Chapter 1010. Ai rồi cũng phải trưởng thành cả. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1010. Ai rồi cũng phải trưởng thành cả. (4)

Nam Cung Đản thất thần nhìn Đường Tiểu Tiểu đang từ từ bước tới.

'Rốt cuộc tình hình này là sao?'

Vậy là.... Đường Tiểu Tiểu sẽ đối đầu với hắn sao?

Với thanh kiếm đó á?

Nam Cung Đản hoang mang nhìn xung quanh. Phản ứng của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia cũng chẳng khác hắn là bao.

'Hóa ra không phải một mình ta cảm thấy kỳ lạ à?'

Sự hoang đường đã vượt quá thường thức thông thường tới mức khiến Nam Cung Đản phải bắt đầu nghi ngờ có phải những gì hắn đang nghĩ là sai hay không.

Nam Cung Đản nhìn Thanh Minh rồi cất lời.




"........Này, đạo trưởng."

"Hửm?"

Thấy Thanh Minh đáp lời với một giọng vô cùng thản nhiên, Nam Cung Đản chỉ biết kìm nén cảm giác có thứ gì đó đang trào lên cổ họng xuống.

"Ngài bảo ta tỉ võ với Tiểu Tiểu tỷ tỷ sao?"

"Gớm, làm gì mà tới mức tỉ võ ghê thế? Chỉ là đối luyện thôi mà."

Thanh Minh bật cười. Nam Cung Đản cắn chặt môi.

Lý do hắn để lộ ra phản ứng đó cũng vô cùng đơn giản. Bởi đối thủ của hắn không phải ai khác mà chính là Đường Tiểu Tiểu.

'Hắn đang coi thường ta sao?'

Đường Tiểu Tiểu xuất thân từ Tứ Xuyên Đường Môn. Từ xưa tới nay, Nam Cung Thế Gia và Tứ Xuyên Đường Môn vẫn thường cạnh tranh vị trí thế gia đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia. Nói cách khác, ngay từ khi còn nhỏ, họ đã coi nhau như kẻ thù.

Và tất nhiên, Nam Cung Đản biết rất rõ cuộc sống của Đường Tiểu Tiểu diễn ra như thế nào.

Tứ Xuyên Đường Môn không truyền bí kĩ cho nữ nhi (秘技). Do đó, Đường Tiểu Tiểu hoàn toàn không được học võ công một cách tử tế trước khi nhập môn Hoa Sơn.

Tất nhiên là nàng vẫn được luyện nội công và các chiêu thức cơ bản, thế nhưng, đứng trên lập trường của Nam Cung Đản, người đã được Nam Cung Thế Gia tu luyện với cường độ cao ngay từ khi còn nhỏ, thì hắn không thể coi Đường Tiểu Tiểu như một võ giả được.

'Vậy mà.... vậy mà ta lại phải tỉ võ với một người như thế.....'

Cho dù Đường Tiểu Tiểu có bái nhập Hoa Sơn và chính thức học kiếm pháp, thì nàng cũng chỉ vừa mới học được mấy năm thôi.

Nam Cung Thế Gia còn chẳng cấp phát chân kiếm (眞劍) cho một người như vậy. Nếu xét tới thời gian Đường Tiểu Tiểu luyện kiếm, nàng cũng chỉ là người vừa mới học xong những chiêu thức cơ bản thôi, sao có thể trở thành đối thủ của Nam Cung Đản được?

Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với luân thường đạo lý chút nào.

"Đạo trưởng. Ngài hãy nghĩ lại đi. Chuyện này....."

"A, sao ngươi nói nhiều thế."

Thanh Minh ngoáy ngoáy lỗ tai rồi nói.

"Ngươi đừng nghĩ đây là chuyện gì quá vĩ đại như thế nữa. Nếu ngươi có điều muốn nói, thì thắng đi, rồi muốn nói gì cũng được. Không phải sao?"

Sắc mặt Nam Cung Đản bỗng đông cứng lại. Hắn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt lẫn lộn cảm xúc, rồi nói bằng một giọng lạnh lùng.

".......Vậy thì mong ngài đừng hối hận."

"Ờ. Được, sao cũng được."

Thấy Thanh Minh thờ ơ đáp lời, Nam Cung Đản liền quay sang nhìn Đường Tiểu Tiểu. Từ nãy tới giờ, nàng vẫn không ngừng bật cười như thể có gì đó thú vị lắm.

Như thể tình hình lúc này chẳng có gì là quá sức đối với nàng.

"Phù."

Đúng lúc Nam Cung Đản hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc, rồi định tiến lên phía trước.

"Đại ca!"

Một tiếng gọi từ phía sau vọng tới giữ chân hắn lại.

"Đại ca. Chuyện này......"

"Để đệ ra mặt đi. Đây không phải chuyện huynh nên ra mặt đâu."

"Dù sao thì huynh......"

"Được rồi."

Nam Cung Đản cương quyết ngắt lời họ.

"Đôi khi một hành động sẽ tốt hơn cả trăm lời nói. Ta tự biết mình nên làm gì, các đệ cứ ở đó quan sát đi."

".......Nhưng....."

"Chẳng lẽ có gì không được sao."

Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia gật đầu. Thế nhưng, gương mặt họ vẫn tràn ngập bất mãn.

Bởi đương nhiên, họ cũng biết Đường Tiểu Tiểu là ai. Vì vậy nên họ mới cảm thấy Hoa Sơn coi thường Nam Cung Thế Gia tới mức để Đường Tiểu Tiểu ra đối đầu với Nam Cung Đản.

Lồng ngực Nam Cung Đản cảm thấy bức bối.

Làm sao hắn có thể không cảm thấy phẫn nộ được kia chứ? Tuy nhiên, nếu hắn thốt ra những lời bất mãn, điều đó sẽ càng  khiến Nam Cung Độ Huy khó xử hơn. Do đó, bây giờ hắn chỉ còn cách dùng kiếm của mình để chứng minh.

Nam Cung Đản bước lên phía trước đối mặt với Đường Tiểu Tiểu. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng rồi cất lời.

"Lâu rồi không gặp, tỷ tỷ."

"Ừ. Đản nhi, lâu rồi mới gặp."

Tuy rằng từ sau khi tới đây, họ đã gặp mặt nhau mấy lần, nhưng đây là lần tiên họ mới có cơ hội chào hỏi nhau một cách tử tế. Nam Cung Đản thở dài.

"Chắc tỷ tỷ đã vất vả nhiều rồi nhỉ."

"Vất vả? Nếu chúng ta có thời gian, thì ta có thể tâm sự về chuyện đó suốt mười ngày mười đêm không ngủ luôn đấy."

"........Vậy sao."

Một mái tóc đơn giản phù hợp với bộ võ phục đầy tính thiết thực, và cả gương mặt không trang điểm. Đường Tiểu Tiểu hiện giờ quá khác so với Đường Tiểu Tiểu trong trí nhớ của hắn.

Nam Cung Đản nhìn thanh kiếm được giắt bên hông nàng. Hình ảnh Đường Tiểu Tiểu mang kiếm khiến hắn cảm thấy lạ lùng hơn cả sự thay đổi về ngoại hình của nàng.

"Tỷ tỷ."

"Hả?"

"Sao tỷ không nói cho đệ biết?"

"Hả?"

Nam Cung Đản lắc đầu.

"Mong tỷ đừng hiểu lầm. Đệ tuyệt đối không có ý coi thường tỷ đâu."

Nam Cung Đản không phải kẻ ngốc.

Xét về mặt thể lực, Đường Tiểu Tiểu đã đánh bại bọn họ một cách thê thảm. Chỉ cần xét tới chuyện đó, thì chẳng có lý nào hắn lại không biết nàng đã tu luyện cực khổ tới mức nào từ sau khi nhập môn Hoa Sơn.

Vậy nên, hắn càng muốn cảm thán và tôn trọng nàng hơn.

'Hơn nữa....'

Ánh mắt của Nam Cung Đản nhẹ nhàng hướng về phía bàn tay của Đường Tiểu Tiểu.

Những vết sẹo chồng chéo trên tay của nàng không phải do ám khí của Đường Môn gây ra, mà là do những đường kiếm để lại. Liệu Nam Cung Đản đã từng tu luyện tới mức đó chưa?




"Tỷ đã nói, chỉ cần chăm chỉ, cuối cùng mọi người cũng sẽ nhận ra. Nhưng..... chẳng phải kiếm pháp là thứ cần rất nhiều thời gian để tu luyện hay sao?"

"....."

"Đệ không biết sau này sẽ ra sao, nhưng đệ biết không phải lúc này. Chỉ vì danh dự của mình mà tỷ phải chấp nhận cuộc đối luyện vô lý này......"

"Thể diện?"

"Phải."

Tình cảm Nam Cung Đản dành cho Đường Tiểu Tiểu không hề tệ. Bởi ngay từ đầu, hắn chẳng có lý do gì để ghét nàng. Vậy nên, hắn không hề mong muốn sẽ đánh bại nàng trước mặt tất cả mọi người.

Hơn nữa, kết quả của cuộc chiến này đã được định đoạt ngay từ đầu. Với tư cách là một kiếm tu của Nam Cung Thế Gia, làm sao hắn có thể cảm thấy vui vẻ khi chiến thắng cuộc đối luyện này đây?

"Chẳng phải có rất nhiều người đang theo dõi hay sao."

"Hừm."

Đường Tiểu Tiểu gật đầu như đã hiểu.

"Tất nhiên...."

Nam Cung Đản ngừng nói liếc nhìn về phía sau.

"Tuy rằng thuyết phục người đó không phải là việc dễ dàng gì, nhưng nếu tỷ tỷ lên tiếng......"

"Ta nói đệ đấy."

Đường Tiểu Tiểu cắt ngang lời hắn.

Nàng tiến lên, nhìn hắn với đôi mắt to tròn.

"Ta nhớ trước đây đệ thông minh hơn mà."

"Hả?"

"Chắc là do đệ đang không khỏe rồi."

".......Tỷ nói gì......"

Đường Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi lại.

"Tại sao đệ vẫn còn có thể thốt ra hai từ thể diện được kia chứ?"

".......Tỷ, tỷ tỷ."

Nam Cung Đản hoang mang tới mức không thể thốt thành lời. Thể diện mà hắn nhắc tới không phải là thể diện của Nam Cung Thế Gia, mà là thể diện của Đường Tiểu Tiểu. Ấy vậy mà....

"Với tư cách là một người tỷ tỷ, ta sẽ nói cho đệ biết một điều."

"Hả?"

"Thể diện của một kiếm tu không xuất phát từ miệng......"

Bộp.

Đường Tiểu Tiểu vỗ nhẹ vào thanh kiếm bên hông.

"Mà phải được dùng kiếm để tạo nên."

Sắc mặt Nam Cung Đản bỗng chốc đông cứng lại. Đường Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn hắn.

"Đệ không nghĩ như vậy à?"

"....."

Xoẹtttttt.

Nam Cung Đản không nói gì lặng lẽ rút kiếm ra.

".......Nếu tỷ đã nói như vậy thì chắc chắn đệ phải học hỏi tỷ một lần rồi."

"Ơ, khoan đã."

"Hả?"

Đường Tiểu Tiểu xua tay.

"Đừng dùng chân kiếm, dùng mộc kiếm đi."

"....."

"Vốn dĩ ta định dùng chân kiếm cơ, nhưng xét tình hình này, ta nghĩ chúng ta nên dùng mộc kiếm sẽ tốt hơn."

Nam Cung Đản hoàn toàn không hiểu được. Đối luyện còn sợ không dám dùng chân kiếm, vậy thì rốt cuộc Đường Tiểu Tiểu nghĩ gì mà lại thốt ra những lời cao ngạo như vậy chứ?

"Đệ nghĩ sao?"

".......Đệ sao cũng được."

"Được rồi. Sư huynh! Đưa cho muội hai thanh mộc kiếm với!"

Thế nhưng, đó mới là lúc một sự việc hoang đường hơn diễn ra.

Nhuận Tông vừa nhận lấy ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu liền nói với nét mặt run rẩy.

"Tiểu.... Tiểu Tiểu à."

Hắn vội vã ngăn cản Đường Tiểu Tiểu tới mức đổ mồ hôi lạnh.

"Nhất định phải là mộc kiếm sao...."

"Tại sao?"

"À, à không..... Ý ta là muội có nhất thiết phải dùng mộc kiếm không. Muội chỉ cần dùng chân kiếm đánh qua qua thôi là được rồi mà...."

"Muội biết rồi, sư huynh mau đưa cho muội đi."

"....."

Nhuận Tông đứng ngồi không yên, hết nhìn Đường Tiểu Tiểu lại nhìn Nam Cung Đản. Cuối cùng hắn quay đầu về phía Bạch Thiên như thể chuyện này khó tới mức hắn không thể đưa ra quyết định.

Bạch Thiên gật đầu.

"Đưa cho nó đi."

"Sư, sư thúc."

"Không sao đâu, cứ đưa đi."

"....."

Tới cả Bạch Thiên cũng đã khẳng định như vậy rồi, Nhuận Tông đành bất lực thở dài nhặt hai thanh mộc kiếm ở bên cạnh ném về phía Đường Tiểu Tiểu.

".......Tiểu Tiểu, nhớ nhẹ tay đấy."

"Vầng vầng."

Đường Tiểu Tiểu đón lấy hai thanh mộc kiếm Nhuận Tông vừa ném tới. Rồi ném một thanh kiếm về phía Nam Cung Đản.

Bộp.
Chịu
Nam Cung Đản nhận lấy thanh mộc kiếm, khó hiểu nhìn Đường Tiểu Tiểu. Rốt cuộc hắn phải làm gì đây?

".......Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?"

Nam Cung Đản siết chặt thanh mộc kiếm trong tay, tạo trung đoạn thế.

"Xin được chỉ giáo."

Vốn dĩ hắn phải giới thiệu thân phận và gia môn của mình trước khi bắt đầu, thế nhưng, hắn đã bỏ qua quá trình ấy. Bởi hắn không muốn công nhận trận tỉ võ mang danh đối luyện này.

'Mau kết thúc đi.'

Dù sao thì Đường Tiểu Tiểu cũng chỉ làm được một điều nhỏ nhoi nào đó thôi.

Chắc chắn nàng ấy sẽ dựa vào nền tảng thân pháp nhanh nhẹn đặc hữu của Đường Môn để tấn công ở khoảng cách xa. Bởi vì ngay từ đầu võ công của Đường Môn và kiếm pháp của Hoa Sơn đã có điểm tương đồng.

Chỉ cần không để kiếm chiêu hoa lệ kia hút hồn, Nam Cung Đản sẽ chẳng thể gặp nguy hiểm.

Tất nhiên là Đường Tiểu Tiểu vẫn có thể áp chế được hắn bằng kiếm chiêu hoa lệ và thể lực vượt trội của nàng.

'Nhưng đó là chuyện mà thanh kiếm của ta có thể chịu được!'

Tuy hắn không hề có bất cứ oán hận nào đối với Đường Tiểu Tiểu, nhưng hắn đang mang trong mình lòng tự tôn của Nam Cung Thế Gia. Hắn cần có một chiến thắng áp đảo để có thể đảo lộn được bầu không khí nặng nề của Nam Cung Thế Gia lúc này.

Cạch.

Nam Cung Đản siết chặt kiếm, hắn dồn sức xuống đầu ngón chân.

'Kết thúc trong nháy mắt nào!'

Hắn dồn sức nhìn Đường Tiểu Tiểu. Nội lực cuộn trào khiến các cơ bắp của hắn căng lên như sắp nổ tung.

'Tới đây!'

Hắn đạp chân xuống đất.

"Hây......yyyy!"

Thế nhưng, trước khi tiếng hét cuộn trào từ dưới bụng Nam Cung Đản chuẩn bị thoát ra khỏi cổ họng, nó đã bị chặn lại. Khoảnh khắc hắn vừa đạp đất, Đường Tiểu Tiểu đã 'xuất hiện' ngay trước mặt hắn.

'Cái, cái gì!'

Thanh mộc kiếm của Đường Tiểu Tiểu hạ thẳng xuống đầu hắn. Nam Cung Đản hoảng sợ vội vàng nâng kiếm.

Rầm!

Hai thanh mộc kiếm va vào nhau một cách dữ dội.

'Nguy, nguy hiểm quá....'

Nam Cung Đản nghiến răng. Đã biết rõ thân pháp của đối phương nhanh nhẹn tới mức nào, vậy mà suýt chút nữa hắn bị trúng đòn.

'Nhưng, kết thúc rồi.'

Thứ duy nhất còn sót lại sau một cuộc tấn công bất ngờ chính là thực lực. Hơn nữa, Đường Tiểu Tiểu đã phạm sai lầm. Nếu nàng thu hẹp khoảng cách như thế này, nàng sẽ không có đủ khoảng cách để thi triển kiếm pháp hoa lệ kia.

'Kết thúc trong một chiêu duy nhất!'

Nam Cung đản vung kiếm đẩy thanh kiếm đang đè kiếm của hắn xuống kia. À không, nói đúng ra là hắn vừa định vung kiếm lên.

Bộp!

'Ơ?'

Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn tự động hướng lên trên.

Đáng lý kiếm của Đường Tiểu Tiểu phải bị hất ra chứ, tại sao nó vẫn có thể đè kiếm của hắn xuống vậy.

'Cái gì.....'

Hắn dồn nội lực một lần nữa đánh văng thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu ra.

Bộp!

Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc đó, cổ tay hắn đã bị vặn lại. Kiếm của Đường Tiểu Tiểu vẫn đang ép kiếm của hắn xuống.

"Áaa....."

Cánh tay hắn bắt đầu run rẩy.

'Chuyện, chuyện này là sao?'

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng Nam Cung Đản.

Cảm giác như có một khối Vạn Niên Cự Nham đang yên vị trên thanh kiếm của hắn. Khiến hắn không thể thoát ra.

Nam Cung Đản hoang mang nhìn Đường Tiểu Tiểu.




Đường Tiểu Tiểu vẫn không ngừng cười khúc khích nhìn hắn.

"Đầu tiên."

"....."

"Là một đòn trước nhé."

"Hả....?"

Đó cũng chính là lúc một nguồn sức mạnh khổng lồ đè xuống kiếm của Nam Cung Đản.

Mọi thứ hiện rõ trong ánh mắt Nam Cung Đản như thể thời gian đang chậm lại. Hình ảnh cổ tay hắn bị bẻ cong, thanh mộc kiếm trên tay tự đập mạnh vào đầu hắn.

Ơ? Không thể nào.....

Ơ?

Bốppppppppppppppp!

Phá không âm được tạo ra do va chạm giữa đầu người và mộc kiếm vang lên, lan truyền cơn đau mà hắn phải chịu ra khắp trang viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro