Chapter 904. Ngươi đã quay trở lại rồi, Hoa Sơn Kiếm Hiệp. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm rồi mới có nhiều người tụ tập tại điện các của Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn như vậy.

Không chỉ có người của Hoa Sơn, Đường Quân Nhạc và cả Lâm Tố Bính đến đây ngày hôm qua cũng đang ngồi ngay trước mặt Chưởng Môn Nhân.

“Trước tiên...”

Huyền Tông tiếp tục nói sau khi ho lên một tiếng.

“Ta xin gửi lời xin lỗi chân thành đến hai vị đây. Hai vị hẳn đã vất vả rất nhiều trong thời gian Hoa Sơn vắng mặt. Và ta cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì đã không làm tròn vai trò trên cương vị là Minh Chủ Thiên Hữu Minh.”

“Minh Chủ, ngài không cần phải nói ra những lời như vậy đâu”

Đường Quân Nhạc lắc đầu.

“Ai mà không biết rằng Hoa Sơn cũng đã rất vất vả trong thời gian vắng mặt kia chứ? Chỉ là việc mà chúng ta phải làm là khác nhau mà thôi”

“Môn Chủ...”

Giữa lúc những lời hay ý đẹp được vang lên thì một giọng nói lệch lạc đột ngột xen vào.

“Đương nhiên bọn ta cũng đã vất vả một chút”

“...”

Lâm Tố Bính mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía Huyền Tông.

“Bọn ta đã phải sống trong lo sợ không biết Tứ Bá Liên ở bên kia sẽ ập đến bất cứ khi nào, lại còn phải để ý đến những ánh mắt của lũ Cửu Phái Nhất Bang không dưng tìm đến Trường Giang. Không những thế, thuế thông hành quá đắt, bọn ta phải tìm phương cách để điều chỉnh làm sao phù hợp với thương nhân. Lại còn phải tiết kiệm tiền để hỗ trợ cho bách tính. Tóm lại là bọn ta đã phải sống rất chật vật...”

“...”

“Vậy nhưng tất nhiên Hoa Sơn chỉ tu luyện ở phía sau cũng rất vất vả. Đúng vậy! Làm gì có chuyện gì có thể mệt mỏi hơn được nữa chứ? Hahahah!”

“Chết tiệt. Cái tên kia!”

Khi Thanh Minh trợn mắt cố gắng đứng dậy thì Bạch Thiên đã nhanh chóng giữ chặt lấy vai hắn rồi đè xuống.

“Thanh Minh à, ráng nhịn đi! Mới bắt đầu mà con đã như vậy rồi thì hôm nay sẽ không làm được việc gì hết mất!”

Thanh Minh khẽ gầm gừ rồi quay sang hỏi Huyền Linh.

“Sổ sách có vấn đề gì không trưởng lão? Sổ sách? Không bỏ sót cái gì đấy chứ? Bọn chúng có cắt xén ăn bớt không? Cũng có thể là như vậy lắm chứ? Chắc là có rồi? Phải không?”

Rốt cuộc thì việc biển thủ nên có hay không có thì mới tốt đây?

Nhưng đáng tiếc thay, câu trả lời của Huyền Linh lại khác hoàn toàn so với những gì Thanh Minh mong muốn.

“Vô cùng sạch sẽ”

“Sạch sẽ?”

“Đúng vậy, sạch sẽ!”

Huyền Linh nhấn mạnh.

“Không thiếu dù chỉ một cắc”

“Thật vậy sao?”

“Ta đã đối chiếu hết rồi. Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy kiểu sổ sách hoàn hảo như thế này đấy”

Nhìn vào khuôn mặt đầy cảm thán của Huyền Linh, Lâm Tố Bính xòe quạt mỉm cười đầy vui mừng.

“Haha. Có thể làm trưởng lão vừa ý bản thân ta cũng cảm thấy rất vui”

Vậy nhưng khi ấy.

“Biết ngay mà! Cái tên sơn tặc kia!”

Thanh Minh bất ngờ lao vào Lâm Tố Bính rồi túm lấy cổ áo của hắn ta.

“Khặc!”

Lâm Tố Bính - kẻ bị nắm cổ một cách đột ngột trợn tròn hai mắt như thể bị sét đánh.

“Mới, mới có mấy năm mà tai ngươi đã bị điếc rồi đấy à? Sổ sách sạch sẽ và hoàn hảo còn gì nữa? Hoàn hảo! Nhà ngươi không biết thế nào là hoàn hảo ư?”

“Phải. Ta biết chứ. Hoàn hảo! Vậy mới có vấn đề đấy!”

“Là sao?”

Lâm Tố Bính nghiêng nghiêng đầu thắc mắc. Thanh Minh hét lên một cách dữ dội.

“Sơn tặc làm sổ sách mà không mắc sai sót gì ư? Nghe vậy mà được à? Óc người chứ có phải óc chó đâu mà dễ bị lừa thế?”

“...”

Lâm Tố Bính há hốc miệng ra.

“Nói ngay! Tên khốn nhà ngươi! Ngươi đã ăn bao nhiêu hả? Rõ ràng là nhà ngươi đã khoắng rất nhiều mà! Mau nôn ra! Nôn ra ngay lập tức cho ta!”

Thanh Minh liên tục giũ đầu của Lâm Tố Bính. Mái tóc được chải gọn gàng của hắn ta nhanh chóng xõa ra sau và rối tung rối mù lên.

“Thanh, Thanh Minh à. Vị đó...”

“Con biết! Tên khốn này chính là một tên trộm! Chưởng Môn Nhân! Xin người đừng lo lắng! Con nhất định sẽ khiến tên khốn này nôn ra hết từng đồng mà hắn dám lén giấu diếm”

“Dù sao thì Lục Lâm Vương...”

“Tên khốn này, đã vậy rồi mà vẫn không chịu thú nhận đúng không? Nhà ngươi là đang muốn chết đây mà?”

Lâm Tố Bính ứa nước mắt.

Để không bị nghi ngờ khi đạo tặc làm sổ sách, rất nhiều người Lục Lâm đã phải thức trắng đêm để không bỏ sót một sai lầm nào. Nhưng rồi rốt cuộc những điều đó là vì cái gì kia chứ?

“Bắt lấy nó”

“Vâng!”

Khi mệnh lệnh của Huyền Tông được đưa ra, Ngũ Kiếm nhanh chóng lao vào tách Thanh Minh ra khỏi Lâm Tố Bính. Hắn vừa bị kéo lê đi vừa la hét tán loạn.

“Chết tiệt! Bỏ ta ra! Tất cả mọi người đang bị hắn lừa đấy!”

“Sổ sách đúng hết rồi mà!”

“Tên đạo tặc chết tiệt! Sao nhà ngươi dám lừa gạt Chưởng Môn Nhân như vậy hả?!!”

“...”

À, thì ra là vì lý do này ư.

Vậy thì phải nói sớm chứ.

Bạch Thiên khẽ buông lỏng bàn tay giữ Thanh Minh sau đó giật mình tìm lại lý trí và lại giữ chặt lấy hắn kéo lê ra phía sau.

“Lục Lâm Vương, ta thật sự xin lỗi”

“...”

“Các hạ không sao đấy chứ?”

“Ta không sao”

Đôi mắt ai đó đã ướt đẫm những giọt lệ. Nhưng Huyền Tông và Đường Quân Nhạc cũng không bận tâm nhiều mà cứ thế bỏ qua.

“Dù sao thì...”

Soạt

Lâm Tố Bính xòe quạt ra. Bình thường chiếc quạt đó là biểu tượng của sự tự tin. Nhưng đáng tiếc thay bây giờ nó lại được dùng để che đi khuôn mặt đau khổ của hắn.

“Nhìn vào số sách mọi người cũng đã thấy rồi đấy. Mai Hoa Đảo bây giờ đang kiếm được rất nhiều tiền. Sự an toàn của Mai Hoa Đảo đã được các thương nhân biết đến, vì vậy mà ai nấy đều nhất nhất thông qua Mai Hoa Đảo để vượt Trường Giang đến mức thiếu hụt thuyền để cung ứng”

“Ồ hô! Nhà ngươi đã nuốt mất tiền mua thuyền...Ựp! Ựp!!!”

“...”

Lâm Tố Bính quay sang nhìn Thanh Minh với ánh mắt đau khổ. Khi ấy, Huyền Tông đã cất lời.

“Lục Lâm Vương”

“Vâng, Chưởng Môn Nhân...”

“Đừng bận tâm làm gì”

“Vâng”

Lâm Tố Bính ho lên một tiếng rồi tiếp tục nói.

“Như Hoa Sơn Kiếm Hiệp nói, đúng là nếu tăng số lượng thuyền lên thì vấn đề sẽ được giải quyết. Vậy nhưng nếu nhìn vào những lợi ích từ việc phong tỏa Trường Giang thì tình hình Mai Hoa Đảo sẽ thay đổi bất cứ khi nào nếu Trường Giang xảy ra biến động”

“Hừm. Đúng là như vậy. Thật ra mà nói ta không hề nghĩ rằng lũ Thủy Lộ Trại kia lại phong tỏa Trường Giang cho đến bây giờ”

“Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân. Vì vậy nếu chúng ta không suy tính kỹ mà cứ tăng số lượng thuyền lên thì rất dễ bị thiệt hại. Trước mắt chúng ta vẫn nên duy trì trạng thái như bây giờ sẽ tốt hơn”

“Lục Lâm Vương đã vất vả nhiều rồi”

“Không có gì đâu ạ”

Lâm Tố Bính mỉm cười rạng rỡ.

“Lục Lâm ta cũng là một thành viên của Thiên Hữu Minh kia mà. Phải làm tốt vai trò của mình chứ? Hahahaha”

“Tên Tà Phái tưởng bở kia! Trừ khi mắt ta bị trét bùn chứ ta không thể nào nhìn cái bộ dạng..Hựm!!! Ựpppp”

Lần này thậm chí ngay cả Đường Quân Nhạc cũng phải đứng ra để chặn miệng Thanh Minh lại.

“Yên lặng nào!”

“Ta đã bảo là im cái miệng đi rồi mà!”

“Sư huynh, nếu sư huynh còn dám mở miệng ra một lần nữa. Ta sẽ đâm kim vào trán của sư huynh đấy”

Huyền Tông ôm chặt lấy mặt một lần nữa xin lỗi Lâm Tố Bính.

“Ta xin lỗi”

“Cuộc đời sơn tặc đúng là không bằng cả một con chó”

“Câu nói đó không phải là để nói nô lệ sao?”

“Nô lệ cũng vậy mà sơn tặc cũng vậy”

Khác chứ. Nhiều là đường khác.

Vậy nhưng Huyền Tông cũng đã an ủi Lâm Tố Bính đang rên rỉ vì thân phận (?) của mình.

Đúng như lời Lâm Tố Bính nói, nếu như trong vòng 3 năm qua, Lục Lâm đã sống một cách trung thực thì chắc hẳn ánh mắt của thế nhân dành cho bọn họ hẳn đã khác đi rất nhiều.

Vì vậy mà việc làm rõ vị trí của Lục Lâm - nơi đã kết đồng minh với Thiên Hữu Minh một cách phi chính thức là cần thiết .

‘Trước khi Tứ Bá Liên gây ra chuyện gì đó’

Huyền Tông gật đầu hướng ánh mắt về phía Đường Quân Nhạc.

“Môn Chủ cũng đã vất vả nhiều rồi”

“Vất vả gì đâu chứ”

Đường Quân Nhạc lắc đầu.

“Thực ra mà nói không có vấn đề lớn gì xảy ra ở Trường Giang cả. Nếu như có vấn đề thì với nhân lực thiếu hụt của Đường Môn ta sao có thể kiểm soát được một nơi rộng lớn như vậy”

Thanh Minh đã tách được tay của Bạch Thiên ra khỏi miệng và lại tiếp tục gầm gừ.

“Vậy thì chỉ cần dùng đến mấy tên sơn tặc suốt ngày ăn chơi kia là được còn gì?”

“Thực tế không dễ dàng như vậy đâu. Làm gì có ai vui vẻ khi sơn tặc xuất hiện để bắt lũ Tà Phái phải không nào?”

“Dù sao thì lũ sơn tặc chẳng được cái lợi ích gì cả”

Khi Lâm Tố Bính khổ sở suy nghĩ xem vì điều gì mà hắn phải đi một quãng đường dài từ Trường Giang đến đây thì Đường Quân Nhạc lên tiếng.

“Nhưng nhờ đó mà lòng dân ở Trường Giang rõ ràng đã hướng về Thiên Hữu Minh”

Huyền Tông gật đầu.

Ông ta là người hiểu rõ lòng dân đáng sợ đến nhường nào. Chẳng phải Hoa Sơn có thể chịu đựng những khó khăn cho đến khi Thanh Minh xuất hiện là vì cũng có một số ít người hướng về họ hay sao?

“Nhưng Minh Chủ, mọi chuyện giờ đã đi đến giới hạn rồi”

“Hừm”

“Hiện tại bọn ta có thể làm bất cứ điều gì vì Tứ Bá Liên đang giữ im lặng. Nhưng một khi bọn chúng lộng hành, vấn đề chắc chắn sẽ ngày một lớn hơn. Đường Môn cần sự chi viện của Thiên Hữu Minh”

Gọi là Thiên Hữu Minh nhưng nhân lực của bọn họ chỉ gồm Đường Môn và Hoa Sơn mà thôi.

Điều này chẳng khác gì Đường Môn đang chính thức yêu cầu Hoa Sơn hỗ trợ.

“Chắn chắn khi Môn Chủ ở lại Trường Giang 3 năm qua...Bổn Gia ở Tứ Xuyên đã gặp rất nhiều khó khăn”

“Thật ngại nhưng đó là sự thật”

“Môn Chủ, ta hiểu rồi. Hoa Sơn sẽ nhanh chóng...”

“Chưởng Môn Nhân định làm gì chứ?”

“Hả?”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Thanh Minh.

Bạch Thiên đang giữ lấy Thanh Minh đã nhẹ nhàng rút tay ra. Bây giờ hắn đã phân biệt được khi nào tên tiểu tử này sẽ nói nhảm và khi nào sẽ nói chuyện một cách đường hoàng.

“Cứ để yên rồi rút chân ra là được”

Bàn tay của Bạch Thiên lại nhẹ nhàng giữ chặt lấy vai của Thanh Minh.

Lại phải khống chế hắn nữa ư?

“Rút chân ra?”

“Đúng vậy”

“Khỏi Trường Giang?”

“Vâng”

Đường Quân Nhạc cau mày nhìn bộ dạng thản nhiên của Thanh Minh.

“Ta biết ngươi không phải là kẻ ăn nói mà không suy nghĩ. Nhưng mà ta thực sự không thể nào hiểu nổi lời nói vừa rồi của ngươi”

Bạch Thiên trợn tròn hai mắt trong cú sốc.

Đường Môn Chủ....Hình như ngài đang nhầm lẫn gì ở đây thì phải. Không ai có thể ăn nói mà không thèm suy nghĩ trước sau hơn tên khốn này đâu.

“Thời gian vừa qua Đường Môn đã bảo vệ những người dân lương thiện. Đương nhiên đó cũng là nghĩa vụ nên làm của Đường Môn. Và cũng là để bách tính có cái nhìn thiện cảm về Thiên Hữu Minh. Nếu như bây giờ chúng ta rút chân ra chẳng phải bao công sức lâu nay sẽ đổ sông đổ biển hết hay sao?”

“Lâu nay chúng ta giúp đỡ họ thế nào chứ? Vậy mà nghỉ ngơi một chút đã bị chửi mắng rồi sao? Đó mà là con người ư? Là thú vật thì có”

“...”

“Là người thì phải biết biết ơn khi được giúp đỡ, không được phép vong ơn bội nghĩa. Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây!”

“Ngươi nói đúng. Nhưng mà phàm những việc trên thế gian này có tuân theo quy luật đâu kia chứ?”

“Nói gì thì nói tại sao chúng ta phải bảo vệ chỗ đó vậy? Đó chẳng phải là nơi mà lẽ ra lũ Võ Đang và Nam Cung phải bảo vệ hay sao?”

“Bọn họ đang phong bế sơn môn mà...”

“Nói phong bế là xong à? Phong bế thì không phải làm bất cứ điều gì à?”

“Đó mà là lời mà Hoa Sơn có thể thốt ra ư?”

Bạch Thiên nhanh chóng gật đầu.

Đúng vậy. Chúng ta không có tư cách để nói ra mấy câu đó đâu. Thanh Minh à?

Nhưng Thanh Minh chỉ cười khẩy.

“Vậy thì hãy tiếp tục đi”

“Hả?”

“Bây giờ lão đang yêu cầu Hoa Sơn chi viện đúng chứ?”

“Đúng là...vậy?”

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc không giấu nổi cảm giác bất an.

Và Thanh Minh quả nhiên...vẫn là Thanh Minh.

“Cho dù dí kiếm vào cổ ta thì ta cũng không đến Trường Giang đánh nhau thay cho lũ Võ Đang đâu. Nếu Đường Môn không rút quân thì hãy tiếp tục nếu muốn!”

“...”

“Việc đáng lẽ ra lũ Cửu Phái Nhất Bang phải làm tại sao chúng ta lại phải làm thay cho bọn chúng vậy?”
 
“Dù sao thì mặc dù không chính thức nhưng Cửu Phái Nhất Bang và Thiên Hữu Minh cũng là đồng minh...”

“Đồng minhhhhhh?”

Thanh Minh trợn tròn mắt.

Trước ánh mắt đảo đồng tử lia lịa đó, Đường Quân Nhạc vô thức nhắm mắt lại.

“Ta thà ăn bám lũ Tà Phái còn hơn kết đồng minh với lũ Cửu Phái Nhất Bang! Thiếu Lâm và Võ Đang là một lũ lừa đảo!!!”

“Haha. Nhân đây thì Lục Lâm ta...”

“Nhà ngươi mau nhổ tiền biển thủ ra ngay!”

“Ta không có thật mà!!!”

Thanh Minh tàn bạo, Lâm Tố Bính phản bác, và cả Đường Quân Nhạc khổ não.

Trước khung cảnh hỗn loạn như địa ngục, Huyền Tông chỉ biết cười một cách não nề.

‘Phải, chính là cái tâm trạng này’

A....Ta chỉ muốn quay về với núi non trùng trùng điệp điệp thôi...

Làm ơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro