Chapter 959. Hoa Sơn hiện giờ đang ở đâu? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bịch! Bịch!

Các đệ tử Hoa Sơn sau khi dựng chiếc xe kéo trước trang viên thì đồng loạt ngã về phía trước.

"Hự ư ư ư...."

"Kết, kết thúc rồi..."

"Cuối cùng...cuối cùng...chết tiệt..."

Đó là một cảnh tượng rất đáng được vỗ tay khen ngợi. Sau một ngày chạy qua chạy lại giữa Cửu Giang và Vũ Hán thì cuối cùng bọn họ cũng thành công di dời tất cả những người dân tị nạn mong muốn di trú tại Tứ Xuyên đến trang viên này.

"Ta không thể làm việc này thêm một lần nào nữa đâu"

"Ta cũng vậy!"

Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt rùng mình.

Đương nhiên, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ ôm nghi vấn. Những võ giả đã được rèn luyện thể lực thì việc đi đi về về giữa Cửu Giang và Vũ Hán thì có gì khó khăn kia chứ?

Nếu chỉ đi qua đi lại thì chẳng có gì phải mệt mỏi như thế này cả. Nhưng đó là trong trường hợp không có một tên ma quỷ liên tục la hét bắt tăng tốc độ ở phía sau.

"Chậc!"

Tên ma quỷ nhảy từ trên đống hành lý chất trên xe kéo xuống và bắt đầu nhìn xung quanh với vẻ mặt không hài lòng.

"Chậc, có cái gì đâu mà mệt!"

"..."

"Ta nghĩ là mọi người vẫn có thể đi thêm được một lần nữa đấy"

"Tên tiểu tử thối, xong hết rồi!"

"Chúng ta thực sự đã mang cả ngôi làng đi rồi đấy"

"Thậm chí cả con chó trông nhà cũng đã được chất lên rồi! Còn cái gì nữa đâu mà chuyển nữa"

"Giết ta đi! Thà rằng cứ giết chết ta đi cho rồi!"

Các đệ tử Hoa Sơn sùi bọt mép phản bác. Vậy nhưng Thanh Minh vẫn tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

Nếu còn lại bất cứ thứ gì dù chỉ một chút thì hắn sẽ vét đi bằng sạch. Nhưng đáng tiếc thay, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thấy bất cứ thứ gì có thể chuyển đi được nữa.

Ngay lúc ấy, Huyền Tông bước xuống từ chiếc xe kéo. Ông ta nhìn các đệ tử với khuôn mặt đầy thương xót.

"Các con đã vất vả nhiều rồi"

"Là chuyện bọn con phải làm thôi ạ"

Các đệ tử Hoa Sơn đang nằm sấp trên mặt đất đã ngay lập tức bật dậy trả lời. Hai má của Thanh Minh ngay lập tức phồng lên khi nhìn thấy dáng vẻ đó.

"Woa, xem các ngươi phân biệt đối xử kìa!"

"Sao có thể không phân biệt cho được!"

"Đương nhiên là phải như vậy rồi!"

"Tên tiểu tử điên nhà ngươi bây giờ là đang yêu cầu được đối xử giống như Chưởng Môn Nhân đấy à?"

"Đúng là chẳng biết trước sau gì cả!"

Thanh Minh nghiêng hẳn đầu sang một bên khi sự bất mãn không ngừng bùng nổ.

'Một lát nữa phải cúng đuổi tà ma mới được'

Lũ trẻ ngoan ngoãn khi phong bế sơn môn và được đánh đập hàng ngày mới uống được chút nước (?) bên ngoài mà đã trở nên hư hỏng rồi. Những lúc thế này phải cho mấy lá gan đang phập phồng to lên kia dập xuống ngay lập tức mới được.

"Huyền Linh"

"Vâng, Chưởng Môn Nhân"

"Xong hết rồi đúng không?"

Huyền Linh lấy số sách ra xác nhận.

"Vâng, Chưởng Môn Nhân. Tất cả đã sẵn sàng để bắt đầu di trú. Thêm vào đó, những người dân muốn đi cùng cũng đã đến Vũ Hán. Chúng ta cũng đã xác nhận lại một lần nữa với những người ở lại rồi ạ."

"Hừm. Thì ra là vậy"

Vẻ mặt của Huyền Tông không được sáng sủa cho lắm.

Hoa Sơn đã cố gắng hết sức và làm tất cả những việc có thể làm rồi. Vậy nhưng số lượng những người muốn ở lại Trường Giang vẫn quá nhiều. Vì vậy mà ngay cả khi đã hoàn thành xong việc phải làm, tâm trạng của ông ta vẫn không lấy gì làm vui vẻ.

Nhưng dù thế ông ta vẫn không thể thể hiện điều đó trước mặt các đệ tử đã vất vả làm việc được. Huyền Tông nở một nụ cười ấm áp và gật đầu.

"Mọi người đã vất vả nhiều rồi. Hãy nghỉ ngơi đi!"

"Vâng! Chưởng Môn Nhân!"

"Cảm, cảm ơn Chưởng Môn Nhân"

Ánh mắt các đệ tử trở nên rưng rưng trước cử chỉ ấm áp đó.

Vậy nhưng Thanh Minh lại liên tục phàn nàn với Huyền Tông về việc tại sao lại cho phép bọn họ được nghỉ ngơi.

"Các sư huynh, sư thúc có làm được cái gì đâu mà được nghỉ ngơi chứ...Thời gian qua đã chẳng tu luyện được tí nào rồi. Nếu đã làm xong mấy việc lặt vặt thì không phải nên đi tu luyện sao? Kiếm chắc sắp gỉ hết đến nơi rồi đấy Chưởng Môn Nhân. Càng những lúc thế này càng phải tu luyện để sau này đến lúc mệt mỏi thật sự thanh kiếm của mọi người mới không bị lung lay..."

"Hahahahhaha!"

Huyền Tông ngay lập tức chôn vùi sự cằn nhằn đó bằng một giọng cười lớn một cách đầy lão luyện.

Thanh Minh cũng không thể đặt cược tất cả vào Chưởng Môn Nhân. Vì vậy mà hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào các đệ tử đang liên tục nghe ngóng.

Các đệ tử Hoa Sơn rùng mình run rẩy trước cái nhìn của hắn ta.

'Nhìn kìa'

'Nhìn cái mắt của nó kìa'

'Đúng là rắn độc mà. Ôi trời ơi! Tổ tiên ơi! Tên tiểu tử đó mà là đạo sĩ ư?'

Huyền Tông vội vàng kéo Thanh Minh lại khi hắn ráo riết nhìn các đệ tử Hoa Sơn bằng ánh mắt của một con rắn đang nhắm vào đồ ăn.

"Con cũng mau đi nghỉ ngơi đi"

"Hưm"

Thanh Minh vẫn cảm thấy tiếc nuối và không chịu từ bỏ. Từ miệng hắn phát ra một âm thanh rên rỉ khó chịu. Ngay lúc đó, Đường Quân Nhạc từ bên trong trang viên bước ra nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của các đệ tử Hoa Sơn.

"Minh Chủ, ngài đã vất vả nhiều rồi"

"Không đâu. Đâu có vất..."

Huyền Tông liếc nhìn đám đệ tử đã trở thành mớ rẻ lau sau đó che miệng lại và ho lên một tiếng. Nhìn bộ dạng kia thì những lời nói sáo rỗng như không hề vất vả gì đó không nên được thốt ra một chút nào.

Đường Quân Nhạc nhìn các đệ tử Hoa Sơn rồi cất giọng hỏi. Chính xác là ông ta đã lướt qua Thanh Minh và Ngũ Kiếm.

"Vậy bây giờ mọi người định quay về Thiểm Tây đúng chứ?"

"Hừm. Ta cũng không biết nữa"

Huyền Tông thở dài với khuôn mặt bối rối. Bọn họ đã đến đây vì lời yêu cầu chi viện của Đường Môn. Và những việc mà bọn họ phải làm ở đây bây giờ cũng đã xong xuôi tất thảy.

Nhưng nếu cứ thế này mà quay về Thiểm Tây thì sẽ có rất nhiều vướng mắc.

"Dù sao thì ta vẫn rất lo lắng cho những người ở lại Trường Giang"

"Chưởng Môn Nhân"

Đường Quân Nhạc lắc đầu.

"Ta làm sao lại không hiểu tấm lòng của Chưởng Môn Nhân được chứ? Có điều...có lẽ Chưởng Môn Nhân cũng đã biết, nếu như chúng ta đánh nhau để cứu bọn họ thì sẽ phải can thiệp vào cuộc chiến tại Trường Giang này"

"Hừm"

"Chuyện đó chẳng phải khác với những gì chúng ta nghĩ hay sao?"

"Ta biết. Ta biết nhưng mà..."

Huyền Tông lén lút hướng mắt về phía nào đó. Và đích đến của ánh nhìn đó chính là bóng lưng của Thanh Minh đang nhìn về phía Nam. Dạo gần đây, Thanh Minh thường xuyên ngơ ngác nhìn về phía Trường Giang.

'Chắc là nó có nhiều phiền não lắm'

Con người sẽ có những lúc mâu thuẫn giữa lý trí và trái tim. Có lẽ Thanh Minh bây giờ chính là đang rơi vào hoàn cảnh đó.

Càng những lúc này thì kẻ làm Chưởng Môn Nhân như ông ta càng phải giữ vững tinh thần. Bởi vì lời nói không được can thiệp vào chuyện ở Trường Giang của Thanh Minh là hoàn toàn đúng.

"Chúng ta phải quay về thôi"

"Vâng, Minh Chủ. Đường Môn cũng sẽ dẫn những người có mặt ở đây về Tứ Xuyên"

"Đó là một việc làm đúng đắn"

Huyền Tông yên lặng gật đầu.

Cuối cùng thì như vậy là hợp tình hợp lý ư?  Bọn họ đã gây gổ với Thiếu Lâm một lần rồi, bây giờ không thể đối mặt với bọn họ nữa.

"Hãy nghỉ ngơi một chút rồi quay về"

"Vâng, Chưởng Môn Nhân"

Đường Quân Nhạc mỉm cười vui vẻ. Vốn dĩ Đường Môn mới là bên cảm thấy tiếc nuối. Nhưng sự tiếc nuối đó nhanh chóng trở nên nhạt nhòa khi nhìn thấy những người dân thiện chí di cư đến Tứ Xuyên.

Ông ta cũng cảm thấy tiếc nuối lắm chứ. Nhưng so với việc đó thì việc không nhúng tay vào việc của Trường Giang còn quan trọng hơn nhiều.

"Vâng. Vậy thì..."

Ngay lúc Huyền Tông định gọi các đệ tử vào bên trong trang viên.

"Hửm?"

Đường Quân Nhạc đột ngột nhìn về một phía. Ông ta cảm nhận được khí tức của một số người đang tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh.

'Nhân sĩ võ lâm?'

Nếu xét đến tốc độ và khí thế này thì chắc chắn không phải là những người bình thường được.

Huyền Tông và các đệ tử Hoa Sơn quả nhiên cũng đã cảm nhận được những cỗ khí tức đó và đồng loạt đứng dậy.

Và rồi.

Phắt!

Một người xuất hiện. Đường Quân Nhạc sau khi xác nhận khuôn mặt của người đó đã không thể che giấu sự bối rối trong chốc lát.

"Không phải là trưởng lão đó sao?"

Người dẫn đầu đám người kia không ai khác chính là trưởng lão Cái Bang -Từ Ô Cái. Mặc dù bọn họ không phải mối quan hệ thân thiết thường xuyên qua lại. Nhưng một người làm Môn Chủ Đường Môn như ông ta không lý nào lại không nhận ra Trưởng Lão Cái Bang.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà..."

Thậm chí phong thái của ông ta cũng rất kỳ quái.

Rách rưới được xem là đặc trưng của Cái Bang. Nhưng Từ Ô Cái lúc này lại không mặc thượng y. Điều kỳ lạ hơn là các đệ tử Cái Bang theo phía sau ông ta cũng chỉ mặc mỗi quần.

"Hộc! Hộc!"

Từ Ô Cái dùng một tay lau đống mồ hôi nhễ nhại trên mặt.

"Môn Chủ"

Sau đó ông ta hướng ánh nhìn về phía Huyền Tông đang đứng bên cạnh Đường Quân Nhạc.

"Chưởng Môn Nhân"

Ông ta bắt đầu há hốc miệng với khuôn mặt cứng đờ.

"Bọn ta đã đưa người muốn gặp hai vị đến đây"

"Cái gì?"

Sau khi lời nói đó kết thúc, một nam nhân mồ hôi nhễ nhại bước xuống từ lưng của một tên ăn mày Cái Bang. Thanh kiếm hắn mang bên mình giờ có vai trò như một chiếc gậy chống đỡ.

Tất cả mọi người khi nhìn thấy hắn ta đều không thể thở nổi. Hai từ thê thảm còn quá thiếu sót để diễn tả bộ dạng đó. 

Bộ y phục rách rưới bị nhuộm đỏ bởi máu. Có thể nhìn thấy những vết thương khủng khiếp khắp nhục thể thông qua những vết rách trên y phục của hắn ta.

Đầu tóc hắn rối tung, đôi môi xanh xao bị xoắn lại hết mức có thể với những vết rách ở khắp nơi.

Ban đầu tất cả mọi người ở đây đều không thể nhận ra hắn. Bởi vì bộ dạng khủng khiếp này thực sự khác xa với dáng vẻ hoa lệ của hắn lúc thường ngày.

Vậy nhưng cuối cùng một người nào đó đã nhận ra dáng vẻ quen thuộc khẽ lẩm bẩm như rên rỉ.

"Nam Cung..."

Những người nghe thấy lời nói đó ngay lập tức mở to mắt.

"Nam Cung...Độ Huy"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhận ra thân phận của hắn một cách muộn màng. Bọn họ đừng chôn chân tại chỗ nhìn vào đôi mắt của Nam Cung Độ Huy xen qua những sợi tóc xõa xuống.

Bịch.

Ngay lúc ấy, Nam Cung Độ Huy bước lên một bước vất vả.

Bịch.

Lại thêm một bước nữa.

Sau khi bước được hai bước, cơ thể hắn lảo đảo như sắp ngã quỵ. Một đệ tử Cái Bang vô thức di chuyển muốn dìu hắn ta. Nhưng hắn ngay lập tức cắn môi và buông tay. Bởi vì hắn hiểu bây giờ không phải lúc để giúp đỡ Nam Cung Độ Huy.

Bịch. Bịch.

Thanh kiếm được xem như mạng sống của một kiếm tu được đâm liên tục xuống nền đất nhưng không một ai có thể chỉ trích điều đó.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết để có thể bước đi một bước, Nam Cung Độ Huy đã phải vượt qua nỗi đau đớn đến nhường nào.

Bịch. Bịch.

Những bước đi không ngừng nghỉ của hắn cuối cùng đã dừng lại trước mặt ai đó.

Trong sự tĩnh lặng, Nam Cung Độ Huy và Thanh Minh nhìn thẳng vào nhau.

Đôi mắt Nam Cung Độ Huy không ngừng run rẩy như đang khao khát một điều gì đó. Còn đôi mắt của Thanh Minh thậm chí không có lấy một tia dao động nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

"Đạo trưởng"

Bịch.

Nam Cung Độ Huy quỳ xuống như sụp đổ ngay tại chỗ.

Ban đầu, các đệ tử Hoa Sơn tưởng rằng hắn bị bất tỉnh nên vội chạy lại nhưng rồi đã dừng lại ngay lập tức.

Nam Cung Độ Huy quỳ gối rồi ngước lên nhìn Thanh Minh. Sau đó hắn gập đầu xuống đất.

Giọng nói vang lên từ khuôn miệng rách nát và một bộ dạng thảm thương không nói nên lời.

"Xin hãy giúp đỡ..."

"..."

"Xin hãy giúp đỡ Nam Cung Thế Gia"

Tất cả mọi người nhắm chặt mắt lại.

Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, Đường Tiểu Tiểu, Huyền Tông, các trưởng lão, Vân Tử Bối và các các đệ tử Hoa Sơn khác.

Khi nhìn thấy bộ dạng đó, bọn họ không khỏi đau lòng.

"Nam Cung..."

Không nôn nóng. Không gào thét. Nhìn theo khía cạnh nào đó, mọi người có thể cảm nhận được sự bình tĩnh đến quá mức của hắn. Nhưng bên trong giọng nói của hắn có thể thấy rõ sự tuyệt vọng đến cùng cực.

"Xin hãy...giúp đỡ Nam Cung Thế Gia."

Nam Cung Độ Huy dập đầu xuống đất.

"Làm ơn"

Thanh Minh - người duy nhất không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng vặn vẹo của Nam Cung Độ Huy cuối cùng đã quay đầu đi.

Bình minh vẫn chưa đến, bầu trời đêm tăm tối vẫn bủa vây tầm mắt.

'Chết tiệt...'

Một tiếng thở dài được thốt ra từ miệng Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro