Chapter 189. Bằng cái thực lực đó của ngươi á? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêu Bình trợn tròn hai mắt như thể không tin vào mắt mình.


Thắng rồi.


Nhi tử của ông, Chiêu Kiệt đã thắng Đường Trản rồi.


Thế nhưng Chiêu Bình vẫn chưa thể tiếp nhận những gì mình vừa nhìn thấy.


Đường Trản là ai kia chứ?



Tứ Xuyên Đường Môn thống trị Tứ Xuyên. Chỉ có những kẻ mang huyết thống trực hệ của Đường

Môn mới được coi trọng.


Vậy nên thực lực của hắn không cần phải kiểm chứng, và danh tiếng của hắn cũng không chỉ dừng lại ở Tứ Xuyên.


Ấy thế mà bây giờ, hắn lại bại trận trước nhi tử của Chiêu Bình.


'Rốt cuộc chuyện này là sao?'


Ông ta gửi nhi tử đến Hoa Sơn không phải vì hắn là thiên tài kiếm pháp.


Không, không!


Chắc chắn là hắn có tài!

Bởi vì hắn có tài nên ông ta mới không muốn để cho hắn, người nhất định phải trở thành thương

gia đến kiếm môn.

Nhưng Chiêu Bình không thể ngờ Chiêu Kiệt lại tài giỏi đến mức chiến thắng được dòng dõi trực hệ của Đường Môn. Một thương nhân như Chiêu Bình có thể phán đoán chính xác giá trị của đối

phương.


Chiêu Bình là người biết rõ nhất Chiêu Kiệt không phải là kỳ tài thiên hạ.


Nhưng đứa trẻ ấy lại thắng Đường Trản.


Thắng Đường Trản đó.


"......."


Ông ta biết mình phải nói gì đó, nhưng lại không thể mở lời một cách dễ dàng.


Đúng lúc đó, Chiêu Kiệt thu thanh kiếm kề trên cổ Đường Trản về, rồi xoay người.


Hắn mỉm cười với Chiêu Bình rồi bước về phía các đệ tử Hoa Sơn.


"Sư thúc. Con thắng rồi."


"Giỏi lắm, Chiêu Kiệt!"


Tỏng.


Tỏng.

"Con, con thắng r...... Ơ, cái gì....... Hể? Sao lại nhiều máu thế này......... Sư thúc, con chóng

mặt quá......."


"Đừng, đừng nói nữa!"


"Hức! Sư thúc! Chiêu Kiệt chảy nhiều máu quá! Đệ ấy sẽ không chết đấy chứ?"


"Lang y! Lang y! Mau gọi lang y đến đây!"

Trong lúc Bạch Thiên và Nhuận Tông hoảng loạn không biết làm thế nào thì Lưu Lê Tuyết đã

nhanh chóng tiến lên giữ lấy cổ Chiêu Kiệt rồi cầm máu cho hắn.


"A, sư thúc. Con không sao......."


"Đừng nói nữa. Mất sức đấy."


"A, vâng."

Gương mặt Chiêu Kiệt bỗng chốc trở nên trắng bệch. Mặc dù hắn đã thắng, nhưng vết thương ở

cổ lại chảy quá nhiều máu. Có vẻ như Liễu Diệp Phi Đao đã chạm đến kinh mạch của hắn.


"Chậc chậc chậc."


Thanh Minh vừa tặc lưỡi vừa ấn chặt vào hai điểm trên cổ của Chiêu Kiệt.


Dòng máu đang tuôn ra ào ào bắt đầu ngừng lại.


"Ây da. Nếu mà chém sâu thêm nửa tấc nữa là huynh chết rồi đấy."


"Đệ nói vớ vẩn gì thế hả!"


"Con câm miệng đi! Câm miệng đi! Cái đồ vô lương tâm!"


Thanh Minh bĩu môi trước những phản ứng kích động đó.


"Ta chỉ nói sự thật thôi mà."


"Khừ."

Trong lúc Bạch Thiên và Nhuận Tông đang chửi Thanh Minh xối xả thì đương sự là Chiêu Kiệt lại

chỉ mỉm cười.


"Vui lắm à?"


"Ừ."


"Huynh vui đến vậy cơ à?"


"Tất nhiên rồi!"

"Thế cho ta vay mười nghìn lượng đi."


"Được, ta sẽ cho đệ vay........ Ê không có đâu nha, thằng quỷ này!"


"Hừ. Không lừa được rồi."


Thanh Minh tặc lưỡi chậc chậc.


Hắn muốn đùa thêm một tý nữa, nhưng nhìn Chiêu Kiệt đang cười như có được cả thế giới với gương mặt trắng bệch thì ham muốn đó của hắn lại bay biến đi đâu mất.

Ngay cả khi thắng các đệ tử Võ Đang, hay thậm chí là có được Hỗn Nguyên Đan trong tay, Chiêu

Kiệt cũng không hạnh phúc đến mức này.

'Hóa ra Đường Môn lại là một bức tường lớn đến như vậy đối với Chiêu Kiệt sư huynh.'

Chỉ khi vượt qua được bức tường đó, Chiêu Kiệt mới có thể trưởng thành.

Nếu như xét về tài năng kiếm pháp thì ngay từ đầu, chẳng ai ở Hoa Sơn có thể bì kịp Chiêu Kiệt.

Nếu Thanh Minh không xuất hiện thì Chiêu Kiệt sẽ là người sở hữu cái danh Hoa Sơn đệ nhất kiếm sau Bạch Thiên.

'Thật tốt vì huynh ấy có thể khai hoa thông qua sự việc lần này.'


Kiếm pháp không chỉ khiến hoa mai nở rộ, mà làm cho cả con người ở Hoa Sơn cũng phải nở rộ.

Thanh Minh quay đầu.

Hắn nhìn thấy ba người của Đường Môn. Trong số đó, Đường Trản vẫn chưa thoát khỏi cú sốc sau trận thất bại này, hắn vẫn đứng đó nhìn lên hư không bằng ánh mắt vô hồn.


"Còn chưa đi à?"


".........."

"Hay các ngươi vẫn còn muốn kiểm chứng nữa?"

Đường Trản cắn chặt môi.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng trong tình cảnh này, lời nói của hắn chẳng còn ý nghĩa nữa.

Không phải Hoa Sơn Thần Long, cũng không phải Hoa Chính Kiếm. Hắn đã bại dưới tay Chiêu Kiệt. Một Chiêu Kiệt còn chưa có được một danh hiệu đàng hoàng nào.

Đường Trản siết chặt nắm đấm. Cảm giác nhục nhã và thất bại. Hàng ngàn cảm xúc không tên đang khuấy đảo bên trong hắn.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện vì việc này mà địa vị của hắn trong gia môn bị tụt xuống một cách thảm hại là mọi thứ trước mắt hắn lại trở nên choáng váng.

Đúng lúc ấy.

"Này."

"...........?"

Đường Trản quay đầu.

Hắn nhìn thấy Thanh Minh đang chìa vò rượu về hướng của mình.

"Lúc đang đau nhức mà làm một hớp là đỉnh nhất đấy. Uống đi, không phải ngại đâu."

".........."

Gương mặt Đường Trản tràn ngập sự ngạc nhiên.

'Hắn đang đùa cợt mình đấy à?'

Mặc dù Đường Trản luôn cho rằng tên này không bình thường, nhưng hắn thật sự không ngờ đến việc.....

"Hình như ngươi cho rằng mình sẽ không bao giờ thua thì phải?"

"......."

Đường Trản trợn trừng mắt trước câu hỏi đến quá đột ngột.

Câu nói của Thanh Minh đã đánh trúng tim đen của hắn. Thế nhưng Đường Trản lại ngay lập tức phủ nhận điều đó.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết. Ta không tự mãn đến mức đó đâu. Ngay cả trong gia môn của ta còn rất nhiều huynh đệ mạnh hơn ta!"

"Vâng. Nhưng mà đại ca à."

"Cái gì?"

Thanh Minh bật cười.

"Ngươi chưa bao giờ thua các sư đệ của mình. Cũng như chưa bao giờ thua những kẻ bằng tuổi ngươi."

".........."

"Mặc dù hiện nay có rất nhiều người mạnh hơn ngươi, nhưng ngươi nghĩ rồi ngươi sẽ đuổi kịp tất cả bọn họ đúng không?"

Đường Trản cắn chặt môi không thể nói được bất cứ điều gì.

Thanh Minh bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn.

'Tại sao lại không chứ?'

Các hậu khởi chi tú trong độ tuổi này đều nghĩ như vậy. Nếu họ tiếp tục trưởng thành như thế này, thì đến một lúc nào đó, trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân không còn là giấc mơ xa vời nữa rồi.

Thanh Minh?

Tất nhiên là Thanh Minh cũng nghĩ như vậy.

'Mình thực sự không thua, hừ......'

Thế nhưng, phần lớn các hậu khởi chi tú đều không thể làm được điều đó. Đến một lúc nào đó họ sẽ phải nhận thất bại và nhận ra giới hạn của mình. Duy chỉ....

"Ngươi nghĩ một kẻ chưa từng thất bại sẽ mạnh lên được sao?"

"........?"

Đường Trản nhìn Thanh Minh.

Và rồi hắn giật mình.

Thanh Minh không nói đùa. Ánh mắt trầm lặng của Thanh Minh khi nhìn chằm chằm về phía này khiến cả Đường Trản tiếng tăm lừng lẫy cũng cảm thấy bị áp đảo.

"Vết thương lành lại thì cơ thể sẽ càng cứng cáp hơn. Vậy nên một cơ thể không có vết thương nào thì không thể mạnh lên được."

Thanh Minh nhún vai.

"Tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi. Nếu ngươi coi sự thất bại lần này là bàn đạp, thì sau này ngươi sẽ càng mạnh hơn. Còn nếu ngươi coi việc này là một việc khiến ngươi bị tổn thương lòng tự tôn thì ngươi sẽ chỉ càng tệ hại hơn mà thôi."

Thanh Minh lại một lần nữa chìa vò rượu ra.

"Chọn đi?"

"............."

Đường Trản lặng lẽ nhìn Thanh Minh rồi giật lấy vò rượu trên tay hắn.

Rồi hắn bắt đầu tu rượu ừng ực mà không đắn đo gì nữa.

"Ực."

Mặt hắn nhăn lại vì rượu quá mạnh. Hắn trả lại bình rượu cho Thanh Minh.

"Đắng quá."

Thanh Minh phì cười đón lấy bình rượu trong tay Đường Trản.

Ọc ọc ọc ọc.

"Khàaaaaaaa!"

Thanh Minh sảng khoái uống rượu rồi nói bằng một gương mặt không thể thích thú hơn.

"Ngươi không cần phải thất vọng như vậy đâu. Mặc dù bây giờ ngươi sẽ hơi xấu hổ một chút."

Nói rồi Thanh Minh quay lại nhìn Chiêu Kiệt.

"Bởi vì thiên hạ sẽ nhận ra chuyện ngươi thua Chiêu Kiệt không phải là một việc nhục nhã."

".........."

Đường Trản cắn chặt môi.

"Thật vậy sao."

"Tất nhiên rồi."

Thấy Thanh Minh vừa quay người đi, Đường Trản liền gọi hắn lại.

"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"

"Hả?"

Thanh Minh quay lại nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc. Đường Trản cau mày.

"Ngươi mạnh đến mức nào vậy?"

"Haha."

Thanh Minh bật cười.

"Bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta."

".........Vậy sao....."

"Nhưng cũng không biết chừng."

"Hửm?"

Gương mặt Thanh Minh lại tràn đầy nét bỡn cợt.

"Bởi vì nếu số thanh đao của ngươi là mười hai cái chứ không phải mười một, thì đến ta cũng cần phải cẩn thận."

"............."

Đường Trản nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt ngơ ngác.

"Tại sao ngươi có..... có thể......"

"Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này. Dù sao thì ngươi cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa. Có như vậy thì ngươi mới trở thành Đường Môn Đệ Nhất Nhân mà ta không thể thắng được."

Thanh Minh xua tay rồi quay người lại, nói.

"Tiễn khách."

Và hắn bước thẳng vào trong điện các.

Bạch Thiên thấy thế thì thở dài rồi bước tới phía Đường Trản.

"Đã thất lễ rồi. Nó vốn là một tên tiểu tử không biết lễ nghĩa như vậy đấy."

".........Không đâu."

Đường Trản lắc đầu.

Thật lạ là hắn lại cảm thấy thoải mái.

'Đó là điều mà mình không thể minh ngộ.'

Không ngờ, chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy thật thanh thản.

Đường Trản hướng về phía Bạch Thiên tạo thế bao quyền.

"Xin thứ lỗi vì đã thất lễ."

"Không có gì."

Bạch Thiên cũng tạo thế bao quyền đáp lễ Đường Trản.

Dù sao thì Bạch Thiên cũng không thể quên việc mình đã nhìn Đường Trản bằng một ánh mắt mới lạ.

'Đúng là một việc kỳ lạ.'

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Thanh Minh quan tâm đến người của môn phái khác ngoài các đệ tử Hoa Sơn. Dù cho hắn chưa từng gặp người của môn phái đó......

Bạch Thiên dời ánh mắt xuống bàn tay đã được tháo ra khỏi lục bì quyền sáo của Đường Trản.

Khi nãy đứng ở xa nhìn nên hắn không nhận ra, bây giờ đứng gần thế này hắn mới thấy trên bàn tay ấy có vô vàn vết thương lớn nhỏ chi chít.

'Hắn đã nỗ lực đến nhường này sao?'

Đây là chuyện Bạch Thiên không thể biết được. Ai biết được bên trong hắn là người thế nào chứ?

"Vậy bọn ta xin cáo từ."

"Chuyện này kết thúc rồi đúng không?"

"Hmmm....... Chuyện đó ta cũng không rõ. Bởi vì đó là chuyện của gia môn nên ta không thể nói trước được điều gì. Ta chỉ có thể quay về bẩm báo rằng mình đã thua Chiêu Kiệt mà thôi. Mọi chuyện sau đó sẽ do gia môn quyết định."

Bạch Thiên gật đầu.

"Xin cáo từ."

"Vâng."


Đường Trản quay người thu hồi những thanh Liễu Diệp Phi Đao đang rơi dưới đất.

"Đi thôi!"

"Vâng,đại ca!"

Đường Minh dìu Đường Hạo ngã trên đất dậy đuổi theo Đường Trản.

Các môn đồ Hoa Sơn thở dài một hơi sau khi nhìn thấy hình bóng của họ xa dần.

"Thật giống một cơn cuồng phong."

"Liệu Đường Môn có để yên chuyện này không, sư huynh?"

"Hmmmm."

Bạch Thiên vuốt vuốt cằm.

'Nghe nói Tứ Xuyên Đường Môn không bao giờ quên dù đó là những mối hận thù nhỏ nhất.'

Mặc dù Đường Trản đã nói như vậy, nhưng ý của hắn không thể đại diện cho cả Tứ Xuyên Đường Môn. Đường Môn chắc chắn sẽ giải quyết việc này một cách triệt để mặc kệ ý của hắn.

Bạch Thiên thở dài.

"Tên đó lại gây họa nữa rồi."

".........."

".........."

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt hoang mang.

"Sư thúc......."

"Mau vào trong đi. Con còn phải trị thương nữa."

"Không. Chuyện này........"

"Ơ kìa. Con đừng nói nữa. Vết thương của con sâu lắm đấy."

"........."

"E hèmmmmmm!"

Bạch Thiên ho lớn một tiếng rồi ngúng nguẩy bước vào trong.

Để lại Lưu Lê Tuyết và các đệ tử đời thứ ba nhìn nhau.

".......Sư huynh."

"Hửm?"

"Hình như bây giờ sư thúc cũng có gì đó hơi khác đúng không?"

"........Bây giờ? Một chút á?"

"........."

"Khừ. Hoa Sơn phải làm sao đây."

Ba người đồng loạt thở dài.

***

Ọcccc.

Thanh Minh quay trở về phòng để né tránh bầu không khí ngột ngạt ấy. Hắn đang rót rượu vào ly.

Đúng là không giống hắn thường ngày chút nào.

Rồi hắn lặng lẽ đặt chén rượu sang phía đối diện mình.

Nơi đó không có ai cả. Nhưng Thanh Minh vẫn nâng chén rượu lên cụng như thể có người ngồi đó.

"Giống thật đấy."

Thanh Minh bật cười.

Hình ảnh của Đường Trản đã khiến hắn nhớ đến một ký ức từ rất lâu về trước.

Trước đây. Cách đây rất xa.

Đúng vậy. Rất xa xưa.

Không, đạo hữu! Ta đã bảo đó là việc của ta mà! Làm gì có ai chém bay đầu được lũ Ma Giáo chết tiệt đó giỏi bằng ta chứ!

Chỉ vì lũ khốn khiếp đó mà Tứ Xuyên đã trở thành một bãi chiến trường! Ta nhất định sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!

Ngươi có đúng là đạo sĩ không thế? Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy một tên đạo sĩ mũi ngựa giống như sư huynh đấy..... Ấy, sư huynh bỏ kiếm xuống trước đi! Người gì đâu có miệng không nói, cứ hở ra là dùng kiếm là thế nào! Á á!

Sư huynh. Đường Môn..... Đường Môn...... Sư thúc sư điệt của ta.....toàn bộ nhờ cậy ngươi...

Cạch.

Thanh Minh nặng nề đặt vò rượu xuống rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Hoa Sơn đã đánh cược tất cả những gì mình có để chiến đấu với Ma Giáo.

Thế nhưng, những người đã cược cả tính mạng của mình và tham gia vào cuộc chiến dài đằng đẵng đó có phải chỉ có Hoa Sơn không?

'Ta xin lỗi.'

Thanh Minh đã không thể thực hiện được di nguyện chăm sóc Đường môn mà người đó đã nhờ hắn. Bởi vì Thanh Minh cũng đã chết. Mặc dù có thể nói rằng hắn đã bảo vệ Đường môn khi đánh bại Thiên Ma.....

Nhưng Thanh Minh biết. Hắn đã không thể giữ trọn vẹn lời hứa đó.

"Tuyệt kỹ của đệ vẫn đang được truyền nối."

Mười hai thanh phi đao.

Thập nhị phi đao.

Mặc dù Đường Trản mới chỉ dùng được mười một thanh phi đao, nhưng đến một lúc nào đó, Lưu Diệp Phi Đao với mười hai thanh phi đao sẽ xuất kích trong tay của hắn.

"Tất nhiên đối với ta Hoa Sơn vẫn là trên hết."

Thế nhưng.....

"Đệ không phải lo đâu. Bởi vì nếu Đường môn lại gây chuyện thì ta sẽ tha cho chúng một lần."

Ta nể mặt đệ lắm rồi đấy nhé.

Thanh Minh uống hết rượu trong chiếc chén ở phía đối diện rồi lại rót đầy rượu vào đó.

"Lâu lắm rồi chúng ta mới uống với nhau một chén. Thế nhưng vị đã chẳng còn ngon như ngày xưa nữa rồi."

Khóe miệng Thanh Minh run rẩy nở một nụ cười gượng gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro