Chapter 397. Không phải phụ thuộc mà là đông hành.(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 397. Không phải phụ thuộc mà là đông hành.
'Chết tiệt, Hoa Chính Kiếm ư..?'
Là kẻ đã đả bại Xích Xà Đao....
Có lẽ hắn vừa về tới Hoa Sơn
Gương mặt của Dã Đao nhất thời đông cứng
Tất nhiên ý của hắn không phải là Hoa Sơn có thế lật ngược lại tình thế chỉ với mấy tên tiểu tử này
'Đây không phải là kết thúc..'
Nếu như Hoa Chính Kiếm đã đến nơi, vậy thì điều đó cũng có nghĩa là tất cả các môn đồ Hoa Sơn ở Tây An đang quay về. Nghe nói, sô' lượng đó không hề nhỏ...
Nếu như tất cả bọn chúng cùng quay về, thế trận hiện tại sẽ trở nên bất lợi cho Vạn Nhân Phòng.
"Hâyyyyy!"
Dã Đao đột nhiên gấp gáp vung đao về phía Huyền Tông
'Ta phải giảm quân sô' của địch!'
Chiến thẳng không chỉ đơn giản là bên nào còn nhiều người sống sót đến cuối cùng. Nếu như đánh bại kẻ thù, nhưng lại chịu nhiều tốn thất, thì đó không thể gọi là 'chiến thắng' thực sự được
Sự đoàn kết của Hoa Sơn vượt qua cả sự đoàn kết của một danh môn chính phái trong suy nghĩ của Dã Đao. Mặc dù điều đó sẽ trở thành một nguồn sức mạnh vô tận, nhưng, ngược lại thì sao?
'Nếu như Chưởng môn nhân chết thì bọn chúng sẽ chịu một cú sốc lớn..!'
Luồng đao khí khủng khiếp hướng về phía Huyền Tông...
Kenggggg!
Huyền Tông theo phân xạ vội vàng vung kiếm đỡ đòn. Thế nhưng, sức mạnh của thanh đao ấy quá lớn khiến ông không thể chống đỡ nối, cơ thế bị mất cân bằng, ngã lăn về phía sau.
"Chết đi! Lão già khốn khiếp!"
Chỉ trong nháy mắt, thanh đao đã chém thẳng xuống đầu của Huyền Tông trong lúc ông không phòng bị.
Tuy nhiên.
Kenggggg!
Chẳng biết từ lúc nào đã có một thanh kiếm phi tới chặn đao của hắn lại.
"Tốt hơn là ngươi nên cấn thận với cái mồm của mình."
Bạch Thiên từ nơi khác lao đến, đứng chân trước mặt Huyền Tông với gương mặt lạnh lùng.
"Trước khi ta xé rách cái mồm đó của ngươi."
"Tên nhãi con này?"
Bạch Thiên không đáp chỉ dồn nguyên khí vào thanh kiếm đang chặn thanh đao lại. Rầm!
"Hự!"
Dạ Đao bị luồng nguyên khí bạo phát ra từ thanh kiếm ấy đánh bật ra, hắn vội vàng lùi về sau, hạ thấp tư thế.
'Tên khốn này.'
Đúng là không dễ dàng gì.

Hậu khởi chi tú không thế có nội công thâm hậu như này được, cổ tay hắn tê buốt vì lực phần chấn khi thanh kiếm của Bạch Thiên đánh trúng.
'ít nhất thì ta cũng phải hạ được hắn.'
Có vẻ như không phải do hắn may mắn mới thắng được Xích Xà Đao.
Trái với Dã Đao đang nâng cao cảnh giác, Bạch Thiên lại chạy tới đỡ Huyền Tông. "Con xin lỗi người, Chưởng môn nhân. Con tới trễ quá."
"Bạch Thiên
Thấy Huyền Tông toàn thân thương tích, Bạch Thiên cắn chặt môi.
'Nếu như mình tới trễ một chút nữa thôi.'
Thì ngài ấy sẽ chết vì mất quá nhiều máu. Cứ tưởng tượng tới cảnh chuyện gì sẽ xảy ra là hắn lại cám thấy buồn nôn.
Có gì bắt đều sôi sục trong bụng hắn như sắp tuôn trào ra.
"Từ bây giờ, ta sẽ là đối thủ của ngươi."
"Quá nguy hiếm. Ta
"Chưởng môn nhân, xin người hãy bảo trọng. Nếu như Chưởng môn có mệnh hệ gì thì chúng con sẽ sống thế nào đây."
Huyền Tông khẽ gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
"Người hãy xử lý vết thương, và đưa các đệ tử đi đi ạ."
Nói xong, Bạch Thiên quay người đứng chắn trước mặt Huyền Tông.
Huyền Tông yên lặng nhìn bóng lưng của hắn.
'Từ bao giờ mà đứa trẻ này đã trưởng thành đến thế?'
Huyền Tông biết hắn đã mạnh hơn. Nhưng những gì mà Huyền Tông cảm nhận được chỉ là sức mạnh đơn thuần của Bạch Thiên.
Phải đến tận bây giờ Huyền Tông mới thực sự cảm nhận được, Bạch Thiên, đứa trẻ mà ông luôn nghĩ mình phải dần dắt, bây giờ đã thực sự trở thành một kiếm tu chân chính, đủ sức hỗ trợ ông.
Dù không phải nhờ đến tình huống này Huyền Tông mới nhận ra điều đó, nhưng bây giờ, những cảm xúc kỳ lạ cứ không ngừng trào dâng trong lòng ông ta, đến mức tưởng như sắp trào ra ngoài.
Thế nhưng, Dã Đao lại không vui khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
"Ngươi dám đối đầu với ta sao?"
Bạch Thiên rút kiếm, mỉa mai nói.
"Có gì mà không dám?"
"Đúng là nghé con không sợ hố."
"Không đâu."
"Cái gì?"
Bạch Thiên bật cười.
"Ta mới là hổ, còn ngươi chỉ là một con nghé không hơn không kém. Ta chẳng biết ngươi to lớn đến đâu, nhưng ngươi cũng vẫn chỉ là một con nghé mà thôi."
Dã Đao ngơ ngác nhìn Bạch Thiên.
Bởi vì gương mặt của hắn thản nhiên giống hệt như một thi sĩ lúc ngâm thơ, nhưng những lời lẽ đang tuôn ra như suối lại vô cùng độc địa.
"Hoa Sơn chỉ toàn những kẻ mất trí thôi sao?"
"Bình thường ta vẫn tỉnh táo lắm. Chính ngươi mới là kẻ khiến ta phải thay đối đấy." Bạch Thiên nghiến răng.

"Ngươi đã dám gây ra những vết thương lên cơ thế của Chướng môn nhân, vậy thì ngươi cũng đừng hòng mơ đến một cái chết yên ổn, tên khốn khiếp!"
"Ngươi"
Bạch Thiên đã dùng võ mồm chặn họng Dã Đao trước khi hắn kịp phản bác điều gì đó. Gương mặt Bạch Thiên tràn ngập sự phần nộ. Đồng thời, thanh kiếm của hắn lại đang tỏa ra một dòng kiếm khí sắc bén hơn bao giờ hết.
'Chết tiệt!'
Dã Đạo cứng người khi thanh kiếm của Bạch Thiên sớm đã hướng về phía cố của hắn. 'Không biết hôm nay ta sẽ có thêm bao nhiêu vết sẹo nữa đây.'
Dã Đao nghiến răng, không ngừng vung đao chặn kiếm của Bạch Thiên.
"A di đà Phật."
Độc Huyết Thủ đờ mặt nhìn Tuệ Nhiên đang đứng chắn trước mặt Huyền Thương. "Thiếu Lâm Ư?"
"Ta là Tuệ Nhiên."
"Tại sao Thiếu Lâm lại giúp Hoa Sơn?"
"Ngươi nói thật kỳ lạ."
Tuệ Nhiên khẽ lắc đầu.
"Giúp người mà cũng cần phải có lý do sao. Ta chỉ đang hành động theo trái tim mình mách bảo mà thôi. Và"
Ánh mắt của Tuệ Nhiên dần trở nên lạnh lùng.
"Ta cũng chẳng cần thêm lý do khác đế ngăn chặn một kẻ toàn thân nồng nặc mùi máu tanh như thế này."
"Đúng là một tên phiền phức."
Độc Huyết Thủ lè lưỡi liếm môi.
'Tuệ Nhiên ư.'
Độc Huyết Thủ nghe nói, Tuệ Nhiên là cái tên của kẻ mà Thiếu Lâm đã dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng. Hắn chính là kẻ đã giành chiến thắng trong đại hội tỷ võ toàn thiên hạ, cũng là người sẽ trở thành Phương trượng kế nhiệm của Thiếu Lâm.
"Nếu như ngươi chết ở đây thì Thiếu Lâm sẽ khóc ra máu mất."
"A di đà Phật. Đó là chuyện không thể xảy ra."
Giọng của Tuệ Nhiên vô cùng điềm tĩnh. Thế nhưng, đầu ngón tay của hắn vẫn khẽ run rấy.
'Bình tĩnh nào.'
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Tuệ Nhiên đối mặt với một trận thực chiến. Chỉ ít lúc trước thôi, hắn đã có chút hơi mất bình tĩnh khi mùi máu cùng sát khí nồng nặc xộc vào mũi.
Ánh mắt của hắn di chuyến tìm một người nào đó theo bản năng.
"A di đà Phật"
Sau khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đó, Tuệ Nhiên quay lại nhìn Độc Huyết Thủ bằng một nét mặt thư thái hơn.
"Xa quá."
"Ngươi nói gì?"
Tuệ Nhiên khẽ thở dài.
'Ta đã chăm chỉ tu luyện câ đời để lĩnh ngộ bất động tâm. Ấy vậy mà ta lại không thế duy trì được sự bình tĩnh trong tình huống nhỏ nhặt này.'

Trong khi đó, người mà hắn theo đuổi vần đang duy trì bất động tâm lạnh tựa như Vạn Niên Hàn Băng trong hoàn cảnh này.
Bóng lưng của Thanh Minh hiện lên trong tâm trí của Tuệ Nhiên, hắn từ từ đổi tư thế. 'Thật tốt khi ta đã đến Hoa Sơn.'
Thứ mà hắn đang tìm kiếm chắc chắn có ở đây.
Bây giờ
"Ta chỉ đang tự mình kiếm tra xem ta có thế học hỏi được bao nhiêu thôi!"
"Ngươi nói vớ vấn cái gì thế hả!"
"Đến đi."
Rầm!
Tuệ Nhiên dầm mạnh hai chân xuống đất. Hai nắm đấm của hắn bắt đầu tỏa ra quyền khí màu hoàng kim.
"Con, con mau hạ tay xuống, nha đầu này!"
"Yên lặng."
"Ta vẫn còn !"
"Xin người hãy yên lặng đi."
Gương mặt Huyền Thương méo xệch. Nhưng ông ta không còn sức kháng cự nữa. Bởi vì chất độc đã sớm xâm nhập vào cơ thế ông ta, đến tận tim rồi.
"Tuyết nhi!"
"Xin người đừng kích động. Độc sẽ phát tán đấy."
Thấy Huyền Thương nằm cứng đơ như tượng, Lưu Lê Tuyết vội vàng chạy đến. Nếu nhìn sơ qua thì Huyền Tông có vẻ thương nặng hơn, nhưng trên thực tế, Huyền Thương mới là người thực sự gặp nguy hiếm.
Những người khác không nhận ra điều này, nhưng Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng nắm bắt ngay tình hình.
Lưu Lê Tuyết vội vã nhảy xuống chạy tới trước mặt Đường Tiểu Tiểu.
"Sư thúc!"
Đường Tiếu Tiếu nhìn Lưu Lê Tuyết qua đôi mắt ầng ậc nước, vội vã hét lên. Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết vẫn chỉ nói ngắn gọn với gương mặt vô cảm.
"Tiếu Tiếu."
"Vâng, sư thúc!"
"Giải độc."
Đường Tiểu Tiếu gật mạnh đầu.
"Con có thế làm được chú?"
"Sư thúc nghĩ con là ai chứ!"
Đường Tiểu Tiếu siết chặt nắm đấm.
Nàng ta là tiếu nữ của Đường Gia. Là hậu bối của đại thế gia đứng đầu thiên hạ trong việc sử dụng độc.
Nếu như đã là một đại thê' gia chuyên về độc, thì đương nhiên họ cũng sẽ chuyên về giải độc rồi.
Tuy vì là tiểu nữ nên nàng ta không được truyền thụ hết về độc công, thế nhưng, Đường Tiếu Tiếu tự tin bản thân không hề thua kém bất kỳ ai trong việc giải độc.
"Hãy đế ngài ấy nằm sang bên này!"
Lưu Lê Tuyết nghe lời Đường Tiểu Tiếu đặt Huyền Thương nằm xuống sàn.
Rồi nàng khẽ nắm lấy vai thấy Huyền Thương khi thấy ông ta định nói gì đó.
"Trưởng lão"

"Tuyết nhi"
"Hãy tin tưởng chúng con"
Huyền Thương khẽ gật đầu. Lưu Lê Tuyết nâng vai ông ta lên.
Huyền Thương quay đầu sang một bên. Hình ảnh Vân Kiếm mất ý thức nằm im bất động lọt vào mắt ông ta.
"Vân Kiếm."
Khóe mắt Huyền Thương khẽ giật giật, ông ta cắn chặt môi.
"Tiểu Tiểu. Vân Kiếm"
"Ngài ấy không sao đâu ạ."
"Sẽ không có chuyện ngài ấy chết đâu. Các sư huynh cũng vậy. Bọn họ tuyệt đối sẽ không chết!"
Hai mắt Huyền Thương đỏ ngầu trước câu nói ấy.
Tuy rằng Đường Tiểu Tiểu nói sẽ không chết, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Vân Kiếm sẽ không chết thật.
Huyền Thương muốn vươn tay nắm lấy cơ thể của Vân Kiếm, muốn vỗ vào người hắn, nhưng lại không thế. Độc đang tàn phá trong cơ thể khiến tay ông ta không thế cử động nổi.
'Vân Kiếm à cái tiểu tử ngốc nghếch này.'
Đúng là không thế ngờ được.
Vân Kiếm đã không ngần ngại đứng ra báo vệ các môn đồ, để rồi bị thương đến mức cửu tử nhất sinh.
Với tư cách là một người sư tôn, Huyền Thương có nên khen ngợi hành động đó của đệ tử mình hay không? Hay phải nối giận với hắn?
Cuối cùng, Huyền Thương không thể nhịn được nữa, nước mất cứ thế tuôn ra.
"Làm tốt lắm. Làm tốt lâm, con làm tốt lắm, cái tên tiếu tử thối này."
Bây giờ thì con có thể hành xử ích kỷ một chút rồi
Huyền Thương nhìn Vân Kiếm nằm đó đã ngưng chảy máu, rồi ông ta khẽ quay đầu nhìn về phía chiến trường, khẽ lấm bấm.
"Con hãy nhìn đi, Vân Kiếm."
Các môn đồ mà con dưỡng dục, báo vệ, bây giờ đang báo vệ Hoa Sơn kìa.
ở ngay nơi này.
Rầmmmmm!
Thanh kiếm vừa đánh bật thanh đại đao mạnh mẽ kia, đã ngay lập tức tỏa ra một luồng Mai Hoa kiếm khí đầy hoa lệ.
"Ch, chết tiệt!"
"Rốt cuộc các ngươi bị cái quái gì vậy hả!"
Lũ Vạn Nhân Phòng hoảng sợ lùi về sau khi nhìn thấy những cánh hoa mai bắt đầu hạ trên thân người mình.
Thế nhưng, người đang đứng trước mặt chúng đã nhanh chóng dồn nguyên khí vào kiếm, bạo phát ra một luồng kiếm khí dữ dội, không cho chúng có thời gian bỏ chạy. "Các ngươi định chạy đi đâu hả, lũ khốn khiếp này!"
Chiêu Kiệt hét lên lao tới đứng chắn trước mặt chúng.
Đúng lúc ấy.
"Coi chừng chân!"
Chiêu Kiệt vội vàng thu chân về sau khi nghe thấy tiếng hét từ phía sau vọng lại.

Hắn quay đầu lại thì thấy Nhuận Tông đang gấp gáp chạy đến nhìn hắn với gương mặt lạnh lùng.
"Hạ gục kẻ địch là điều quan trọng nhất ư?"
"Kh, không ạ, sư huynh!"
"Chẳng lẽ đệ có thể giương mắt đứng nhìn các huynh đệ của mình chết trong lúc đệ vắng mặt sao?"
"Không ạ!"
"Vậy thì đệ hãy giữ vị trí đi! Đệ phải coi chừng phía trước kia kìa!"
"Vâng!"
Chiêu Kiệt bừng tỉnh, dồn sức xuống dưới hạ thế.
Trong lúc ấy, thanh kiếm của Nhuận Tông đã chém tới lũ võ giá Vạn Nhân Phòng.
"Á á á á á!"
Thanh kiếm của Nhuận Tông chém qua vai của lũ Vạn Nhân Phòng đang dồn ép các môn đồ Hoa Sơn khác.
Chiêu Kiệt chặn phía trước giáp công, phía sau là Nhuận Tông trấn thủ. Cho dù không phân công thì đó cũng là hai vị trí mà bọn họ luôn luôn đảm nhiệm.
"Không được đánh mất bình tĩnh. Không được lơ là. Phải giữ một cái đầu lạnh! Bình tĩnh!"
"Rõ!"
Chiêu Kiệt nắm chặt kiếm nhìn về phía trước.
Bình thường, Nhuận Tông là người hiền lành nhất trong nhóm Bạch Thiên, thế nhưng, khi nhìn thấy hình ảnh các huynh đệ đổ máu, hắn đã tỏa ra một luồng khí thế mà Chiêu Kiệt chưa từng thấy bao giờ.
Chiêu Kiệt không thế nói lên lời, chỉ biết nghe theo lệnh của Nhuận Tông.
Nếu nói về thực lực, thì chắc chắn, Chiêu Kiệt đã bỏ xa Nhuận Tông. Mặc dù ngay từ đầu hắn đã mạnh hơn Nhuận Tông, nhưng quả thực, câu nói có một sự cách biệt khá lớn giữa Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cũng không phái là nói quá.
Tuy nhiên.
"Sư thúc! Xin người hãy lùi lại phía sau đi ạ!"
"Ta, ta hiếu rồi!"
Các Bạch Tử bổi ngay lập tức di chuyển trước tiếng hét của Nhuận Tông mà không phân bác một lời nào. Đây chính là tình huống mà Chiêu Kiệt có chết đi sống lại cũng không thế làm được.
'Sư huynh quả đúng là sư huynh.'
Vì thế nên Nhuận Tông mới là người sẽ trở thành Chưởng môn nhân trong tương lai, và Chiêu Kiệt sẽ là người ở bên hỗ trợ hắn.
Nhưng phái nói thế nào đây?
"Tiếu Kiệt!"
"Vâng, sư huynh!"
Chiêu Kiệt nhìn lũ Vạn Nhân Phòng chằm chằm.
Kiếm của hân chém vào không trung.
'Đúng là chuyện này mới hợp với mình!'
Nếu như Nhuận Tông và Bạch Thiên là người dần dắt Hoa Sơn, thì Chiêu Kiệt sẽ trở thành thanh kiếm của họ.
Thanh kiếm sắc bén nhất Hoa Sơn.
Đó là con đường mà Chiêu Kiệt muốn đi.

Đúng vậy. Giống như
Ánh mắt Chiêu Kiệt hướng về phía bóng lưng Thanh Minh.
"Chỉ có một mình ngươi thôi à?"
"Như vậy là quá đủ."
Thanh Minh đáp cụt lủn.
"Tình hình phía sau có vẻ không được ổn thỏa lắm nhỉ?"
Thanh Minh liếc ra sau.
Tất cả mọi người đều đang đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình. Có lẽ bọn họ sẽ phải tiếp tục khó khăn chiến đấu cho đến khi Huyền Linh cùng các môn đồ khác từ Tây An về tới. Tuy nhiên
"Đủ rồi."
Giọng nói cương quyết.
"Ta chưa bao giờ dạy ra những kẻ yếu ớt. Và"
Thanh Minh nhìn nhóm người Bạch Thiên.
"Bây giờ ta không còn phải đối mặt với mọi chuyện một mình nữa."
Những con cọp con bây giờ đã trưởng thành và bắt đầu giương nanh múa vuốt. Và đây sẽ là một cơ hội thích hợp để họ thể hiện bản thân mình.
"Và."
Thanh Minh nhìn Hắc Sài.
"Ta không dại đến mức thả một đàn cừu trước mặt bầy sói đâu."
Bản năng đã mách bảo hắn.
Những tên đứng mặt hắn rất nguy hiểm. Nếu như tha cho bọn chúng trong trận chiến này, thì sẽ có rất nhiều người phải hy sinh.
Chúng khác với những kẻ thô lỗ đơn thuần. Mùi máu ám trên người chúng khiến Thanh Minh nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ.
"Ta đồng cảm. Nhưng sở thích của ta không giống với các ngươi. Ta không thế hiếu tại sao các ngươi có thể dễ dàng giết người đến thế."
Khóe miệng Hắc Sài vén lên một nụ cười quái dị.
"Ta sẽ cho ngươi từ từ tận hưởng cái chết."
Thanh Minh nhe răng cười.
"Vậy thì may quá."
"May cái gì?"
Hắc Sài đang cười bồng cứng họng.
Ngay lúc ấy, Thanh Minh càng cười to hơn.
"Ta cũng có sở thích đó giống ngươi đấy."
Bởi vì ta có thể giết chết ngươi mà không do dự.
Người được Ma Giáo mệnh danh là Ma Thần.
Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh bắt đầu bùng phát nguồn sát khí kinh thiên, nhìn Hắc Trảo Đoàn.
Hắc Sài vô thức há hốc miệng khi đối diện với nguồn sát khí dày đặc và khủng khiếp như cõi u minh đó.
"Ngươi có thực sự là đạo sĩ không vậy?"
"Tất nhiên rồi."
Thanh Minh nhe răng cười.
"Giết chết các ngươi chính là việc mà một đạo sĩ phải làm. Vừa hay ta cũng đã chán ngấy việc phải đóng vai người tốt rồi. Nào bắt đầu đi. Đế xem ngươi chết, hay ta chết."

Thanh Minh vung kiếm chém giết tất cả những kẻ đang lao tới, vừa bước về phía Hắc Trảo Đoàn vừa nở một nụ cười tàn bạo và quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro