Chapter 1050. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1050. Ta cũng từng là một tên điên đấy. (5)
Các Chấp Pháp Sứ Giả đánh mất lý trí lao lên như những con cọp bị thương. Thanh Minh cũng biến thành một dải sao băng lao thẳng về phía chúng.
"Tên khốn nàyyyyyyyyy!"
Xích Nhất trợn mắt chém mạnh tế kiếm xuống. Mũi kiếm của hắn tỏa ra một luồng hắc ma khí dày đặc như một đám mây đen.
Kétttttttttttt!
Đúng lúc ấy, kiếm của Xích Nhất vang lên một âm thanh ớn lạnh. Quỷ khốc thanh âm khiến người khác chỉ cần nghe thấy thôi cũng phải cảm thấy ớn lạnh, linh hồn run rẩy. Tựa như thanh kiếm ấy đang khóc than thay cho nỗi thù hận mà Xích Nhất ôm ấp suốt bao lâu nay.

Thế nhưng, đối thủ của hắn là Thanh Minh lại chẳng có chút giao động. Hắn vẫn lạnh lùng cản lại thanh kiếm của Xích Nhất đang chém đến như thể tất cả những thứ diễn ra từ nãy tới giờ chẳng có nghĩa lý gì.
Keenggggggggg!
Tiếng kiếm va vào kiếm vang lên trong không trung. Hắc ma khí cùng xích kiếm khí bắn ra khắp tứ phía.
Kéttttttttt! Kéttttttttttttt!
Kiếm đẩy kiếm. Chúng rung chuyển dữ dội như thể chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là thanh kiếm đang chĩa vào cổ đối phương kia sẽ chém bay cái đầu ấy ngay lập tức.

"Hâyyyyyyyyyyyyyyyyyy!"
Xích Nhất tỏa ra sát khí đẩy kiếm của Thanh Minh. Thanh Minh không tiếp tục kháng lại sức mạnh đang dồn tới đó nữa, hắn nghiêng kiếm đẩy tế kiếm của Xích Nhất ra.
Kétttttttttt!
Tế kiếm sượt qua lưỡi Ám Hương Mai Hoa Kiếm phát ra tia lửa đỏ.
Khoảnh khắc tế kiếm vừa chạm vào mũi kiếm, Thanh Minh liền nhanh chóng động cổ tay rồi vung Ám Hương Mai Hoa Kiếm lên không với một tốc độ đáng kinh ngạc. Hàng chục kiếm ảnh đổ xuống toàn thân Xích Nhất. Trong khoảng cách ngắn tới mức hai vai như sắp va vào nhau ấy.
Phập! Phập!

Thanh kiếm không ngừng bay tới đâm vào cơ thể Xích Nhất. Thế nhưng, cơ thể rắn chắc của Xích Nhất cứng tới mức dễ dàng ngăn chặn được kiếm kích của Ám Hương Mai Hoa Kiếm được rèn từ Vạn Niên Hàn Thiết.
"Vô dụng thôi!"
Xích Nhất nâng tay trái lên. Ma khí bao quanh tay hắn, tạo ra một cảnh tượng khiến người khác phải kinh ngạc. Ma khí tuôn ra từ đầu ngón tay của hắn hệt như móng vuốt sắc nhọn của đám dã thú hay những tên ác ma.
Rầmmmm!
Bàn tay Xích Nhất xé tan không khí bay thẳng về phía Thanh Minh. Thanh Minh cũng giơ tay trái lên như thể đó là điều vô cùng hiển nhiên.

Bàn tay hắn lắc mạnh. Chỉ trong chớp mắt, hàng chục chưởng ảnh xuất hiện tạo thành một bức tường màu đỏ ngăn cách hắn với Xích Nhất.
Đó là chiêu thức Hồng Hoa Cứu Bích (紅花究壁), một thức trong Mai Hoa Tán Thủ (梅花散手), thủ công đáng tự hào nhất thiên hạ của Hoa Sơn. Móng tay của Xích Nhất không ngừng cào vào bức tường chưởng ảnh được dựng lên một cách vô cùng hoàn hảo đó.
"Khừ!"
Một nét bối rối sượt qua trong ánh mắt của Xích Nhất.
Hắn đã cố gắng xuyên thủng bức tường ấy, nhưng điều đó không hề dễ dàng chút nào. Cảm giác mềm mại, nhũn nhũn bao quanh tay hắn khi hắn cố xuyên thủng bức tường.
Khí tức ngay lập tức đẩy ra lấp đầy cái lỗ hắn vừa cào vào.

Đó là Cực Chí Nhu Công (柔功) bao lấy cả ma khí sắc bén.
Đúng lúc Chấp Pháp Sứ Giả không giấu nổi hoảng hốt, cố gắng vung kiếm một lần nữa, bỗng nhiên có một thanh kiếm xuyên thủng bức tường ngập tràn khí tức che khuất tầm nhìn đó của hắn lao ra. Với một tốc độ cực kì khủng khiếp.
'Cái gì?'
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Xích Nhất hoảng sợ tới mức run lên bần bật trước đòn công kích như thể sẽ xuyên thủng cổ hắn này.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm xoẹt qua bên phải cổ của hắn, một vết lằn đỏ rực xuất hiện.
"Khự!"

Cơn đau dữ dội bắt đầu ập tới.
Nhưng hắn không có thời gian để rên rỉ. Bởi thanh kiếm vừa sượt qua cổ hắn rồi dừng lại giữa không trung như đã bị thời gian đóng băng đang đổi hướng, lại bay về phía đầu Xích Nhất với khí thế dữ dội.
Xích Nhất há hốc miệng, vung tay cật lực.
Keenggggg!
Bàn tay được ma khí bao quanh va vào thanh kiếm phủ đầy xích kiếm khí. Xích Nhất dùng tay phải đè tế kiếm xuống một cách cuồng bạo. Như thể muốn đâm xuyên qua cơ thể Thanh Minh ngay lập tức.
Đúng lúc ấy, Thanh Minh nhanh chóng đâm kiếm bay về phía cổ Xích Nhất. Hai bên đều muốn đâm kiếm vào cơ thể của nhau.

Nơi Thanh Minh nhắm tới là cổ của Xích Nhất, còn nơi Xích Nhất nhắm đến lại là ngực của Thanh Minh. Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đó, Xích Nhất liền nghiến răng dồn sức vào bàn tay đang siết chặt kiếm.
'Đồ anh hùng rơm.....'
Đúng lúc ấy hắn đã thấy. Một nụ cười hệt như ác quỷ xuất hiện trên gương mặt của Thanh Minh.
Bỗng chốc, một nỗi sợ vô hình không thể diễn tả thành lời sượt qua đầu Xích Nhất.
Giáo đồ không được phép sợ hãi kẻ thù. Giáo đồ không được phép sợ hãi cái chết. Nhưng dẫu sao chúng cũng là con người. Vậy nên, thật khó để chúng đưa ra lựa chọn đánh đổi cái đầu của mình để xuyên thủng tim đối phương.

Cuối cùng, bản năng sinh tồn của con người đã chiến thắng nỗi căm phẫn đám vô thần.
Xích Nhất theo phản xạ vung kiếm hất kiếm của Thanh minh lên.
Đúng lúc đó!
Phạchhhhhhh!
Cùng lúc với âm thanh như tiếng một đàn bướm vỗ cánh bay đi, hình ảnh thanh kiếm của Thanh Minh cũng tan thành từng mảnh vụn. Như thể hắn đã biết rõ, Xích Nhất sẽ nhắm tới thanh kiếm của mình.

Kiếm của Xích Nhất rung lắc dữ dội, bay qua không gian nơi Ám Hương Mai Hoa Kiếm vừa tồn tại, đồng thời, kiếm khí của Thanh Minh cũng hóa thành hàng ngàn cánh hoa đâm xuyên qua cơ thể Xích Nhất.
Phập! Phập!
Xích Nhất chậm trễ vung tay. Dẫu vậy, hắn vẫn không thể ngăn được hàng ngàn kiếm khí đang bay tới. Máu đỏ bắt đầu rỉ ra từ khắp cơ thể hắn.
Thế nhưng, điều khiến Xích Nhất kinh ngạc không phải là kiếm pháp hoa lệ này. Mà chính là người tên Thanh Minh ấy.
'Rốt cuộc.....?'
Sát khí Thanh Minh tỏa ra kinh khủng tới mức khiến cơ thể hắn tê liệt.

Đám giáo đồ, bao gồm cả Xích Nhất đều là ma nhân. Chúng là những con thú hoang trên mảnh đất cằn cỗi. Để học võ công, chúng chẳng còn cách nào khác ngoài việc trở thành kẻ thù của nhau. Chính vì vậy nên chúng đã quen với sự căm ghét, sát khí, và cả ác ý. Hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Ấy vậy mà, một tên tiểu tử Chính Phái lại có thể tỏa ra thứ sát khí khiến cơ thể Xích Nhất cứng đờ.
Tới đám Tà Phái đã quen với việc giết người, đã quen tắm mình trong máu còn chưa chắc có thể phát ra sát khí và ác ý tàn độc tới mức này, vậy thì tại sao, một đứa trẻ Chính Phái chỉ sống trong thời bình lại có thể tỏa ra được khí thế ấy chứ.
"Tên, tên khốn......!"
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Kiếm khí vẫn không ngừng bay tới chém nát cơ thể hắn như thể không muốn bỏ qua bất kỳ bộ phận nào.
Cơn đau khiến đầu óc hắn trở nên trắng xóa. Dẫu vậy, Xích Nhất vẫn chưa đánh mất lý trí. Không phải vì hắn căm ghét kẻ thù.
Mà bởi vì ánh mắt lạnh lẽo kia.
Ánh mắt lạnh lùng của Thanh Minh thấp thoáng sau màn Mai Hoa Kiếm Khí hoa lệ kia đã giúp hắn giữ lại chút lý trí còn sót lại. Hắn biết. Chỉ cần một khắc, một khắc hắn mất tỉnh táo thôi, là thanh kiếm đó sẽ chém bay đầu hắn ngay lập tức.
Một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào trái tim hắn. Dù rất muốn nhưng hắn cũng không thể phủ nhận. Đây rõ ràng là.... nỗi sợ.
'Ta lại đang cảm thấy sợ hãi một tên tiểu tử Trung Nguyên, nỗi sợ ta chỉ cảm thấy khi đứng trước mặt Giáo Chủ thôi ư? Ta ư?'

Đó cũng là lúc gương mặt của Xích Nhất méo mó một cách thảm khốc.
Đúng lúc đó, hai Chấp Pháp Sứ Giả khác ngay lập tức gia nhập cuộc chiến. Chúng vượt qua Xích Nhất vung cánh tay vận đầy ma khí về phía Thanh Minh.
"Chết điiiiiiiiiiiiiii!"
Xích Nhất trợn tròn mắt.
"Dừng.....!"
Hắn rất muốn hét lên 'Dừng lại!', đáng tiếc, cơ thể của Thanh Minh còn di chuyển hơn tốc độ nói của hắn gấp mấy lần.

Rầm!
Thanh Minh đạp đất lao thẳng về phía cánh tay đang nhắm tới đầu mình. Hắc thủ sượt qua đầu hắn, Thanh Minh lập tức đâm thẳng vào ngực của một gã Chấp Pháp Sứ Giả.
Bốpppppppp!
Vai Thanh Minh lạnh lùng chấn thẳng vào ngực của gã Chấp Pháp Sứ Giả. Khoảnh khắc vừa chạm vào vai hắn, ngực của gã đã hõm hẳn thành một lỗ. Máu trong miệng hắn phun ra như thác.
Đáng tiếc, chuỗi tấn công của Thanh Minh mới chỉ là bắt đầu. Trước khi gã Chấp Pháp Sứ Giả bay văng ra, cơ thể của Thanh Minh vẫn không ngừng quay tròn như một con quay. Ám Hương Mai Hoa Kiếm đâm thẳng vào gã Chấp Pháp Sứ Giả.
Phậpppppp!

Ngực hắn bị xé toạc. Vết thương ấy nghiêm trọng tới mức lộ cả xương ra ngoài. Gã Chấp Pháp Sứ Giả thậm chí còn chẳng thể hét lên mà nhảy lùi ra sau.
"Ngươi.....!"
Huyết quang ngay lập tức tuôn ra ồ ạt trong mắt của gã Chấp Pháp Sứ Giả còn lại khi thấy đồng bọn của mình bị đánh một cách thảm thương như vậy.
Kétttttttttttttttttttttttttt!
Ma khí phát ra như tiếng quỷ kêu gào, xé nát không khí bay về phía Thanh Minh. Như muốn xé nát Thanh Minh ra làm trăm mảnh ngay lập tức.
Đúng lúc ấy, Thanh Minh không hề do dự vung kiếm giữa luồng ma khí đang đổ xuống đó.

Xoẹttttt! Xoẹttttt!
Mũi kiếm của Thanh Minh rung nhẹ, rồi dần rung mạnh hơn, cuối cùng trở thành một cơn sóng lớn đẩy ma khí tản ra tứ phía. Chỉ trong nháy mắt, một khoảng không rộng lớn đã xuất hiện giữa màn ma khí dày đặc.
'Cái gì?'
Gã Chấp Pháp Sứ Giả thậm chí còn chẳng có thời gian để kinh ngạc. Bởi Thanh Minh đã bay thẳng vào không gian vừa được mở ra đó. Gã sợ hãi vội vã định lùi lại phía sau, nhưng đúng lúc ấy, một vệt sáng khủng khiếp đã phát ra từ tay Thanh Minh.
Ầmmmmm!
Ngay khi hắn vừa nhận ra thứ màu trắng ấy là gì, thì kiếm của Thanh Minh đã ở ngay trước cổ của hắn. Với một tốc độ mà mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Tuy vậy, Chấp Pháp Sứ Giả cũng không phải kẻ dễ dàng chịu thua. Hắn nhanh chóng xoay người né đòn.
Xoẹt.
Kiếm khí của Thanh Minh sượt qua cổ của gã, để lại một vệt máu đỏ. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Gã Chấp Pháp Sứ Giả rùng mình định bay về phía sau.
Xoẹtttttttttt!
Đáng tiếc, cánh tay còn lại của Thanh Minh còn nhanh hơn gấp mấy lần so với cánh tay hắn vừa vung kiếm.
Thanh Minh vươn tay túm lấy đầu của gã Chấp Pháp Sứ Giả với một tốc độ nhanh như thiểm điện.

Soạttt!
Thanh Minh túm chặt lấy đầu của gã Chấp Pháp Sứ Giả, lôi hắn lại như muốn dùng móng tay của mình xuyên thủng qua đầu của hắn.
Nụ cười tàn nhẫn của Thanh Minh hiện rõ trong mắt của gã Chấp Pháp Sứ Giả. Vừa nhận ra Thanh Minh đang định làm gì với mình, nỗi sợ ngay lập tức hiện lên trên gương mặt hắn.
"Kh, không....."
Xoẹt!
Lưỡi kiếm hắn vừa cố gắng né tránh đã chạm vào cổ hắn. Thanh Minh thô bạo xoay hắn liên hồi.

Xoẹtttttt!
Một âm thanh đáng sợ lan truyền.
Tách!
Những giọt máu đỏ bắt đầu nhỏ ra từ cổ của gã Chấp Pháp Sứ Giả.
Xích Nhất thất thần cúi xuống. Máu chảy ra từ cổ của gã Chấp Pháp Sứ Giả đã thấm ướt vạt áo của hắn.
Rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn như đang bị thôi miên.

Hình ảnh Thanh Minh một tay cầm kiếm, tay còn lại cầm cái đầu vừa bị chém đứt lìa khỏi cổ.
Bộp.
Thanh Minh xém cái đầu trên tay vào chân Xích Nhất.
"Chưa gì ngươi đã bày ra cái bộ mặt đó rồi sao. Tiểu tử ngươi làm bổn tôn khó xử thật đấy."
"....."
"Bởi vì bây giờ bổn tôn mới chính thức bắt đầu."

Cuồng khí trong ánh mắt Thanh Minh còn tàn độc hơn cả lũ ma giáo. Thanh Minh bật cười man rợ, tiếp tục lao về phía Xích Nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro