhìn thấy bóng lưng của một người đang chạy phía trước.
“Sư thúc!”
Khi Đường Tiểu Tiểu gọi to, Bạch Thiên đang chạy quay lại nhìn.
Sau đó hắn tự động điều chỉnh tốc độ để đi cùng với họ.
“Bây giờ sư thúc cũng mới nghe ạ?”
“Đúng vậy.”
Chiêu Kiệt cắn chặt môi, hỏi.
“Không biết Nhuận Tông sư huynh..........”
Nam Cung Độ Huy đã thay thế trả lời thắc mắc đó.
“Nhuận Tông đạo trưởng đang ở phòng nghị sự rồi. Tại hạ đã báo trước với đạo trưởng ấy.”
“À.”
Chiêu Kiệt gật đầu.
Không lâu sau, họ đã nhìn thấy phòng nghị sự của Tổng Bộ Thiên Hữu Minh ngay trước mắt.
Cạch!
Thanh Minh lập tức mở cửa và đi vào bên trong.
“A, Tổng Sư!”
Khi Thanh Minh bước vào, gương mặt của Lâm Tố Bính thoáng qua vẻ an tâm. Dường như hắn đã lo lắng không biết Thanh Minh có về muộn quá không.
Hầu hết những người đứng đầu của Thiên Hữu Minh đã tập trung lại.
Hắn nhìn thấy các Chưởng Môn Nhân, Môn Chủ của các môn phái, Nhuận Tông, và Tuệ Nhiên.
Nhuận Tông bình tĩnh nhìn ánh mắt Thanh Minh trong chốc lát, rồi quay đầu về phía Lâm Tố Bính. Thanh Minh quả nhiên không bận tâm và ngồi xuống.
“Tình hình thế nào?”
Lâm Tố Bính nhanh chóng mở miệng.
“Một lúc trước, Cái Bang vừa liên lạc tới. Họ nói là đã nắm bắt được động thái của Tà Bá Liên.”
Thanh Minh nheo mắt và trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Nếu là động thái vụn vặt thì Lâm Tố Bính đã không gấp gáp đến mức này. Rõ ràng là việc đáng ngờ đã xảy ra.
“Nói chính xác hơn đi.”
“Họ nói rằng Tà Bá Liên dựng trại ở Trương Gia Giới, đã bắt đầu di chuyển.”
“Đi đâu?”
“Hiện chưa có thông tin cụ thể. Thông tin này được chuyển đến ngay lập tức khi chúng bắt đầu di chuyển, nên có vẻ như cần nhiều thời gian hơn để xác nhận thông tin tiếp theo”.
Đường Quân Nhạc nuốt khan.
Tất cả mọi người ở đây đều biết.
Trường Nhất Tiếu không dễ dàng di chuyển. Nhưng một khi hắn đã hành động thì nhất định sẽ gây ra chuyện gì đó. Chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng ra được.
Bây giờ có nhiều lý do để Thiên Hữu Minh phòng ngự vững chắc trong Hoa  m, nhưng đồng thời cũng khó để dự đoán chiến tranh sẽ xảy ra ở đâu và như thế nào.
“Vậy thì.......”
“Điểm mấu chốt vẫn không thay đổi.”
Trong khoảnh khắc đó, Cung Chủ Dã Thú Cung – Mạnh Tiểu đã nói xen vào cắt ngang lời của Đường Quân Nhạc.
“Hướng chúng di chuyển hoặc là về phía chúng ta, hoặc là phía Cửu Phái.”
Trung Nguyên đã bị chia thành hai nửa Đông – Tây. Tất nhiên hai phái Tông Nam và Côn Luân vẫn nằm ở phía Tây. Tuy nhiên, Côn Luân chỉ còn cái tên là thuộc Cửu Phái, thực tế thì môn phái này đang trong tình trạng khó tiếp nối mạch sống.
Trương Gia Giới là điểm chia cắt giữa Đông và Tây. Tùy thuộc vào hướng chúng di chuyển mà tình hình chiến sự sẽ thay đổi rất nhiều.
Nếu nói chính xác hơn thì.......
“Bên nào sẽ chịu thiệt hại lớn hơn”
Lời nói phía sau của Mạnh Tiểu đã đâm chính xác vào trọng tâm của cuộc thảo luận này.
Dù là Cửu Phái hay Thiên Hữu Minh thì cuối cùng cũng phải đánh bại Tà Bá Liên. Điều quan trọng là bên nào nhận được sức mạnh và bên nào sụp đổ trong cuộc chiến đó.
Và điều kinh khủng nhất trong tình huống này là cán dao đó đang nằm trong tay Tà Bá Liên....... à không, Trường Nhất Tiếu.
“Vậy, vẫn chưa có thêm liên lạc gì từ Cái Bang à?”
“Vâng, vẫn chưa.......”
Mạnh Tiểu lại mở miệng.
“Không có tin tức gì để thông báo? Hay là họ không thông báo tin tức?”
Huyền Tông giật mình quay lại nhìn Cung Chủ Dã Thú Cung.
“Cung Chủ nói gì vậy?”


“Mặc dù Cái Bang nói là sẽ cùng tham gia với chúng ta, nhưng thực tế thì họ chưa chứng minh cho chúng ta thấy điều gì cả mà? Cũng có khả năng là họ đã trao đổi với Cửu Phái và chỉ truyền đạt thông tin cụ thể cho Cửu Phái thôi.”
Ở địa vị và thân phận của Mạnh Tiểu, ông ta không bị ảnh hưởng nhiều trong mối quan hệ quyền lực của nội bộ Trung Nguyên. Ông ta cũng không quan tâm. Vì vậy, ông ta không ngại nói ra những lời mà những người có thực lực ở Trung Nguyên không thể chính miệng nói ra.
Lâm Tố Bính nói.
“Có lẽ điều đó sẽ không xảy ra.”
Mạnh Tiểu gật đầu mà không trả lời. Nhưng chỉ có vậy, miệng ông ta ngậm chặt nhưng vẫn chưa hoàn hoàn xóa bỏ sự nghi ngờ.
Lâm Tố Bính nhanh chóng tiếp tục.
“Dù sao thì vẫn chưa có liên lạc tiếp theo của Cái Bang, có hai khả năng. Một là họ đã bài trừ chúng ta như Cung Chủ Dã Thú Cung nói. Hoặc nếu không phải như vậy, thì là họ cần thời gian để xác định thông tin chính xác vì không thể dễ dàng dự đoán được hành động của Tà Bá Liên.”
“Vế sau.”
Ngay khoảnh khắc nhiều người cùng mở miệng, Thanh Minh đã tóm tắt gọn gàng tình hình.
“Không có chuyện Cái Bang phản bội.”
“Vậy chỉ có một trường hợp. Động thái của Tà Bá Liên vượt quá khả năng phân tích của những người thu thập tin tức của Cái Bang. Chắc là trường hợp mà họ không biết phải báo cáo như thế nào”.
“Có thể như vậy sao?”
Tuyết Duy Bạch nãy giờ lắng nghe với vẻ mặt cứng đờ, lắp bắp hỏi như thể không thể hiểu được. Tình hình mà hắn đã tận tai nghe nhưng vẫn hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Lúc đó, Đường Quân Nhạc cũng đứng ra đồng tình như nói đỡ Tuyết Duy Bạch.
“Ta cũng không hiểu. Ngay cả khi rất khó để dự đoán và xác định phương hướng, thì vẫn có thể xác nhận được số lượng người di chuyển hoặc số lượng người tham gia. Ngay cả thông tin đó cũng không được gửi đến.......”
Đường Quân Nhạc để lấp lửng câu nói. Sau đó, sự im lặng không phù hợp với một cuộc nghị sự khẩn cấp bao trùm khắp căn phòng.
Cảm giác bất an như thể đang ở trong sương mù đè lên ngực tất cả mọi người.
Cạch cạch.
Vân Nham gõ nhẹ tay xuống bàn.
Dù tiếng ồn rất nhỏ nhưng mọi người đều ngạc nhiên quay lại nhìn ông ta.
Mặc dù là Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn nhưng mỗi lần Thiên Hữu Minh nghị sự, sự tồn tại của Vân Nham không được chú ý lắm. Vì ở đây có Thanh Minh và Minh Chủ Huyền Tông.
Vân Nham cười gượng gạo khi nhận được ánh nhìn của mọi người.
“Xin thứ lỗi....... nhưng mà theo suy nghĩ của ta thì mọi người đang đảo lộn mối quan tâm rồi”
“Ý con là sao?”
Khi Huyền Tông hỏi, Vân Nham bình tĩnh trả lời.
“Dù có nhận được thông tin hay không, thì việc chúng ta phải làm chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao? Trước tiên, nên bắt đầu từ việc đó.”
Đôi mắt Huyền Tông sáng lên.
Điều này chí phải.
Cho dù Tà Bá Liên đi về phía này, hay đánh Cửu Phái thì cuối cùng cũng phải chiến đấu. Nếu xét đến khả năng cơ động và tính hiếu chiến của Tà Bá Liên thì nên chuẩn bị sớm khắc nào hay khắc đó.
Dù có mệt mỏi, thì chẳng phải tốn công vô ích vẫn tốt hơn là nước đến chân mới nhảy sao.
“Tổng Sư.”
Thanh Minh gật đầu khi nghe thấy tiếng gọi của Huyền Tông và ngay lập tức mở miệng.
“Các Môn Chủ hãy triệu tập các đệ tử ngay lập tức. Dù chúng hành động như thế nào chúng ta cũng phải sẵn sàng đối phó”
“Ta biết rồi.”
“Tại hạ sẽ làm như vậy.”
“Tại hạ không nghi ngờ sự thành thật của Cái Bang, nhưng chỉ với năng lực của họ, thật hơi quá sức để nắm bắt được hành động của Tà Bá Liên.”
Ánh mắt của Thanh Minh hướng về phía Lâm Tố Bính.
Lâm Tố Bính liền nói một tràng như thể có tật giật mình.
“Hụ....... tại hạ biết đạo trưởng định nói gì. Nếu huy động những tên sơn tặc đang rải rác trên các dãy núi thì dù không biết được ý đồ của chúng nhưng chắc chắn sẽ biết được chúng di chuyển như thế nào.
Tuy nhiên, Lâm Tố Bính ngay lập tức thở dài và lắc đầu.
“Nhưng đạo trưởng. Tuy đám người Lục Lâm có cùng danh phận thế lực, nhưng chúng không có tính hệ thống như Cái Bang. Để truyền được tin tức chúng tận mắt xác nhận đến chúng ta, thì cũng mất ít nhất 3 ngày. Nhanh nhất là 3 ngày. Vậy thì đã quá muộn để đối phó rồi.”
“Ta biết.”
“Vậy thì làm sao.......”
Hữu Linh Môn.
Trong giây lát, đôi mắt của Lâm Tố Bính mở to.
‘Hả?’
“Các sơn trại khó truyền tin với nhau, báo cáo cũng chậm trễ. Nhưng chúng ta có những người thân thiết với sơn trại và nhanh chân mà.”
Lâm Tố Bính vô thức nắm chặt chiếc quạt đang cầm trong tay.
Chắc chắn Hữu Linh Môn đã luôn sử dụng sơn trại của Lục Lâm như nơi trú chân của họ. Đương nhiên là có mối quan hệ thân thiết. Và Thiên Hữu Minh rải rác khắp nơi nên việc dùng chim đưa thư không phù hợp trong tình hình này, vậy thì trong thiên hạ này còn ai truyền tin nhanh chóng hơn Hữu Linh Môn nữa chứ.
Lâm Tố Bính gật đầu.
“Sau khi Môn Chủ Hữu Linh Môn đồng ý, tại hạ sẽ tiến hành ngay. Nếu vậy thì ít nhất chúng ta có thể nắm bắt hoàn toàn hành tung của bọn chúng ở Giang Bắc “.
“Hắn đã đồng ý rồi. Ngươi cứ ra lệnh là được.”
Mắt Lâm Tố Bính ánh lên màu sắc khác lạ.
Người này suy tính từ khi nào vậy? Sau sự kiện ở Tứ Xuyên? Hay là sau vụ Hàng Châu Ma Họa? Hay là.......
“Tại hạ sẽ làm như vậy.”
Bây giờ thời điểm đó không phải là việc quan trọng. Lâm Tố Bính nhanh chóng gật đầu.
“Hãy hành động đi. Để chúng ta có thể đối phó ngay lập tức dù nhận được tin tức gì chăng nữa.”
“Vâng!”
Đúng lúc Thanh Minh dứt khoát định rời khỏi chỗ ngồi và đứng dậy.
“Có tin tức từ Cái Bang ạ!”
“Gì cơ?”
Lâm Tố Bính bất ngờ hét toáng lên.
“Vào đi! À không, cứ nói nhanh đi!”
Người vừa đá cửa bước vào lập tức tuôn một tràng mà không cả có thời gian để thở.
“Thập Yển (十堰)! Tà Phái đang tấn công lương dân ở Thập Yển ạ!”
Khuôn mặt của tất cả mọi người trong phòng họp lập tức xanh như tàu lá.


Thập Yển là một thành đô nhỏ ở phía trên Trương Gia Giới. Và nơi đó gần với Thiểm Tây hơn Hà Nam.
Lưỡi dao của Tà Bá Liên bắt đầu bay về phía nơi này.
“Chuyện này.......”
“Chúng ta phải di chuyển ngay!”
“Tổng Sư!”
Thanh Minh nắm chặt nắm đấm. Nhưng tin tức chưa dừng lại ở đây.
“Minh Chủ!”
Lại một người nữa đá cửa xông vào.
“Đây là tin tức được Cái Bang truyền đến. Họ nói rằng bây giờ Tà Phái đang ở gần Thạch Gia Trang (石家庄)ạ! Bọn chúng đang tấn công huyện lị gần đấy, cần đối ứng ạ.!”
“....... Gì cơ?”
Thạch Gia trang?
“Không phải Thạch Gia Trang ở Hà Bắc sao?”
“Sao Tà Phái lại ở đó?”
“Báo cáo!”
Họ không có thời gian để suy nghĩ, liên tiếp những người mặt cắt không còn giọt máu khác đạp cửa chạy vào.
“Tà Phái đang tràn lan ở gần Bắc Kinh ạ!”
“Tà Phái xuất hiện ở Hợp Phì, và đang giết người vô cớ ạ!”
“Lũ Vạn Nhân Phòng đang lảng vảng ở gần Tây An! Nghe nói là Tông Nam đang ra sức đối phó rồi ạ!”
“Nghe nói các môn phái vừa và nhỏ gần Tín Dương đã bị tấn công ạ!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều run rẩy.
Vẫn còn những người đang chạy về phía phòng nghị sự. Mọi người ai nấy mặt xanh như tàu lá. Có lẽ tin tức mà họ mang đến cũng không khác mấy.
“Rốt cuộc.......”
Thanh Minh đang đứng như trời trồng, mặt cứng đờ, miệng hắn rỉ ra một giọng nói run nhẹ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy.......?
Hàn khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng tất cả mọi người, hệt như họ vừa bị dội nước đá lên người vậy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro