Chapter 1533. Ngài thì biết cái gì chứ?(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1533. Ngài thì biết cái gì chứ? (3)
"Con nói là đã lôi kéo nhiều nữ nhân trong gia môn ư?"
"Không phải là lôi kéo, mà là nhận hỗ trợ ạ."
"....... Nghe giống nhau mà"
"Khác.nhau.hoàn.toàn."
"Vậy sao?"
Đường Quân Nhạc nở nụ cười gượng gạo.
Ông ta cũng có suy nghĩ sử dụng những võ giả của Đường Môn để làm y sư, nhưng
ông ta không thể tưởng tượng đến việc lôi kéo cả nữ nhân của Đường Môn vào.
Trong đầu ông ta xuất hiện đồng thời nhiều suy nghĩ. Đánh giá về chuyện đó,
tác động của nó trong tương lai, và cả sự phản đối bùng nổ khắp nơi.
Nhưng cuối cùng, sau tất cả những suy nghĩ đó, lời nói phát ra từ miệng của
Đường Quân Nhạc hoàn toàn khác.
"Có vẻ như con đang làm tốt đấy".
Trong khoảnh khắc, Đường Tiểu Tiểu nghẹn lời nhìn Đường Quân Nhạc. Ông ấy đang
nở nụ cười mỉm. Đường Tiểu Tiểu ngại ngùng quay đầu đi.
"Vốn dĩ con đã làm rất tốt rồi. Chỉ có mình phụ thân là không biết thôi."
"Thì ra là vậy.'
"Phụ thân đừng công nhận con dễ dàng như vậy ạ."
"Vậy thì ta phải nói gì?"
"....... Phụ thân ăn nhầm cái gì ạ?"
Đường Tiểu Tiểu nhìn Đường Quân Nhạc như thể lời nói vừa rồi của ông ta thật
hoang đường.
Phụ thân của nàng ta tuy là người vô cùng dịu dàng với ái nữ, nhưng đồng thời
cũng là người cực kỳ cứng nhắc khi có liên quan tới việc của Gia Môn.
Tuy nhiên, bây giờ nàng ta không hề cảm nhận được sự cứng nhắc đến mức nghẹt
thở đó của Đường Quân Nhạc.
"Đại ca đang vất vả lắm đúng không ạ?"

"Ý con là Đường Bá ư?"
"Vâng, con dù sao cũng vẫn có thể dựa được vào Hoa Sơn, nhưng chẳng phải là
đại ca hoàn toàn không có gì sao ạ? Dù là Tiểu Môn Chủ....... nhưng ngày trở
thành Môn Chủ còn xa vời vợi thì làm được gì chứ ạ?"
"Không có gì phải lo lắng".
"Vâng?"
"Đường Bá cũng có thể làm tốt được."
Nghe lời nói êm dịu đó, Đường Tiểu Tiểu không thể che giấu được vẻ bối rối.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì nàng ta cũng không đọc được ý nghĩa nào khác
qua gương mặt của Đường Quân Nhạc.
".... Phụ thân thật kỳ lạ."
"Không có gì lạ cả".
Đường Quân Nhạc lặng lẽ nói.
Dĩ nhiên ông ta biết. Rằng đương nhiên còn rất nhiều vấn đề.
Sự phản đối của những người Đường Môn muốn hoạt động tích cực với tư cách là
võ giả chứ không phải y sư, sự ngăn cản của các trưởng lão không muốn trao
quyền chủ đạo cho những người còn non trẻ, và cả những lời nói cáu kỉnh của
những môn phái khác khi họ ở lập trường bảo vệ những người Đường Môn ở phía
sau khi cùng nhau chiến đấu.
Nếu bắt đầu lo lắng về tất cả những điều đó thì không bao giờ hết.
Nhưng ............
"À, tham khảo thêm!"
"Hửm?"
"Phụ thân đừng ra mặt!".
Ngay cả trước khi Đường Quân Nhạc kịp mở miệng, Đường Tiểu Tiểu đã đưa tay ra
và làm điệu bộ cắt đứt cái gì đó.
Đường Quân Nhạc cười chua chát.
"Ta không hiểu con đang nói gì nữa."
"Phụ thân đừng giả vờ không hiểu ạ. Phụ thân sẽ đứng lùi một bước ở phía sau
để theo dõi, và nếu thấy có gì đó không ổn thì người sẽ bí mật giải quyết đúng
không ạ? Hoặc là chế ngự những người trong gia môn không nghe lời, hoặc là gây
áp lực lên môn phái khác."

"Ta á?"
"Không phải vậy sao ạ?"
Thay vì phủ nhận, Đường Quân Nhạc đã mỉm cười.
Đường Tiểu Tiểu chậc lưỡi như muốn nói 'con biết ngay mà'. Sau đó, nàng ta nói
một cách đường hoàng.
"Con có thể tự lo được."
"Không phải chỉ vì ta muốn giảm bớt công việc cho con. Mà là vì không cần
thiết phải đi con đường khó khăn khi có con đường khác dễ hơn để đi."
"Con biết. Nhưng nếu phụ thân bắt đầu làm thay con, con sẽ luôn trông chờ và
phụ thuộc vào sức mạnh của phụ thân mãi."
"Ưm."
Đường Tiểu Tiểu cương quyết lắc đầu và nói.
"Con muốn được công nhận, con muốn đứng một mình, đây không phải là sự nhõng
nhẽo mè nheo của một đứa trẻ. Nếu mọi người không thể tin con, mà chỉ tin
tưởng phụ thân đứng sau con, thì chắc chắn trong khoảnh khắc quyết định sẽ có
vấn đề xảy ra. Cho nên con phải làm cho mọi người tin tưởng Đường Tiểu Tiểu
với tư cách là đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, chứ không phải Đường Tiểu Tiểu là
nữ nhi của Độc Vương Đường Quân Nhạc."
"Khiến mọi người tin tưởng............"
Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Tiểu, và mở miệng.
"Con có thể làm được không?"
"Phải làm được chứ ạ."
Nụ cười của Đường Quân Nhạc trở nên đậm đà hơn.
"Trước tiên thì."
".... Vâng?"
"Ta tin".
Ánh mắt bối rối của Đường Tiểu Tiểu và ánh mắt dịu dàng của Đường Quân Nhạc
giao nhau giữa không trung.
Khuôn mặt của Đường Tiểu Tiểu hơi nóng lên.
"Hôm nay phụ thân kỳ lạ thật đó."
Nàng ta quay đầu lại và bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Con đi đây. Con bận lắm'"
"Con đi đi."
"Hầy. Thiệt tình!"
Nhìn dáng vẻ phía sau của ái nữ không thể vượt qua nỗi ngượng ngùng mà chạy ra
khỏi phòng, Đường Quân Nhạc đã nở nụ cười rạng rỡ.
●●●
"Chết mất thôi...."
Tiếng rên rỉ tự động bật ra. Chiêu Kiệt kiệt sức vì huấn luyện nên ngay khi
bước vào phòng, hắn đã nằm sấp trên giường.
Việc huấn luyện đẩy con người tới giới hạn của Thanh Minh đôi khi cũng làm cho
hắn quá sức. Dù là hắn đã kinh qua quá nhiều rồi.
Nhưng bây giờ, thay vì phàn nàn như thường lệ, hắn ta lại nhìn chằm chằm vào
phía sau của người cùng đi vào phòng với hắn ta.
Người đó chậm rãi và tỉ mỉ lau sạch thanh kiếm bị vấy bẩn. Và hắn gấp gọn gàng
bộ võ phục đã mặc. Cùng với những động tác quen thuộc, là tiếng đọc kinh nhẹ
nhàng khiến lòng người tự động bình tâm lại.
"Thật là......."
Chiêu Kiệt lắc đầu.
Vì cùng trải qua huấn luyện như nhau nên dù là Nhuận Tông thì cũng không mất
ít sức hơn. Nhưng hắn khác Chiêu Kiệt ở chỗ không bừa bãi. Dù có mệt mỏi hay
kiệt sức, hắn cũng không quên việc mình phải làm.
Đây là "sức mạnh" mang ý nghĩa khác với tu vi võ công cao cường. Loại sức mạnh
mà cả đời Chiêu Kiệt cũng không bao giờ dám nghĩ tới việc theo đuổi.
"Đệ nhìn cái gì thế?"
Nhuận Tông cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, không quay đầu lại, hỏi.
"Không có gì, ừm........."
Chiêu Kiệt cảm thấy xấu hổ nên lảng tránh.
"Nhạt nhẽo."

Nhuận Tông cũng không hỏi thêm gì nữa. Thay vào đó, bàn tay đang lau thanh
kiếm chuyển động nhanh hơn một chút. Hắn định nhanh chóng thu dọn xong cho
Chiêu Kiệt ngủ thoải mái hơn một chút.
Chiêu Kiệt đang thẫn thờ nhìn hình ảnh đó, đã vô thức gọi.
"Sư huynh."
"Hả?"
"Chuyện......."
Hắn ta định nói điều gì đó nhưng ngay lập tức lắc đầu.
"Không có gì đâu."
"Sao đệ cư xử không giống đệ tí nào thế?"
"Mau tắt đèn rồi đi ngủ thôi. Sư huynh cần gì lau tới mức đó chứ. Đằng nào
ngày mai nó cũng lại bẩn thôi."
"Như ta vẫn thường nói, tự trau dồi bản thân là 'làm sạch.......".
"Ặc! Lại lảm nhảm! Đệ không nghe! Không nghe thấy gì hết'
".................."
Nhuận Tông nhìn Chiêu Kiệt bằng đôi mắt dịu dàng. Tuy nhiên, Chiêu Kiệt nằm
quay phắt lại về phía đối diện như thể điều này chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ
thấy rùng mình rồi.
"Đệ ngủ đây, nên sư huynh cũng mau đi ngủ đi"
"....... Ta biết rồi".
Nhuận Tông nhìn bức tường rồi nhìn Chiêu Kiệt đang nằm, miệng phát ra tiếng
thở dài khe khẽ.
Hắn ta biết sự thật. Chiêu Kiệt định hỏi gì.
'Chắc là đệ bất an lắm'
Không lý nào hắn lại không biết. Chiến tranh đang đến gần từng ngày. Tất cả sẽ
phải đối mặt với rất nhiều thứ trong cuộc chiến đó.
Nhưng có lẽ việc Chiêu Kiệt sợ hãi không phải là nỗi đau sẽ phải trải qua
trong cuộc chiến đó.
Roẹt.
Nhuận Tông đẩy thanh kiếm vào bao kiếm sau khi lau xong, rồi đeo lên hông và
đứng dậy.

Cạch.
Hắn cẩn thận đóng cửa. Chiêu Kiệt len lén nhìn về phía cửa nơi mà Nhuận Tông
vừa bước ra ngoài.
"....... Phù."
Một tiếng thở dài não nề không giống Chiêu Kiệt thường ngày phát ra từ miệng
hắn.
Một đêm yên tĩnh.
Nhuận Tông rời khỏi phòng nghỉ ở Hoa  m và tiến về phía Hoa Sơn. Tất cả mọi
người, bao gồm cả Chưởng Môn Nhân đều đang tạm thời lưu lại ở Hoa  m, nên
không có việc gì đặc biệt khiến hắn lên Hoa Sơn vào lúc này.
Giữa bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của hắn vang lên. Đôi mắt Nhuận
Tông nheo lại để nhìn con đường núi hiểm trở dẫn lên Hoa Sơn mà hắn đã quá đỗi
quen thuộc.
Hắn đã leo lên bao nhiêu ngọn núi?
Hắn ra khỏi con đường quen thuộc mà dù có nhắm mắt cũng có thể leo lên, và
tiến vào nơi sâu xa hiểm trở hơn. Nơi mà ngay cả thú rừng cũng tránh. Hẻm núi
sâu và rất sâu của Hoa Sơn.
Sau một thời gian dài đi qua khu rừng được nhuộm màu đen bởi bóng tối, tai của
Nhuận Tông bắt đầu nghe thấy tiếng thứ gì đó chém lên không khí.
Vụt!
Ánh mắt của Nhuận Tông nhìn theo hoa mai nở phía trên tán cây rậm rạp.
Hoa mai đầy sức sống nở trong rừng núi tối đen. Quang cảnh đó khiến Nhuận Tông
– đệ tử Hoa Sơn cảm thán.
Nhuận Tông tiến lại gần nơi hoa mai đang nở.
Một lát sau, hắn nhìn thấy bóng dáng của nam nhân đang tạo ra hoa mai rực rỡ
từ đầu mũi kiếm.
Vụttt!
Võ phục trắng không dính chút tì vết.
Anh hùng vấn trắng tinh buộc trên trán.
Mái tóc đen dài tung bay mỗi lần dậm chân xuống đất, nhảy vọt lên và vung
kiếm.

Bạch Thiên vào tận trong núi sâu – nơi mà ngay cả những người quen thuộc với
ngọn Hoa Sơn cũng không dễ dàng đặt chân tới – đang vung kiếm.
Mồ hôi tuôn ra từng giọt lăn xuống cằm, môi dưới cắn chặt. Chỉ cần nhìn hình
ảnh này thôi cũng có thể đoán được bây giờ Bạch Thiên đang thúc ép bản thân
mãnh liệt đến thế nào.
Và khoảnh khắc đó.
Vútttttttttttt!
Hoa mai nở dày đặc và rực rỡ từ mũi kiếm được vung lên mạnh mẽ. Cánh rừng xanh
đen trong phút chốc được bao trùm bởi màu đỏ thẫm từ những cánh hoa.
Làm sao có thể diễn tả và giải thích hết về quang cảnh này chỉ bằng lời nói
đây. Dù có thấy cảnh tượng này trong mơ cũng thẫn thờ tới mất hồn.
Và rồi tất cả quang cảnh này nhanh chóng biến mất tựa như ảo ảnh.
Giống như mùa hoa mai nở đỏ rực đã kết thúc.
Nhuận Tông im lặng dõi theo cảnh tượng đó.
Bạch Thiên là như vậy. Đó là người vẫn luôn một mình dẫn trước với thiên phú
bẩm sinh, là người mà Nhuận Tông không dám đuổi theo.
Nhưng Nhuận Tông cũng biết. Bạch Thiên có được hiện tại không chỉ bởi tài năng
thiên bẩm. Nếu không có thời gian bí mật nỗ lực như thế này thì cuối cùng hắn
đã không thể trở thành Bạch Thiên của hiện tại.
"Phù, haa."
Bạch Thiên từ tốn thu gọn kiếm, hắn hơi cúi người xuống và thở hổn hển. Vẻ mặt
mệt mỏi rõ ràng. Hắn chưa bao giờ thể hiện hình ảnh này trước mặt Ngũ Kiếm.
Bạch Thiên điều tức như thế một lúc lâu, rồi vừa lau mồ hôi trên mặt vừa quay
lại nhìn.
"Đến rồi à?"
Nhuận Tông biện minh với vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
".... Con không có ý định nhìn trộm".
Bạch Thiên cười nhạt.
Giữa những sư huynh đệ cùng tu luyện một loại võ công thì sao có thể nói là
nhìn trộm được? Lời nói của Nhuận Tông biện minh rằng hắn không cố tình tìm và
nhìn người khác bí mật tu luyện như thế này.
"Con thấy thế nào?"

"Thật là rực rỡ."
Bạch Thiên đứng thẳng người và nhìn thẳng vào Nhuận Tông.
Những giọt mồ hôi bắn lên kiếm, chảy xuống mũi kiếm khiến nó lấp lánh một cách
kỳ lạ.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nhuận Tông bình thản trả lời.
"Nhanh, mạnh mẽ....... và tinh tế nữa."
Tư chất của chính đạo (正道)
Khi bàn luận về kiếm của Bạch Thiên, không thể không nhắc tới hai từ 'chính
đạo' này.
Nhưng đồng thời nó cũng táo bạo và mạnh mẽ. Vì vậy, ngay cả khi hiểu được,
cũng rất khó để bắt chước kiếm pháp của Bạch Thiên.
Vốn dĩ, dù là kiếm pháp giống nhau, nhưng nó vẫn khác nhau tùy thuộc vào người
sử dụng.
"Đó là tất cả sao?"
Bạch Thiên thúc giục Nhuận Tông – một hành động không giống hắn thường ngày.
Giống như là hãy khen ngợi thêm một chút nữa.
Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào hắn.
Đôi mắt của Nhuận Tông lúc nào cũng khép một nửa nên khó đoán được ý tứ bên
trong, bây giờ đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào Bạch Thiên một cách nghiêm túc
đến mức hơi lạnh sống lưng.
Trong bầu không khí nặng nề đến mức ngượng ngùng, Bạch Thiên mở miệng trước.
"Ta biết. Đường đi còn xa lắm. Vậy nên ta mới bí mật tu luyện như thế này...."
"Sư thúc."
Nhuận Tông cắt ngang lời nói của Bạch Thiên.
Sau đó, hắn im lặng một lúc, rồi tiếp tục.
Lời nói khó thốt ra giống như lưỡi hắn vừa bị đứt ra vậy.
"Sư thúc sẽ chết đấy."

Tiếng sâu cỏ vọng lại từ đâu đó.
Bầu không khí lành lạnh như buổi sớm mai, tĩnh mịch tới mức nặng nề và cô độc
bao trùm giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro