Chapter 1049. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1049. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (4)
Cảm nhận đầu tiên chính là sự khác biệt.
Lũ giáo đồ Ma Giáo mà bọn họ đã đối mặt cho đến bây giờ có thể nói là thú vật. Phải. Đó là những con thú gớm ghiếc như vừa chui ra khỏi địa ngục.
Vậy những những kẻ xuất hiện trước bọn họ lúc này đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nếu như những giáo đồ Ma Giáo bình thường là những vũ khí nặng nề thì bọn chúng lại giống như những lưỡi kiếm được tinh chế cẩn thận. Khí thế của bọn chúng đáng sợ đến mức như thể có thể xuyên thủng toàn thân kẻ đối diện.
"Tiểu sư phụ!"
"Tiểu tăng biết rồi"
Khi Bạch Thiên hét lên, Tuệ Nhiên ngay lập tức đạp đất và bay lên. Hắn ta xoay mình trên không trung và vung nắm đấm tựa sấm sét. Quyền kình khổng lồ đó gây uy áp đến toàn bộ tứ phương tám hướng.
'Bách Bộ Thần Quyền(百步神拳)'
Chiêu Kiệt nhìn thấy dáng vẻ đó đã nắm chặt nắm đấm trong tay.

Đó là một trong Thất Thập Nhị Tuyệt Nghệ - niềm tự hào của Thiếu Lâm và là quyền công nổi tiếng nhất trong thiên hạ. Đặc biệt khi được thi triển dưới bàn tay của Tuệ Nhiên thì uy lực của Bách Bộ Thần Quyền không cần phải bàn cãi.
Quyền kình tựa sấm sét đó dồn dập hướng về phía lũ Chấp Pháp Sứ Giả.
Và ngay lúc đó. Yaaaaaaaa!
Một tên Chấp Pháp Sứ Giả đưa tay vào không trung. Ngay sau đó, một dòng hắc khí dày đặc và âm u hơn cả bóng tối đã xuất hiện. Và ngay lúc ấy quyền kình đang lao tới với tốc độ khủng khiếp của Tuệ Nhiên ngay lập tức bị chia cắt làm hai phần.
'.........Cài gì?'
Những kẻ chứng kiến cảnh tượng đó trong chốc lát đã cảm thấy nghi ngờ đôi mắt của bản thân.
Nội lực của Phật Gia là Phá Tà (破邪) nguyên khí. Nó có đặc tính tiêu diệt và tịnh hóa mọi điều xấu xa trong thế gian này

tựa như tiên khí (仙氣) của Đạo Gia. Vậy nhưng bọn chúng lại có thể hóa giải được quyền kình của Tuệ Nhiên một cách hết sức đơn giản.
Ý nghĩa của cảnh tượng này thực sự quá lớn. 'Mạnh!'
Hơn cả những gì mà bọn họ có thể cảm giác được!
Điều tồi tệ hơn cả, ngay khi đám Chấp Pháp Sứ Giả xuất hiện, lũ giáo đồ Ma Giáo vốn mất đi sức mạnh bỗng nổi điên và bắt đầu dâng cao khí thế.
Những luồng ma khí dữ lội lại lao vào tấn công bọn họ tựa như sương mù.
"Hựm!"
"Chuyện, chuyện này!"
Ngũ Kiếm hoảng loạn hét lên.
Ngay lúc đó, Trường Nhất Tiếu vươn tay ra. Chiếc vòng đeo tay trên cổ tay hắn xoay mòng mòng một cách mãnh liệt rồi tiến về phía trước.
"Ngươi dám!"

Chiếc vòng tay lao ra với tốc độ khủng khiếp trước mặt Trường Nhất Tiếu rồi lập tức trở thành một tia sáng phóng về phía tên Chấp Pháp Sứ Giả.
Ánh hoàng kim xuyên qua bầu trời đêm tăm tối. Ngay cả các đệ tử Hoa Sơn - những kẻ nhận thức rõ ràng rằng Trường Nhất Tiếu là kẻ địch của bọn họ cũng không thể không cảm thán trước cảnh tượng này. Đó là một nhất kích thực sự quá tuyệt vời.
Uỳnhhhh!
Chiếc vòng tay với uy lực khủng khiếp nhắm một cách chính xác đến thượng thể của tên Chấp Pháp Sứ Giả. Nhìn thấy chiếc vòng đeo tay lao đến như thể sắp xuyên thủng bản thân, hai mắt Xích Nhất nhăn nhó một cách ngưng trọng.
Phắttttt
Xích Nhất tay cầm tế kiếm vươn ra phía trước. Khi mũi kiếm của hắn và vòng tay của Trường Nhất Tiếu va chạm vào nhau, một vụ nổ lớn đã xảy ra.
Ầmmmm!
Ngay khi tiếng nổ vang lên, hoàng kim nguyên khí và hắc ma khí đồng thời bùng nổ như pháo hoa văng tung tóe tứ phương tám hướng.

Khoảnh khắc ấy, Bạch Thiên đã nhìn thấy. Chiếc vòng tay của Trường Nhất Tiếu đang treo nơi đầu mũi kiếm mỏng cực mỏng của Xích Nhất.
'Kia......'
Cảm giác rùng mình bủa vây cơ thể hắn trong chốc lát. Việc đánh bay một chiếc vòng tay lao đến với uy lực như thế kia không phải là một việc bình thường. Đặc biệt ái binh (愛兵) của hắn ta còn là một tế kiếm vô cùng mỏng thì ngay cả việc bảo vệ để thanh kiếm không bị gãy trước va chạm khủng khiếp đó đã không hề dễ rồi.
Nhưng Chấp Pháp Sứ Giả không đơn thuần là đánh, hắn vô hiệu hóa sau đó còn có thể túm lấy chiếc vòng tay của Trường Nhất Tiếu.
'Tiêu chuẩn giữa bọn họ là khác nhau'
Một vài người trong số những người ở đây đã từng giao chiến qua với Chấp Pháp Sứ Giả ở Bắc Hải. Nhưng Chấp Pháp Sứ Giả mà bọn họ gặp khi ấy và Chấp Pháp Sứ Giả đang đến gần lúc này chỉ có chức vị giống nhau mà thôi. Về mặt thực sự thì lão già kia không có cửa để so sánh được với Xích Nhất.
'Có tận 10 kẻ như thế này ư?'
Bạch Thiên vô thức cắn chặt môi. Trong lúc đó, Chấp Pháp Sứ Giả đã thu hẹp khoảng cách và bước về phía trước các giáo đồ Ma Giáo.

Bịch!
Bọn chúng dừng chân ngẩng đầu lên nhìn vào nhóm Trường Nhất Tiếu và Thanh Minh. Số lượng chính xác chỉ có 10.
Lũ giáo đồ Ma Giáo nín thở tập kết phía sau lưng bọn chúng.
Chỉ cần nhìn vào hình ảnh đó thôi cũng có thể chắc chắn rằng.
So với các đệ tử Hoa Sơn, so với lũ Hồng Thiên đang nhắm vào các Chấp Pháp Sứ Giả như những mãnh thú phát hiện ra kẻ xâm nhập, lũ giáo đồ Ma Giáo còn sợ các Chấp Pháp Sứ Giả hơn gấp trăm lần.
'Sợ cả người cùng phe ư?'
Thoạt nhìn thì đó có vẻ là một việc không thể nào hiểu được nhưng nó lại là một thường thức tại Ma Giáo.
Chấp Pháp Sứ Giả là những kẻ chỉ huy và quản lý những tín đồ bình thường - những kẻ được người Trung Nguyên gọi là Ma Tốt (魔卒). Nhưng so với việc này thì bọn chúng có một nhiệm vụ lớn hơn. Đó là tìm ra kẻ phản bội trong nội bộ bổn giáo và chỉnh đốn những phần tử có tư tưởng sai lệch với giáo lý.
Vì vậy mà đối với các giáo đồ Ma Giáo, bọn chúng sợ hãi các Chấp Pháp Sứ Giả còn hơn ngoại giặc. Giáo lý của Ma Giáo là lời dạy của Thiên Ma vĩ đại. Kẻ dám vi phạm phúc âm đó chỉ có một cái kết mà thôi.

Nhưng vẫn còn một điều nữa.
Cho dù bọn chúng có là những người đóng vai trò trừng phạt các giáo đồ có tội đi chăng nữa thì Ma Giáo vẫn là một nơi tôn trọng sức mạnh. Nỗi sợ hãi của lũ giáo đồ bây giờ như là một cách chứng minh sức mạnh của các Chấp Pháp Sứ Giả.
Xẹt xẹt
Xích Nhất đứng đầu kéo lê tế kiếm trong tay. "Ta phải thừa nhận"
Một giọng nói rõ ràng vang lên.
Đó là một giọng nói có thể nói rằng hết sức bình thường. Nhưng cũng chính vì vậy mà nó đem lại một dị cảm khủng khiếp. Từ sau khi đến đây, bọn họ đã nghe rất nhiều âm thanh gào thét và uy hiếp từ các giáo đồ Ma Giáo. Và đây là lần đầu tiên một giọng nói ảm đạm được cất lên.
Xích Nhất nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt với đôi mắt lạnh lẽo.

"Trong số đám người Trung Nguyên kém cỏi, thì ra vẫn có những kẻ tạm được"
Nghe thấy những lời đó, khuôn mặt của của tất cả mọi người đồng loạt trở nên cứng ngắc.
Một sự chế giễu ẩn sau lời nói tưởng chừng như là công nhận. Và một sự xem thường cứ ngỡ như là ngợi khen.
"Nhưng cho dù là vậy thì cũng sẽ chẳng có gì khác đi cả"
Xích Nhất từ từ kéo chiếc mặt nạ che mất một nửa khuôn mặt của hắn xuống. Làn da thô ráp và đôi môi tím tái lộ ra. Hai mắt hắn dần nhuộm màu máu.
"Chỉ có một cái kết duy nhất dành cho những kẻ không biết trời cao đất dày dám chống lại bổn giáo mà thôi. Đó chính là cái chết!"
Đôi môi tím tái của hắn vặn vẹo.
"Nhưng chẳng có gì phải đáng tiếc cả. Vì cái chết của các ngươi không phải là vô giá trị. Cái chết của các ngươi sẽ được

lan truyền khắp thế gian này. Sự đáng sợ của Ma Giáo, sự vĩ đại của ngài ấy và cả sự yếu đuối của các ngươi......"
"Lưỡi của ngươi đúng là dài thật đấy"
Giọng nói của Thanh Minh vang lên cắt ngang lời của Xích Nhất.
Xích Nhất nhìn chằm chằm vào Thanh Minh một cách dữ dội. Vậy nhưng Thanh Minh không hề bận tâm đến điều đó mà chỉ cười nhạo một cách lạnh lùng.
"Nếu như ngươi thích nói chuyện phiếm như vậy thì hãy trả lời câu hỏi của ta xem nào"
Xích Nhất vặn vẹo khóe miệng.
"Nói chuyện với tên vô thần nhà ngươi khiến ta có cảm giác vô cùng dơ bẩn nhưng mà....bổn giáo vốn có tấm lòng từ bi. Nhãi con ngu xuẩn, thử nói xem nào. Ngươi tò mò về điều gì?"
"Tại sao các ngươi lại đến Trung Nguyên?"
"......Cái gì?"
"Một tên Giáo Chủ và từng này giáo đồ ư....có vẻ như chỉ một mình giáo khu này đơn độc di chuyển thì phải. Các ngươi làm gì có cái quyền hạn đó?"
Hai mắt Xích Nhất lung lay một cách dữ dội.

Bởi vì đó là một câu hỏi mà hắn hoàn toàn không thể dự đoán trước được. Lũ người này chẳng phải là người Trung Nguyên hay sao?
"Ngươi......rốt cuộc thì?"
Làm cách nào mà người Trung Nguyên lại biết được chuyện này kia chứ?
Thanh Minh cười khúc khích.
"Lẽ nào các ngươi là......Bối Giáo Tử(背敎子)?"
Ngay lập tức, lũ giáo đồ Ma Giáo bùng nổ sát khí. Không chỉ là các Chấp Pháp Sứ Giả mà ngay cả đến lũ giáo đồ Ma Giáo phía sau cùng bắt đầu tỏa ra ma khí và sát khí sôi sục một cách khủng khiếp.
Khí thế đó tàn bạo đến mức khiến cho đám Hồng Thiên cũng phải giật mình.
"Ngươi dám....!!!"
Xích Nhất - kẻ vẫn duy trì được sự bình tĩnh cho đến lúc này cũng bắt đầu điên loạn với đôi mắt trắng dã.
"Sao ngươi dám nói ra những lời nhảm nhí đó?! Tên khốn không bằng sâu bọ nhà ngươi! Khốn kiếp!"
Hắn gần như đã rú lên.

Không một ai xung quanh Thanh Minh có thể hiểu được vì sao phản ứng của bọn chúng lại dữ dội như vậy. Bởi vì không ai biết được Bối Giáo là lời nói có ý nghĩa như thế nào trong Ma Giáo.
"À không, không phải"
Vậy nhưng Thanh Minh vẫn thản nhiên tiếp tục nói.
"Lũ tạp nham các ngươi thì làm gì có năng lực mà Bối Giáo? Nếu nói về Bối Giáo thì hẳn là tên đầu sỏ đã làm chuyện đó"
Thanh Minh liếc nhìn về phía tửu lâu rồi hỏi. "Thế nào? Là tên đó đã Bối Giáo đúng chứ?"
"Im mồm! Tên chó chết nhà ngươi!"
Xích Nhất lúc này đã mất đi lý trí và gầm lên như một con thú.
"Một tên nhãi ranh như ngươi làm sao có thể hiểu được những suy nghĩ sâu sắc của Giáo Chủ! Tên vô thần nhà ngươi không thể nào tưởng tượng được ngài ấy đã dẫm lên vùng đất bẩn thỉu này bằng tâm trạng như thế nào đâu!"

"Ồ hô......"
Đôi mắt Thanh Minh trong chốc lát tỏa ra ánh sáng tăm tối. 'Thì ra đúng là như vậy'
Vậy thì có thể chắc chắn hơn rồi. Nếu như Ma Giáo thực sự di chuyển thì không lý nào chỉ có một Giáo Chủ dẫn theo giáo khu của hắn tiến vào Trung Nguyên như thế này được. Vậy thì đây chắc chắn là hành động đơn độc của tên Giáo Chủ kia mà thôi.
Biết được sự thật này cũng xem như hắn đã đạt được mục đích. Chỉ cần xử lý xong lũ người này thì tạm thời có thể chặn được cuộc tấn công của Ma Giáo.
Vậy nhưng để làm được điều đó thì...... "Thật khôi hài"
Thanh Minh mỉm cười.
"Có vẻ như Ma Giáo nổi danh thiên hạ đang bị chia rẽ thì phải. Ừm, các ngươi nghĩ đúng rồi. Một lựa chọn sáng suốt. Đã hơn một trăm năm kể từ khi cái đầu của tên Thiên Ma bị chặt bỏ. Nhưng những kẻ liếm chân cho hắn ta thì vẫn là những tên đần độn như xưa"
"Khừ......."

Mạch máu trên cổ và khuôn mặt của Xích Nhất bắt đầu phình ra. Sự phẫn nộ đã khiến hắn mất đi toàn bộ lý trí. Hắn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt như thể có thể xông đến giết chết đối phương ngay tức khắc.
Lý do hắn không xông đến ngay không phải bởi vì hắn nghĩ rằng bản thân phải đè nén cơn phẫn nộ này. Mà là sự phẫn nộ này quá lớn đến mức trói chặt chân hắn lại không thể di chuyển.
"Đừng lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ giúp một tay"
Thanh Minh vừa cười vừa vung vẩy thanh kiếm.
"Ngay cả khi Thiên Ma quay trở lại thì cũng chẳng có gì đảm bảo cái đầu đã bị chặt một lần đó không bị chặt lần hai. Phải không nào?"
"Khốn kiếppppp"
Xích Nhất phẫn nộ xung thiên không thèm nhìn về phía sau mà cứ thế lao ra.
Kế hoạch ban đầu của hắn là chỉnh đốn lại các giáo đồ Ma Giáo đã mất đi lý trí và bao vây lũ người này. Không có chiến pháp nào thích hợp hơn chiến pháp này khi phải đối đầu với một thiểu số mạnh mẽ.
Ma công về cơ bản là loại công pháp cướp đi lý trí của con người. Khi lao đi như một con thú và di chuyển sau khi nhận được chỉ thị của một ai đó chắc chắn sẽ có sự khác biệt lớn.

Nếu như hắn bình tĩnh sử dụng những kẻ đứng sau thì không khó để đối phó với một số ít người như thế này.
Nhưng giờ đây khi bị Thanh Minh khiêu khích, tất cả kế hoạch trong đầu hắn đã bị sự phẫn nộ đốt cháy hoàn toàn. Tất cả những gì còn lại chỉ là một đống tàn tro trắng.
"Ta sẽ xé toạc cái mõm đó"
Bản thân Xích Nhất đã mất đi toàn bộ lý trí.
Tựa như một con rồng bị chạm vào vảy ngược, Xích Nhất lúc này đã trở nên điên loạn. Thiên Ma - giới hạn bất khả xâm phạm đối với hắn ta đã bị tên tiểu tử này xâm phạm. Hắn lao vào Thanh Minh tựa như một con thú. Các giáo đồ Ma Giáo đang nín thở phía sau cũng bắt đầu lao ra tựa như hải dật đen kéo đến trong cơn bão.
Một bữa tiệc cuồng khí không tồn tại một chút lý trí chính thức bắt đầu.
Đó là một cảnh tượng khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi. Nhưng điều đó lại khiến Thanh Minh bật cười đầy tà dị.

Thanh kiếm của hắn ta tràn ngập trong luồng xích sắc kiếm khí.
"Vì vậy mà bổn tôn mới thích lũ Ma Giáo các ngươi đó" Bịch.
Thanh Minh đạp mạnh vào mặt đất đối mặt với Xích Nhất đang lao về phía mình.
Chiến đấu với kẻ địch là chiến tranh. Nhưng chiến đấu với một con thú đã đánh mất lý trí chỉ là một cuộc đi săn mà thôi.
Thanh kiếm của Thanh Minh - kẻ đã đi săn Ma Giáo vô số lần tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro