Chapter 1054. Ta cũng là một kẻ điên đấy. (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1054. Ta cũng là một kẻ điên đấy. (9)
Rầmmmmm!
Luồng ma khí ập đến như vũ bão. Mặt đất gồ ghề bị cuồng phong đánh vỡ không chút thương tiếc, cây cối cũng bị cuốn vào cơn vũ bão khủng khiếp. Cơn lốc xoáy điên cuồng nuốt chửng đống hoang tàn của tòa nhà đổ nát, bụi đất mù mịt giăng kín tứ phương.
Nhìn thấy cảnh tượng quái dị đó, đôi mắt Bạch Thiên chỉ độc nỗi kinh hãi khó tả.
'Đây, đây là....'
Cơn vũ bão khủng khiếp. Con người sao có thể.... không, con người không thể làm ra chuyện này được!
Ầmmmmm!

Luồng khí lưu đen ngòm tựa như muốn càn quét, nghiền nát và xé toạc mọi thứ trên thế gian liên tục xoay vần.
Ma khí đè nặng lên thân thể, siết chặt lấy hơi thở. Ngay cả việc hít vào, hay cử động một đầu ngón tay cũng khó mà thực hiện được.
Trước sức mạnh áp đảo đó, Bạch Thiên trông không khác gì một kẻ yếu đuối.
'Hắn ta thật sự là Giáo Chủ....'
Bạch Thiên đã hiểu. Hắn bất đắc dĩ phải hiểu.
Tại sao giang hồ lại tránh nhắc đến cái tên Giáo Chủ, thậm chí ngăn cấm đề cập đến. Tại sao những bậc tiền nhân lại chôn vùi cái tên Ma Giáo đáng nguyền rủa này, chưa từng muốn nhắc tới.
Và Bạch Thiên hắn cũng rõ. Tại sao Thanh Minh lại nói tên Giáo Chủ ở Bắc Hải kia chỉ là tên nhãi nhép không đáng bàn đến.
Giáo Chủ chân chính có thể dùng ma khí làm rung chuyển cả bầu trời. Thứ công pháp mà hắn vận ra khác biệt hoàn toàn với bất kỳ loại công pháp nào mà Bạch Thiên từng kinh qua, loại công pháp trước mặt hắn chỉ có thể dùng một từ 'hủy hoại' để hình dung.... dường như trái tim hắn cũng đang muốn vụn vỡ theo từng chiêu thức.
Bạch Thiên đã cùng Thanh Minh dùng thanh kiếm trong tay vượt qua vô vàn khó khăn, nhưng khi đối mặt với tên Giáo

Chủ, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác kích động muốn buông bỏ mọi thứ.
Hắn đã tự tin rằng dù có đối mặt với bất kỳ tình huống nào, hắn cũng tuyệt đối không nản lòng. Nhưng hiện giờ hắn cảm nhận sâu sắc rằng tất cả chỉ là suy nghĩ ngạo mạn của hắn mà thôi.
Liệu ý chí con người có kiên cường đến nổi có thể dễ dàng đối mặt với sức mạnh khủng khiếp tựa hồ muốn hủy hoại cả thế gian kia không chứ?
"Ư...."
"Ơ..... ơ ư...."
Ngay cả đám Hồng Thiên cũng lùi về sau. Nếu là mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu, chúng không hề nề hà, thậm chí còn vui vẻ vâng lời xông vào kẻ thù như
những con chó săn thật sự. Vậy mà giờ đây chúng chỉ biết cụp đuôi lùi về sau, không, bộ dạng này trông giống như chúng đang chạy trốn hơn. Bọn chúng không còn chút dũng khí nào để đối mặt với tên Giáo Chủ kia nữa.
Chúng không sợ chết. Thế nhưng chẳng phải trên thế gian này còn tồn tại thứ đáng sợ hơn cả cái chết ư?
Ác danh của Hồng Thiên nhanh chóng bị lu mờ trong tích tắc, nhưng Bạch Thiên không muốn cười nhạo bọn chúng. Không,

là hắn không thể cười. Bởi vì hắn cũng đang cố gắng giữ vững ý chí để đôi chân vẫn trụ được mà không ngã khuỵu xuống.
Ken két.
Hắn cắn chặt môi dưới đến bật cả máu. Cơn gió lốc từ từ thổi bay những giọt máu vào không trung.
"Ư...."
Dù vậy Bạch Thiên vẫn cố chịu đựng.
Bởi lẽ hắn cũng đã từng kinh qua một lần rồi. Hắn hiểu rằng Giáo Chủ là những tên quái vật không giống con người.
Thế nhưng đối với những kẻ lần đầu tiên nhìn thấy Giáo Chủ, đương nhiên sẽ bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động một phen. Tất cả mọi thứ không thể diễn tả hết được với một từ 'tuyệt vọng'.
"A....."
Nam Cung Độ Huy vô thức lùi lại phía sau. Đôi mắt hắn không ngừng run lên như vừa bị tia sét đánh trúng.
'Làm thế nào mà....'
Trên thế gian này sao lại tồn tại một thứ như thế chứ?

Hắn là trưởng tử của Nam Cung Thế Gia, là người sẽ trở thành Gia Chủ Nam Cung Thế Gia. Vậy nên, hắn đã quen với việc đối mặt với những kẻ mạnh. Thế nhưng, tên Giáo Chủ này lại khác hẳn với những người mà hắn từng đối mắt trước đây.
"Sao có thể...."
Thật sự quá khác biệt. Hơn cả những Gia Chủ của Ngũ Đại Thế Gia vang danh thiên hạ. Hơn cả những Chưởng Môn Nhân, Bang Chủ của Thập Đại Môn Phái đại danh đỉnh đỉnh.
Thậm chí đối với những tuyệt thế cao thủ đạt được sức mạnh thượng thừa cũng không thể ung dung nhàn nhã đứng trước luồng sức mạnh cổ quái này. Đây là loại sức mạnh mang đến cho con người khác cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Một ý nghĩ tự nhiên vụt lên trong đầu hắn. Việc này con người sao có thể làm được chứ? Đây là....
"Ư...."
Nam Cung Độ Huy bất giác lùi về sau, đột nhiên ai đó nắm lấy vai hắn. Hắn giật mình quay đầu lại cất tiếng thì thầm.
"Nhuận, Nhuận Tông đạo trưởng.... Chiêu Kiệt đạo trưởng...."
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt siết chặt lấy đôi vai hắn. Chính là để hắn không bước về sau nữa.
".... Đừng lùi bước, Tiểu Gia Chủ."

Nhuận Tông cắn chặt môi đến bật cả máu. "Hãy chịu đựng một chút."
Đôi mắt Nam Cung Độ Huy khẽ lay động trước câu nói cứng rắn đó.
Chịu đựng ư? Hắn phải làm thế nào chứ? Nhìn thấy những thứ mà tên khốn ma quỷ kia làm ra, sao họ có thể thốt ra câu ấy được thế? Nếu họ thật sự tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, làm sao họ có thể thốt ra mấy lời đó?
'Họ không sợ hãi sao?'
Dù đã nhìn thấy sức mạnh của kẻ kia? Ngay bây giờ, tinh thần của Nam Cung Độ Huy dường như đã gục ngã trước cả thể xác. Hồn phách hắn đang không ngừng gào thét, rốt cuộc hắn phải chịu đựng tình huống này như thế nào đây?
Hay ý của họ chính là hắn phải im lặng chịu đựng rồi nhận về cái chết như một lẽ hiển nhiên tại nơi này?
'Ta không thể!'

Đôi mắt Nam Cung Độ Huy đã giăng đầy tơ máu, hắn định mở miệng hét lên gì đó đột nhiên ngậm chặt lại. Thứ đã làm hắn bừng tỉnh.... chính là bàn tay Nhuận Tông đang siết lấy vai hắn đang không ngừng run rẩy.
Nam Cung Độ Huy giật mình nhìn Nhuận Tông. 'Đạo trưởng đang run sao?'
Ánh mắt hắn từ từ hướng xuống dưới. Đôi chân Nhuận Tông lúc này cũng đang run lên tựa hồ đã không còn chút sức nào.
Nam Cung Độ Huy không nhịn được thốt ra một tiếng rên rỉ. 'Tại sao....'
Họ không phải là không sợ. Cũng không phải là hiếu thắng hay ngạo mạn.
Bọn họ đang run rẩy.
Chuyện này ngẫm ra cũng đương nhiên thôi. Bọn họ cũng là con người, làm sao không sợ cho được chứ? Họ cũng giống như Nam Cung Độ Huy. Không, biết đâu chừng nỗi sợ của họ còn lớn hơn cả Nam Cung Độ Huy.
Thế nhưng, bọn họ không hề lùi lại dù chỉ một bước và cố sức đối mặt với tên Giáo Chủ kia.
"Nghe ta nói...."

Két.
Nhuận Tông cắn chặt môi.
"... Ngươi đừng bao giờ lùi bước, Tiểu Gia Chủ.... dù chỉ là vì bản thân ngươi!"
Cằm Nam Cung Độ Huy khẽ run lên.
Hắn cố ép bản thân nhìn về bóng lưng Thanh Minh ở phía trước.
Đến cả người đứng phía sau như Nam Cung Độ Huy cũng thấy thần hồn như đảo lộn cả lên. Rốt cuộc Thanh Minh đang đối đầu với gã Giáo Chủ lấy đâu ra ý chí để đảm đương một trọng trách to lớn nhường đó chứ?
'Đạo trưởng....'
Nam Cung Độ Huy siết chặt tay thành nắm đấm, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt.
Keng két.
Hắn nghiến chặt răng như muốn gãy đến nơi, sau đó hắn miết chặt chân xuống đất.
Dũng khí chiến đấu ư? Hắn không có. Nếu tên ác ma đó lao về phía hắn, Nam Cung Độ Huy chắc chắn sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Thế nhưng....
'Cho dù ta có mặt dày thế nào....'
Làm sao hắn có thể quay lưng trốn chạy khi có người đang chịu đựng trước mặt hắn chứ?
Đôi mắt Nam Cung Độ Huy giăng đầy tơ máu, hắn siết chặt lấy thanh kiếm trong tay.
"Dù tại hạ.... không thể giúp sức được."
Nam Cung Độ Huy gằn giọng.
"... Chí ít cũng sẽ chết cùng mọi người tại đây."
Phải đến lúc đó bàn tay nắm lấy vai hắn mới thả lỏng đôi chút. Thế nhưng, Nam Cung Độ Huy không cảm nhận được điều đó, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thanh Minh.
'Đạo trưởng, làm ơn!'
Ánh mắt hắn vô cùng tha thiết. Giống hệt như ánh mắt của ai đó khi xưa đã dõi theo bóng lưng Thanh Minh.
Ầmmmm!

Ma khí tàn bạo càn quét mọi thứ xung quanh với tốc độ khủng khiếp, chỉ cần chạm phải một chút, da thịt nhất định sẽ thối rữa, lục phủ ngũ tạng sẽ chấn động dữ dội.
Thanh Minh nghiến răng đối diện với luồng ma khí mà tên Giáo Chủ phóng ra.
"Vậy thì....."
Đột nhiên hắn cười phá lên.
'Chẳng phải ta đã từng đối đầu với những thứ này rồi sao?'
Mỗi lúc đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức hắn liền phì cười.
"Sự thật thì...."
Giọng nói khàn đặc vọt ra khỏi miệng Thanh Minh cùng tiếng cười khúc khích vô cùng quỷ dị.
"Ta cũng là một tên điên đấy."
Ma khí là thứ mà hắn đã đối mặt vô số lần. Nhưng tên Giáo Chủ lần này quả thật khiến người khác cảm nhận rõ thực lực khủng khiếp của hắn, khác hẳn một trời một vực với tên Giáo Chủ ở Bắc Hải khi xưa.
Thanh Minh cảm nhận được sự uy áp đến mức tuyệt vọng. Nhưng chính lúc đó, tinh thần chiến đấu dần bắt đầu sục sôi trong đôi mắt hắn.

'Sự khác biệt về sức mạnh ư....' Hắn ta gầm lên như mãnh thú.
"Ngươi cũng chỉ là một tên Giáo Chủ xấc xược, ngạo mạn thôi."
Sát khí cuồn cuộn hòa với khí thế mãnh liệt. Khi ấy, đột nhiên Thanh Minh nghe thấy giọng nói phát ra bên cạnh.
"... Thật nổi gai ốc mà."
Trong cơn cuồng phong, trường bào của Trường Nhất Tiếu điên cuồng bay phấp phới. Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu vẫn đối mặt với ma khí lao tới mà không hề nhúc nhích.
Hắn khẽ nhấc tay rồi lướt qua mặt mình.
"Quả nhiên thiên hạ rộng lớn. Không ngờ còn tồn tại những tên khốn thế này."
Thanh Minh bật cười.
"Sao nào? Ngươi sợ rồi hả?" "Sợ ư?"

Trường Nhất Tiếu quay đầu nhìn Thanh Minh bên cạnh. Đôi mắt hắn cong cong tựa hồ vô cùng thích thú.
"Ngươi đúng là một đứa trẻ hư mà. Ngươi mau sửa thói quen thích nói mấy lời khó nghe đi."
"Ngươi không cần nói mấy câu đó, tên điên." "Khục khục khục."
Trường Nhất Tiếu khoái trá cười. Lúc đó, đôi mắt hắn vẫn ánh lên tia quỷ dị. Mặc dù kẻ thù lớn nhất của hắn đang ở ngay trước mặt, nhưng vẻ phô trương của hắn vẫn không bị phai mờ đi.
"Việc này đúng là đã làm chệch đi tính toán của bổn quân. Vả lại bổn quân cũng không thích thứ gọi là 'biến số' cho lắm."
Trên gương mặt tươi cười của hắn tràn đầy quỷ khí.
"Nếu xuất hiện biến số vô dụng thì phải xóa sổ ngay chứ. Dù là thứ gì đi nữa."
"... Ta thật không muốn nói câu này."
Thanh Minh xoay kiếm rồi nhếch miệng cười.
"Nhưng lần này ta đồng ý với ngươi."

Ánh mắt rạng rỡ của Trường Nhất Tiếu và ánh mắt lạnh lùng của Thanh Minh giao nhau.
"Vậy phải thử xác nhận xem."
Trường Nhất Tiếu chầm chậm hạ tay xuống. Liền sau đó hắn dang rộng hai tay rồi bình tĩnh tiến về phía ma khí đang kịch liệt phóng ra.
"Bổn quân phải xem lưỡi kiếm sắc bén mà bổn quân đã chuẩn bị có thể hữu dụng đến mức nào."
"Đừng làm trò lố lăng nữa, tên khốn đầu đất nhà ngươi."
Thanh Minh sau đó cũng tiến lên một bước.
Hai kẻ, hai luồng nguyên khí một lam một xích, cùng nhau tiến về trước. Bọn họ đang cùng hướng đến cơn vũ bão đen ngòm cuồn cuộn tựa hồ muốn nuốt chửng cả thế gian.
Hai kẻ tưởng chừng sẽ không bao giờ có thể chung một đường, thế mà lúc này lại cùng nhau nhìn về một hướng.

Roẹt! Ken Két!
Tiếng thanh kiếm của Thanh Minh quét qua mặt đất cùng với âm thanh ma sát quái dị từ những chiếc nhẫn trên tay Trường Nhất Tiếu đồng loạt vang lên.
Rầmmm!
Cả hai nhất loạt giẫm chân xuống đất bắn mình vào trong luồng ma khí đang điên cuồng xoay vần.
Thanh kiếm của Thanh Minh mang theo Tử Hà Thần Công tạo thành một luồng xích quang. Cùng lúc, hai tay Trường Nhất Tiếu cũng phóng ra Thương Viêm Sát Cang (蒼炎殺剛) ngùn ngụt.
Hai luồng lam quang và xích quang thần tốc lao đến nơi tối tăm nhất trên thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro