Chapter 1009. Ai rồi cũng phải trưởng thành cả. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1009. Ai rồi cũng phải trưởng thành cả. (3)
Keng!
Ngay khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, Chiêu Kiệt bị đẩy lùi về phía sau.
"Khự!"
Hắn ta nhanh chóng lấy đà và chỉnh đốn lại tư thế, sau đó hạ thấp người rồi nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.
"...."
Nếu như không phải đang cắn chặt môi thì có lẽ âm thanh rên rỉ đã phát ra từ miệng hắn rồi. Cổ tay cầm kiếm của hắn cũng liên tục run lên lẩy bẩy.

Mặt khác, Bạch Thiên lại chẳng có một chút dao động nào. Hắn chỉ nhìn thẳng vào Chiêu Kiệt bằng khuôn mặt không một chút cảm xúc.
Trước áp lực nặng nề tựa Thái Sơn, Chiêu Kiệt vô thức thở dài. 'Sư thúc'
Các đệ tử Hoa Sơn đã xem nhau như huynh đệ bất chấp bối phận. Đó là một việc rất khó tưởng tượng được ở các môn phái khác.
Và người làm nên bầu không khí đó không phải ai khác mà chính là Bạch Thiên.
Cho dù Thanh Minh không thèm để ý đến bối phận, nhưng một khi Bạch Thiên thể hiện quyền uy, ngoại trừ Thanh Minh ra thì không một ai dám phản đối hắn ta.

Mặc dù vẫn là Bạch Thiên nhưng mà....
'Những lúc thế này cứ như một người khác vậy'
Chỉ những người đã từng đối mặt với Bạch Thiên khi hắn cầm kiếm thì mới có thể hiểu được. Cái con người đó tài giỏi đến nhường nào.
"Nhẹ quá"
"Sao ạ?"
Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt bằng đôi mắt tĩnh lặng.
"Thanh kiếm của con rất nhanh. Thậm chí có thể nói là nhanh nhất Hoa Sơn"
"...."
"Nhưng đi cùng với tốc độ đó là nó quá nhẹ. Tập trung vào tốc độ không phải là việc xấu. Nhưng vì quá xem trọng tốc độ mà đánh mất sức nặng thì lại có vấn đề đấy"
Chiêu Kiệt chầm chậm gật đầu.

Bị chỉ ra nhược điểm không phải việc gì đáng vui vẻ cả. Nếu đó là nhược điểm mà bản thân cũng biết rõ thì càng như vậy. Nhưng Chiêu Kiệt không hề bận tâm về điều đó. Bởi vì hắn biết tất cả những gì Bạch Thiên nói cũng là vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
Chiêu Kiệt mỉm cười rồi mở lời.
"Cảm ơn người vì những lời tốt đẹp. Vậy nhưng...." Chiêu Kiệt lắc nhẹ thanh kiếm rồi chĩa ra phía trước.
"Chẳng phải người chỉ nên nói như vậy khi có thể bắt kịp được tốc độ của thanh kiếm này hay sao?"
"A, vậy ư?"
Phắt!
Bạch Thiên ngay lập tức giáng thanh kiếm xuống. Chiêu Kiệt hoảng loạn đưa kiếm lên chặn đòn tấn công bất ngờ. Khoảnh khắc kiếm va chạm với kiếm, cùng với âm thanh "keng" vang lên, cơ thể Chiêu Kiệt gập hẳn về phía sau.
"Khự....."

"Nói thì ai mà chẳng làm được. Quan trọng là phải hiện thực hóa lời nói đó!"
Máu bắt đầu dồn lên khuôn mặt của Chiêu Kiệt.
Hắn vì chống đỡ thanh kiếm của Bạch Thiên mà không thể thở nổi. Ấy vậy mà Bạch Thiên vẫn có thể thản nhiên nói chuyện. Chỉ nhìn vào điều này thôi cũng đủ thấy rõ sự chênh lệch giữa hai người.
Vậy nhưng!
Cạch!
Chiêu Kiệt không từ bỏ. Sau khi vặn kiếm khiến thanh kiếm của Bạch Thiên đổ nhào trong chốc lát, thanh kiếm của hắn phát ra hàng chục kiếm ảnh.
Keng!
Trước khi thanh kiếm của Chiêu Kiệt được vươn ra thì Mai Hoa Kiếm của Bạch Thiên đã đánh mạnh vào phần cán kiếm của hắn ta.
Kết cục, Chiêu Kiệt bị văng ra sau rồi lăn lộn dưới nền đất. "Khự!"

Hắn nhanh chóng nghiến răng dựng cơ thể dậy.
Bạch Thiên nhẹ nhàng vung kiếm một lần nữa rồi tạo trung đoạn thế như thể không có gì phải vội vàng.
"Khi tấn công một cách cao hứng, khoái kiếm của con sẽ trở thành vũ khí. Nhưng khi con gặp phải đối thủ mạnh hơn thì sẽ thế nào đây?"
"...."
"Nếu như không muốn từ bỏ khoái kiếm thì con phải quen với việc chịu đựng"
"Chết tiệt! Ở mức độ đó thì con cũng biết rồi!"
"Vậy thì đừng nói suông nữa mà hãy cho ta thấy đi!" Ầm!
Lời nói của Bạch Thiên như một pháo hiệu, Chiêu Kiệt ngay lập tức đạp mạnh xuống sàn và lao đến. Thanh kiếm mang luồng chân khí đỏ rực của hắn ta nhắm thẳng vào mặt Bạch Thiên tựa như có thể xuyên thủng khuôn mặt tuấn tú đó ngay lập tức.

Thanh kiếm của Bạch Thiên đã di chuyển để chống lại đòn tấn công đó.
Nhưng ngay lập tức, thanh kiếm của Chiêu Kiệt lại xoay vòng đổi hướng nhắm đến phần đùi của Bạch Thiên. Đó là một đòn tấn công vô cùng dũng mãnh.
Phắt!
Bạch Thiên lập tức lùi về sau để né tránh. Ngay sau đó, Chiêu Kiệt bắt đầu dồn ép Bạch Thiên bằng liên hoàn các đòn tấn công như thể hắn đã chờ đợi đến giây phút này.
"...."
Nam Cung Đản - người đã theo dõi cảnh tượng đó từ phía xa từ từ nhìn xuống đôi bàn tay của bản thân. Không biết từ lúc nào, đôi bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh toát.
'Kia....thực sự là một trận đấu giữa các sư huynh đệ ư?'
Một luồng sát khí rùng rợn tỏa ra từ Chiêu Kiệt khi hắn đang cố dồn ép Bạch Thiên. Tương ứng với luồng sát khí đó, từng chiêu thức mà hắn thi triển toàn bộ đều là sát chiêu.

Đó chính xác là kiếm pháp nhắm đến yếu điểm của đối phương.
Mặc dù thanh kiếm chỉ sượt qua bên cạnh mặt Bạch Thiên mà thôi nhưng thực sự đó là một đòn tấn công nguy hiểm đến mức một kẻ đang theo dõi như hắn ta không khỏi kinh hãi.
'Nếu như ta sử dụng chiêu thức đó khi giao đấu ở Nam Cung Thế Gia thì sao đây?'
Có lẽ toàn bộ Gia Môn sẽ nháo nhào lên mất.
Theo như hắn ta biết thì Hoa Sơn Chính Kiếm là đại đệ tử của Hoa Sơn. Điều đó có nghĩa là một ngày nào đó Bạch Thiên sẽ trở thành Chưởng Môn Nhân của môn phái này.
Nếu như Nam Cung Đản mà sử dụng sát chiêu khi giao đấu cùng Nam Cung Độ Huy thì chẳng cần phải nói nhiều, chắc chắn hắn sẽ bị giam vào địa lao. Bởi vì sử dụng sát chiêu trong lúc tỷ võ với các sư huynh đệ là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Vậy nhưng ở đây, không một ai chỉ trích điều đó cả.
Thậm chí hai người bọn họ vẫn tiếp tục giao đấu như thể việc như vậy quá đỗi hiển nhiên.

Xoẹtt
Máu đỏ bắn ra từ cơ thể của Chiêu Kiệt. "A.....!"
Trong khoảnh khắc đó, hai mắt Nam Cung Đản lung lay dữ dội. Cuối cùng đã có một sự việc đáng tiếc xảy ra trong cuộc đối đầu quá khích đó.
Vậy nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là sự việc xảy ra sau đó.
Chiêu Kiệt sau khi bị chém vào ngực máu chảy đầm đìa không những không rút lui mà còn lao như điên về phía Bạch Thiên. Giống như việc bị thương trong lúc đối luyện là việc rất thường xuyên xảy ra vậy.
Chiêu Kiệt lao đến với khí thế ngút trời đạp mạnh vào ngực của Bạch Thiên rồi ngã nhào xuống đất. Cú đạp đó hẳn rất mạnh đến mức Nam Cung Đản đang quan sát cũng không khỏi giật mình.

Lần này Chiêu Kiệt tiếp tục đứng dậy với đôi mắt ngập tràn đấu khí. Và rồi hắn lại chĩa kiếm về phía Bạch Thiên một cách quá khích hơn bất kỳ lúc nào.
'Bọn họ điên rồi'
Đến mức không biết phải đổ lỗi cho bên nào nữa.
Có quá nhiều thứ phải chỉ trích. Việc Chiêu Kiệt dám sử dụng sát chiêu với sư thúc đã kỳ lạ lắm rồi, nhưng việc Bạch Thiên đón nhận nó như một lẽ thường tình cũng kỳ lạ chẳng kém gì.
Nhưng còn có điều kỳ lạ hơn nữa. Là mặc dù đang có một trận đấu nguy hiểm đến mạng sống con người xảy ra ngay bên cạnh nhưng những người khác lại chẳng có chút quan tâm nào.
Bốpp!
Chiêu Kiệt lại một lần nữa bay đi như một con diều đứt dây.

"Nếu cứ như thế này không phải là sẽ chết đấy chứ?"
Những kiếm tu Nam Cung Thế Gia khác bây giờ cũng vô cùng hoang mang mà liên tục ầm ĩ.
Bọn họ là những kẻ đã trải qua sự việc tại Mai Hoa Đảo. Vì vậy mà bọn họ đủ hiểu việc cược cả mạng sống để chiến đấu bằng cả cái đầu và cơ thể là như thế nào.
Nhưng ngay cả như vậy, thì việc tu luyện kiểu này đối với bọn họ mà nói vẫn quá nguy hiểm và đáng sợ.
"Ít nhất...."
Ngay lúc ấy, Nam Cung Độ Huy - người vốn im lặng theo dõi trận đấu từ nãy đến giờ đã lên tiếng.
"Bây giờ thì ta đã hiểu vì sao bọn họ có thể phát huy được toàn bộ thực lực trong tình huống như vậy rồi"
"...."
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng tình.

Nói tu luyện như thực chiến thì ai cũng nói được. Vậy nhưng không có môn phái nào có thể làm được như lời nói cả.
Ai lại cho phép tên điên nào đó sử dụng sát chiêu khiến các đệ tử thân yêu có thể biến thành một thi thể kia chứ?
Nhưng lũ người này đang làm được điều đó. "Không chỉ có vậy đâu"
"Sao ạ?"
"Nhìn đi"
Nam Cung Độ Huy chỉ về nơi cách chỗ hai người đang đối luyện không xa.
Có hai người đang tạo trung đoạn thế và theo dõi trận đấu. Đó là một khung cảnh chẳng có gì kỳ lạ. Trung đoạn thế là tư thế cơ bản nhất của mọi kiếm thuật. Nam Cung Thế Gia cũng đã loại bỏ những tạp niệm và tập trung vào tư thế chuẩn xác.
Vì vậy mà quang cảnh này không có gì kỳ lạ cả.

Nhưng đó là khi trên cơ thể hai người đó treo những cục sắt to bằng cả đầu người.
'Kia rốt cuộc là bao nhiêu cái vậy....?'
Không biết số lượng cục sắt được treo nơi đầu kiếm là bao nhiêu nhưng nó nhiều đến mức khiến tất cả những kẻ chứng kiến phải há hốc miệng kinh ngạc. Thực tế mà nói, thanh kiếm bây giờ trông chẳng khác nào một chiếc búa cả.
'Chịu đựng cái đó bằng cơ thể trần ư? Không phải bọn họ đang sử dụng nội lực đó chứ?'
Không, không phải.
Nếu như sử dụng nội lực thì đã chẳng vã mồ hôi như mưa thế kia. Rõ ràng bọn họ là đang chịu đựng bằng sức mạnh nhục thể.
'Dùng nhục thể ư....'
Nếu như gộp trọng lượng của tất cả cục sắt đó lại thì còn nặng hơn cả tảng đá mà bọn đã từng phải vác trên lưng. Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia chỉ cần chịu đựng sức nặng của tảng đá đó thôi cũng

đủ để họ thở không ra hơi rồi. Vậy mà hai người kia còn vừa chịu đựng sức nặng đó vừa giữ tư thế cầm kiếm nữa sao?
Không cần phải nói cũng biết bên nào tu luyện vất vả hơn rồi.
Dường như hiểu được tâm trạng của những người chứng kiến, Nhuận Tông quay sang nói chuyện với Đường Tiểu Tiểu ở bên cạnh.
"Tiểu Tiểu à?"
"Vâng?"
"Chúng ta bắt đầu được bao lâu rồi nhỉ?"
"Hình như là được nửa canh giờ rồi đấy ạ?"
"Hừm. Vậy bây giờ ngưng được chưa?"
"Sư huynh đang nói gì vậy. Phải làm thêm nửa canh giờ nữa chứ!" "Vậy có vẻ hơi quá đấy"
"Không được. Như sư huynh cũng biết rồi đấy, muội không có nền tảng cơ bản của kiếm tu. Vì vậy mà phải tu luyện gấp đôi người khác thì mới theo kịp được"

"Chuyện đó thì ta biết. Nhưng mà tại sao ta phải cùng làm với muội vậy?"
"Sư huynh đang bất mãn đấy à?"
"Không, không. Đâu có đâu...."
Nhuận Tông bối rối nhìn Đường Tiểu Tiểu rồi khẽ lẩm bẩm.
"Lưu sư thúc đi đâu rồi nhỉ? Muội cùng làm với sư thúc là được mà?"
"Sư huynh, sao sư huynh lại đi hỏi một chuyện hiển nhiên như vậy chứ? Lưu sư thúc đương nhiên là đã ra ngoài từ sáng sớm rồi"
"Từ sáng sớm ư?"
"Vâng. Sư thúc nói là không tập trung được khi xung quanh có người. Chắc là phải đến chính ngọ thì sư thúc mới quay trở lại"
"Nhưng mà, ta có một thắc mắc"
"Gì vậy ạ?"
"Lưu sư thúc không ngủ bao giờ à?"

"Đương nhiên là có rồi"
"Nhưng mà sao có thể chứ?" "Lưu sư thúc mà lại"
"...."
Nhuận Tông thở dài.
"Tiểu Tiểu à"
"Vâng?"
"Kiếm tuột xuống nửa thốn rồi"
Đường Tiểu Tiểu cắn môi với khuôn mặt tức giận rồi nâng thanh kiếm lên.
Nam Cung Đản nhìn cảnh tượng đó như người mất hồn. Một âm thanh rên rỉ từ Nam Cung Độ Huy vọng vào tai hắn ta.
"Ta đã nghĩa rằng Nam Cung Thế Gia đã rất xem trọng căn bản rồi. Nhưng mà...."
"....."

Và rồi hắn chỉ biết lắc đầu chán nản.
Điều gây đả kích cho Nam Cung Độ Huy hơn là kẻ đang tu luyện kia không phải ai khác mà chính là Đường Tiểu Tiểu.
'Thì ra Hoa Sơn thực sự đã trải qua việc tu luyện như thế này hàng ngày'
Ngay cả khi Thanh Minh không xuất hiện, bọn họ vẫn biết tự rèn luyện bản thân. Bằng chứng cho việc này là không chỉ những người đó, những cảnh tượng tương tự cũng đang xảy ra khắp sân luyện võ.
"Nào, vậy thì...."
Thanh Minh cho bọn họ một chút thời gian ngắm cảnh. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào các kiếm tu Nam Cung Thế Gia bằng khuôn mặt đầy ẩn ý.
"Phải dùng cơ thể để xác nhận kết quả của khóa tu luyện này chứ nhỉ?"
Biểu cảm của Nam Cung Đản ngay lập tức cứng ngắc. Bởi vì hắn hiểu lời nói vừa rồi nghĩa là gì.
'Đối luyện ư?'

Ngay khi Nam Cung Đản đang nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông của bản thân thì.
"Aaaaaaa!"
Chiêu Kiệt lại một lần nữa bay đi rồi lăn lộn trên đất. Hắn đã cố gắng đứng dậy vài lần nhưng cuối cùng đã sụp xuống ngay tại chỗ.
"Hự.....sư thúc chết tiệt....."
Nam Cung Đản nuốt nước bọt khô khốc.
'Hoa Sơn Chính Kiếm'
Chắc sẽ là Hoa Sơn Chính Kiếm ra trận rồi.
Nếu như Tiểu Gia Chủ mà ra trận thì sẽ có nhiều khía cạnh áp lực. Vì vậy mà người đối phó với Hoa Sơn Chính Kiếm chỉ có thể là Nam Cung Đản mà thôi.
'Ta tuyệt đối sẽ không để thua một cách dễ dàng đâu'

Sẽ không dễ dàng để chiếm ưu thế trước Hoa Sơn Chính Kiếm Bạch Thiên vang danh thiên hạ. Nhưng cho dù là vậy hắn cũng sẽ quyết tâm để không làm vấy bẩn cái tên Nam Cung Thế Gia.
Ngay lúc ấy, Thanh Minh hét lớn.
"Tiểu Tiểu"
"Vâng?"
Đường Tiểu Tiểu đang tu luyện quay lại nhìn Thanh Minh.
"Có chuyện gì vậy? Tư thế của muội sai hả?"
"Không. Để đó lại đây đi. A, mang theo cả kiếm nữa" "Vâng"
Đường Tiểu Tiểu bỏ lại những cục sắt quấn quanh người rồi chạy về phía Thanh Minh.

"Sao đấy sư huynh?"
"Muội nhìn thấy tên kia chứ?"
"Vâng"
"Đấu với hắn ta một trận đi"
"Sao ạ?"
Thanh Minh nhún vai.
"Mấy tên này muốn xác minh sự hiệu quả của phương pháp tu luyện của Hoa Sơn bằng chính cơ thể đấy"
Đường Tiểu Tiểu nghe vậy thì bật cười khúc khích.
"A, vậy muội phải làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa"
Thanh Minh dùng ngón cái xoẹt một đường ngang cổ.
"Chén"
"Rõ!"

Đường Tiểu Tiểu quay sang nhìn Nam Cung Đản rồi nở một nụ cười đầy tinh quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro