Chapter 396. Không phải phụ thuộc mà là đồng hành. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 396. Không phải phụ thuộc mà là đồng hành. (1)
Ðây không phải là lần đầu tiên Thanh Minh phô diễn cảnh giới võ công của mình.
Các môn đồ Hoa Sơn đã sớm nhận thức rằng họ không bao giờ lường được cảnh giới võ công của tên tiểu tử đó.
Dù vậy thì uy thế mà Thanh Minh cho họ thấy bây giờ thật sự khiến mọi người không khỏi chấn động và thất kinh. Hơn nữa, điều khiến các môn đồ Hoa Sơn kinh hãi hơn hết là sự ra tay tàn độc của Thanh Minh.
'Thanh Minh..tên tiểu tử này.'
Huyền Tông xót thương nhìn Thanh Minh.
Thanh kiếm đó quá đỗi tàn bạo với tư cách của một kiếm tu đạo gia.
Thế nhưng ông ta cũng không dám trách Thanh Minh.
Một phần, ông ta hiểu cơn thịnh nộ đang sôi sục trong ngực đứa trẻ đó lớn đến nhường nào, nhưng lý do lớn nhất có lẽ là vì thứ ông ta cảm nhận được trong thanh kiếm đó không phải là sự tàn ác mà là sự cô độc.
"Ðứa trẻ này.."
Mỗi lần vung kiếm là mỗi lần Thanh Minh tự vấn rồi lại tự trách bản thân.
Huyền Tông cắn chặt môi.
Thanh Minh đã hoàn toàn kiểm soát cục diện Hoa Sơn hiện tại. Không chỉ đám võ giả của Vạn Nhân Phòng mà thậm chí cả các Ðài chủ của chúng cũng không thể rời mắt khỏi con người đó.
Nếu hắn cứ toả ra uy áp bức người đó, thì việc dẫn dắt trận chiến khép lại với chiến thắng của Hoa Sơn dễ như trở bàn tay vậy.
Tuy nhiên.
"Các ngươi đang làm gì vậy hả!"
Giọng nói của Huyền Tông uy nghiêm như tiếng sấm rền vang cả Hoa Sơn.
Các môn đồ Hoa Sơn cũng không khỏi kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Huyền Tông. Huyền Tông đã khóa chặt ánh mắt lên người Dã Ðao đang đứng trước mặt, không ngoái đầu về sau mà quát mắng.
"Ðể một Thanh Tử bối đơn thương độc mã chiến đấu như vậy, thì có xứng đáng với tư cách kiếm tu Hoa Sơn không?"
Các môn đồ Hoa Sơn cắn chặt môi khi nghe thấy mệnh lệnh uy nghiêm như tiếng sấm rền đó.
Bọn họ bắt đầu dồn lực vào bàn tay đang cầm kiếm. Rồi tất cả vô thức nâng kiếm lên đồng loạt quay về vị trí của bản thân. Hướng về phía kẻ thù.
"NGƯỜI BẢO VỆ HOA SƠN KHÔNG PHẢI AI KHÁC MÀ CHÍNH LÀ CHÚNG TA. KHÔNG AI CÓ THỂ MỘT MÌNH BẢO VỆ HOA SƠN NÀY CẢ."
Ðó là những lời cảnh tỉnh các môn đồ Hoa Sơn, những người đang sống phụ thuộc vào Thanh Minh. Nhưng đồng thời đó cũng là lời mà Huyền Tông muốn truyền đạt đến tên tiểu tử đó.
'Sẽ không sao đâu.'
Ông ta cảm thấy bản thân giống như một hạt bụi nhỏ bé.
Nếu ông ta mạnh hơn, nếu cả Hoa Sơn này mạnh hơn thì đứa trẻ đó sẽ không bao giờ phẫn nộ đến mức phải vung kiếm ngập tràn sát khí mà giết người như vậy.
Kẻ thù đã đánh tới tận cửa, và có người đã bị thương đến mức cửu tử nhất sinh.
Ðó là chuyện đáng buồn. Cũng là chuyện đáng tiếc.
Nhưng làm sao đó có thể là lỗi của Thanh Minh chứ?
"HÃY CẦM KIẾM LÊN!"
Trong giọng nói của Huyền Tông tràn đầy nộ khí.
"HÃY CHỨNG MINH BẢN THÂN LÀ MỘT KIẾM TU ÐÁNG TỰ HÀO CỦA HOA SƠN ÐI!"
Không chỉ vậy.
Hãy cho bọn chúng thấy mỗi một môn đồ Hoa Sơn đều có thể giành chiến thắng mà không phải dựa dẫm vào bất kì ai cả.
Nghe thấy hiệu lệnh của Huyền Tông, các môn đồ Hoa Sơn vừa hét lớn vừa bắt đầu lao vào kẻ địch trước mắt.
'..Chết tiệt.'
Khí sắc trên gương mặt của Dã Ðao phút chốc trở nên nghiêm trọng.
Bầu không khí của trận chiến đã đảo ngược trong phút chốc. Nếu xem xét cục diện hiện tại, với sức ảnh hưởng của nhuệ khí trong trận chiến quy mô lớn mà Hoa Sơn vừa phát động, thì không ngoa khi nói rằng chiến thắng dường như đã vuột khỏi tay Vạn Nhân Phòng.
Nhìn mà xem.
Các môn đồ của Hoa Sơn, dũng khí đã tăng gấp bội, thanh kiếm trong tay cũng giáng xuống mãnh liệt hơn nhiều so với trước. Ngược lại, ai nhìn vào cũng sẽ thấy, lũ võ giả của Vạn Nhân Phòng đang dần đánh mất ý chí ban đầu, thực lực cũng không thể phát huy đến mức tối đa.
Ðó là việc đương nhiên.
Con ác long đang gầm gừ nhìn từ sau lưng, thì ai lại bận tâm đến những con cáo đang lao đến trước mắt chứ?
Tất cả đều nhìn về phía trước, nhưng tâm trí thì hoàn toàn đổ dồn về sau lưng, tập trung vào Thanh Minh.
Rõ ràng bọn chúng sẽ không thể phát huy được một nửa thực lực của bản thân, trừ khi ai đó dũng cảm xông ra ngăn cản tên ác quỷ đó lại.
Ðây cũng là lý do có câu nói "Thắng bại của mỗi trận chiến trong võ lâm giang hồ được định đoạt dựa vào sự tồn tại của cao thủ tuyệt thế".
'Tên đần độn.'
Dã Ðao nghiến chặt răng khi nhìn thấy thi thể không còn nguyên vẹn của Ðoạt Mệnh Ðoản Thương.
Tôn Việt tuyệt đối không phải là kẻ dễ dàng bị giết như vậy. Dã Ðao biết rõ sự thật tên tiểu tử Thanh Minh đó là một cường giả mà đến hắn cũng không thể với tay chạm vào được, nhưng Ðoạt Mệnh Ðoản Thương cũng không phải là quả hồng mềm dễ bóp như vậy.
Nếu hắn phát huy toàn bộ thực lực thì dù không được thập thành, ít nhất cũng có thể chịu đựng được năm thành công lực của tên tiểu tử đó chứ. Hắn đâu phải ai khác mà là một trong Thập Nhị Ðài chủ của Vạn Nhân Phòng đó.
Nếu như vậy thì đến cuối cùng dù có bị đánh bại đi chăng nữa, đám võ giả của Vạn Nhân Phòng cũng không suy kiệt chiến ý đến mức như vậy.
Nhưng phải làm sao chứ. Tên bệnh hoạn đó đã không sống đúng với giá trị cái tên của hắn, mà bỏ mạng ngay chính nơi này.
Dã Ðao nhìn chằm chằm vào Huyền Tông trước mặt.
'Lão già đó..'
Ngay cả Huyền Tông, mới lúc trước khí thế cứ tụt dốc không phanh, bây giờ cũng lấy lại được sự uy nghiêm như ban đầu. Với tình hình này, rất khó để có thể áp đảo đối thủ dễ dàng như trước.
Hắn khẽ dời tầm mắt về sau để xác nhận trạng thái của Ðộc Huyết Thủ, quả nhiên hắn cũng đang đối phó với Huyền Thương đã trấn tĩnh khí lực.
"Lão già như ngươi định chiến thắng ta bằng cách gì chứ? Tính nắm bắt yếu điểm rồi hạ gục ta sao? Ðừng cố lao đầu vào chỗ chết nữa, nếu là ta thì đã 'thả' tên tiểu tử đó ra rồi. So với việc phải đối phó với một lão già yếu ớt như ngươi thì không phải cái tên đó sẽ tốt hơn sao?"
Hắn đã cố gắng khiêu khích, nhưng ánh mắt của Huyền Tông vẫn không chút dao động mà điềm tĩnh nói.
"Ngươi đã từng nghĩ tới sự khác biệt giữa chính phái và tà phái là gì chưa?"
"..Sao chứ?"
"Chính là có hay không có sự hổ thẹn."
".."
Huyền Tông nhìn chằm chằm vào Dã Ðao rồi nói tiếp.
"Tất nhiên ta không mạnh bằng đứa trẻ đó. Nó mạnh hơn bất kì ai ở đây."
Giọng nói trầm tĩnh của Huyền Tông vẫn vang lên giữa không gian yên tĩnh.
"Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Ta không có ý định sẽ núp sau lưng nó mãi, để mặc đứa trẻ đó phải một mình gồng gánh cả trận chiến này. Nếu là kẻ biết xấu hổ, nếu là kẻ ý thức được những việc bản thân nên làm, thì chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy cả."
Sau khi nói xong những lời đó, Huyền Tông khẽ cắn môi.
Không thể xoa dịu được.
Không thể làm gì được.
Dù như vậy thì ít nhất cũng phải san sẻ gánh nặng đang đè lên đôi vai nhỏ bé ấy. Nếu đến cả việc đó cũng không thể làm được, thì Huyền Tông có tư cách gì mà tự xưng bản thân là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn chứ?
"Tất cả môn đồ của Hoa Sơn đều không ngừngnỗ lực và tu luyện để có thể sánh bước cùng đứa trẻđó. Cái gọi là môn phái không phải là nơi dựa dẫm, lệthuộc vào nhau mà là cùng nhau bước đi, cùng nhautiến bộ."
Dã Ðao nhếch khóe môi.
"Lão đang nói cái gì thế chứ.."
Hắn không thể hiểu được những lời Huyền Tông đã nói. Con đường mà bọn họ đang bước đi quá đỗi khác biệt để có thể thấu hiểu đạo lý của nhau.
Tuy nhiên hắn biết chắc chắn một điều.
Cái gọi là đạo nghĩa trên giang hồ, luôn thuộc về những kẻ chứng minh được sức mạnh bản thân.
Ở chính nơi này, nếu Dã Ðao dẫn dắt Vạn Nhân Phòng thành công hủy diệt toàn bộ Hoa Sơn này thì những lời của Huyền Tông sẽ chẳng có nghĩa lý gì cả. Và nếu là trường hợp ngược lại, thì cũng không ai có thể phản bác được lời đó của Huyền Tông cả.
Cho đến hiện tại, Dã Ðao vẫn luôn là kẻ chiến thắng.
"Rõ ràng là..có vẻ như khí thế của lão đã tăng lên nhỉ."
Dã Ðao vừa nói vừa nhếch khóe miệng.
"Ta hy vọng rằng Chưởng môn nhân đây không ảo tưởng rằng Hoa Sơn đã nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn nhỉ."
".."
Huyền Tông nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực.
"Thật sự, đây là lý do vì sao không được xem nhẹ lời nói của quân sư mà. Ta đã tự hỏi tại sao lại phái nhiều người như vậy chỉ để xử lý cái môn phái nhỏ bé này chứ."
Dã Ðao lẩm bẩm rồi đột nhiên nhăn mặt mà hét lớn. "Hắc Sài! "
Sau đó hắn nhanh chóng nhìn sang xung quanh rồi nghiến răng.
"Ðồ khốn khiếp! Không thể bò ra ngay được à? Còn phải chết thêm bao nhiêu người thì mới bò ra đây hả!"
Ngay thời điểm Dã Ðao kết thúc mấy lời nói kì dị khó hiểu đó, mọi người nghe thấy một âm thanh khó chịu như thể tiếng kim loại cào lên một phía tường của Hoa Sơn.
"Sao lại thô lỗ làm ầm ĩ lên vậy."
Huyền Tông mở to mắt rồi nhanh chóng ngước nhìn lên trên.
Một thân ảnh toàn thân quấn băng vải đen đang đứng trên bức tường quan sát Thanh Minh.
"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh.." Rắc.
Hắc Sài nắm chặt tay rồi nhanh chóng mở ra, tiếng xương quỷ dị vang lên khiến người khác không khỏi rùng mình, mà bất giác sởn cả da gà.
'Phải chặt đầu cái tên do thám thông tin mới được.'
Sao lại đánh giá một tên như vậy là hậu khởi chi tú chứ.
"Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh, Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên."
Hai Ðài chủ của Vạn Nhân Phòng đã chết trong tay Hoa Sơn. Ðây là chuyện mà đến những võ giả thuộc các danh môn chính phái xuất chúng trong thiên hạ cũng không thể làm được.
'Nhất định phải xóa sổ nơi này.'
Hắc Sài đã đưa ra phán đoán rằng nếu cứ để mặc Hoa Sơn như vậy, thì sớm muộn gì cũng trở thành mối đe dọa lớn đối với Vạn Nhân Phòng. Nếu hắn giác ngộ được sự thật đó và sớm xóa sổ Hoa Sơn, thì ít nhất mạng sống của hai đài chủ cũng không mất đi một cách rẻ mạt như vậy.
"Ðể làm được điều đó..."
Ánh mắt của Hắc Sài hướng về phía Thanh Minh.
Thanh Minh quả nhiên đã đổ dồn sự chú ý về phía này kể từ thời điểm hắn xuất hiện, mà không, thậm chí là trước khi hắn để lộ rõ bóng dáng nữa cơ. Giống như thể đã biết trước Hắc Sài hắn đang ở nơi này vậy.
Rắc ccc.
Từ bàn tay của hắn lại phát ra tiếng xương quỷ dị. "Hắc Trảo Ðoàn."
Ngay khi giọng của Hắc Sài khẽ vang lên, những bóng đen bắt đầu xuất hiện một cách đáng sợ hai bên trái phải của hắn.
"..Ðó.." "Cái đó.."
Những võ giả mặc võ phục đen đứng trên bức tường trông ảm đạm và u ám hệt như một đàn quạ đen.
Và nhìn thoáng qua cũng có thể biết được.
Những tên này ở cảnh giới khác với Võ đội bình thường của Vạn Nhân Phòng mà Hoa Sơn đã chiến đấu đến hiện tại.
Chiến thắng mà Hoa Sơn nghĩ đã nắm trong bàn tay cứ thế mà biến mất ngay lập tức.
"Nếu ngươi xuất hiện ngay từ đầu thì cũng không nhất thiết phải ra nông nỗi này, tên khốn chết tiệt!"
Hắc Sài từ từ dời tầm mắt hướng về Dã Ðao.
Dã Ðao, kẻ đã hét lên như thể thật sự tức giận, đã ngậm mồm ngay lập tức khi họ chạm mắt nhau, rồi khẽ tránh ánh mắt đó.
'Ðồ khốn khiếp.' Hắc Trảo Ðoàn.
Một quân đoàn đặc biệt chỉ nhận mệnh lệnh của bang chủ.
Sự tàn nhẫn và độc ác của bọn chúng thậm chí còn khiến những võ đội khác của Vạn Nhân Phòng phải dè chừng mà giữ khoảng cách. Ðặc biệt Ðoàn trưởng Hắc Trảo Ðoàn Hắc Sài là sự tồn tại đầy ám ảnh của các Ðài chủ Vạn Nhân Phòng.
Dã Ðao không thể đối diện với Hắc Sài nên chuyển hướng nhìn sang Huyền Tông.
Rồi trút hết những cảm xúc bị kìm nén đó lên người Huyền Tông.
"Ngay cả khi các ngươi lấy lại khí thế thì đã sao chứ, cục diện chưa bao giờ thay đổi cả. Nếu không thể hợp lực với tên Thanh Minh đó thì sẽ không thay đổi được gì cả. Một mình tên khốn đó thì có thể làm nên trò trống gì chứ."
Huyền Tông nghe những lời đó thì bình thản nhìn Dã Ðao rồi gật đầu.
"Ngươi nói đúng."
"..Gì cơ?"
"Một mình thì không thể làm làm gì được."
Mặc dù toàn thân chằng chịt những vết thương và máu cũng không ngừng rỉ ra sàn, nhưng ông ta vẫn không đánh mất được ánh mắt kiên định và điềm tĩnh.
"Ta không nói với ngươi sao. Vì tất cả những người đang đứng đây sẽ không để đứa trẻ đó phải đơn thương độc mã xông pha lần nào nữa."
"Với các ngươi?"
"Không đủ sao?"
Ðôi mắt của Dã Ðao nheo lại như thể không hài lòng. Thật khó chịu.
Thời điểm Hắc Trảo Ðoàn xuất hiện cũng là lúc Vạn Nhân Phòng chiếm lại thế thượng phong trên chiến trường này. Dù tên Hoa Sơn Thần Long đó có mạnh đến mức nào đi nữa, cũng không thể một mình đối đầu với cả Hắc Trảo Ðoàn được.
Không.
Ngay cả khi điều đó có khả năng đi nữa thì cũng không có gì thay đổi. Vì trong khi tên khốn đó đối phó với Hắc Trảo Ðoàn thì không còn một tên môn đồ Hoa Sơn nào có thể tồn tại trên đời này nữa.
Thế nhưng..
Tại sao tia kiên định đó vẫn không biến mất khỏi ánh mắt của lão già này chứ?
Ngay khoảnh khắc đó, Huyền Tông mở miệng.
"Ta không nói với ngươi sao. Ta là người biết hổ thẹn với lương tâm."
"..Gì chứ?"
Huyền Tông lắc đầu.
"Hơn bất cứ điều gì, việc ta cảm thấy hổ thẹn nhất là bản thân vẫn chưa đủ nỗ lực để đứa trẻ đó không phải cô độc như vậy."
Khuôn mặt Dã Ðao trở nên méo mó khi nghe những lời bản thân không thể nào hiểu nổi.
"Ta tin .." ".."
"Dù Hoa Sơn này có sụp đổ thì nhất định những đứa trẻ này cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ và đồng hành cùng Thanh Minh. Vậy nên.."
Ánh mắt của Huyền Tông lặng lẽ dừng lại sau lưng của Thanh Minh.
"Ta cũng phải nỗ lực để hỗ trợ bọn trẻ."
Ngay thời điểm Huyền Tông dứt lời, có ai đó mặc võ phục bạch sắc nhảy vọt lên trời, từ vách đá phía sau Thanh Minh.
Ngay sau đó, từ vách đá, hàng loạt thân ảnh xuất hiện. Bọn họ bay lên từ vách đá rồi đáp xuống hai bên trái phải của Thanh Minh, trật tự đến mức hoàn hảo.
Ánh mắt của người vừa đáp xuống đầu tiên ngay lập tức dán chặt về hướng Vân kiếm đang được Ðường Tiểu Tiểu trị liệu.
"..Sư thúc."
Hắn cắn chặt môi đến mức trắng bệch rồi nhìn sang Huyền Tông cả người đầy thương tích. Và ngay sau đó hắn nhăn mặt.
"Chưởng môn nhân!"
Phẫn nộ ngay lập tức dâng lên trên gương mặt trắng bệch của hắn.
"Lũ khốn kiếp các ngươi.."
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cũng không thể kìm nén sự tức giận.
Ðặc biệt Lưu Lê Tuyết ngay khoảnh khắc đáp chân xuống mặt đất, cũng không thể rời mắt khỏi những thương tích trên người Huyền Tông.
Gương mặt luôn vô cảm của nàng ấy bây giờ tràn đầy quỷ khí.
"..Sẽ giết hết."
Và..
Vẫn còn một người nữa.. "A di đà Phật."
Tuệ Nhiên leo lên vách đá muộn hơn so với các môn đồ Hoa Sơn khác một chút, vừa làm tư thế bán chưởng vừa tiến lại gần bọn họ.
"Tiểu tăng cũng sẽ giúp."
Bạch Thiên không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Các môn đồ Hoa Sơn đang đứng hai bên trái phải của Thanh Minh và Tuệ Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Nhân Phòng.
Bạch Thiên cố định tầm mắt và nói. "..Ta tới hơi muộn."
"Ðừng nói lời dư thừa nữa."
Thanh Minh hạ giọng trả lời.
"Biết phải làm gì rồi chứ?"
"Tất nhiên."
Kengg.
Hoa Sơn Ngũ Kiếm.
Những người được cả thiên hạ tung hô bằng cái danh hiệu đó, đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bạch Thiên khẽ mở lời. "Ðừng mất bình tĩnh." "Vâng!"
"Và!"
Bạch Thiên gầm gừ.
"KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI NƯƠNG TAY VỚI LŨ KHỐN ÐÓ."
Tất cả mọi người đồng loạt nắm chặt thanh kiếm thay câu trả lời. Sự căng thẳng thoáng qua, ngay sau đó đã được thay thế hoàn toàn bởi sự quyết tâm.
"Phù!'
Bạch Thiên hít một hơi thật sâu rồi hét lên. "GIẾT CHẾT TẤT CẢ BỌN CHÚNG!" "XÔNG LÊN"
Như năm tia sáng chém ngang qua đỉnh Hoa Sơn, Hoa Sơn Ngũ Kiếm lao nhanh về đám người Vạn Nhân Phòng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro