Chapter 857. Bởi vì Hoa Sơn sẽ mạnh lên. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khừ ừ……”

“Ư ư……..”

“......Ư…….”

Các đệ tử Hoa Sơn nằm la liệt trên sân luyện võ, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.

Trong lúc tất cả bọn họ đều nằm dài trên mặt đất.

“Chậc.”

Thanh Minh đứng giữa đám người họ ngước mắt lên nhìn trời. Hai hàng lông mày của hắn khẽ cau lại nhìn đêm đen.

Theo kế hoạch thì buổi tu luyện sẽ kết thúc sau khi mặt trời lặn.

Thanh Minh lướt nhìn các huynh đệ đang nằm la liệt trên sàn với một vẻ mặt kì quái. Hắn tặc lưỡi hét lên.

“Còn cả một chặng đường dài. Dài lắm đấy!”

“…….”

“Cứ thế này thì bao giờ các ngươi mới mạnh lên đây hả?”

“…….”

“Từ giờ đến sáng mai, liệu mà lo hồi phục đi. Ngày mai ta sẽ giúp các ngươi mạnh hơn.”

Nói xong, hắn rời khỏi sân luyện võ mà không ngoảnh mặt nhìn lại.

Các đệ tử Hoa Sơn ngây ngốc nhìn Thanh Minh đi xa dần, khó nhọc nâng người dậy.

“Á hự……”

“Khừ. Đau chết đi được.”

Bàn tay chống xuống mặt đất run rẩy như những cây dương xỉ.

Ngay cả một việc đơn giản như nâng phần thân trên dậy cũng khiến họ đau đớn tới mức khó thở. Một vài người không dám đứng dậy, một vài người vừa đứng dậy lại ngay lập tức quỳ xuống, cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại vài lần.

Thế nhưng…….

“Còn cả một chặng đường dài đấy. Còn dài lắm đấy.”

“Khục khục khục khục.”

“Sư huynh có nhìn thấy sắc mặt của tiểu tử khốn kiếp đó không?”

“Ý đệ là lúc nó tức phát điên lên ấy hả?”

Các đệ tử Hoa Sơn bật cười khúc khích với gương mặt sưng húp. Thậm chí, ngay cả Lưu Lê Tuyết thường ngày vô cảm cũng phải tự hỏi ‘Tiểu tử đó cũng có biểu cảm ấy nữa sao?’ rồi cười với đôi mắt to tròn long lanh như hạt dẻ.

Một cú.

Cuối cùng thì hôm nay, nhờ đòn tấn công của Nhuận Tông, bọn họ đã một lần thành công tấn công Thanh Minh. Thế nhưng từ sau lúc ấy, dù đã dốc sức bỏ chạy toán loạn, họ vẫn bị Thanh Minh đập tới mức không lết dậy nổi.

Tuy nhiên, chẳng có đệ tử nào có cảm giác thất bại hay tiếc nuối cả. Bởi vì có lần một, thì nhất định sẽ có lần hai.

Bạch Thiên chẳng còn chút sức lực nằm bẹp dưới sàn ngắm nhìn vầng trăng đang soi sáng. Hắn siết chặt nắm đấm.

‘Đang dần thu hẹp lại.’

Hắn có thể chịu đựng dù là khó nhọc tới cỡ nào đi chăng nữa. Chỉ cần hắn biết hắn vẫn đang tiến lên.

Chẳng phải điều khó khăn nhất chính là cho dù họ đã nỗ lực tới mức chết đi sống lại, nhưng khoảng cách giữa họ và hắn vẫn bị kéo dài ra đó sao.

“Sư huynh. Sư huynh ổn chứ?”

Bạch Thương bước tới chìa tay ra. Bạch Thiên túm lấy tay của hắn, nặng nề ngồi dậy.

Các đệ tử đã ngồi dậy từ nãy giờ nhìn Bạch Thiên chằm chằm. Như thể bảo hắn hãy nói điều gì đó đi.

Bạch Thiên khẽ hít thở một hơi thật sâu rồi cất lời.

“Rất khổ cực.”

“…….”

“Nhưng bây giờ chúng ta không còn khổ cực như khi đó nữa. So với việc chúng ta chẳng làm được gì, chỉ đứng đó nhìn các huynh đệ của mình chiến đấu, thì chuyện này vẫn tốt hơn mà. Đúng không?”

“Đúng vậy, sư huynh!”

“Vâng! Sư thúc!”

Bạch Thiên gật đầu.

“Hôm nay ta đã chắc chắn. Nếu có thể vượt qua đợt tu luyện này, chúng ta nhất định sẽ mạnh lên. Và khi ấy, chúng ta sẽ không phải chịu cảnh bị sỉ nhục nữa.”

Các huynh đệ chầm chậm gật đầu. Bạch Thiên bật cười.

“Ngày mai ta sẽ chém đầu tên khốn đó. Đừng có ai xen vào đấy nhé.”

“Đó là việc của con mà.”

“Bậy rồi, của ta chứ!”

Các đệ tử Hoa Sơn vừa đấu khẩu một trận vô nghĩa, vừa bật cười khúc khích.

Sau khi cười một hồi lâu, bọn họ liền nằm ngửa ra tại chỗ. Có lẽ do đã cười quá nhiều nên bây giờ họ chẳng còn sức để đứng dậy nữa.

‘Ta phải….. đi về phòng ngủ.’

Bạch Thiên nằm trên sân luyện võ, ngơ ngẩn nhìn trời đêm. Ánh trăng đêm nay sáng tới mức kì lạ.

‘Ta sẽ mạnh hơn.’

Và đến một lúc nào đó.

Bạch Thiên chầm chậm nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu sau, họ cứ thế mà nằm trên sân luyện võ chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, có vài người lặng lẽ, cẩn thận tiến về phía họ.

“Khừ. Mấy cái đứa này cũng thật là……..”

“Yên lặng nào.”

Huyền Thương nghiêm khắc nhắc nhở Vân Kiếm.

“Đưa tụi nhỏ về phòng, cẩn thận đừng đánh thức chúng.”

“Vâng.”

“Thôi cung đả huyệt cho mấy đứa bị căng cơ, và mấy đứa bị nội thương nữa.”

“Vâng, thưa trưởng lão.”

Vân Nham thở dài một hơi.

“Hôm nay ta lại không được ngủ rồi.”

“Ban ngày sư huynh ngủ nhiều rồi mà.”

“Đó mà là ngủ gì chứ.”

Huyền Tông ôm lấy Bạch Thiên, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của hắn. Gương mặt hắn hốc hác, xanh xao chẳng khác nào một tử thi, nhưng biểu cảm lại vô cùng thoải mái.

‘.......Mấy cái đứa này.’

Ông ta dồn sức xuống cánh tay.

“Mau đưa chúng vào đi. Gió khuya lạnh lắm.”

“Vâng.”

Các trưởng lão và Vân Tử Bối lần lượt đưa các đệ tử vào Bạch Mai Quan. Huyền Tông cũng bận rộn đi tới đi lui, sau khi các đệ tử đã yên vị nằm trên giường, ông ta mới nhẹ nhàng bước ra khỏi Bạch Mai Quan.

Huyền Tông đứng ở chính môn của Bạch Mai Quan, lặng lẽ nhìn lên trời.

“Sư huynh đang nghĩ gì thế?”

Huyền Linh theo sau Huyền Tông bước ra hỏi. Huyền Tông không quay đầu lại, khẽ nói.

“Ta đã nghĩ.”

“Ý sư huynh là sao?”

“Mặt trăng thật cô đơn, và...”

Một nét cô đơn thoáng qua đôi mắt đang tràn ngập ánh trăng sáng của Huyền Tông.

“Nhờ ánh trăng sáng kia mà những người ra ngoài vào ban đêm sẽ không bị lạc đường, họ phải biết ơn mặt trăng mới đúng. Ấy thế mà, ánh trăng đó lại bơ vơ ở giữa bầu trời đêm soi sáng cho cả thế gian.”

“Chưởng Môn Nhân…….”

“Ta không biết liệu ánh trăng soi đường cho ai đó có thực sự đơn độc hay không.”

Huyền Tông chắp tay sau lưng, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Huyền Linh chứng kiến cảnh tượng ấy liền mỉm cười nói.

“Làm gì có chuyện đó, thưa Chưởng Môn Nhân.”

“.......Hửm?”

“Sao mặt trăng lại cô đơn được. Chẳng phải các vì sao vẫn luôn ở cạnh nó sao.”

Đúng lúc ấy, mây mờ tan đi, những ngôi sao phủ kín bầu trời lấp lánh trong ánh mắt của Huyền Tông.

“Tất nhiên, mặt trăng và các ngôi sao không giống nhau. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là chúng không thể hiện lên cùng nhau? Các ngôi sao sẽ an ủi mặt trăng, và mặt trăng sẽ an ủi các ngôi sao.”

“…….”

“Và chẳng phải chúng ta đang ở đây dõi theo mặt trăng hay sao. Vì vậy nên….. ít nhất thì nó sẽ không cô đơn đâu ạ.”

Huyền Tông lặng lẽ nắm chặt bàn tay sau lưng.

“.......Hóa ra là như vậy.”

“…….”

“Nếu vậy……”

Giọng Huyền Tông có chút run rẩy.

“Nếu thật là vậy….. thì tốt quá.”

* * *

“Ư…….”

Thanh Minh ôm vai rên rỉ.

“......Lũ ngốc này.”

Trên người hắn, không chỗ nào là không đau.

Mặc dù hôm nay hắn chỉ bị đánh trúng một cú. Nhưng, trận đấu của các võ giả không chỉ quan trọng việc kiếm của họ có chạm tới đối thủ hay không. Bởi trong một trận chiến, họ phải không ngừng phát ra kiếm khí, dùng khí ba nghiền nát nhục thể đối thủ, khiến nội tạng của hắn chấn động.

Hắn đã lặp đi lặp lại cuộc chiến giữa kiếm khí với kiếm khí ấy từ sáng sớm tới tận tối khuya, do đó lúc này, toàn thân hắn đau tới mức như muốn nổ tung.

‘Giống khi ấy quá. Chỉ khác là không có vết chém nào…….’

Thanh Minh lặng lẽ nhắm mắt khi những kí ức về cuộc chiến mà hắn không muốn nhớ lại chút nào hiện ra. Nếu là trước đây thì hắn đã lắc đầu để rũ bỏ kí ức đó rồi, nhưng bây giờ, hắn không cần thiết phải làm vậy nữa.

Bởi nếu không đối diện, hắn sẽ không thể tiến lên.

‘Vẫn còn xa lắm.’

Hắn làm những điều này đều là để giúp các đệ tử mạnh lên. Nhưng đó không phải là tất cả. Bởi nếu chỉ để giúp bọn họ mạnh lên, thì hắn vẫn có cách khác.

Điều quan trọng nhất là Hoa Sơn phải mạnh lên. Và đương nhiên, Hoa Sơn cũng bao gồm cả Thanh Minh.

Hắn đã nhận ra.

Hắn cũng là một đệ tử Hoa Sơn.

Nếu hắn thực sự muốn Hoa Sơn mạnh hơn, thì việc hắn cần làm không phải là bước đi thật xa rồi dẫn dắt các hậu bối, mà hắn phải cùng họ mạnh lên.

Mạnh tới mức Hoa Sơn trước đây cũng không thể so sánh được!

Khóe miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên.

‘Dù sao cũng thật là.’

Mấy đứa nhỏ ấy vẫn giúp ích được cho hắn.

À không, thành thật mà nói thì họ giúp được hắn rất nhiều ấy chứ.

Lý do cũng rất đơn giản.

Bởi cho dù hắn có đi tới đâu đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể nào có hơn một trăm kẻ địch đằng đằng sát khí cùng xông đến giết hắn. Và cũng chẳng có kẻ địch nào còn có gan xông tới sau khi liên tiếp bị hắn hạ gục.

Đợt tu luyện này là điều bất khả thi đối với Hoa Sơn trong quá khứ.

Bởi nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu các đệ tử Hoa Sơn không đạt được tới mức độ như bây giờ. Và đợt tu luyện này sẽ chỉ có ý nghĩa tại thời điểm hiện tại.

Mặc dù có chút nực cười, nhưng Thanh Minh đã thực sự gặp nguy hiểm khi các đệ tử Hoa Sơn đồng lòng xông lên. Dù chỉ một chút thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ để hắn nhớ lại cuộc chiến trong quá khứ.

Cũng nhờ vậy mà Thanh Minh mới nhanh chóng tìm lại cảm giác khi xưa. Cảm giác khi hắn còn đứng trên đỉnh cao.

Chỉ có điều…….

“Chúng sẽ mạnh hơn ta nhanh lắm nhỉ?”

Thanh Minh xoa xoa bên hông.

Cơn đau do mộc kiếm của Nhuận Tông để lại vẫn còn đó.

Lúc đầu, đến cả Thanh Minh cũng phải nghi ngờ liệu họ có làm được hay không. Thế nhưng, vì đây là việc họ bắt buộc phải làm nên hắn đã yên lặng tiến hành. Bây giờ, khi cơn đau ở bên hông liên tục kéo đến, hắn chẳng còn gì để nghi ngờ nữa.

“Cái lũ tiểu tử không biết điều này.”

Thanh Minh nhớ lại từng gương mặt của từng người, rồi bật cười.

Hắn vẫn luôn mong đợi.

Nếu tất cả bọn họ có thể tiếp tục vượt ngoài mong đợi của Thanh Minh, kiên trì vượt qua đợt tu luyện thảm khốc này.

Thì họ sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Và nếu họ có thể chịu đựng cho tới khi đợt tu luyện kết thúc, thì họ sẽ tiến xa so với chính bản thân của mình trong quá khứ tới mức nào đây?

“Mấy cái đứa cứ mơ tưởng hão huyền này.”

Cảm giác vui vẻ cùng tâm trạng mong đợi bao lấy toàn thân Thanh Minh.

“Úi cha.”

Thanh Minh nằm ngửa ra tại chỗ.

“Á da da. Á da da. Ôi trời ơi.”

Vừa chạm xuống sàn, cơn đau nhói ở lưng ngay lập tức kéo tới.

Tuy cơ thể đau nhức, nhưng tâm trạng của hắn lại vô cùng thoải mái. So với việc hắn lăn lộn khắp nơi để kiếm về chút lợi ích cho Hoa Sơn thì càng thoải mái hơn nhiều.

Vì vậy nên……

“Sư huynh đừng nhìn đệ với ánh mắt thương cảm đó nữa, sư huynh chết tiệt.”

Thanh Minh nhìn lên trời.

“Đệ nhất định sẽ khiến Hoa Sơn mạnh hơn. Đệ sẽ không để ai phải chết đâu. Và thực lòng mà nói thì dù bây giờ sư huynh có mặt ở đây, sư huynh cũng chẳng làm được gì đâu. Ai bảo sư huynh yếu xìu cơ chứ.”

Thanh Minh phì cười.

“Sư huynh sẽ không biết đâu. Cảm giác khi thấy lũ gà con lon ton theo sau đệ lì lợm tới mức nào.”

Ánh trăng chiếu rọi lên mặt như thể đang thì thầm với hắn.

“Bây giờ đệ đã biết nhiều hơn sư huynh một chuyện rồi đấy.”

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Hoa Sơn khi xưa vẫn vẹn nguyên trong kí ức của hắn.

Tuy nhiên……

“Mấy tên tiểu tử bây giờ cũng khá lắm đấy?”

Thanh Minh nằm ngửa người, giơ hai tay tạo thành hình đang kéo cung. Rồi hắn thong thả buông tay ra.

“Vúttt.”

Thanh Minh bắn mũi tên về phía mặt trăng rồi bật cười.

“Đệ sẽ không nhắc tới chuyện đưa Hoa Sơn về lại như trước nữa.”

Hắn không thể làm vậy được.

“Đổi lại, đệ sẽ đưa Hoa Sơn trở thành Hoa Sơn còn vĩ đại hơn cả trước kia.”

Thanh Minh chầm chậm nhắm mắt.

Một cơn gió thoảng qua vai hắn. Thời gian đã trôi qua, con người cũng đã thay đổi, thế nhưng, gió trên Hoa Sơn vẫn chẳng thay đổi chút nào.

‘Bởi vì….. Hoa Sơn sẽ mạnh lên.’

Đôi môi Thanh Minh mấp máy, bắt đầu phát ra những tiếng thở đều đặn.

Phì. Phì.

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt Thanh Minh đang ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Một nụ cười nhẹ nhàng chưa từng xuất hiện trên môi của Mai Hoa Kiếm Tôn lừng danh thiên hạ khi xưa.

Hắn chìm vào giấc ngủ, hương hoa mai từ đâu lan tới nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Khi bóng đêm qua đi, mặt trời sẽ mọc, và khi mặt trời lặn, mặt trăng sẽ xuất hiện.

Xuân qua hè tới, thu đi rồi đông lại về. Bốn mùa tuần hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro