Chapter 1534. Ngài thì biết cái gì chứ? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1534. Ngài thì biết cái gì chứ? (4)
Đột nhiên nghe tiếng côn trùng kêu thật lạ lẫm. Có lẽ bởi tình huống này hơi
kỳ quái nên vậy.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
"....... Chết ư?"
Một lát sau, giọng nói lặng lẽ từ tốn của Bạch Thiên phá vỡ sự im lặng đó.
"Đó chẳng phải là việc mà bất cứ ai cầm kiếm cũng đều đã quyết tâm rồi sao?"
Đó là một quan điểm rất hiển nhiên được nói ra bằng giọng nói chắc chắn. Nhưng
Nhuận Tông không chấp nhận quan điểm đó.
"Sư thúc biết là không phải lời nói đó mà."
Ánh mắt trầm mặc của Bạch Thiên nhìn Nhuận Tông.
Một hồi sau, Bạch Thiên nhận ra. Hắn chưa bao giờ giãi bày nỗi lòng với người
sư điệt sâu sắc này.
"Hừm."
Một nụ cười dịu dàng nở trên môi Bạch Thiên.
"Cảm ơn con vì đã lo lắng cho ta, nhưng không có gì phải nghiêm túc như vậy.
Ta......."
Đúng lúc đó, Nhuận Tông rút thanh Mai Hoa Kiếm ra khỏi vỏ nhanh như thiểm
điện. Thanh kiếm phủ đầy sát khí khủng khiếp.
Roẹtt!
Thanh kiếm chứa kiếm khí đỏ rực lao thẳng một mạch chạm vào cổ của Bạch Thiên.
Bạch Thiên sững sờ rồi nhanh chóng vung kiếm lên để đỡ đòn tấn công mạnh mẽ
của Nhuận Tông.
Kengg!
Ngay khi hai thanh kiếm va chạm với nhau, cơ thể của Bạch Thiên bị đẩy ra phía
sau.
"Con làm......!"

Tuy nhiên, Nhuận Tông vẫn liên tục nhắm vào Bạch Thiên, khiến hắn không có
chút thời gian để thể hiện phẫn nộ trước cuộc tấn công bất ngờ đó.
Bạch Thiên nhất thời mất phương hướng. Hắn cảm thấy áp lực như thể có một ngọn
núi khổng lồ đang đổ sụp vào người.
Keng!
Mũi kiếm của Bạch Thiên nhanh chóng phóng ra hàng chục hoa mai. Những cánh hoa
đỏ nở rộ tựa như đám mây tạo thành bức tường chắn giữa Nhuận Tông và Bạch
Thiên
Bịch!
Ngay sau đó, Nhuận Tông không chần chừ, lập tức bước lên. Hắn gập người lia
một đường kiếm theo phương ngang.
Roẹtttt!
Cùng với tiếng chém mạnh vào không khí, những cánh hoa mai bị kiếm khí cuốn
bay. Hệt như những cánh hoa mai không thể chống lại cơn bão bất ngờ ập đến.
Vútt!
Nhuận Tông nhanh chóng bắn mình vào không gian rộng mở đó và giáng mạnh thanh
kiếm lên đầu Bạch Thiên. Đồng tử của Bạch Thiên mở to tới vô cực.
Kengggg!
Thanh kiếm của Bạch Thiên đưa lên phía trên và Thanh Kiếm của Nhuận Tông giáng
xuống đã va chạm mạnh mẽ với nhau trong không trung.
Keng! Kengggggggggg!
Nhuận Tông ấn xuống với khí thế muốn chém gãy thanh kiếm của Bạch Thiên. Bạch
Thiên cũng không chịu thua, nghiến răng cố gắng đẩy thanh kiếm ra, nhưng Nhuận
Tông vẫn không hề không nhúc nhích hệt như núi Thái Sơn
Xoẹttttttttt.
Chân của Bạch Thiên dần dần bị đẩy ra phía sau. Xương cốt khắp toàn thân như
đang la hét. Dù hắn có gồng sức thế nào đi nữa thì cũng không thể thắng nổi
Nhuận Tông đang lạnh lùng ấn xuống.
Hai thanh kiếm đối đầu đan chéo nhau giữa gương mặt méo mó của Bạch Thiên và
gương mặt điềm tĩnh không cảm xúc của Nhuận Tông.
Ngay lúc đó, Nhuận Tông mở miệng.
"Dù sao thì..............."

Dường như hắn vẫn còn dư sức mặc dù đang đè Bạch Thiên xuống.
"Tuy sư thúc có thể đánh lừa đôi mắt bằng những cánh hoa mai rực rỡ, nhưng nếu
nó không có sức mạnh thật sự thì cũng chỉ là vỏ bọc".
Rầm!
Trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm của Nhuận Tông đã đẩy Bạch Thiên ra. Bạch
Thiên bị văng ra phía sau vài bước, hắn phải cắm thanh kiếm đang cầm trong tay
xuống đất thì cơ thể mới dừng lại được.
Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào hắn ta bằng đôi mắt nheo lại nhỏ hơn.
"Vì vậy, thứ mà sư thúc phải theo đuổi không phải là sự rực rỡ phù phiếm, mà
là chân ý ((眞意) bên trong nó".
Bạch Thiên từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Nhuận Tông. ".... Đó chính là những lời sư thúc đã nói."
Bạch Thiên không trả lời.
Những gì hiện lên trên gương mặt hắn ta bây giờ không phải là sự xấu hổ vì đã
bị sư điệt đẩy lùi, cũng không phải sự hổ thẹn với bản thân, càng không phải
sự phẫn nộ đối với hành động vượt quá giới hạn của Nhuận Tông. Chỉ là......
"Con đã mạnh mẽ tới mức ta không nhận ra."
"Con mạnh mẽ lên ư?"
"..............."
"Nếu mọi người vẫn xem sư thúc là một kẻ còn non nớt, có thể họ sẽ bị lừa. Sư
thúc có thể giới hạn bản thân bởi loại kiếm khí hào nhoáng và sự phô trương
rỗng tuếch. Nhưng, sư thúc."
Đôi mắt lạnh lùng của Nhuận Tông dường như xuyên thủng Bạch Thiên.
"Bây giờ không ai còn coi Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn là một kẻ non nớt
nữa."
Bạch Thiên im lặng. Sự im lặng đó chính là sự khẳng định chắc chắn nhất hơn
bất kỳ câu trả lời nào.
"Vì vậy, nếu tất cả kẻ địch mà dốc toàn lực, thì sư thúc sẽ chết. Dù sư thúc
không bất cẩn chút nào."
"Nhuận Tông."

Nhuận Tông cắn chặt môi và nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên
"Con nói lại một lần nữa, sư thúc sẽ chết đấy."
Bạch Thiên im lặng một hồi như người câm, rồi thở dài.
"Mọi người đều nhận ra ư?"
"Nếu không biết thì chắc là đồ ngốc rồi. Làm sao mà không biết được?"
"Vậy tại sao đến giờ không ai nói với ta?"
Nhuận Tông trả lời như thể điều này quá hiển nhiên.
"Vì là sư thúc."
Đó là một câu trả lời chứa đựng quá nhiều ý nghĩa. Đến cả Bạch Thiên cũng khó
hiểu ngay được.
Bạch Thiên nhìn thẳng vào Nhuận Tông, người đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ
mặt cứng nhắc, và hỏi.
"Vậy....... tại sao bây giờ con lại đến tận đây để nói điều đó?"
Nhuận Tông dồn sức vào bàn tay cầm kiếm. Tuy câu hỏi khác, nhưng câu trả lời
mà hắn ta phải nói là giống nhau.
"Cũng bởi vì là sư thúc."
Bạch Thiên khẽ nhắm mắt lại.
Đúng vậy. Không phải là vì không biết nên không thể nói ra. Trái lại, vì biết
nhau nên không thể nói được.
Nhuận Tông nói lạnh lùng.
"Sư thúc hãy lùi lại".
Người nói ra những lời lạnh lùng là Nhuận Tông, và người nheo mắt như bị đau
đớn bởi lời nói đó cũng chính là Nhuận Tông.
"Không ai muốn nhìn thấy sư thúc mất mạng cả."
"Hưm"
Bạch Thiên đứng thẳng lên và cho kiếm vào bao. Đôi mắt hắn nhìn qua đỉnh núi
Hoa Sơn xa xôi trở nên bình thản.
"Mùa đông sắp đến rồi."
"....... Sư thúc."
"Khi mùa đông lạnh giá đến, Hoa Sơn này cũng sẽ phủ đầy tuyết. Giống như lời
nói dối về thời phủ đầy cánh hoa mai."

Ánh mắt của Bạch Thiên hướng về một nơi xa xăm, rồi lại hướng về phía Nhuận
Tông.
"Bất cứ loài hoa nào cuối cùng cũng sẽ tàn. Đó là việc không thể tránh khỏi,
cũng không thể phủ nhận. Nhưng mà...."
Một giọng nói không chút do dự vang lên rõ ràng.
"Không có loài hoa nào vì biết rằng sẽ tàn mà không nở cả."
"Sư thúc!"
"Ngược lại, vì biết rằng sẽ tàn nên càng nở mãnh liệt hơn. Vì đó là hoa mai."
Nhuận Tông cắn chặt môi.
"Không nhất thiết phải lăn xả bản thân để tàn."
"................"
"Chỉ cần lùi lại và dưỡng sức phù hợp là được. Chẳng phải chỉ cần hồi phục cơ
thể là được sao? Vậy......."
Nhuận Tông đang kích động nói, bỗng khựng lại.
Hắn cười gượng.
Bởi vì hắn biết. Lời nói này vô nghĩa với người đó biết bao nhiêu.
Nhuận Tông làm sao không biết chứ? Dù Bạch Thiên có bị mất đi thực lực của
mình đi chăng nữa, hắn cũng vẫn sẽ giúp ích được dù sự giúp đỡ đó chỉ bằng một
hạt bụi. Và chiến trường là nơi mà chỉ cần thiếu một hạt bụi đó thôi cũng đủ
khiến mạng sống của vô số người gặp nguy hiểm.
Sao có thể đặt mạng sống của sư huynh đệ vào nguy hiểm để bản thân được sống
chứ? Đối với Bạch Thiên mà Nhuận Tông biết, sẽ không tồn tại lựa chọn đó.
"Sư thúc."
"Không có gì phải lo lắng".
Bạch Thiên lắc đầu. Đó là một cử chỉ chậm chạp nhưng cương quyết.
"Ta biết là vì ta mà các con cũng có thể gặp nguy hiểm. Ta biết, nên ta sẽ
không bao giờ tạo ra tình huống như vậy".
"Bây giờ chúng ta không nói về chuyện đó mà!"
Cuối cùng, từ miệng Nhuận Tông đã bật ra tiếng hét.
Nhìn Nhuận Tông tức giận, trái lại, Bạch Thiên khẽ mỉm cười. Thì ra hắn cũng
là người biết tức giận như thế kia.

Việc bản thân là đối tượng đó, ở một khía cạnh nào đó thật đáng buồn, và ở một
khía cạnh khác cũng thật tự hào.
"Hoa Sơn cần ta".
".................."
"Ta không kiêu ngạo cũng không tự mãn. Chỉ là ta có vai trò phải làm thôi."
"Con có thể làm được."
"Con vẫn chưa thể. Chính con cũng biết điều đó mà."
"Con...............".
Nhuận Tông siết chặt nắm đấm.
Hắn muốn phủ nhận điều đó cả trăm lần, nhưng hắn không thể.
Tuy một lúc nào đó, hắn phải tiếp nối vai trò của Bạch Thiên, nhưng đó vẫn là
việc trong tương lai xa xôi mơ hồ chưa xác định.
Ngay bây giờ, hắn chưa thể thay thế Bạch Thiên.
".... Cuối cùng, sư thúc sẽ ra chiến trường ư?"
"Đúng vậy."
"Dù nói thế nào sư thúc cũng không nghe nhỉ."
"Có lẽ vậy."
Nhuận Tông gật đầu một cách nặng nề.
"Vậy thì con sẽ ngăn cản sư thúc theo cách của mình."
"Nhuận Tông."
"Nếu đã không nói được thì chỉ có thể như thế thôi."
Nhuận Tông xoay người một mạch rời xa Bạch Thiên và đi xuống núi.
Bạch Thiên nhìn theo bóng lưng Nhuận Tông mà không nói lời nào.
Chắc chắn hắn đã không dễ dàng gì mới leo lên được đây. Nhưng hắn không thể
không đến. Vì hắn là Nhuận Tông mà.
Bạch Thiên nhìn vào không gian mà Nhuận Tông vừa rời khỏi bằng ánh mắt buồn
bã, rồi mở miệng. Giọng nói của hắn trầm và nhỏ.
"Ra đi"
Rắc rắc.
Có một người bước ra từ bụi cây bên cạnh.

"....... Lẽ ra sư huynh không phát hiện ra muội."
"Dù có mất cảm giác thì ta vẫn còn sự tinh ý. Giữa chừng có một lần tiếng côn
trùng kêu bị ngắt quãng."
Lưu Lê Tuyết gật đầu như thể đã hiểu tình hình.
Giữa chừng, Nhuận Tông bất ngờ tấn công Bạch Thiên nên nàng đã suýt lao ra. Có
lẽ vì thế mà Bạch Thiên phát hiện ra sự có mặt của nàng.
Bạch Thiên quay đầu lại và nhìn vào Lưu Lê Tuyết đang trầm tư.
"Muội cũng sẽ ngăn cản ta ư?  "
"Muội cũng cùng tâm trạng."
"Thì ra ý muội là sẽ không ngăn cản."
"Vì muội cũng giống sư huynh."
Điều này có nghĩa là Lưu Lê Tuyết cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự khi ở lập
trường của Bạch Thiên.
"....... Được rồi."
Bạch Thiên gật đầu. Sau khi nghe điều này, hắn cảm thấy thoải mái hơn một
chút. Nhưng không thể ngăn được tiếng thở dài.
"....... Khó quá".
Bạch Thiên chăm chú nhìn lên vầng trăng đang trôi trên bầu trời.
Mặt trăng mờ ảo bị che khuất một nửa sau đám mây dường như cũng đang yên lặng
nhìn hắn.
Bước chân của Nhuận Tông đi xuống núi dần dần nhanh hơn. Dường như có thứ gì
đó chất đầy trong lòng khiến hắn bức bối đến mức khó thở.
Không phải vì sự gượng ép của Bạch Thiên. Có lẽ hắn cảm thấy bực bội với chính
bản thân mình khi hiểu được sự gượng ép đó của Bạch Thiên.
Không, có lẽ phải gọi là bất lực.
Nếu Nhuận Tông có thể thay thế hoàn toàn vị trí của Bạch Thiên, nếu vậy thì có
lẽ đã không gặp phải tình huống bức bối như thế này.
Hắn đã nghĩ rằng tình huống này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại
cho rằng đó là một việc xa vời mơ hồ. Chính sự thờ ơ đó của hắn đã dẫn đến
tình hình hiện tại.

Nếu Bạch Thiên chết trong cuộc chiến này, Nhuận Tông cả đời sẽ không thể tha
thứ cho bản thân mình.
Không, sự hối hận của hắn ta chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Điều quan trọng là Bạch
Thiên không được chết. Không chỉ Bạch Thiên mà không ai chết cả.
'Thái Thượng Chưởng Môn Nhân....?'
Trong đầu hắn vô thức hiện lên hình ảnh của Huyền Tông, rồi hắn nhanh chóng
lắc đầu.
Nếu Thái Thượng Chưởng Môn Nhân can thiệp vào, không biết có thể ngăn cản được
Bạch Thiên hay không, nhưng tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn. Trong tình huống
tồi tệ nhất, mọi việc có thể lan rộng hơn.
Và hắn không chắc chắn rằng việc dùng mệnh lệnh của Thái Thượng Chưởng Môn để
giữ Bạch Thiên lại có phải là con đường hoàn hảo để giải quyết tình huống này
hay không.
Bực bội và khó chịu. Dường như bốn phía đều bị tắc nghẽn.
Lòng hắn nóng vội và tha thiết nhưng không có cách nào giải quyết được.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Nhuận Tông hiện lên một người.
'Thanh Minh'
Người không thể hiểu không chỉ có mình Bạch Thiên.
Điều khiến hắn khó hiểu nhất chính là vì sao tên tiểu tử đó lại im lặng đến
bây giờ.
Không lý nào điều Nhuận Tông nhận ra mà Thanh Minh lại không biết cả?
Nhuận Tông dồn sức vào chân.
"Nếu là tiểu tử đó......................"
Phải nghe thử mới được.
Tại sao tiểu tử đó lại giữ im lặng. Tại sao trong tình hình có thể xảy ra
chiến tranh bất cứ lúc nào như hiện tại, hắn lại xử sự việc nghiêm trọng này
như việc của người khác như thế. Tại sao......... Hắn lại ngồi im nhìn Bạch
Thiên ra chiến trường với thân thể như vậy.
Ánh mắt của Nhuận Tông lạnh lùng trong bóng tối.
'Nếu là tiểu tử đó....... Chắc chắn sẽ đưa ra được câu trả lời.'
Không, ta sẽ khiến hắn trả lời.
Nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro