Chapter 1048. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1048. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (3)
Nam Cung Độ Huy cố dồn hết sức vào thanh kiếm.
Hắn tự tin có thể giúp ích cho mọi người. Hắn thừa nhận rằng bản thân có cách biệt với những người kia, nhưng ngẫm ra cũng không quá lớn. Vậy nên dù hắn không thể gánh được trọng trách cao cả trên vai, ít nhất hắn vẫn tự tin có thể làm tốt bổn phận của mình.
Thế nhưng, hiện giờ hắn thậm chí không giúp được gì mà còn khó nhọc lắm mới bắt kịp những người đang chạy phía trước.
'Tại sao chứ?'
Nam Cung Độ Huy nghiến chặt răng.

"Chết tiệt!" Keng!
Thanh kiếm hắn vung lên chém đúng vào cổ tên giáo đồ Ma Giáo. Mặc dù thanh kiếm chứa đầy nội lực dựa trên nền tảng của Thương Khung Vô Ngại Tâm Pháp đã đâm vào cổ tên giáo đồ, nhưng vẫn chưa thể xuyên thủng đến tận xương cổ mà chỉ khoét được một cái lỗ.
"Khư haaa!"
Tên giáo đồ Ma Giáo bị kiếm đâm vào cổ cố hết sức đẩy ngược thanh kiếm về phía bụng của Nam Cung Độ Huy.
Chính lúc đó. Vùuu!
Thanh kiếm lao đến với tốc độ khủng khiếp cắm phập vào cổ tên giáo đồ Ma Giáo.
"Ngươi không sao chứ?"
Nam Cung Độ Huy cắn chặt môi không đáp. 'Nhuận Tông đạo trưởng.'

Hắn biết. Nhuận Tông rất mạnh.
Có một thời hắn từng nghĩ cái danh Hoa Sơn Ngũ Kiếm của bọn họ chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, thực lực không cân được danh tiếng.
Thanh Minh - Hoa Sơn Kiếm Hiệp đúng là một tuyệt thế cao thủ không ai có thể đánh giá thấp hắn, tuy nhiên đám người còn lại có vẻ đang cậy vào danh tiếng của Thanh Minh hơn là dựa vào thực lực của bản thân.
Vậy nên, nhiều người nghĩ rằng Nam Cung Độ Huy chắc đã tiến xa một bậc so với Hoa Sơn Ngũ Kiếm.
Thế nhưng nhìn vào những gì mà họ thể hiện ở đây, hắn mới nhận ra những suy nghĩ trước đây là vô cùng sai trái.
'Thật sự giữa bọn ta cách biệt lớn đến vậy sao?'
Hắn biết rõ Thanh Minh cực kỳ mạnh. Bạch Thiên cũng là kẻ mạnh.
Thế nhưng, nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt dễ dàng lấy đầu lũ giáo đồ như thế khiến hắn có phần khó hiểu. Hắn không ngờ khoảng cách đôi bên lại chênh lệch lớn như vậy.
'Chết tiệt.'

Hắn đã nghĩ có phải bản thân đã cố chấp vô ích hay không. Hắn đến đây để hỗ trợ họ. Không phải để bảo vệ lòng tự tôn.
Nhưng bây giờ ở nơi đây, hắn ta không khác gì một tên ngốc cản đường vướng chân bọn họ cả. Nếu không vì hắn, có khi họ đã đi nhanh hơn rồi.
Mỗi lúc Nhuận Tông và Chiêu Kiệt liếc nhìn ra sau quan sát, dường như lòng tự tôn của hắn lại bị vỡ ra từng đợt một. Dù rằng hắn biết bọn họ chính là xuất phát từ thiện chí mới lo lắng cho an nguy của hắn.
Vúttt!
Xích sắc kiếm khí giăng đầy trước mặt. Kiếm khí mang sắc hoàng hôn sinh ra lượng hoa mai khổng lồ mạnh mẽ tiêu diệt lũ giáo đồ đang chặn phía trước.
Không một ai nghi vấn tại sao bọn họ phải tiêu diệt chúng, hay hiện giờ đang tiến đến nơi đâu.
Bởi vì họ biết cột mốc đang ở phía đằng kia.
Xích sắc kiếm khí phía trước dẫn dắt tất cả mọi người mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào.

Nam Cung Độ Huy hơi cúi đầu. Hắn muốn tiến về phía trước, nhưng hiện giờ hắn chỉ gây trở ngại cho họ. Thà là......
"Nam Cung Độ Huy!"
Chính lúc đó, tiếng thét đanh thép của Thanh Minh truyền vào tai hắn.
"Vâng?"
"Tiến lên phía trước đi, tiểu tử thối!"
Nghe Thanh Minh giục, cơ thể hắn liền phản xạ nhanh hơn suy nghĩ. Nam Cung Độ Huy giẫm mạnh chân vượt qua những người ở trước hắn mà lao lên.
Lúc đến ngay phía sau Thanh Minh, Thanh Minh liền túm lấy vai hắn đẩy mạnh.
"Tên khốn ngu ngốc này sao lại lùi ra phía sau vậy hả? Tên Nam Cung chết tiệt nhà ngươi!"
"Vâng?"
"Lên trước đi!"
Thanh Minh đẩy Nam Cung Độ Huy tiến về trước.

"Xông lên tiền tuyến đi! Đó mới chính là Nam Cung Thế Gia! Nhìn thấy kẻ địch cứ việc vung kiếm lên là được!"
"Đạo, đạo trưởng."
"Ngươi còn làm gì vậy?"
Nam Cung Độ Huy ngơ ngác nhìn lũ giáo đồ đang lao đến phía mình. Liền sau đó, trong mắt Nam Cung Độ Huy vọt ra tia kiên quyết.
Két.
Nam Cung Độ Huy cắn chặt môi đến bật cả máu, hắn không chần chừ nữa mà nâng kiếm lên.
"Hư aaaaa!"
Nội lực khổng lồ vận chuyển từ đan điền. Cùng lúc ấy, mũi kiếm của hắn phóng ra kiếm khí dữ dội.
Ánh sáng bạch sắc đọng lại trên mũi kiếm. Nam Cung Độ Huy dồn sức vung kiếm lên. Bạch sắc kiếm khí đặc trưng của Nam Cung Thế Gia xông thẳng về phía trước như đạn pháo.
Rầmmmm!

Lũ giáo đồ Ma Giáo đang lao đến trúng phải luồng kiếm khí liền văng ra tứ phía.
Nam Cung Độ Huy dồn sức vào tay cầm kiếm. 'Được!'
Hắn ta không thể dùng kiếm lão luyện như các kiếm tu Hoa Sơn. Không thể nắm được điểm yếu của kẻ địch nhanh nhạy và chuẩn xác như họ. Đúng là hắn ta vẫn còn nhiều thiếu sót.
Thế nhưng, chẳng phải tiêu diệt đối thủ bằng nội lực khổng lồ chính là sở trường của hắn, không, là của Nam Cung Thế Gia sao?
'Đây mới chính là vị trí của ta!'
Một bậc Đế Vương phải là kẻ tiên phong trên con đường tiêu diệt kẻ thù. Nơi duy nhất mà người mang họ Nam Cung phải đứng ở đây, chính là vị trí dẫn đầu!
"Ngươi thấy chỗ đó chứ?"

Thanh Minh theo sau Nam Cung Độ Huy nhanh chóng giục hắn ta nhìn vào một nơi.
Trong mắt Nam Cung Độ Huy hiện lên hình ảnh một tửu lâu.
"Chính là chỗ đó!"
Nam Cung Độ Huy bối rối gật đầu.
"Ngươi chỉ cần mở đường đến đó là được. Việc tiếp theo bọn ta tự có cách giải quyết. Đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ bộc lộ hết những gì ngươi có là được!"
"Vâng!"
Nam Cung Độ Huy hô vang đáp lời Thanh Minh rồi lập tức chỉnh lại thế kiếm.
Không hề có thêm một câu lời giải thích nào khác. Mệnh lệnh mà Thanh Minh đưa ra gần như là ép buộc. Thế nhưng, Nam Cung Độ Huy chỉ cần như vậy là đủ.
Ngay khi Thanh Minh vừa hạ tay, Lưu Lê Tuyết và Bạch Thiên liền bám theo hai bên trái phải của hắn. Cả Tuệ Nhiên cũng vọt lên trên đầu Nam Cung Độ Huy mà vươn hai tay về trước.
"Hô ô ô ô ô!"

Phật quang từ người Tuệ Nhiên lan ra xung quanh như cơn sóng dữ.
Phật Quang Phổ Chiếu (佛光普照) gần như là hoàn hảo từ từ đẩy lũ giáo đồ Ma Giáo lui về sau. Lúc nhìn thấy con đường thấp thoáng xuất hiện, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết chớp ngay lấy thời cơ đồng loạt vung kiếm.
Hoa mai, và hoa mai. Lại tiếp tục là hoa mai!
Từng đóa từng đóa một bung nở tựa ảo ảnh. Cảnh tượng hiện ra trước mắt tựa hồ như thế gian đã bị bao trùm bởi sắc mai đỏ rực.
"Tiểu Gia chủ!" "Thiếu hiệp!"
Nghe mọi người thúc giục, Nam Cung Độ Huy vận nội lực lên cao hơn.
"Ô ô ô!"
Thanh kiếm của hắn vẽ một đường từ trên xuống dưới.
Trong không gian tràn ngập ánh sáng vàng rực hòa cùng sắc mai đỏ thắm, một luồng cang khí trắng toát như tia sét lập tức đánh xuống.

Rầmmmm!
Tiếng nổ long trời tựa hồ phá tan mọi thứ trên thế gian.
Nam Cung Thế Gia, Hoa Sơn, Thiếu Lâm. Ba đại môn phái đại diện cho Chính (正). Bây giờ nói lời này có vẻ còn quá sớm, nhưng một lúc nào đó, biết đâu những người này chính là những kẻ sẽ đại diện cho ba môn phái dẫn đầu Chính Đạo.
Bá (覇) của Nam Cung, Huyễn (幻) của Hoa Sơn, và cả Trọng (重) của Thiếu Lâm.
Tính chất võ công tuy khác nhau, nhưng họ lại cùng theo đuổi một thứ. Vậy nên, chắc chắn vô cùng hòa hợp.
"Đi nào!" "Vâng!"
Nam Cung Độ Huy nghiến răng đẩy nhanh tốc độ. Hai bên trái phải hắn là Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết, Tuệ Nhiên cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Thanh Minh nhìn thấy đôi vai của Nam Cung Độ Huy dường như đã lấy lại được tự tin liền điều tức lại hô hấp. Liền sau đó, hắn hơi hạ kiếm xuống rồi quay lại phía sau.

Lâm Tố Bính cùng một toán người khác đang chặn lũ giáo đồ đang nhắm vào phía sau bọn Thanh Minh. Lúc Lâm Tố Bính và Thanh Minh chạm mắt nhau, mặt hắn ta méo xệch đi.
"Này! Tại sao chỉ có mình ta......"
Thế nhưng, trước khi Lâm Tố Bính kịp bày tỏ nỗi bất mãn đang dâng trào trong lòng, Thanh Minh dứt khoát quay ngoắt không thèm nhìn Lâm Tố Bính thêm một khắc nào nữa.
Trường Nhất Tiếu trong chốc lát đã quan sát tất cả sự tình diễn ra với ánh mắt lạnh lẽo.
'Hắn ta thật giống như đang nuôi một bầy hổ con vậy.'
Dựa trên lập trường của tên kia, nếu tự mình ra tay, hắn ta sẽ dễ dàng xử lý kẻ địch hơn. Nói chung, có người giúp sức đa phần đều vô cùng có lợi, nhưng nếu đã có sự chênh lệch về thực lực thì việc phải quan sát thôi cũng đủ thấy phiền phức rồi.
Thế nhưng, Hoa Sơn Kiếm Hiệp hắn lại không quên bồi dưỡng đám nhãi ranh kia dù đang trong trận chiến khốc liệt thế này.
"Này, tên khốn kiếp Tà Phái ngu độn." "Hả?"

Trường Nhất Tiếu khẽ cau mày khi nghe Thanh Minh đột ngột gọi hắn.
"Ngươi láo liên cũng vừa thôi, làm việc ngươi nên làm đi. Ngươi chắc không đến đây để ngắm cảnh đâu nhỉ? Cho dù sở thích của lũ Tà Phái các ngươi chính là ngồi không hưởng lợi, nhưng đây chẳng phải là địa bàn của các ngươi hay sao?"
Trường Nhất Tiếu nhếch miệng cười. Hiện giờ trên thiên hạ này còn có ai dám trơ trẽn nói mấy lời như vậy trước mặt hắn chứ?
"Ngươi không nói thì bổn quân cũng định ra tay đây."
Ngọn lam hỏa lập tức bốc lên trên người Trường Nhất Tiếu.
Thương Viêm Đấu Sát (蒼炎鬪殺). Đoạn Hồn Viêm Cang (斷魂炎剛).
Lam viêm tựa như có linh hồn lao thẳng về trước, lập tức bao lấy toàn bộ lũ giáo đồ Ma Giáo.
"Aaaaaa!"
Tiếng la hét thất thanh vang động trời đất.

Ngọn lửa khổng lồ chứa sức nóng khủng khiếp và rắn hơn cả sắt thép. Da thịt nơi tàn lửa bám vào tức khắc bị nung chín. Khói trắng bốc lên nghi ngút.
"Chậc chậc. Nếu các ngươi không chống cự là có thể chết một cách đẹp đẽ hơn rồi."
Trường Nhất Tiếu giẫm lên đầu tên giáo đồ vừa vật vã ngã lăn ra đất, hắn phóng người lao nhanh về trước.
Hắn vẫn không quên cười tán gẫu với Thanh Minh.
"Xem ra các ngươi đã tìm thấy tên Giáo Chủ rồi nhỉ?" "Rồi."
"Hữu dụng đấy chứ. Hơn cả bổn quân tưởng tượng."
Trường Nhất Tiếu cười khúc khích rồi ngước mắt nhìn tửu lâu gần như đã sụp đổ một nửa. Trong mắt hắn thoáng qua nét điên rồ.
"Là ở đó?"
"Đúng."
"Tên Giáo Chủ. Giáo Chủ......"

Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười vô cùng quái dị.
"Có kẻ bên cạnh hộ tống hắn đúng không?" "Chấp Pháp Sứ Giả."
"Hả?"
"Bọn chúng được gọi là Chấp Pháp Sứ Giả. Thân tín của tên Giáo Chủ. Trước đây Trung Nguyên gọi chúng là Ma Tướng (魔將)."
"Ngươi biết nhiều chuyện thú vị ghê nhỉ."
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu u ám đi mấy phần.
"Được rồi, không nên kéo dài thời gian thêm nữa. Sau khi quét sạch lũ nhãi nhép này, chúng ta phải giết tên Chấp Pháp Sứ Giả đó rồi lấy đầu tên Giáo Chủ. Không phải ban đầu chúng ta đến đây vì mục đích đó sao?"
Đúng là nếu kéo dài thời gian thì tình hình không biết sẽ biến hóa thế nào. Số lượng giáo đồ Ma Giáo mỗi lúc một tăng lên so với khi xuất phát đến nơi này, đồng nghĩa chúng sẽ bổ sung lực lượng mỗi lúc một đông hơn. Càng kéo dài thời gian thì tình hình sẽ càng trở nên bất lợi.
'Phải nhắm thẳng vào đầu chúng.'

Đó chẳng phải là lý do họ nhọc công đến nơi nguy hiểm này sao? Bây giờ họ không có thời gian để thong thả mở đường nữa rồi.
'Chỉ cần đến chỗ tên Giáo Chủ là được.'
Sau đó lưỡi kiếm sắc nhọn kia sẽ một nhát lấy đầu tên Giáo Chủ.
Thế nhưng, câu mà Thanh Minh sắp sửa nói ra đã làm đảo lộn toàn bộ suy tính của hắn.
"Ngươi sai rồi."
"Hả?"
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu ánh lên tia nghi hoặc. Thanh Minh lạnh lùng nói tiếp.
"Không phải là một tên Chấp Pháp Sứ Giả." Thanh Minh luôn cố định ánh mắt về phía trước.

"Mà là 'lũ' Chấp Pháp Sứ Giả."
Vẻ mặt Trường Nhất Tiếu thoáng chốc cứng đờ. Hắn đã cảm nhận được. Rằng những kẻ không ngừng lao mình về phía trước như thiểm điện đang tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ.
Thanh Minh cười lớn để lộ hàm răng trắng toát. "Ta nói thật đấy."
Đúng vào lúc đó, trên tòa nhà đã sụp đổ quá nửa, hàng chục hắc ảnh bất ngờ bắn mình lao vọt lên không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro