Chapter 925. Đúng là vô liêm sỉ thật. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng bị lấp đầy bởi bầu không khí tĩnh lặng đến nỗi chỉ cần một chiếc kim rơi xuống đất thôi cũng có thể tạo ra tiếng động. Dù số người đang ở bên trong không hề ít nhưng kỳ lạ thay ngay đến một âm thanh nhỏ cũng không có. Thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở của con người.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào Thanh Minh và Pháp Chỉnh.

'Thiên địa ơi...'

Bạch Thiên vô thức nắm chặt nắm đấm trong tay.

Rõ ràng hắn cũng đã dự đoán được ở mức độ nào đó tình hình hiện tại.

Sự thật Thanh Minh không có mấy suy nghĩ tốt đẹp về Pháp Chỉnh đã được chứng minh rất nhiều lần. Lần này cộng thêm cả việc liên quan đến lũ Tà Phái đã khiến cho ác cảm của hắn lên đến đỉnh điểm. Vì vậy Bạch Thiên đã sớm đoán ra tên tiểu tử Thanh Minh sẽ không dễ gì bỏ qua chuyện này cho dù đối phương có là Pháp Chỉnh đi chăng nữa.

Nhưng mà...

'Dù sao ngài ấy cũng là Phương Trượng Thiếu Lâm kia mà'

Thiếu Lâm - Bắc Đẩu của Võ Lâm.

Làm gì có ai trong giang hồ lại không khát khao cái tên đó kia chứ? Bạch Thiên xuất thân từ Tông Nam sau đó bái nhập Hoa Sơn, nhưng đối với hắn Thiếu Lâm vẫn luôn là một nơi linh thiêng không thể tự tiện xâm phạm.

Vậy nhưng Phương Trượng của Thiếu Lâm - người đại diện cho nơi linh thiêng đó lại đang giữ im lặng. Ông ta thậm chí không thể phản bác lại một lời nào trước những lời buộc tội nặng nề hướng về phía bản thân.

Làm gì có ai có thể tưởng tượng ra chuyện sẽ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng khó tả như vậy một lần trong đời?

Hắn biết phải ngăn cản chuyện này nhưng lại không thể mở lời.

Tất cả những gì mà Bạch Thiên có thể làm bây giờ đó là không bỏ lỡ bất cứ lời nói nào trong cuộc trò chuyện của Thanh Minh và Pháp Chỉnh.

"Lão nạp......".

Sau một hồi im lặng, Pháp Chỉnh đã lên tiếng.

"Chỉ là lão nạp đã không thể nghĩ đến điều đó mà thôi. Nếu nghĩ ra thì lão nạp đương nhiên đã chạy đến Trường Giang rồi. Chuyện đó chỉ là..."

"À, à."

Thanh Minh ngắt lời của Pháp Chỉnh bằng lời cảm thán ngắn gọn.

"Nếu biết thì lão đã đến Trường Giang rồi?"

"...Chuyện đó..."

"Hẳn là các người đã đến Trường Giang để ngăn cản Nam Cung Thế Gia đối đầu với Tà Phái. Sau đó là giao lại Mai Hoa Đảo cho bọn chúng và chấp nhận sự sỉ nhục rằng Thiếu Lâm đã khuất phục Tà Phái nhỉ? ."

"......."

Trên môi Thanh Minh hiện ra nụ cười mỉa mai.

"Thí chủ?"

Pháp Chỉnh chỉ vừa cất lời nhưng lại rơi vào trạng thái im lặng.

Ông ta đã cố gắng trả lời theo phản xạ nhưng dường như chính ông ta cũng cảm nhận được từ dường như có ai đó ép bản thân hắn phải ngậm miệng lại.

Sự thật là ông ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Liệu Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể tin nổi điều mà chính bản thân Pháp Chỉnh cũng không thể tin không? Liệu Pháp Chỉnh có hiểu rõ nội tâm của bản thân mình không?

Kết cục, Pháp Chỉnh đã nở một nụ cười vô nghĩa. Ngay từ đầu, đây không phải là chuyện dễ dàng nhận được sự cảm thông.

"Hình như lão chỉ nghiên cứu đạo lý của Phật Gia nên không biết đến đạo lý của thế gian thì phải? Nếu vậy thì ta sẽ chỉ cho lão biết"

Thanh Minh vừa mỉa mai vừa nói.

"Hãy tự giải quyết chuyện mà bản thân mình gây ra"

"......."

"Đừng có chạy đến khóc lóc yêu cầu người khác giải quyết giúp mình nữa"

Trong khoảnh khắc đó, người không thể chịu nổi cơn tức giận không phải là Pháp Chỉnh mà lại chính là Pháp Giới. Bởi vì ông ta không thể chịu đựng được việc tên tiểu đạo sĩ kia lên giọng dạy dỗ Phương Trượng của Thiếu Lâm.

"Thí chủ quá lời rồi!"

Khi Pháp Giới hét lên, Thanh Minh chỉ từ từ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Pháp Giới và nói.

"Ta nói quá lời ư?"

Pháp Giới nuốt nước bọt khô khốc. Nhưng ngay sau đó, ông ta đã bình tĩnh lại và nhẹ nhàng nói với Thanh Minh.

"Tất nhiên là Thiếu Lâm đã phạm sai lầm. Sự thật đúng là như vậy. Nhưng bây giờ Phương Trượng không phải đang cố gắng giải quyết việc đó bằng mọi cách hay sao? Đưa ra những lời phán xét thì dễ, nhưng sửa chữa sai lầm mới khó. Nhưng sao ngươi lại phải cư xử vô tình với bọn ta như vậy?"

Thanh Minh không nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Pháp Giới rồi thở dài.

"A! Ai đây? Chúng ta có quen biết sao?"

"......."

"Khi ở Trường Giang chưa kịp chào hỏi đã phải tạm biệt rồi. Đại sư vẫn khỏe chứ?"

"Hừm"

Khuôn mặt của Pháp Giới nóng bừng lên trong nháy mắt. Hai từ "Trường Giang" đối với ông ta giống như một lời định tội mà vĩnh viễn không thể gột rửa.

"Sửa sai? Sửa sai ư?  Chà, những gì các người nói đều đúng hết. Nhưng... Rốt cuộc 3 năm qua các người đã làm cái gì mà bây giờ mới dồn tâm sức để sửa sai vậy?  Nếu các người có quyết tâm thì chắc hẳn đã sắp xếp xong hết cả rồi mới phải?

"Ngươi!!!"

"Hừm, thật là kỳ lạ."

Pháp Giới lắc đầu như thể ông ta không hiểu ẩn ý của Thanh Minh.

"Các người dù là hòa thượng nhưng vẫn là con người mà! Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy nhỉ?"

"Ngươi nói cái gì......."

"À, nếu ta nói vòng vo làm các người không hiểu. Vậy thì để ta nói thẳng ra cho các người biết. Lão hòa thượng, im cái miệng của ngươi lại!"

Pháp Giới cạn ngôn nhìn Thanh Minh đầy hoang mang.

Ai cũng biết Hoa Sơn Kiếm Hiệp là người thẳng tính. Nhưng không ai có thể ngờ rằng bầu không khí sẽ trở nên nặng nề như vậy. Người ta nói rằng nếu con người gặp phải sự việc quá hoang đường thì sẽ không nói nên lời, và bây giờ Pháp Giới chính là đang ở trong tình trạng như vậy.

"Người cố gắng khắc phục sai lầm vẫn tốt hơn người chỉ trích. Điều đó đúng. Nhưng ta mong các người đừng chỉ nói suông như vậy."

"......."

"Cái gì cơ? Sửa sai?"

Pháp Giới nhìn về phía Thanh Minh với sắc mặt tái nhợt. Đột nhiên ông ta trở nên sợ hãi vì không biết tiếp theo đây Thanh Minh sẽ nói gì.

"Cái gọi là sửa sai là tìm đến đây và yêu cầu cùng nhau chiến đấu à?"

"......."

"Có vẻ Thiếu Lâm gọi đó là sửa sai nhỉ?"

Pháp Giới cúi gằm mặt xuống.

Mặc dù thô thiển nhưng lời nói của Thanh Minh không sai. Đặc biệt, với tư cách là một trong những nhân vật chủ chốt của vụ thảm họa Trường Giang, Pháp Giới phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì đã xảy ra, giờ ông ta không thể lên tiếng ngay cả khi ông ta có điều gì đó muốn nói.

Bởi vì bản thân ông ta cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Lui xuống đi!"

"...Phương Trượng".

"Dừng lại được rồi."

Pháp Chỉnh yên lặng nhìn Thanh Minh.

Nhìn thấy sự mất lòng tin sâu sắc trong đôi mắt của Thanh Minh, ông ta chỉ biết thở dài.

'Sao tự nhiên lại thành ra thế này nhỉ?'

Không thể phủ nhận rằng Hoa Sơn đang là môn phái tượng trưng cho đại nghĩa trong thiên hạ dạo gần đây.

Vì vậy mà Hoa Sơn Kiếm Hiệp – một đệ tử then chốt của Hoa Sơn cho thấy sự mất lòng tin sâu sắc vào Thiếu Lâm cũng đã nói lên tình trạng của Thiếu Lâm lúc này.

Nhưng dù vậy cũng không thể rút lui như thế này.

"Thiếu Lâm......".

Sau khi do dự một lúc, Pháp Chỉnh tiếp tục nói với một giọng không hài lòng.

"Không hoàn hảo. Và bản thân lão nạp quả nhiên cũng vậy"

"......."

"Những người không hoàn hảo nhất định sẽ phạm sai lầm. Chúng ta có thể chấp nhận những lời chỉ trích phải nhận vì những sai lầm mà chúng ta đã gây ra. Nhưng... lão nạp không thể chịu đựng nổi cảnh những người vô tội phải chịu đựng đau khổ do sai lầm của Thiếu Lâm."

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh với ánh mắt lạnh lùng. Tuy nhiên, Pháp Chỉnh vẫn kiên quyết.

"Lão nạp chấp nhận hết tất cả điều kiện mà ngươi đưa ra. Hãy giúp lão nạp một lần thôi. Nếu không có Thiên Hữu Minh thì Trường Giang sẽ trở thành ngọn đèn treo trước gió theo đúng nghĩa đen."

Pháp Chỉnh lại cúi đầu một lần nữa.

Mới vừa nãy, ông ta đã cúi đầu trước Huyền Tông. Nhưng lần này cách ông ta cúi đầu trước Thanh Minh có chút khác biệt.

Tất cả những người đang theo dõi đều cắn chặt môi.

Lời của Thanh Minh cũng đúng. Nhưng bây giờ Pháp Chỉnh đang hạ mình và yêu cầu họ giúp đỡ. Nếu Pháp Chỉnh chỉ nói về tình hình hiện tại và đưa ra những lời biện minh thì có lẽ sẽ không ai bị thuyết phục trước lời nói của ông ta.

Nhưng bây giờ Pháp Chỉnh không đưa ra bất cứ lời biện minh nào mà chỉ đang hạ mình kêu gọi sự giúp đỡ với thái độ chân thành. Không chỉ Huyền Tông, mà tất cả mọi người có mặt trong phòng đang bị lay chuyển.

Có lẽ.

Tình hình hiện tại đang thực sự cấp bách, nếu không không có sự giúp đỡ của họ thì mọi chuyện sẽ không được giải quyết chăng? Nếu không phải như vậy thì vì lý do gì mà Pháp Chỉnh lại chịu hạ mình để khẩn cầu họ?

Nếu chỉ vì để bảo vệ sức mạnh của Thiếu Lâm, thì người mang danh Phương Trượng Thiếu Lâm đó có thể quỳ gối và cúi đầu trước mặt Thanh Minh sao?

Vậy nhưng.

Chỉ có ánh mắt của một người không hề thay đổi dù chỉ một chút. Thậm chí không có sự lung lay.

"Lão đúng là chẳng thay đổi gì cả."

Giọng nói đầy sự tức giận của Thanh Minh bỗng chốc biến mất. Bây giờ trong lời nói của hắn chỉ còn lại sự bình tĩnh. Mặc dù cảm xúc của hắn không được bộc lộ ra ngoài, nhưng thật kỳ lạ những lời này nghe có vẻ đáng sợ hơn những lời hắn đã nói trước đó.

"Lão nạp đã sai, và đang hối hận, nhưng tất cả những điều lão nạp làm đều một lòng vì thiên hạ vạn dân và những người đang phải chịu sự khổ đau nên xin đạo trưởng hãy bỏ qua những sai lầm của lão nạp và hãy giúp đỡ."

Pháp Chỉnh thu mình lại. Ông ta nhìn Thanh Minh với ánh mắt như muốn xuyên thấu nội tâm hắn.

"Lão cúi đầu, giả vờ như đang tự hối lỗi để cho ta thấy được bộ dạng khi bị chỉ trích nặng nề thay vì cho ta thấy tinh thần mạnh mẽ của lão đúng không ?"

"Đạo, đạo trưởng."

"Giờ thì ta đã rõ rồi."

"......."

"Lão không phải là tên ngụy thiện giả. Vậy nên ta mới ghét lão đấy."

Pháp Chỉnh cau mày.

Vì không phải là ngụy thiện giả nên Thanh Minh không thích ư? Rốt cuộc hắn có ý gì đây? Thường thì mọi người luôn không thích kẻ đạo đức giả kia mà?

Thanh Minh đưa ra lời giải thích như thể hắn hiểu rõ sự tò mò của Pháp Chỉnh.

"Kẻ đạo đức giả ít nhất cũng là kẻ biết mình đang làm gì. Có nghĩa là ít nhất bản thân kẻ đó cũng nhận thức được rằng mình đang làm điều xấu. Nhưng......".

Ánh mắt Thanh Minh nhìn Phương Trượng lạnh lùng như giọt sương băng.

"Lão thì không."

"......."

"Lão là người luôn cho rằng điều mình làm là hoàn toàn đúng đắn và không có chút hoài nghi nào. Người hoàn toàn tin tưởng rằng bản thân mình là bậc tiền nhân".

Nói xong, Thanh Minh nghiến răng như thể địa bàn của bản thân đang bị xâm phạm.

"Đúng vậy, kẻ đạo đức giả có nghĩa là những người giống như Hư Đạo Chân Nhân. Bản thân ông ta có thể tự nhận thức được rằng ông ta đang làm điều xấu vì lợi ích của môn phái. Nhưng Phương Trượng thì không."

Pháp Chỉnh không nghi ngờ gì về lòng chính trực của bản thân. Cho dù ông ta có phải trải qua khổ nạn ngay lúc này đi chăng nữa.

Tại thời điểm này, Pháp Chỉnh chắc chắn rằng việc thuyết phục Hoa Sơn tham gia vào cuộc chiến là con đường duy nhất để cứu lấy thế gian.

Ông ta có thể cúi đầu trước Thanh Minh vì ông ta hoàn toàn tin rằng bản thân đã làm một việc đúng đắn.

Đối với ông ta, cúi đầu trước Thanh Minh là hành động vĩ đại để đi đến một cái kết trọn vẹn thông qua sự hy sinh của bản thân.

'Ta đã nghi ngờ'

Ngay cả trong địa ngục Thập Vạn Đại Sơn, ngay cả khi phải cược cả mạng sống để chiến đấu, Thanh Minh vẫn không ngừng nghi ngờ bản thân mình. Liệu đó có phải là cách đúng đắn không? Liệu bản thân có thực sự đưa ra lựa chọn đúng đắn hay không?

Không riêng mình hắn, ngay cả Thanh Vấn cũng vậy. Không, tất cả mọi người ở đó đều nghi ngờ, rồi lại nghi ngờ

Tuy nhiên, những người đứng sau và tận mắt chứng kiến cái chết của bọn họ lại không mảy may nghi ngờ gì cả. Bởi vì bọn chúng chắc chắn rằng sự hy sinh kia, việc dồn rất nhiều người vào chỗ chết kia hoàn toàn là đúng đắn.

Đúng vậy, giống như Pháp Chỉnh bây giờ.

Người như ông ta mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc nhưng vẫn dồn rất nhiều người vào chỗ chết. Ông ta có rơi nước mắt đấy nhưng bản thân lại không hề hối hận. Bởi vì ông ta cho rằng đó là điều đúng đắn và ông ta không bao giờ nghi ngờ điều đó.

"Một lần là đủ rồi"

Khí thế tuôn ra từ Thanh Minh đã từ từ gây áp lực lên Pháp Chỉnh.

"Vì thế nhân, vì bá tánh, tin tưởng vào những lời ngụy biện bẩn thỉu rồi đi đến cái chết một lần là quá đủ rồi."

Khí thế đó không phải là xuất phát từ võ công. Nếu đơn giản là xuất phát từ tu vi võ công thì Pháp Chỉnh không thể cảm thấy nặng nề như vậy.

Trước khí thế nặng nề của Thanh Minh, Pháp Chỉnh thậm chí không thể thở nổi.

"Chỉ cần ta vẫn còn sống, tốt hơn hết là lão đừng nghĩ đến việc dùng chiếc lưỡi không xương đó để nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ Hoa Sơn."

Lời tuyên bố của Thanh Minh trông giống như hình ảnh một con thú bị thương đang gầm gừ.

"Hãy cút khỏi đây ngay lập tức, nếu không ta sẽ bẻ gãy cổ các người đấy"

Khuôn mặt của Pháp Chỉnh bỗng trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro