Chapter 960. Hoa Sơn hiện giờ đang ở đâu? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".......Làm ơn."

Quỳ gối và dập đầu là tư thế vô cùng hèn hạ mà một võ giả không bao giờ được phép làm.

Thế nhưng chẳng có ai ở nơi này coi Nam Cung Độ Huy là kẻ hèn hạ. Bởi nếu đã là con người, thì sao họ có thể nghĩ vậy được kia chứ.

".......Tiểu Gia Chủ."

Huyền Tông là người đầu tiên chuyển động.

"Tiểu Gia Chủ, chuyện này...... chuyện này rốt cuộc......."

Huyền Tông do dự định hỏi 'Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?', thế nhưng đến cuối cùng, ông ta chỉ biết cách lắc đầu.

Chẳng lẽ ông ta thật sự không biết sao.

Chẳng lẽ ông ta thực sự không biết Nam Cung Thế Gia đã trải qua chuyện gì ở Trường Giang nên mới hỏi vậy sao?

Huyền Tông bước tới siết chặt hai vai Nam Cung Độ Huy. Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay run rẩy của Huyền Tông đặt lên vai mình, cả người Nam Cung Độ Huy cũng run rẩy theo.

".........Chưởng Môn Nhân."

Nam Cung Độ Huy nặng nề ngẩng đầu nhìn Huyền Tông.

Đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của hắn, Huyền Tông vô thức cắn chặt môi.

"Các kiếm tu khí phách của Nam Cung Thế Gia......"

"......."

"Vẫn...... vẫn còn mắc kẹt ở Trường Giang."

"........Tiểu Gia Chủ."

"Những người bị thương đang đếm ngày chờ chết, những người may mắn sống sót cũng đang chờ ngày nói lời từ biệt thế gian này....... Bọn họ, đang chờ đợi cái chết."

Đôi vai Huyền Tông khẽ run lẩy bẩy.

"Xin ngài hãy...... giúp vãn bối, Chưởng Môn Nhân. Làm ơn.... xin ngài hãy giúp bọn họ."

Thấy Nam Cung Độ Huy định dập đầu xuống sàn một lần nữa, Huyền Tông đã vội vàng giữ chặt vai hắn lại.

".......Đừng làm vậy, Tiểu Gia Chủ."

"Xin ngài."

Đường Quân Nhạc lặng lẽ hướng ánh mắt về phía Từ Ô Cái. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập phẫn nộ ấy, Từ Ô Cái thở dài cất lời.

"Thiếu Lâm......."

Thế nhưng, ông ta đã ngừng lại.

Có thật tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Thiếu Lâm không?

"Cái Bang, Không Động, và cả Thiếu Lâm đã không giúp đỡ Nam Cung Thế Gia."

"Tại sao chứ?"

".......Bởi vì Vạn Nhân Phòng đã tới chi viện. Nếu đánh nhau với Thủy Lộ Trại trong tình cảnh ấy........"

"Trưởng lão, ta không hỏi chuyện đó."

Đường Quân Nhạc ngắt lời ông ta bằng một giọng u ám hệt như âm thanh của ác quỷ. Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng ông ta đang bùng cháy dữ dội.

"Ta biết tình hình rồi. Ý ta muốn hỏi là tại sao đến tận bây giờ các ngươi vẫn chỉ trơ mắt đứng nhìn thôi vậy."

"......."

Từ Ô Cái không thể đáp lời.

Bởi mặc dù ông ta có thể đưa ra vô số lý do, nhưng chẳng có lý do nào trong số đó được coi như một lý do thực sự có thể chấp nhận được.

"Lão......."

Thấy Đường Quân Nhạc nghiến răng nhìn chằm chằm về phía mình, Từ Ô Cái chỉ biết ngoảnh đầu quay đi không dám đối diện với ánh mắt đó.

Làm sao mà ông ta lại không biết Đường Môn đã cực khổ tới mức nào để bảo vệ những người mà Cửu Phái Nhất Bang không thể bảo vệ kia chứ?

Trước đây ông ta đã lấy danh nghĩa Cửu Phái Nhất Bang mà cười nhạo họ, thế nhưng bây giờ, ông ta lại chỉ là một tội nhân. Ở đây làm gì có ai dám lấy cái tên Cửu Phái Nhất Bang ra mà ngẩng cao đầu ngạo nghễ trước mặt Hoa Sơn và Đường Môn.

"......Nam Cung Hoảng thì sao?"

"......."

"Nam Cung Gia Chủ thế nào rồi?"

Lý do Đường Quân Nhạc hỏi vậy cũng vô cùng đơn giản. Bởi vì Nam Cung Hoảng mà ông ta biết không phải là người sẽ để nhi tử của mình liều mạng.

Không, nói chính xác hơn thì ông ta không phải là vĩ nhân tới mức sẽ để nhi tử của mình một mình xông vào tử địa.

"Có lẽ......."

Từ Ô Cái chẳng thể nói hết câu, chỉ biết gục đầu xuống.

Két.

Đường Quân Nhạc nghiến răng, phát ra âm thanh đáng sợ. Ông ta siết chặt nắm đấm, gân tay nổi lên giấu sau lớp tay áo.

"Xin ngài."

Nam Cung Độ Huy không ngừng ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh. Nước mắt giàn giụa hòa lẫn với những vệt máu đã khô.

"Xin..... xin các vị hãy cứu họ. Vãn bối thành khẩn nhờ cậy ngài."

"......."

"Làm ơn......."

Huyền Tông siết chặt bàn tay đang giữ lấy vai Nam Cung Độ Huy. Tuy nhiên, chẳng có câu trả lời nào được ông thốt ra.

Nếu đây là việc ông ta chỉ cần đánh cược tính mạng của mình là được thì Huyền Tông đã không ngần ngại chạy thẳng tới Mai Hoa Đảo rồi. Thế nhưng, đây có phải việc ông ta chỉ cần cược cả tính mạng là xong đâu?

Ông ta không thể yêu cầu các đệ tử cược cả tính mạng của mình mà xông tới đó được.

".......Ta xin lỗi."

Đôi vai Huyền Tông run rẩy.

"Ta xin lỗi..... xin lỗi, Tiểu Gia Chủ. Ta thực sự.... xin lỗi."

Đây không phải là lời xin lỗi ông ta nói với Nam Cung Độ Huy.

Có lẽ, đó là lời xin lỗi dành cho chính bản thân ông ta. Về những ngày tháng đau thương, khi ông ta phải tự mình gánh vác toàn bộ trách nhiệm của Chưởng Môn Nhân một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ.

Sao Huyền Tông có thể không oán trách được kia chứ.

Khi không một ai chìa tay ra giúp đỡ.

Cũng chẳng có một ai lắng nghe những tiếng gào thét trong vô vọng của ông ta.

Làm sao ông ta có thể không oán trách, không than khóc được đây.

Vậy mà bây giờ, Huyền Tông lại chẳng thể nắm lấy bàn tay của Nam Cung Độ Huy. Cảm giác đau đớn tới cắt da cắt thịt.

'Ta........'

Đúng lúc ấy.

Xoẹt.

Tiếng rút kiếm vang lên từ phía sau lưng ông ta.

Huyền Tông run run quay lại nhìn.

Bạch Thiên tỉ mỉ nhìn thanh kiếm vừa được rút ra rồi tra kiếm vào vỏ. Sau đó, hắn đĩnh đạc bước tới.
Nhìn Huyền Tông với ánh mắt tràn ngập quyết tâm.

"Bạch Thiên........"

Xoẹt!

Lưu Lê Tuyết rút kiếm ra kiểm tra với tốc độ còn nhanh hơn cả Bạch Thiên. Rồi nàng tra kiếm vào vỏ, bước tới đứng cạnh Bạch Thiên.

Không chỉ có hai người họ.

Nhuận Tông cương quyết nhìn Huyền Tông rồi bước tới đứng sau Bạch Thiên. Chiêu Kiệt cũng chẳng chậm trễ chạy tới phía sau Nhuận Tông với gương mặt bừng bừng nộ khí. Đường Tiểu Tiểu cũng chẳng nhiều lời bước tới đứng phía sau Lưu Lê Tuyết. Bạch Thương cùng các đệ tử Hoa Sơn khác cũng đồng loạt rút kiếm kiểm tra.

".......Các con......."

Huyền Tông nhất thời không nói thành lời, chỉ biết cắn chặt môi.

Chẳng cần ai bảo ai, tất cả bọn họ đã đồng loạt ra mặt. Như thể họ đã quên mất Huyền Tông mới là người quyết định tất cả chuyện này.

Thế nhưng, hành động của họ đã nói lên tất cả.

Chỉ cần Huyền Tông ra lệnh, họ sẽ không chần chừ mà lao tới Trường Giang ngay lập tức.

Cộp. Cộp.

Vân Kiếm chầm chậm bước tới đứng sau đám trẻ ấy. Vân Nham cũng bước tới đứng cạnh hắn ta với vẻ mặt nghiêm nghị khác hẳn ngày thường.

Huyền Tông cắn chặt một nhìn họ. Lồng ngực ông ta đang nổi cơn cuồng loạn.

Ông ta muốn giúp đỡ Nam Cung Thế Gia.

Ông ta cũng muốn chạy tới Trường Giang ngay lập tức. Thế nhưng......

'Ta là Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn.'

Đúng lúc Huyền Tông định nhắm chặt mắt.

Soạt.

Ông ta đã nhìn thấy Thanh Minh vẫn giữ yên lặng từ nãy tới giờ đã rút một nửa kiếm của mình ra.

"Thanh Minh......"

Huyền Tông kinh ngạc nhìn hắn. Thế nhưng, thay vì đáp lại ánh mắt của Huyền Tông, Thanh Minh lại quay sang nhìn Nam Cung Độ Huy. Rồi chậm rãi cất lời.

"Trả lời ta."

"......."

Nam Cung Độ Huy run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tại sao bọn ta phải giúp đỡ ngươi?"

"......."

"Nơi đó là tử địa. Nếu giúp đỡ ngươi, bọn ta sẽ phải đặt cược cả tính mạng của mình. Tại sao bọn ta phải làm điều đó?"

"......."

"Trả lời ta."

Nam Cung Độ Huy mở to mắt, run rẩy.

Hắn có quá nhiều lời muốn nói. Hắn có thể nói không ngừng nghỉ. Thế nhưng, đó không phải là những lời có thể thuyết phục được họ.

".......Tại hạ."

Trong tình huống cấp bách như thế này, mọi luân lý đều sụp đổ, tất cả những gì hắn có đều trở nên vô dụng. Bây giờ Nam Cung Thế Gia chỉ còn sót lại một người tên Nam Cung Độ Huy.

"Không thể...... nhìn."

"......."

Khóe miệng Thanh Minh cứng đờ.

Đôi vai Nam Cung Độ Huy không ngừng run rẩy, hắn nức nở nói.

"Tại hạ không thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ......các huynh đệ, gia đình, bằng hữu của mình, tất cả bọn họ đang chết dần như thế."

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Cung Độ Huy.

"Xin các vị hãy...... làm ơn."

Thanh Minh có thể hiểu được cảm xúc của hắn lúc này thông qua tấm lưng đang không ngừng run rẩy kia. Hắn run rẩy không phải vì nỗi đau, cũng chẳng phải vì nỗi buồn.

Sợ hãi.

Nam Cung Độ Huy đang run rẩy vì sợ hãi.

Hắn sợ Thanh Minh sẽ thốt ra lời từ chối. Hắn sợ hắn không thể đối mặt với bản thân mình khi không thể bảo vệ được những người hắn phải bảo vệ.

Hắn sợ tất cả mọi người sẽ chết hết, chỉ còn lại một mình hắn trên đời.

Hắn run rẩy trước nỗi sợ khủng khiếp ấy.

"......."

Thanh Minh nhìn Nam Cung Độ Huy rồi hướng ánh mắt về phía Huyền Tông.

"Chưởng Môn Nhân."

"......."

"Người định thế nào?"

Chẳng có cảm xúc nào ẩn chứa sau câu hỏi của hắn. Hắn không thúc giục, cũng không ngăn cản. Hắn chỉ đang đơn thuần hỏi như vậy thôi.

Như thể mọi việc đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của Huyền Tông.

Huyền Tông cắn chặt môi tới mức trắng bệch.

"Ta......."

Vốn dĩ ông ta định nói 'Ta không giúp được'.

Bị những người chẳng hiểu gì về hiệp nghĩa chỉ trỏ cũng được. Bị bàn dân thiên hạ cười nhạo chẳng khác gì Thiếu Lâm cũng không sao. Bởi ông ta không thể ra lệnh bắt các đệ tử liều mình vì người khác như vậy.

Tuy không biết Huyền Tông có thể làm được điều đó hay không, nhưng Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn đã trải qua cuộc sống như ở dưới địa ngục tuyệt đối không thể làm vậy.

Ấy vậy nhưng, lời khước từ ấy đã không được thốt ra. Cổ họng ông ta nghẹn lại, những lời ông ta muốn thốt ra lại biến thành những tiếng rên rỉ.

Đúng lúc ấy, Thanh Minh nhìn Huyền Tông cất lời.

"Đối với con, trên đời này có một người vô cùng vĩ đại."

"......."

"Người đó là một Chưởng Môn Nhân vô cùng vĩ đại. Tất cả các đệ tử đều tin tưởng và nghe theo người ấy, không ai từ chối liều mạng vì người ấy. Do đó, chẳng có ai thích hợp trở thành Chưởng Môn Nhân dẫn dắt môn phái hơn người ấy."

Huyền Tông nhắm chặt mắt. Bởi những lời ấy như đang chất vấn sự yếu đuối của ông ta lúc này.

"Thế nhưng."

Thanh Minh nhìn thẳng về phía Huyền Tông rồi nói.

"Đối với con, Chưởng Môn Nhân cũng không hề thua kém người ấy."

"Thanh Minh......."

"Chỉ là người vẫn còn thiếu một điều."

Thanh Minh lặng im không nói.

Sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, Huyền Tông không thắng nổi sức nặng ấy, thở dài rồi hỏi.

"Là gì thế."

Một câu hỏi vô cùng da diết.

"Điều ta còn thiếu...... là gì thế?"

Thanh Minh lạnh lùng đáp.

"Người cũng biết mà."

Ánh mắt Thanh Minh không hề có chút dao động.

"Thanh kiếm trong tay Chưởng Môn Nhân......"

Hắn dừng lại một lúc rồi vén môi lộ ra hàm răng trắng ngần.

Xoẹttttttt.

Tới lúc này, hắn mới rút hẳn kiếm ra khỏi vỏ.

".......Sắc bén tới mức nào."

Ngay lập tức, các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt rút kiếm.

Lưỡi kiếm vừa xuất hiện đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong màn đêm đen dày đặc đang bao phủ khắp tứ phương.

Đường Quân Nhạc lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng ấy cũng siết chặt tay. Có lẽ phải dùng từ rùng mình mới có thể diễn tả được hết cảm giác khiến người khác phải nổi da gà này.

Giọng nói trầm tĩnh của Thanh Minh lại vang lên.

"Con là thanh kiếm của Chưởng Môn Nhân."

Cơ thể Huyền Tông khẽ run rẩy.

"Xin người hãy hạ lệnh."

Thanh Minh nhe răng, cương quyết nói.

"Kiếm là thứ để người thực hiện ý chí của mình. Chỉ cần Chưởng Môn Nhân hạ lệnh, con nhất định sẽ biến ý muốn người thành sự thật. Con, và tất cả bọn họ!"

Huyền Tông lướt nhìn các đệ tử Hoa Sơn.

Tất cả đều đang nhìn ông với ánh mắt kiên định không chút do dự.

Những ánh mắt tràn ngập niềm tin tuyệt đối. Niềm tin vào quyết định của Chưởng Môn Nhân.

"Chúng con sẽ biến điều ấy thành sự thật."

Huyền Tông khẽ nhắm mắt.

Như thể ông ta đang khổ não, như thể ông ta đã quyết tâm, cũng như thể ông ta đang nhìn lại con đường mà bản thân mình phải đi.

Sau một hồi yên lặng, ông ta mở mắt. Ánh mắt ông ta lúc này đã chẳng còn vương lại chút do dự nào.

"Các đệ tử Hoa Sơn hãy nghe đây."

"Vâng, thưa Chưởng Môn Nhân!"

Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quỳ một gối nhận lệnh.

"Chúng ta sẽ đi tới Trường Giang."

Ánh mắt của tất cả mọi người cùng tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.

"Chúng ta sẽ cứu viện Nam Cung Thế Gia đang kẹt lại trên Mai Hoa Đảo, và cho đám Tà Phái đó biết, hiệp nghĩa vẫn còn tồn tại trên mảnh đất này!"

"Rõ!"

Tiếng đáp vang trời cất lên.

Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt đứng dậy.

Nam Cung Độ Huy bật khóc dữ dội khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Cơ thể đang căng cứng vì lo lắng của hắn đổ gục. Thế nhưng, trước khi cơ thể hắn chạm đất, ai đó đã cưỡng ép lôi hắn dậy.

"Đứng dậy đi."

"Đạo, đạo trưởng."

Thanh Minh nghiến răng, giữ chặt Nam Cung Độ Huy.

"Nếu ngươi có việc phải làm thì hãy tự mình thực hiện nó đi. Bọn ta không tới đó để cứu ngươi đâu."

Giọng nói của hắn hệt như một con mãnh thú đang gầm gừ vì giận dữ.

"Hãy cùng bọn ta chiến đấu."

"......."

"Không ai thay ngươi làm việc đó cả. Ngươi sẽ là người dẫn đầu. Ngươi phải cứu Nam Cung Thế Gia."

Ánh mắt Nam Cung Độ Huy ngừng run rẩy. Và rồi, trong ánh mắt ấy bỗng tràn ngập sự quyết tâm.

"Vâng! Tại hạ sẽ làm như vậy!"

Thanh Minh quay đầu nhìn các đệ tử Hoa Sơn đã sẵn sàng. Như thể họ chỉ còn chờ hắn cất lời.

Thanh Minh khẽ gật đầu đáp lại ý chí đó của họ.

"Đi thôi!"

Cuối cùng, phía cuối chân trời cũng bắt đầu hừng đông.

Và đó cũng chính là lúc Hoa Sơn cùng Đường Môn tiến về Trường Giang dưới cái tên Thiên Hữu Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro