Chapter 961. Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quan Bình!"

Nam Cung Minh dồn hết khí lực vào hạ vị của kẻ đang mất dần ý thức.

"Một chút thôi... Ráng chịu đựng thêm chút nữa thôi!"

Tình trạng của những người bị thương đang ngày càng tệ đi. Vết thương trên cơ thể mỗi lúc một trở nên trầm trọng, nhưng vấn đề lớn nhất hiện giờ chính là họ đang dần mất đi nghị lực sống.

Bởi vì họ sớm đã không còn thứ gọi là 'hy vọng'.

"Tiểu Gia Chủ nhất định sẽ đưa cứu viện đến. Vậy nên mọi người hãy cố lên! Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa đi!"

Nam Cung Minh gắng sức hét lên.

Khí lực truyền đến đan điền sớm đã sắp cạn kiệt. Ông ta cố gắng vận thêm chút chân khí nữa, đến nổi mồ hôi túa ra toàn thân như tắm. Thế nhưng, tình trạng của Quan Bình vẫn không khá lên chút nào.

"Không phải ta đã bảo ngươi cố gắng lên sao! Tiểu tử thối này!"

Cuối cùng Nam Cung Minh phải dùng hết sức bình sinh mà hét lên.

Ông ta dời tay ra khỏi đan điền Quan Bình rồi siết chặt lấy cổ hắn.

"Chẳng phải ngươi đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện sao? Gia Chủ đã ra đi thế nào? Các trưởng lão đã phải liều mạng mình ra sao?"

"......."

Chút ánh sáng le lói hiện lên đôi mắt Quan Bình.

"Ngươi định biến cái chết của họ trở thành công cốc hết sao? Họ đã hy sinh đã giữ lại cái mạng này cho các ngươi! Ít nhất cũng phải cố chịu đựng đi chứ, mấy tên tiểu tử chết tiệt này!"

Nam Cung Minh thảm thiết gào lên. Những người bị thương đang mất dần ý thức, và cả những người giúp họ trị thương đều cúi đầu nén nước mắt.

Cuối cùng, ánh mắt vốn mất đi tiêu điểm của Quan Bình cũng dời đến chỗ Nam Cung Minh.

"Đội... Chủ..."

Hắn ta chầm chậm mở miệng, đôi môi khô khốc đến đáng thương.

"Tiểu... Gia Chủ... Gia Chủ..."

"Ừ!"

Nam Cung Minh nhanh chóng nắm chặt tay Quan Bình.

"Chắc chắn Tiểu Gia Chủ sẽ đến! Ngài ấy nhất định sẽ tìm ra đối sách và quay lại đây! Ngươi phải gắng gượng thêm chút nữa!"

Rõ ràng tình trạng hắn vẫn không mấy khả quan.

Đôi môi nứt nẻ chưa nói được mấy câu đã ngậm chặt lại. Tình hình vẫn không tiến triển gì cả. Thế nhưng, đối với Nam Cung Minh chỉ cần chút thay đổi nhỏ này cũng đủ làm ông thấy yên tâm phần nào. Chỉ cần họ không từ bỏ nghị lực sống là được.

Nam Cung Minh nghiến chặt răng rồi ngẩng đầu lên.

".... Tất cả đừng quên lý do tại sao Gia Chủ đã liều mình như vậy."

Ánh mắt mọi người sáng bừng lên.

"Nếu đã tận mắt nhìn thấy cái chết của ngài ấy, nếu là người thuộc về cái tên Nam Cung Thế Gia mà ngài ấy muốn bảo vệ thì ít nhất cũng không được chết một cách nhục nhã như vậy! Thế nên bằng bất cứ giá nào mọi người cũng phải kiên cường chờ đến khi Tiểu Gia Chủ quay lại!"

"Vâng!"

Nam Cung Minh vừa cắn chặt môi vừa nhìn lên bầu trời cao xa. Bởi vì chỉ cần ông ta đối mặt với đệ tử Nam Cung Thế Gia, ông nhất định sẽ không kìm được mà rơi nước mắt.

Nam Cung Thế Gia mất đi Gia Chủ và các trưởng lão như rắn mất đầu. Một mình Nam Cung Minh không thể nào dẫn dắt bọn họ. Vậy nên, hiện giờ chỉ có Nam Cung Độ Huy là chỗ dựa duy nhất.

'Tiểu Gia Chủ...'

Ông ta hiểu. Hắn vẫn còn quá trẻ để gánh vác kỳ vọng to lớn thế này.

Thế nhưng đó chính là số mệnh của kẻ sẽ trở thành Gia Chủ tương lai của Nam Cung Thế Gia.

'Làm ơn hãy đến nhanh lên...'

Nam Cung Minh hướng mắt về phía mảnh đất rộng thênh thang bên kia sông. Nơi Nam Cung Độ Huy đã đặt chân đến.

* * *

Vútttt!
Một luồng sáng xẹt ngang qua khu rừng rậm rạp.

Liền sau đó hàng chục tia sáng nối đuôi nhau thoắt ẩn thoát hiện trong rừng.

"Hộc!"

Từ Ô Cái không ngừng thở dốc.

Dẫu sao thì ông ta cũng là trưởng lão Cái Bang, ông ta đủ tự tin vào cảnh giới khinh công của mình. Thế nhưng, hiện giờ Từ Ô Cái đang phải bám đuôi những người đang chạy hết tốc lực kia.

Đám đệ tử Cái Bang đi cùng ông ta đã bị tụt lại phía sau từ lâu.

'Mấy, mấy tên này...'

Từ Ô Cái mang theo Nam Cung Độ Huy chạy đến Vũ Hán đã tiêu hao gần hết thể lực.

Thế nhưng...

'Chẳng phải hôm nay họ đã đi đi về về giữa Vũ Hán và Cửu Giang mấy lần rồi sao?'

Vậy mà vẫn có thể duy trì được tốc độ như bay thế này ư?

Ánh mắt Từ Ô Cái hướng về Bạch Thiên. Bạch Thiên cõng Nam Cung Độ Huy đang bất tỉnh chạy như bay về trước.

Vù!

Mỗi lần Bạch Thiên dậm mạnh chân xuống đất cả người hắn lại lao nhanh hơn, tuy nhiên phần thân trên lại không chút dao động. Hắn tránh tối đa rung lắc để không gây tổn thương cho Nam Cung Độ Huy đang trọng thương.

"Hắn ta thế nào rồi?"

"... Không ổn lắm."

Bạch Thiên hỏi xong, Đường Tiểu Tiểu liền quan sát tình trạng của Nam Cung Độ Huy rồi lên tiếng đáp.

"Hắn còn xuất huyết nhiều lắm ạ."

Đường Tiểu Tiểu cắn chặt môi.

Nam Cung Độ Huy bị một vài vết thương nghiêm trọng buộc phải được xử lý ngay lập tức. Vậy mà họ còn định mang hắn ra chiến trường ư? Dựa trên lập trường của một y sư, chuyện này thật sự quá điên rồ rồi.

Thế nhưng...

'Ta không thể làm vậy được.'

Đường Tiểu Tiểu là một y sư, nhưng nàng cũng là một võ giả. Vì vậy nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Nam Cung Độ Huy. Những người mà hắn xem như gia đình hiện giờ đang chờ chết dưới lưỡi kiếm của kẻ địch, làm sao hắn chịu dừng lại để băng bó vết thương ổn định tình trạng được chứ?

Có chết thì chết, hắn tuyệt đối không thể làm như vậy được.

'Nhưng với tình trạng này...'

Đường Tiểu Tiểu nhìn Nam Cung Độ Huy, sắc mặt hắn đã trắng bệch tiều tụy thấy rõ. Mạch đập cũng rất yếu và không đều.

"Khụ!"

Lúc đó, Nam Cung Độ Huy vốn đã mất đi ý thức liền ho ra máu một trận. Đường Tiểu Tiểu bối rối nắm lấy vai Bạch Thiên.

"Sư thúc! Hắn không chịu nổi đâu..."

"Tránh ra nào."

Lập tức có ai đó chen vào tiến lại gần Nam Cung Độ Huy. Đường Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào, Đường Quân Nhạc đã ở bên cạnh rồi.

Nàng gật đầu và né sang bên.

"Ưm."

Đường Quân Nhạc xem xét tình trạng của Nam Cung Độ Huy, gương mặt thoáng chốc cứng đờ.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp."

Thanh Minh thờ ơ chạy bên cạnh liền quay đầu sang nhìn.

"Tình trạng của hắn đang vô cùng nguy kịch. Cứ đà này có khi mất mạng như chơi."

"......."

"Chúng ta phải làm sao đây?"

Thanh Minh trả lời như không cần nghĩ ngợi gì.

"Võ giả trên chiến trường..."

Hắn nhếch mép để lộ hàm răng trắng nõn.

"Có thể chết trên lưng kẻ khác là may mắn lắm rồi."

Câu nói lạnh lùng đến nổi cả gai ốc. Thế nhưng, Đường Quân Nhạc gật đầu tựa hồ đã hiểu ý hắn.

"Tình trạng này không thể dùng đến Liệu Thương Đan của Đường Môn được. Không biết ngươi có mang theo linh đan nào không?"

Thanh Minh quay về phía Huyền Tông. Liền sau đó Huyền Tông không do dự lên tiếng.

"Huyền Linh!"

"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"

"Đem Tử Tiêu Đan ra đây."

"Vâng."

Hiện tại Hoa Sơn không còn mấy viên Tử Tiêu Đan, bởi vì họ không thể đến Vân Nam gom đủ nguyên liệu trong lúc phong bế sơn môn.

Vậy nên mấy viên Tử Tiêu Đan này vô cùng quý giá. Họ không biết trên đường đi có xảy ra chuyện gì hay không, nên một viên Tử Tiêu Đan cũng đủ cứu mạng một đệ tử rồi.

Thế nhưng, không chỉ Huyền Tông mà cả Huyền Linh cũng không chút chần chừ mà mang linh đan ra cứu người. Huyền Linh nhanh chóng lấy Tử Tiêu Đan đưa cho Đường Quân Nhạc.

"Ưm!"

Đường Quân Nhạc nhận lấy mộc hạp đựng Tử Tiêu Đan rồi mở ra ngay. Mùi hương tươi mát xộc thẳng vào mũi. Nhìn thoáng qua cũng biết loại linh đan này không hề tầm thường. Thứ này chính là quý vật (貴物) không thể mang Liệu Thương Đan ra so được.

Đường Quân Nhạc gật đầu rồi đưa viên đan dược vào miệng Nam Cung Độ Huy đang được Bạch Thiên cõng trên lưng.

Sau khi nuốt đan dược, Đường Quân Nhạc nắm lấy tay Nam Cung Độ Huy bắt đầu truyền khí, đả thông kinh mạch cho hắn. 

Việc vận khí trong khi đang chạy thế này quả là một chuyện không hề dễ dàng gì. Chỉ cần một chút sơ suất thôi, cả Nam Cung Độ Huy lẫn Đường Quân Nhạc đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Thế nhưng Đường Quân Nhạc lại là một lão già vô cùng cao tay.

Ùnggg!

Thời gian càng trôi qua, mồ hôi trên trán ông ta đổ xuống càng nhiều.

Những người xung quanh nghiêm túc quan sát tình hình. Việc tiêu hao nội lực thế này quả không phải là quyết định dễ dàng đối với một người đang trên đường ra chiến trường.

Đường Quân Nhạc rõ ràng đang dốc hết lòng giữ mạng cho Nam Cung Độ Huy.

Phải qua bao lâu nhỉ?

"Hư..."

Cuối cùng Đường Quân Nhạc cũng buông một tiếng thở dài.

"... Hắn đã vượt qua cơn nguy kịch. Nhưng mà... Nếu cứ gắng sức như vậy thì có ăn bao nhiêu viên đan cũng vô dụng mà thôi. Hiện tại ta chỉ là nối lại mạch sống sắp đứt cho hắn."

Ông ta nhìn Thanh Minh mà nói.

Lời thốt ra có chút vòng vo, thế nhưng tóm lại chính là càng cố sức thì càng khó giữ được mạng sống.

Thế nhưng, Thanh Minh nghe ông ta nói xong không hề chớp mắt lấy một cái.

"Vậy vẫn mang hắn đi sao?"

Dù ông ta đã hỏi lại nhưng hắn vẫn thản nhiên cười.

"Chuyện đó là đương nhiên."

"... Đúng là không cản được mà."

Đường Quân Nhạc gật đầu.

Thế nhưng, ông ta cũng nghĩ giống như Thanh Minh. Đường Quân Nhạc can ngăn là vì đang ở lập trường của một y sư, nhưng nếu ông ta là Nam Cung Độ Huy có lẽ cũng sẽ chọn như vậy thôi.

'Cho dù có bị cắt tứ chi thì hắn sẽ cố lết ra đến Trường Giang.'

Đối với một võ giả, đôi khi có thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Ánh mắt Đường Quân Nhạc khẽ liếc sang Bạch Thiên.

Dù không phải là đệ tử của bổn môn nhưng Chưởng Môn Nhân Huyền Tông lại không ngần ngại đưa cho hắn viên đan dược quý giá, đến cả Thanh Minh cũng đồng ý mang theo một kẻ sống dở chết dở đến Trường Giang dù biết là hắn có thể làm vướng chân họ. Tất cả hành động này đều rất đáng quý, thế nhưng...

'Người làm ta bất ngờ nhất chính là kẻ này.'

Bạch Thiên đang cõng một kẻ đang bất tỉnh do trọng thương. Việc duy trì tốc độ ổn định khi cõng một người thế này không phải là chuyện đơn giản, quả thật hắn khiến cho người khác phải bật lên câu cảm thán.

Một người trẻ tuổi như hắn mà lại có được nội lực thâm hậu đến mức đáng kinh ngạc, cả việc vận khí một cách thành thục cũng làm người ta phải cúi đầu ngưỡng mộ.

Nếu Bạch Thiên không giữ vững Nam Cung Độ Huy, với tình trạng này ông ta không thể nào trị thương cho hắn một cách tử tế được.

Đường Quân Nhạc lướt nhìn mọi người xung quanh.

Ông ta cảm nhận được uy áp khủng khiếp toả ra từ các đệ tử Hoa Sơn đang dốc toàn lực chạy về phía trước, ánh mắt họ vô cùng kiên định.

Đường Quân Nhạc đã tự mình xác minh sự tiến bộ của Thanh Minh. Những gì ông ta cảm nhận được trong trận tỷ võ đó chính là hắn rõ ràng vẫn chưa tung hết toàn bộ chân thực lực của mình.

Thế nhưng...

'Thứ mà ta phải để tâm không phải là Hoa Sơn Kiếm Hiệp, mà chính là những người này.'

Tự lúc nào đó, khoảng cách giữa Hoa Sơn và Đường Môn mỗi lúc một xa hơn. Có khi cả những võ giả tinh nhuệ của Đường Môn chỉ đi theo sau họ thôi cũng thấy áp lực rồi.

Đương nhiên chỉ dựa vào việc vận khinh công thì không thể phân được võ công cao thấp, nhưng rõ ràng nó vẫn thể hiện được phần nào tu vi võ công của họ.

Trong lúc Đường Quân Nhạc đang mông lung nghĩ ngợi, các đệ tử Hoa Sơn và cả Ngũ Kiếm vẫn luôn giữ vững ý chí của mình.

'Phải nhanh hơn nữa.'

Vùuuu!

Bạch Thiên dậm mạnh chân xuống đất.

Nếu họ đến muộn một chút, khi đó Nam Cung Thế Gia đã bị tận diệt thì mọi thứ đều sẽ trở nên vô nghĩa.

'Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.'

Hiệp nghĩa hay thế cục gì đó họ không muốn nghĩ thêm nữa. Bây giờ chúng có ý nghĩa gì chứ?

Bạch Thiên chỉ muốn bảo vệ sự thành khẩn của tên võ giả trên lưng hắn.

Nếu Hoa Sơn rơi vào tình cảnh tương tự, Bạch Thiên cũng sẽ không khác gì Nam Cung Độ Huy.

'Đừng lo. Ta nhất định sẽ đưa ngươi đến Trường Giang an toàn!'

Bạch Thiên nghiến chặt răng.

"Mau tăng tốc đi! Chúng ta không được chậm trễ!"

"Vâng!"

Vùuuuu!

Kiếm tu Hoa Sơn mang theo Nam Cung Độ Huy thần tốc tiến về trước.

Thế nhưng... thời gian vô tình chảy trôi.

Cuối cùng, ngày thứ năm mà Trường Nhất Tiếu gia hạn đã dần ló dạng trên dòng Trường Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro