Chapter 858. Bởi vì Hoa Sơn sẽ mạnh lên. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian rất công bằng.

Thời gian công bằng với tất cả mọi người, từ những người già tiếc nuối nhìn từng ngày trôi đi, tới những tráng niên chịu đựng mỗi ngày trôi qua là một vòng lặp buồn chán, và cả với những đứa trẻ vừa chạy quanh làng đã hết một ngày.

Và, các thương nhân trên Trường Giang cũng giống như vậy.

“Ô…….”

Họ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Ôi trời ơi….. chuyện gì thế này……”

“Sao lại thế này?”

“Tại, tại sao lại có cả một đô thị ở đây vậy?”

“Hể? Ý các ngươi là sao?”

Mã Thiết ngơ ngác quay đầu ra sau. Các thành viên thương đoàn phía sau nghi hoặc nhìn hắn.

“Theo ta nhớ thì các ngươi xuất thân từ Cửu Giang mà?”

“Đúng là vậy. Nhưng lâu lắm rồi thuộc hạ mới được về quê, nên sao tránh khỏi kinh ngạc được ạ? Mặc dù đúng là thuộc hạ đã từng làm việc ở Cửu Giang trước khi gia nhập thương đoàn.”

“Phải đấy. Thuộc hạ rời Cửu Giang cũng đã được năm năm rồi…… Khi ấy, nơi này vẫn chỉ là một vùng đất hoang sơ.”

“Hả? Lẽ nào lại……”

“Ngài cũng thật là! Thuộc hạ ăn mắm ăn muối, chẳng lẽ ta lại nói dối ngài sao? Đều là thật đấy!”

“Nếu vậy……”

Các thành viên thương đoàn nhìn chằm chằm về phía Mã Thiết.

Mặc dù đã nghe câu trả lời của họ, nhưng hắn lại có một suy nghĩ hoàn toàn khác.

‘Mấy người muốn bịa thì cũng phải bịa cho hợp lý chứ.’

Rõ ràng trước mắt họ là một đại đô thị. Làm gì có chuyện một đại đô thị như thế xuất hiện chỉ sau năm năm được chứ?

À không, theo những gì hắn được biết thì các thương nhân bắt đầu qua lại nơi này chưa đầy ba năm. Điều đó có nghĩa là, đô thị ấy đã xuất hiện tại đây chỉ trong vòng ba năm. Đến trẻ lên ba cũng chẳng tin nổi chuyện này nữa là.

“Trước tiên cứ đi vào xem sao đã.”

“Vâng, thưa tiêu đầu.”

Nhưng họ còn làm gì được nữa chứ? Cho dù tiêu đầu của họ có dùng đậu đỏ để làm đậu nành lên men, thì các thương đoàn viên vẫn phải tin đó là đậu nành thôi.

“Hô hô. Đúng thật là.”

Mã Thiết lắc đầu như thể hắn không thể tin những gì hắn vừa nghe, bắt đầu dẫn thương đoàn tiến vào đô thị.

“…….”

Mã Thiết há hốc miệng sau khi bước vào trong.

Quang cảnh trong này khác hẳn so với những gì hắn vừa nhìn thấy từ xa. Những tòa điện các đồ sộ xếp hàng ngay ngắn hai bên đại lộ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

‘Hình như nơi này thay đổi nhiều hơn cả Cửu Giang nữa?’

Đương nhiên, các tòa điện các đều mới tới mức phát sáng lấp lánh. Cách đây không lâu, nơi này vốn chỉ là một vùng đất hoang vắng.

Điều khiến Mã Thiết ngạc nhiên nhất là các tòa điện các ở đây đều vô cùng to lớn, và số người bận rộn đi tới đi lui trong đó còn nhiều hơn cả những người qua lại trên đường ở Cửu Giang.

Hơn nữa……

“Mau cho ta chút rượu đi! Đường xa khiến ta khát khô cả cổ rồi!”

“Vâng vâng! Có ngay đây!”

“Mì của ta còn lâu không?”

“Ôi trời! Sắp ra ngay đây ạ! Xin ngài đợi thêm một chút! Một chút nữa thôi!”

Bên trong điện các chật cứng người. Khiến người mới tới đây lần đầu không khỏi kinh ngạc.

Mã Thiết thậm chí còn chẳng có thời gian để kịp thích ứng với đô thị phức tạp và sôi động này.

Bởi vì có hai gã tiểu nhị từ đâu chạy tới nắm chặt lấy hai bên cánh tay hắn.

“Ôi trời, các vị thương nhân à! Chắc hẳn các ngài đã rất mệt mỏi khi đi tới đây rồi phải không?! Bên này! Mời các ngài vào! Tiểu nhân sẽ chỉ cho ngài tới khách điếm tốt nhất Mai Hoa Đảo!”

“Ầy! Cái tên này ngươi lại lừa đảo nữa rồi! Từ bao giờ mà thể loại khách điếm như Thần Phong Khách Điếm lại trở thành khách điếm tốt nhất Mai Hoa Đảo thế! Long Hoa Khách Điếm bọn ta vẫn còn ở đây đấy nhé!”

“Cái gì? Ý ngươi là cái khách điếm vừa khiến một đầu bếp phải bỏ chạy vì quá mệt mỏi vào tuần trước đó à? Các vị thương nhân, các vị đừng nghe hắn nói tầm bậy! Ở đó chẳng có món nào cho các vị ăn đâu! Đồ ăn của Thần Phong Khách Điếm bọn ta là ngon nhất đấy!”

“Tên khốn này ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy hả! Chẳng lẽ ngươi không biết khách điếm bọn ta đã thuê đầu bếp của nổi tiếng nhất Hoa Bình Lâu ở Vũ Hán sao! So với món ăn do đầu bếp xuất thân từ Hoa Bình Lâu đích thân làm, thì món ăn ở Thần Phong Khách Điếm các ngươi chẳng xứng cho chó ăn! Các vị thương nhân, mời đi lối này! Khách điếm bọn ta vẫn còn một phòng đấy!”

“Gớm, chỉ còn một phòng thì các vị ấy nghỉ làm sao được hả cái tên khốn này!”

“Ôi trời ạ! Là hai phòng nhưng tiểu nhân lại nói nhầm thành một!”

Mã Thiết hồn bay phách tán khi bị kẹt giữa hai người bọn họ.

Giữa lúc hắn đang suy nghĩ không biết mình có nên mắng họ một trận vì hành động vô lễ này không, nhưng ngó quanh thì thương đoàn phía trước hắn cũng đang phải chịu cảnh tương tự. Và thương đoàn phía sau cũng vậy.

‘Đây là chuyện bình thường ở nơi này à?’

Làm gì có khách điếm nào lại ra tận đại lộ mời khách thế này?

“Nhưng mà ngươi?”

“Hôm nay ngươi thực sự muốn đấu với ta một trận đấy phải không?”

Thấy hai gã tiểu nhị ra ngoài mời khách xắn tay áo lên như thể sẽ xông vào nhau ngay lập tức, Mã Thiết hoảng hốt vội hét lên.

“Xin, xin đừng đánh nhau. Bọn ta định ra bến thuyền trước nên…….”

“Hả? Nếu ngài muốn đi hôm nay thì ngài phải đến đăng ký thương thuyền từ bốn ngày trước chứ?”

“Lâu, lâu tới vậy sao?”

“Ôi trời, ngài tiêu đầu à. Đây là lần đầu tiên ngài tới Mai Hoa Đảo đúng không?”

“Đúng, đúng là vậy.”

Gã tiểu nhị gật đầu như đã hiểu.

“Vậy thì đúng rồi. Các thương đoàn phải chờ ba bốn ngày trên Mai Hoa Đảo là chuyện vô cùng bình thường. Nếu không thì các vị thương nhân kia làm gì có thời gian trở về khách điếm nghỉ ngơi?”

“À………”

“Nếu may mắn thì ngài sẽ chờ bốn ngày, còn không, thì có khi ngài sẽ phải đợi tới mười ngày đấy.”

“Mười, mười ngày ư? Tốn nhiều thời gian đến vậy sao? Ý ngươi là khi có bão hay mưa lớn thôi phải không?”

“Không không. Ý tiểu nhân không phải vậy. Thương thuyền của Mai Hoa Đảo không bao giờ dừng lại dù có mưa lớn, gió mạnh. Dẫu vậy nhưng vì số lượng các thương đoàn kéo tới quá đông, nên cũng có khi ngài sẽ phải chờ tới mười ngày. Do đó, ngài nên thuê khách điếm trước thì hơn.”

“.......Ta, ta phải tận mắt xác minh trước.”

“Tiểu nhân đã nói chuyện đó chẳng có ích gì rồi mà.”

“Trời ơi cái tên lừa đảo kia. Ôi trời, ngài thương nhân à. Đương nhiên là ngài phải đi xác nhận rồi. Nhưng sau khi quay lại, ngài sẽ bị nơi khác lừa đấy…… Vậy nên, để tránh bị lừa, ngài hãy tới thẳng Long Hoa Khách Điếm của tiểu nhân nhé.”

Mã Thiết gật đầu với gương mặt thất thần.

“Không biết….. ta có thể hỏi ngươi một câu được không?”

“Vâng? Ngài hỏi bao nhiêu cũng được.”

“Nơi đây là Trường Giang sao?”

“Đúng rồi?”

“Trường Giang….. có một nơi sầm uất như thế này….. chẳng…. chẳng lẽ Thủy Lộ Trại không tới cướp bóc sao?”

“Hả? Thủy Lộ Trại á?”

Hai gã tiểu nhị vốn đang gầm gừ nhau bỗng nhìn nhau rồi phá lên cười.

“Ahahahahaha! Thủy Lộ Trại ư?”

“Aha! Ây da, đúng là lâu lắm rồi ta mới nghe lại câu nói này đấy.”

Mã Thiết vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết chớp mắt nhìn hai người bọn họ.

“Chẳng lẽ….. ta đã nói gì kỳ lạ lắm à?”

“Không lạ. Chỉ vì lâu lắm rồi tiểu nhân mới nghe có người nhắc tới chúng nên mới như vậy thôi. Ngài không cần lo đâu. Bởi vì từ sau khi Mai Hoa Đảo xuất hiện, lũ thủy tặc chưa bao giờ tiếp cận nơi này.”

“Thỉnh thoảng chúng cũng đi ngang qua, nhưng chúng chưa bao giờ tấn công nơi này. Ai bảo bọn chúng cũng có mắt nhìn, nên làm sao chúng dám xông vào tấn công nơi đang được Thiên Hữu Minh lừng danh thiên hạ bảo hộ chứ!”

“Đây là nơi an toàn nhất Trường Giang. Cũng chính vì vậy nên các thương nhân mới tìm tới Mai Hoa Đảo càng ngày càng đông đấy thôi?”

Mã Thiết đơ ngươi.

Hắn đến đây cũng vì nghe được những tin đồn đó. Nhưng quả thật, phải tận mắt chứng kiến, hắn mới nhận ra nơi này khác xa so với tưởng tượng của hắn tới mức nào.

“Ta, ta hiểu rồi. Ta ra bến thuyền trước đây.”

“Ầy. Ngài đi cẩn thận nhé.”

“Ngài đừng quên Long Hoa Khách Điếm nhé! Long Hoa Khách Điếm!”

Vừa khổ sở vượt qua hai gã tiểu nhị, Mã Thiết lại phải vô cùng vất vả mới vượt qua được vài tên tiểu nhị bám dính lấy hắn sau đó. Sau khi từ chối hết tất cả bọn họ, hắn mới có thể đi lại một cách bình thường.

“Hộc hộc. Rốt cuộc nơi này…….”

Tới tận lúc này, hắn mới có dịp quan sát rõ cảnh vật xung quanh.

Nơi này.

Không gì là không có.

Tửu lâu, khách điếm, trà điếm,…

“Bên đó là sòng bạc phải không?”

“......Đúng là không gì là không có thật.”

Nơi này giống Hàng Châu hay Tô Châu hơn là Cửu Giang. Nhưng nó khác với những nơi chỉ tới để giải trí đó ở một chỗ.

Sau khi vượt qua con đường với các khách điếm sừng sững hai bên đường đó, họ đặt tới bến thuyền với những nhà kho lớn được xây lấp kín ở hai bên. Người và hàng hóa chất đầy khắp nơi.

“Hình như là nơi này đó ạ.”

“Trước tiên cứ đi xem sao.”

Mã Thiết tiến lại gần một vị thương nhân đang đứng gần đó.

“Xin……”

“Cái gì?”

“Tại hạ lần đầu tiên tới đây. Ngài có thể cho tại hạ hỏi muốn đặt chỗ thì phải xếp hàng ở đâu được không?”

Gã thương nhân đang đứng xếp hàng liếc nhìn Mã Thiết rồi hất cằm về phía sau.

“Cứ đứng đây là được.”

“A, đa tạ ngài. Mấy đứa, mau đẩy xe qua bên đây.”

“Vâng!”

Mã Thiết đứng vào hàng, quan sát xung quanh bằng một ánh mắt mới lạ. Người và hàng chất đầy bên bến thuyền. Năm chiếc thuyền lớn đang đậu trên bến. Và cả những gã phu dịch đang không ngừng chuyển hàng lên thuyền.

Cụm từ sinh khí quả thật rất phù hợp để dùng vào những lúc như thế này.

“Đúng là hoành tráng thật.”

“.......Có tới năm chiếc thuyền lớn. Ngài nhìn con thuyền kia đi.”

“Có tới năm chiếc thuyền lớn tới vậy mà chúng ta vẫn phải chờ tới bốn ngày. Rốt cuộc có bao nhiêu hàng hóa được chuyển tới nơi này vậy?”

“Có lẽ tất cả hàng hóa ở Trường Giang đều được tập kết lại đây. Dù sao thì chuyện này cũng tốt hơn gấp trăm lần so với việc bị Thủy Lộ Trại cướp bóc. Mà chúng ta cũng may thật đấy. Ngoài kia còn biết bao nhiêu người phải bật khóc vì quãng đường quá xa kia kìa.”

“Ngài nói đúng.”

Mã Thiết lúng túng nở nụ cười gượng gạo.

‘Hóa ra tang điền bích hải là để chỉ những lúc như thế này.’

Không ngờ chỉ mới năm năm, thế gian đã thay đổi nhiều đến vậy. À không, còn chưa tới năm năm nữa. Chỉ mới ba năm trôi qua…..

Đúng lúc ấy.

“Các ngươi là ai? Sao lại chen vào đây?”

“Hả?”

Một nhóm nam nhân đột nhiên xông tới, trừng mắt nhìn Mã Thiết.

“Chen chỗ ư? Bọn ta chỉ đang xếp hàng thôi mà?”

“Bọn ta đã để hành lý lại đánh dấu rồi mà, tại sao các ngươi lại tới chiếm chỗ của bọn ta vậy hả? Đừng nhiều lời nữa, mau tránh ra đi, nếu các ngươi không muốn ta nổi giận!”

“Ơ không, chuyện này quá miễn cưỡng rồi đấy!”

“Cái gì? Miễn cưỡng? Các ngươi ư?”

Gã thương nhân lao tới túm lấy cổ áo Mã Thiết.

“Nếu để các ngươi chen chân lên trước mặt ta, thì ta sẽ lại phải đợi thêm một ngày nữa đấy, ngươi có biết ta sẽ chịu thiệt hại biết bao nhiêu không? Ở đâu chui ra một kẻ cướp chỗ của người khác thế này không biết?”

“Vậy, vậy thì ngươi phải ở lại giữ chỗ chứ? Dù sao thì ta cũng không tránh đi đâu!”

Đã là thương nhân thì không được phép đấu khẩu thua.

Mã Thiết biết rõ điều đó liền hét lớn lên. Thấy thế, gã thương nhân đang túm cổ áo hắn hai mắt long sòng sọc.

“Được rồi. Có giỏi thì tới đây. Hôm nay ta phải đập chết ngươi mới được.”

Mọi người bắt đầu tặc lưỡi khi cuộc đấu khẩu của họ trở nên ồn ào.

“Này! Ầy! Này!”

“......Hả?”

“Các ngươi có biết đây là đâu không mà cứ hét ầm lên vậy?”

“Ngươi hỏi ta đây là đâu ư…….”

Gã thương nhân đang túm cổ Mã Thiết nghiêng đầu. Như thể hắn không hiểu câu ấy có ý nghĩa gì.

Thấy thế, một thương nhân liếc nhìn hai người bọn họ với ánh mắt biết tuốt, thong thả vuốt râu.

“Hình như cả hai người các ngươi đều không biết rõ về Mai Hoa Đảo nhỉ. Đây là lần đầu tiên các ngươi tới đây phải không?”

“…….”

“…….”

Thấy hai người cùng chớp mắt, lão thương nhân tặc lưỡi, lắc đầu.

“Nếu bị bọn họ nhìn thấy thì các ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi đây ngay lập tức, và bị cấm vận trong vòng một tháng. Đừng nói các ngươi đã quên nơi đây là Mai Hoa Đảo rồi đấy nhé? Nếu các ngươi không muốn ra kia mạo hiểm tính mạng để lũ thủy tặc cướp bóc thì mau yên lặng đi. Nếu cuộc tranh cãi của các ngươi liên lụy tới bọn ta, thì bọn ta sẽ không để các ngươi yên đâu. Biết chưa hả?”

Mã Thiết ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngài nói là những người gây náo loạn sẽ không được chuyển hàng sao?”

“Phải.”

“Ơ, ơ không. Sao lại có chuyện vô lý tới mức đó chứ? Chẳng phải công việc của họ chỉ là nhận tiền rồi chuyển hàng thôi sao?”

“.......Hả?”

“Hô hô, nghe hắn nói kìa.”

“Chính vì vậy nên các ngươi mới là lũ tiểu tử vắt mũi chưa sạch đấy.”

Thấy các thương nhân xung quanh trợn tròn mắt tặc lưỡi, Mã Thiết nhất thời hoảng hốt tới đỏ bừng mặt.

“Lần đầu tiên ngươi tới đây thật đấy à?”

“.......Vâng. Chúng tại hạ là một tiểu thương đoàn, vì tiêu đầu tiền nhiệm mắc bệnh rồi đột ngột qua đời nên….. tại hạ mới phải vội vã dẫn đoàn lần này.”

“Chậc chậc chậc. Hóa ra chính vì vậy nên ngươi mới không biết gì. Nhìn đi. Nơi này là Mai Hoa Đảo. Điều luật trên Mai Hoa Đảo rất đơn giản. Không gây chuyện. Không gây náo loạn. Và đảm bảo thanh toán đầy đủ.”

“…….”

“Trong số đó, điều quan trọng nhất chính là không được gây chuyện! Ngươi có biết đã có bao nhiêu thương đoàn bị đuổi khỏi đây chỉ vì vi phạm điều luật đó chưa hả?”

“…….”

“Vậy nên ngươi đừng làm mấy chuyện bậy bạ, hãy ngoan ngoãn……. Trời ơi, tiêu rồi! Quá trễ rồi!”

“Hả?”

Đúng lúc ấy.

Ầm ầm ầm ầm.

Phía trước đột nhiên trở nên ồn ào, các thương nhân vội vã nép sang hai bên. Một nhóm người với ánh mắt hung tợn bước tới.

Thân hình khổng lồ như cao tới bảy thước.

Bộ râu lởm chởm như những chiếc gai nhọn.

Đôi mắt to dữ tợn.

Cơ bắp cuồn cuộn như muốn nổ tung lộ ra sau lớp áo. Chẳng biết có phải do hắn vừa đi khuân hàng về không, mà mồ hôi không ngừng chảy xuống.

“Ơ……”

Mã Thiết co rúm người trước cảnh tượng áp đảo đó, các thương nhân khác thì ném ánh mắt bực dọc về phía bên này.

Khoảnh khắc tim Mã Thiết như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

“Này……!”

Gân máu nổi lên trong tròng mắt của gã nam nhân đang nhìn chằm chằm xuống thương đoàn của Mã Thiết.

Sắc mặt Mã Thiết trở nên trắng bệch.

‘Chết, chết chắc rồi.’

Ôi trời ạ, sao ta lại tới đây làm gì cơ chứ……

Cơ thể nam nhân khẽ run rẩy tựa như hắn không thể kìm nén cơn giận. Hắn mở miệng như một con hổ đang gầm.

“Có chuyện gì vậy ạ? Thưa quan khách?”

“…….”

“Quan khách cảm thấy có gì bất tiện sao?”

“.......Hả?”

Một câu nói thân thiện thốt ra từ gương mặt như sắp nhào tới xé xác người khác ngay lập tức kia.

“Chuyện, chuyện đó…….”

Ơ.

Rốt cuộc nơi này là sao đây?

Rốt cuộc……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro