Chapter 903. Ngươi đã quay trở lại rồi, Hoa Sơn Kiếm Hiệp. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Róc rách.

Rượu đã tràn ra khỏi ly.

Thanh Minh dốc một hơi cạn sạch rượu trong ly mới nghiêng người nhìn kẻ ngồi đối diện. Hắn ta đang cẩn thận lau chùi phi đao bằng tấm vải trắng.

“.... Bỏ phi đao xuống đi. Làm mất hết cả vị rượu.”

“Thật là, đang giao chiến căng thẳng thế này mà sư huynh còn thưởng rượu nổi cơ à? Mà, còn uống được thì sư huynh cứ uống cho đã đi.”

Đường Bảo khẽ cau mày, tay hắn vẫn cẩn thận lau phi đao đến không còn một chút tì vết nào. Ái binh của hắn lúc nào cũng phải được chăm chút hết sức hoàn hảo thế này.

“Làm vậy ngươi mới thấy vui à?”

“Sư huynh không hiểu thì đừng có nói. Mấy tên đồ tể đạo sĩ như sư huynh đây kiếm mà rơi hỏng thì nhặt thứ gì lên đánh tiếp mà chẳng được, nhưng người như ta chỉ có thứ này làm vũ khí thôi. Đây chính là ái binh của ta đó.”

“Ái binh cái con khỉ khô.”

Đường Bảo tỉ mỉ lau sạch mười hai thanh phi đao. Sau khi lau sạch tất cả, hắn mài lại những chỗ bị xước rồi bôi một lớp dầu bóng loáng. Sau đó hắn ta bày chúng ra trước mặt.

Đường Bảo cầm bình rượu rót đầy ly cho Thanh Minh.

“Đạo sĩ sư huynh lại thấy không vui à?”

“…….”

“À, đâu phải. Sư huynh lúc nào cũng thấy không vui mà. Ưm, đúng vậy. Chuyện này bình thường quá rồi.”

“Tiểu tử thối này?”

“Nào nào, uống một ly nhé? Nhé?”

Đường Bảo cười rồi nâng ly rượu của mình, sau đó Thanh Minh cũng bật cười cầm ly lên. Hai chiếc ly nâng lên chạm khẽ trong không trung.

Thanh Minh chầm chậm nếm rượu rồi nhìn Đường Bảo ngồi phía đối diện, hắn cất tiếng hỏi.

“Hôm qua đã chết bao nhiêu rồi?”

“Khoảng hai mươi nhỉ?”

“... Ta không hỏi số người đệ giết mà là người đã chết.”

“Năm người. Ta đã nói bọn họ đừng ra vẻ rồi vậy mà…”

Đường Bảo nhăn mặt tựa hồ đang giận dữ. Có vẻ như có không ít đệ tử Đường Môn do hắn dẫn dắt đã hy sinh.

Chiến tranh chính là như vậy. Dù có thận trọng đến mấy cũng không tránh khỏi thương vong.

“Bọn khốn đó dạo này vô cùng ngông cuồng. Suýt chút nữa là đầu ta cũng bay mất rồi.”

Đường Bảo giả vờ làm động tác sượt ngang qua cổ.

“Tên điên.”

Thanh Minh cười khẩy.

Đây chẳng qua chỉ là câu nói đùa, thế nhưng hiện tại chẳng ai muốn đùa như vậy cả.

Nhìn kẻ hôm qua còn ngồi cùng mâm cơm, hôm nay đã trống chỗ, thật sự chẳng có ai nói đùa về cái chết như vậy cả, vậy mà kẻ kia lại nói ra câu ấy cứ nhẹ tựa lông hồng.

“Thật sự suýt chút nữa là ta đã xuống gặp Diêm Vương rồi. Ta đã đụng phải tên Giáo Chủ chết bầm đó.” 

“Ưm.”

Ngay khi nghe thấy từ Giáo Chủ, lông mày Thanh Minh liền nhíu lại.

Dù đã có vài tên Giáo Chủ bỏ mạng dưới kiếm của hắn, nhưng mỗi khi nghe thấy hai từ Giáo Chủ hắn vẫn cảm thấy có chút áp lực.

“Nếu mà đấu nghiêm túc với hắn có khi mạng của ta cũng khó giữ rồi. Chết tiệt, sao ta lại sinh ra ở Đường Môn chứ.”

“Là do ngươi yếu, sao lại đổ cho Đường Môn?”

“Trời ạ, đạo sĩ sư huynh chỉ sống trên núi nên chắc không biết gì rồi. Không phải là ta yếu đuối mà do đặc tính của phi đao. Uy lực của thứ này có mức độ thôi, phi đao cũng có giới hạn của nó mà, sư huynh không biết sao.”

“Là do ngươi yếu chứ gì nữa.”

“Không, ý ta là…”

“Chắc chắn là do ngươi yếu.”

“…….”

Đường Bảo cười với gương mặt đã nổi đầy gân xanh.

“Sư huynh đi đường cẩn thận đó. Coi chừng phi đao vô tình cắm vào lưng sư huynh khi nào không hay.”

“Vậy đó không phải là phi đao vô tình, mà là phi đao do ngươi phóng ra rồi.”

“Ôi, chết tiệt.”

Đường Bảo vừa cằn nhằn vừa mân mê Truy Hồn Chủy. Có vẻ như hắn ta đang cân nhắc có nên cắm thứ này vào trán Thanh Minh hay không.

“Mà… Ta đang nghĩ có nên sáng tạo một tuyệt chiêu mới hay không.”

“Tuyệt chiêu mới?”

“Ừm. Một tuyệt chiêu mà có thể hạ được Thiên Ma, hay lũ Giáo Chủ đó. Cả bọn khốn vận y phục đen ngòm. À ha, nếu là tên nào cầm kiếm thì càng tốt.” 

Thanh Minh nhìn xuống bộ y phục mình đang mặc liền không nói câu nào.

Ưm, màu đen. Rất đen luôn nha.

Thanh Minh cười khẩy.

“Đừng nói nhảm nữa, cứ làm tốt những gì ngươi đang làm đi. Từ giờ mới sáng tạo chiêu thức để dụng vào thực chiến á? Vậy mang sang thế giới bên kia mà dùng.”

“Cũng không nhất thiết phải dùng ngay mà.”

“Hả?”

Đường Bảo mỉm cười.

“Nếu đã nắm được đại khái rồi, sau khi cuộc chiến này kết thúc ta có thể từ từ mà sáng tạo.”

“Ngươi tự tin sống được đến lúc đó sao?”

“A, ta chính là Ám Tôn Đường Bảo đó. Nếu đám tử thần chết tiệt kia mà đến bắt thì ta chỉ cần cắm Truy Hồn Chủy vào đầu chúng là được rồi.”

“Tên điên.”

Đường Bảo lại bật cười.

Đường Bảo khẽ nhìn ly rượu rỗng trên tay, biểu cảm hắn có chút mơ hồ, hắn cầm lấy bình rượu rồi rót đầy vào ly.

“Cho dù ta không thể hoàn thiện nó…”

Nghe giọng nói âm trầm của Đường Bảo vang lên bên tai, Thanh Minh ngẩng đầu nhìn hắn.

Đường Bảo cầm ly rượu trong tay nhẹ nhàng lắc lư, sau đó hắn đưa rượu lên miệng một hơi uống cạn.

“Ai đó sẽ nối tiếp lý tưởng của ta. Ai đó là người Đường Môn và luyện Thập Nhị Phi Đao.”

“…….”

“Vậy nếu một ngày nào đó có người đi theo con đường giống ta, không biết sư huynh có cảm thấy lo lắng không nhỉ?”

“Hưm…”

Giọng nói có phần khó nghe của Đường Bảo vang lên bên tai, Thanh Minh định nói gì đó thì Đường Bảo lại tiếp tục. 

“Chí ít hậu duệ của ta cũng sẽ không bị đánh bại bởi một tên đạo sĩ vận y phục đen thui từ trên núi đá cả ngọn cỏ khô cũng không có. Chỉ cần cắm Truy Hồn Chủy…”

Xoẹt.

“A! Này, này! Đang uống rượu sao sư huynh lại rút kiếm ra chứ! Cái người này đúng là không biết đùa gì cả mà. Sư huynh học đạo từ núi nào vậy hả?”

“Đồ điên…”

Thanh Minh cười khẩy tra lại kiếm vào vỏ rồi nâng ly rượu lên. Rượu chảy xuống cổ họng đắng chát.

“Ngươi nói vậy là có ý gì chứ.”

“Hả?”

“Hậu duệ hay gì đó ấy…”

Ánh mắt Thanh Minh nhìn ra ngoài ô cửa số có chút u ám. Mấy đám mây đen ở đâu kéo đến che khuất mặt trời như thể báo trời sắp đổ cơn mưa to. 

“Những kẻ còn sống sao mà ta biết được chứ. Trong khi ta còn chẳng biết có thể sống đến ngày mai hay không nữa.”

“Hưm. Sư huynh nói cũng đúng nhỉ.”

Ánh mắt ảm đạm của Thanh Minh liếc nhìn về phía Đường Bảo.

“Ở Đường Môn bị đối xử như một tên khốn còn nghĩ đến chuyện có con cháu sao?”

“Ai là tên khốn hả? Là do họ không quản nổi ta thôi!”

“... Chỉ là họ không muốn quản ngươi thôi.”

“Sư huynh đang mắng ta à?”

“Ta đang khen đó chứ.”

“Là mắng ta thì có!”

Đường Bảo nghiến răng. Nhìn hắn, Thanh Minh không nhịn được mà bật cười.

Có thể cười được thì hắn phải cười cho thoả.

Đó là lý do mỗi khi có thời gian rỗi giữa cuộc chiến ác liệt này, hắn chỉ muốn đi gặp Đường Bảo chứ không gặp các sư huynh đệ khác.

Thật may khi vẫn có thể giận dữ, có thể cười đùa, có thể trêu ngươi nhau giữa chiến trường khốc liệt mà ở đó ai cũng tựa như đã dần quên mất bản thân đang sống với tư cách là một con người.

“Dù sao thì cũng sẽ có thôi.”

“Hả?”

Đường Bảo dùng đầu ngón tay mân mê Truy Hồn Chủy trên tay.

“Ai đó…”

Ánh mắt hắn khẽ nhìn xuống thanh phi đao đang phản chiếu gương mặt mình. Đường Bảo bày ra vẻ mặt hơi phức tạp rồi thì thầm. 

“Rồi ai đó sẽ tiếp bước của ta, sẽ không lặp lại sai lầm mà những kẻ ngu muội đời trước mắc phải. Ít nhất họ cũng phải hơn chúng ta chứ nhỉ?”

“…….”

Thế nhưng, đó là khi nào chứ? Đường Bảo nhanh chóng xốc lại biểu cảm rồi cười thật tươi.

“Bên cạnh họ chắc sẽ không có tên đạo sĩ chán ngắt nào thích vung kiếm như ác quỷ đâu ha?”

“Chết tiệt.”

“Biết làm sao được chứ? Dù cùng huyết thống nhưng trước giờ ta cũng đâu muốn nhìn mặt mấy tên ngu ngốc đó, vậy mà càng lớn ta lại thấy lo lắng cho chúng.”

Đường Bảo khúc khích cười. Thanh Minh cũng bật cười nhìn trần nhà.

‘Ai đó tiếp bước ư….’

Đúng là ngu ngốc mà.

Tiếp tục điều gì chứ? Chắc gì đã gặp được nhau đâu?

Con người có thể biết được chuyện gì xảy ra sau khi đã chết ư? Ngay cả mạng sống của người đối diện còn không chắc cứu được đừng nói chi chuyện tương lai. Thời gian càng trôi, con người lại mất mát càng nhiều mà.

“Nếu có thời gian suy nghĩ mấy chuyện nhảm nhí đó thì ngươi nên đi giết thêm một tên nữa đi.”

“Hả?”

“Lấy được đầu Thiên Ma rồi ít nhất hậu duệ của ngươi cũng không cần phải đấu với hắn nữa.”

“À… Sư huynh nói cũng đúng nhỉ.”

“Vậy nên ngươi đừng lo lắng.”

“Sư huynh lại có ý gì đây?”

Thanh Minh nhếch khóe miệng.

“Ta sẽ lấy đầu của tên khốn đó.”

“Đó là chuyện của ta, sao sư huynh cứ giành suốt vậy.”

Đường Bảo tặc lưỡi.

“Mà, cũng được thôi. Đạo sĩ sư huynh mà lấy được đầu Thiên Ma thì ta sẽ tặng cho sư huynh một món quà.”

“Món quà?”

“Hưm! Sư huynh sẽ là người đầu tiên được lĩnh ngộ tuyệt chiêu mới do Đường Bảo ta đây sáng tạo! Hôm đó cũng chính là ngày sư huynh bị Truy Hồn Chủy cắm vào lưng bởi Thiên Hạ Đệ Nhất… Á, này! Ta chỉ đùa chút thôi mà, đừng có hở một chút là rút kiếm ra chứ!”

“Chết đi, tiểu tử thối!”

“Ư aaaa! Đạo sĩ đánh người!”

Đường Bảo giả vờ la hét ầm ĩ, hắn đánh bật kiếm khí Thanh Minh vung ra rồi cười thật lớn.

“Ngày đó mà đến thật thì ta không còn muốn cưỡng cầu gì nữa.”

“... Thôi, uống rượu đi nào.”

“Đây. Ta sẽ rót đầy ly cho sư huynh.”

Rượu trong bình từ từ chảy xuống đầy ly.

Hai người nốc rượu như thể đang cạnh tranh với nhau. Như thể muốn tưới mát cho nơi nào đó đang dần khô cằn.

Cả hai cạn chén mãi đến khi đêm đen cùng cơn mưa kéo đến rửa trôi sạch mùi máu tanh của ngày hôm qua còn đọng lại.

* * *

Thanh Minh mở mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Hắn chầm chậm quay sang nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã qua khỏi đỉnh đầu.

‘Đã sáng rồi sao?’

Sáng sớm mở mắt ra rồi đi tu luyện là chuyện hết sức bình thường trong mấy năm qua… thế nhưng sau khi quay lại Hoa Sơn, cơn mệt mỏi không ngừng chiếm lấy thể xác lúc trước dường như đã biến mất.

Có lẽ đó là lý do hắn mơ thấy giấc mơ đó.

“... Đã từng có chuyện đó sao…”

Đúng rồi. Hắn đã quên béng đi.

Hắn nghĩ đó chỉ là một cuộc đối thoại linh tinh không quan trọng đến mức phải ghi nhớ trong lòng. Không, là do hắn không nghĩ nó lại quan trọng đến vậy.

“Người đầu tiên lĩnh ngộ ư…”

Thanh Minh cười khẩy. Tựa hồ hắn đã nhìn thấy gương mặt Mai Hoa Kiếm Tôn năm xưa.

“Đúng là ngu ngốc.”

Đúng vậy. Hắn đã giữ lời hứa lấy đầu Thiên Ma. Hắn đã chém đầu tên Thiên Ma kia bằng cách tàn nhẫn nhất mà hắn có thể làm.

Và quả nhiên Đường Bảo cũng đã giữ lời hứa. Cũng bằng cách ngu ngốc nhất mà hắn có thể.

Cả hai quả nhiên đều là những kẻ ngốc.

Vậy nên…

Thanh Minh lại ngước lên nhìn trần nhà. Trần nhà này thật khác với nơi mà hắn đã nhìn thấy trong bữa rượu đó.

“... Ta đã nói sẽ không để họ phải trải qua chuyện đó nữa.”

Vậy nên hắn đã cố gắng hết sức, thế nhưng nếu chuyện đó lại xảy ra lần nữa thì… Rốt cuộc những sự hy sinh khi đó thật sự có ý nghĩa sao?

Rốt cuộc phải thế nào…

Rầm!

Cánh cửa đột nhiên bật mở, những gương mặt quen thuộc bước vào phòng Thanh Minh. Không, phải nói là họ tràn vào chứ không phải là bước vào.

“Ư á! Gì vậy, chết tiệt!”

Ngay cả Thanh Minh cao cao tại thượng cũng không khỏi giật mình trước cảnh tượng đó.

“Á! Đừng có đẩy ta mà!”

“Không có! Tại sư huynh không tránh ra nên mới vậy đó!”

“Đã nói là để nó nghỉ ngơi một chút mà! Trận tỷ võ kia có phải dễ dàng gì đâu!”

“Sao lại đánh thức người đang say giấc chứ!”

Gương mặt Thanh Minh cứng đờ nhìn Ngũ Kiếm đang ngã nhào lên nhau rồi gân cổ lên cãi vã. Hắn lập tức đưa hai tay lên ôm mặt. 

‘Vì bọn người này mà…’

Đường Bảo à. Hình như ngươi bỏ mạng vô ích rồi đúng không? Hả?

“... Sao vậy?”

Thanh Minh mệt mỏi lên tiếng hỏi, Bạch Thiên nằm dưới cùng đưa nắm đấm lên miệng ho khan. Hắn nghĩ làm như vậy mới giữ được phong thái trước mặt sư điệt, thế nhưng có đỏ mắt tìm cũng chả thấy chút thể diện nào còn sót lại.

“À thì, ta… ta có chuyện muốn hỏi về trận tỷ võ hôm qua.”

“…….”

“Dù nghĩ thế nào ta vẫn không hiểu cách thi triển chiêu thức đó.”

“Đệ giải thích tí đi.”

“…….”

Trong chốc lát, Thanh Minh không nói nên lời chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ.

“Chỉ vì chuyện đó mà mới sáng sớm đã đến dựng đầu ta dậy sao?”

“Sáng sớm gì mà sáng sớm! Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi đó!”

“Nếu bỏ qua nhỡ quên luôn thì sao? Đệ phải giải đáp ngay đi.”

Thanh Minh mệt mỏi cười khẩy một cái.

Đôi mắt họ long lanh… không, hắn cảm thấy bọn người kia cứ đảo mắt lia lịa nhìn hắn như mấy tên ngốc.  

“Cách thi triển ư?”

‘Ưm.”

“Nếu ta nói thì các ngươi có thể hiểu được không?”

“…….”

“Như mấy người thấy đó. Nhìn là hiểu ngay mà. Yếu như mấy người thì ta phải giải thích làm sao đây. Nói thẳng ra giống như ta dạy chữ cho khỉ vậy.”

“Tiểu tiểu chết tiệt…”

“Nhìn đi. Con đã nói là nó sẽ không nói được câu gì tốt đẹp mà!”

“Khạc! Phì!” 

Thấy phản ứng của bọn họ đang bùng nổ, Thanh Minh lắc đầu rồi bước xuống giường.

“Nếu có thời gian ở đây nói nhảm thì đi tu luyện đi. Trở về Hoa Sơn rồi chúng ta còn bận hơn nữa đó.”

“Ngoài con ra thì ai chẳng tu luyện?"

“Hả?”

“Con là người hay vắng mặt nhất đó, tiểu tử này!”

Bạch Thiên chặn Thanh Minh đang lắc đầu định ra ngoài. Thanh Minh nhìn hắn với vẻ mặt ủ rũ.  

“Sao?”

“Đầu ta đúng là không hiểu được sâu.”

“Hả?”

“Thế nhưng…”

Bạch Thiên nhếch khóe miệng.

“Cơ thể ta có thể hiểu rõ mà?”

“…….”

“Thế nào? Muốn thử một chút không?”

Thanh Minh há miệng như muốn nói gì đó nhưng hắn liền lắc đầu.

“Lần trước bị đánh mà sư thúc chưa tỉnh ra à?”

“Đã lành hết rồi, tiểu tử thối.”

Bạch Thiên vui vẻ cười. Thanh Minh khịt mũi một cái rồi bật cười.

“Được, gặp nhau ở sân luyện võ. Dù nó bị vỡ rồi nhưng ta sẽ cho nó vỡ thật hoành tráng hơn nữa.”

“Được.”

Ngũ Kiếm bước ra ngoài mà không nói câu nào. Chiêu Kiệt đi phía sau cùng nhảy lên kéo vai Bạch Thiên rồi phóng về trước.

“Con trước!”

“Này, tiểu tử kia? Này, thật là! Con không biết lớn nhỏ hả?”

“Hoa Sơn không có thứ đó đâu sư thúc!”

“Sơ hở.”

“Sư muội! Này! Lưu Lê Tuyết!”

Thanh Minh đứng nhìn cảnh tượng Ngũ Kiếm tranh nhau chạy ra ngoài, dường như hắn vừa nghe được giọng nói trong mơ.

‘Rồi ai đó sẽ tiếp bước của chúng ta, sẽ không lặp lại sai lầm mà những kẻ ngu muội đời trước mắc phải. Ít nhất họ cũng phải hơn chúng ta chứ nhỉ?’

Thanh Minh nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập ánh nắng. Khác với khi đó, thời tiết hôm nay thật trong lành, bầu trời vô cùng quang đãng.

“Đúng vậy. Họ hơn chúng ta.”

Những kẻ ngu ngốc như ngươi và ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro