Chapter 1053. Ta cũng là một kẻ điên đấy. (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1053. Ta cũng là một kẻ điên đấy. (8)
Hai thế lực dùng máu nhuộm đỏ Hàng Châu bỗng chốc dừng lại mọi hành động.
".......Giáo Chủ....."
Hàm răng của Xích Nhất run rẩy va lập cập vào nhau. Tới mức nếu người khác mà nhìn vào cảnh tượng lúc này sẽ cảm thấy thương cảm cho hắn mất.
Nhiệm vụ của hắn là ngăn cản đám vô thần bẩn thỉu phá hoại thời gian nghỉ ngơi đáng giá của Giáo Chủ. Một việc mà hắn bắt buộc phải thực hiện với tư cách là Chấp Pháp Sứ Giả phục vụ Giáo Chủ.
Thế nhưng, hắn đã không thể hoàn thành sứ mệnh của mình. Bởi vì lưỡi kiếm của chúng đang chĩa về phía Giáo Chủ. Nỗi sợ ấy nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân Xích Nhất.

Đám giáo đồ nhận lệnh của Xích Nhất cũng chẳng khác hắn là bao. Tất cả đều ngơ ngác nhìn Đoạn Tự Cường một mình đứng giữa đống đổ nát.
Trong khi ấy, các đệ tử Hoa Sơn đã khiến đám giáo đồ phạm phải một sai lầm chết người lại nhìn chằm chằm về phía Đoạn Tự Cường với một suy nghĩ khác.
'Cái gì?'
Một thoáng hoang mang xoẹt qua ánh mắt Bạch Thiên.
'Hắn là Giáo Chủ á?'

Nam nhân đang đứng đó quả thực rất khác với Giáo Chủ trong suy nghĩ của Bạch Thiên. Gã Giáo Chủ mà hắn từng đối đầu ở Bắc Hải khủng khiếp tới mức hai từ quái vật chẳng đủ để miêu tả về lão. Tuy rằng lão khoác lên mình bộ mặt của một con người, nhưng thực chất lão chính là thực thể của ác ý (惡意) ghê rợn, chẳng đáng để được coi là một con người. Đó mới là dáng vẻ của một Giáo Chủ trong kí ức của Bạch Thiên.
Ấy vậy nhưng kẻ hắn đang nhìn thấy lúc này đây.....
'Khác quá.'
Tuy rằng hắn cao và gầy một cách khác thường, nhưng những gì hắn thể hiện ra hoàn toàn không phải là một kẻ vô nhân đạo giống lão Giáo Chủ trong kí ức của hắn. Mà ngược lại, hắn giống một lãng nhân hơn.
Tuy nhiên......
Soạt.

Chỉ lúc đầu thôi. Còn bây giờ, cơ thể Bạch Thiên đã cảm nhận được.
Có một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp đang ẩn giấu sau bộ dạng đặc biệt đó. Một thứ gì đó tăm tối và u ám, khiến Bạch Thiên chỉ cần đối diện với hắn thôi cũng cảm thấy bị đè nén.
Bạch Thiên cắn chặt môi, lén lút nhìn xung quanh. Gương mặt của những người đứng cạnh hắn cũng trở nên trắng bệch. Quả nhiên họ cũng cảm thấy giống như Bạch Thiên.
Ánh mắt Bạch Thiên dừng lại trên lưng Thanh Minh. Cho dù đang đối mặt với Giáo Chủ, lưng hắn vẫn không hề có chút dao động nào.
Đoạn Tự Cường chầm chậm liếc nhìn ly rượu trên tay.
Chẳng biết từ bao giờ, ly rượu ánh sắc đỏ đã bị bụi đất phủ kín. Những kẻ tôn sùng Thiên Ma biết, cho dù chúng có dẫm nát và thống trị Trung Nguyên, thì chúng cũng không có tư cách thưởng thức thứ mỹ tửu này.

Đoạn Tự Cường lặng lẽ nhìn ly rượu một hồi rồi đưa lên miệng.
Tửu hương thơm ngát quẩn quanh nơi đầu mũi hắn khi nãy đã không còn nữa. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là mùi đất bùn đầy buồn nôn.
Ấy vậy mà Đoạn Tự Cường lại chẳng hề né tránh cái vị của thứ chất cặn bã ghê tởm đó. Bởi thứ hắn uống từ trước tới nay chẳng khác nó là bao.
Sau khi hương rượu lan tỏa khắp miệng, Đoạn Tự Cường chầm chậm siết chặt ly rượu.
Keng.
Chiếc ly vỡ tan thành từng mảng, rơi xuống dưới đất.

"Thật đáng buồn."
Đoạn Tự Cường nhìn chính bản thân mình phản chiếu trong những mảnh vỡ rồi dời mắt. Về phía hai người đang tiến tới trước mặt hắn.
Một kẻ thì lòe loẹt như thằng hề, kẻ còn lại là kiếm tu với ánh mắt lạnh lùng khoác trên mình bộ hắc y với họa tiết hoa mai.
Tiếp đó, hắn nhìn tới đoàn người đứng sau lưng họ, và cả dáng vẻ đầy sợ hãi của đám giáo đồ. Ánh mắt của Đoạn Tự Cường vẫn thâm trầm khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
'Chẳng lẽ các ngươi không cho ta thử cả những thứ tiện nghi nhỏ bé các ngươi được hưởng hằng ngày sao?'

Đoạn Tự Cường khẽ cười. Cũng phải thôi, đứng trên lập trường của họ, Đoạn Tự Cường chỉ là kẻ tới đây xâm lược, chiếm đi tất cả những gì họ đang có.
"Thưa, thưa Giáo Chủ!"
Đúng lúc ấy, Xích Nhất hét lên rồi phủ phục ngay tại chỗ.
"Giáo Chủ không cần trực tiếp ra mặt đâu ạ. Thuộc hạ sẽ xử lý chúng ngay đây!"
Đoạn Tự Cường liếc nhìn Xích Nhất. Tình trạng của hắn lúc này khá lộn xộn. Khóe môi Đoạn Tự Cường khẽ nhếch lên.
"Xin ngài hãy tha thứ cho sự ngu dốt của thuộc hạ, xin ngài hãy cho thuộc hạ cơ hội để sửa chữa lỗi lầm này......"
"Lùi lại."

"Giáo, Giáo Chủ."
Đoạn Tự Cường hướng ánh mắt về phía Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu.
Hắn cảm nhận được hai cỗ khí tức khác biệt. Một bên thanh thoát tới mức khó chịu, một bên lại xảo quyệt tới mức khiến hắn buồn nôn. Hai cỗ khí tức của họ trái ngược hệt như nước và dầu, không bao giờ có thể trộn lẫn vào với nhau.
Thế nhưng, những gì hiện lên trong mắt họ lại chẳng khác nhau là mấy.
Một sự thù địch vô cùng rõ ràng.
Đoạn Tự Cường cảm nhận được sự thù địch đang đổ dồn về phía mình rồi chậm rãi cất lời.

"Nơi này....."
Thế nhưng, hắn đã dừng lại. Bởi vì hắn nhận ra hắn đang cố gắng 'nói chuyện' với họ.
Tất nhiên là từ trước tới giờ hắn đã nói với rất nhiều người Trung Nguyên. Tuy nhiên, những lúc đó không thể gọi là 'trò chuyện' được. Bởi vì những gì hắn nói chỉ là đơn phương thông báo cho họ việc hắn sắp làm, về cái giá họ sắp phải trả.
Ấy vậy mà lúc này Đoạn Tự Cường lại chẳng hề có ý định thông báo gì cho họ. Mà hắn đang định hỏi và lắng nghe họ.
Đoạn Tự Cường khẽ cau mày.
'Không ngờ ta lại lơ mơ tới vậy.'

Bây giờ thì dù muốn hắn cũng không thể phủ nhận. Bởi dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn cũng không thể quay về làm Đoạn Tự Cường vừa mới rời khỏi thánh địa nữa.
Thế nhưng...... dù vậy.....
Đúng lúc ấy.
"Hóa ra lại là một tiểu tử."
Kiếm tu khoác trên mình bộ hắc y bật cười nói. Ánh mắt của hắn lạnh lùng đáng sợ.

"Đúng là nực cười."
"....."
"Bởi vì ta chưa từng gặp kẻ nào liếm gót giày của Thiên Ma mà lại chưa từng nhìn thấy Thiên Ma."
Nếu là Đoạn Tự Cường của cách đây không lâu thì có lẽ hắn đã cảm thấy phẫn nộ khi nghe thấy lời nói đó rồi. Giống như cơn giận của đám giáo đồ đang cố nín nhịn vì chúng không được phép phẫn nộ trước mặt Đoạn Tự Cường lúc này.
Ấy vậy mà thật nực cười khi Đoạn Tự Cười lại chẳng hề cảm thấy phẫn nộ trước những lời nói đó. Bởi vì hắn cho rằng lời nói ấy không sai chút nào. Dù hắn biết điều đó đang chứng minh cho tín tâm của hắn đã sụp đổ.
Chính vì vậy nên hắn mới thắc mắc.

"Hỡi tên kiếm tu kia, ta muốn hỏi ngươi một câu."
"Hình như chúng ta đâu thân thiết tới mức có thể nói chuyện với nhau?"
Đoạn Tự Cường khẽ cười.
"Ngươi có thể coi đó là một lời nhờ vả cũng được."
Một nét mới lạ bỗng thoáng qua ánh mắt Thanh Minh.
'Một trăm năm.....'
Tới tận lúc ấy hắn mới có thể cảm nhận rõ thời gian đã trôi qua lâu như thế nào. Bởi vì hắn không thể ngờ được lại có lúc

hắn được tận mắt nhìn thấy Giáo Chủ Ma Giáo nói ra những lời này.
"Ngươi hãy nói thử xem."
Một sự im lặng thoáng bao trùm. Đoạn Tự Cường nhìn Thanh Minh cùng Trường Nhất Tiếu rồi nhếch môi mỉm cười.
".......Tại sao các ngươi không bỏ chạy?"
"Hả?"
Ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Tự Cường xuyên thủng qua người Thanh Minh.
"Nếu là các ngươi thì ta đã sớm cảm nhận được rồi. Có lẽ các ngươi cũng hiểu."

Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Tự Cường trầm lặng vang lên như thể đang nói ra sự thật.
"Sức mạnh cách biệt quá rõ rệt. Các ngươi sẽ không thể ngăn cản được ta."
Đây không phải là uy áp. Ít nhất là khi đứng trên lập trường của Đoạn Tự Cường thì nó chính là vậy.
"Nhưng tại sao các ngươi lại không bỏ chạy? Tại sao các ngươi lại muốn kháng cự? Tại sao các ngươi lại muốn quyết chiến vì một trận chiến đã được định sẵn kết quả?"
Quả thực mà nói thì đây là một chuyện vô cùng ngu ngốc.
Tất nhiên là hắn thừa nhận bọn họ rất mạnh. Với mức độ đó, nếu không phải là Giáo Chủ, thì quả thực rất khó để tìm ra cao thủ đối đầu với họ.

Thế nhưng chính vì vậy nên họ mới càng dễ nhận ra khoảng cách cách biệt sau khi đối mặt với hắn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chẳng có bất kỳ thứ nào gọi là cơ hội chiến thắng đối với họ.
'Vậy thì tại sao ánh mắt của chúng vẫn không có chút nào lung lay vậy chứ?'
Tại sao họ vẫn lựa chọn đi tiếp con đường mình đã chọn dù đang đối đầu với sự tồn tại khủng khiếp như hắn?
Tuy rằng đó là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng Đoạn Tự Cường lại không thể không hỏi.
Đáng tiếc, câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của Đoạn Tự Cường. Thứ hắn nhận được chỉ là một nụ cười mỉa mai.

"Ta cứ tưởng mình đã nghe đủ các câu hỏi ngu ngốc rồi cơ. Không ngờ đám Ma Giáo chết tiệt chỉ biết cạp đất mà ăn ở vùng biên ải lại có thể trở thành nhà tư tưởng kia đấy."
Đó là một câu nói vô cùng vô lễ đối với Giáo Chủ. Thanh Minh cười lớn rồi hỏi Đoạn Tự Cường.
"Nhưng vậy thì sao? Ngươi đang bảo ta phải cúi đầu phục tùng kẻ thù chỉ vì chúng mạnh á?"
"....."
"Vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây, đồ ngu. Tuy rằng ta chẳng biết đám chết nhát các ngươi có run bần bật trước tên Thiên Ma còn chẳng dám tồn tại vì sợ chết kia hay không, nhưng ta là người thà chết còn hơn là phải phục tùng đám chết tiệt các ngươi đấy."
"........Ý ngươi là ngươi không sợ chết ư?"

"Đương nhiên là ta sợ rồi, đồ ngu."
Thanh Minh bật cười như thể hắn đang cảm thấy rất vui.
"Nhưng ta thà chết còn hơn là chịu khuất phục. Đặc biệt là với đám chết tiệt như các ngươi."
Đúng lúc Đoạn Tự Cường định cất lời, một tiếng hừm nhẹ đã lọt vào tai hắn.
"Hừmmmm."
Đoạn Tự Cường hướng ánh mắt về phía Trường Nhất Tiếu đang đứng cạnh Thanh Minh.

Đôi môi đỏ như máu nổi bật giữa gương mặt trắng bệch vẽ lên một đường cong đáng sợ.
".......Giáo Chủ, Giáo Chủ ư. Bổn quân cứ tưởng đó phải là một kẻ vĩ đại lắm cơ."
Trường Nhất Tiếu dừng lại một lúc rồi khoa trương thở dài.
"Ngươi thế này lại khiến bổn quân vô cùng thất vọng."
Đoạn Tự Cường cau mày, lông mày hắn khẽ nhúc nhích.
"Nhưng bổn quân biết một điều."

Trường Nhất Tiếu nói với một giọng kì quái. Quỷ khí ngập tràn trên gương mặt hắn khiến Đoạn Tự Cường phải cau mày.
"Khoảnh khắc bổn quân công nhận một kẻ nào đó mạnh hơn bổn quân, kẻ đó sẽ phải biến mất."
"....."
"Đó là sự khác biệt giữa người thống trị và kẻ bị thống trị. Và đương nhiên, bổn quân không phải là người sợ những kẻ bị thống trị. Dù chúng có mạnh tới mấy, kết quả cũng sẽ như vậy thôi, bởi vì đã là con người, thì đều sẽ phải khuất phục bổn quân."
Kétttt!
Nhẫn của Trường Nhất Tiếu va vào nhau.

"Vậy ngươi là người như thế nào?"
Đoạn Tự Cường khẽ mỉm cười trước câu hỏi Trường Nhất Tiếu.
'Con người không muốn bị thống trị ư.....'
Rồi hắn chầm chậm lắc đầu.
"Ngươi không biết sao."
"....."
"Hóa ra các ngươi lại không biết. Các ngươi không có câu trả lời mà ta mong muốn. Mà không.... có lẽ trên thế gian này sẽ chẳng có ai có câu trả lời."

Đoạn Tự Cường mệt mỏi nói.
"Không muốn bị thống trị. Sẽ khắc phục. Sẽ kháng cự."
Càng lẩm bẩm, gương mặt của Đoạn Tự Cường càng méo mó.
"Đó là lời mà những kẻ chưa từng đối mặt với nỗi sợ hãi thực sự, chưa từng đối mặt với mối nguy thực sự, chưa từng diện kiến một vị thần thực sự có thể thốt ra."
Hắc ma khí bắt đầu tỏa ra từ dưới chân Đoạn Tự Cường. Bóng tối từ một thế gian khác bắt đầu bao phủ lấy bàn chân của hắn.
"Nhưng nếu các ngươi đã nói như vậy......"

Vùuuuuuuuuuuuuu!
Ma khí tỏa ra xoay vần ngày một nhanh, rồi lập tức biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.
"Thì ta sẽ cho các ngươi biết."
Giọng nói của Đoạn Tự Cường dần đanh lại. Ánh mắt hắn tỏa ra một luồng khí khủng khiếp.
"Nỗi tuyệt vọng thực sự là gì!"

Rầmmmmmmmmm!
Hắc ma khí vọt thẳng lên trời hệt như một con Hắc Long.
Đoạn Tự Cường đắm chìm vào cuồng khí, gầm lên một tiếng hệt như tiếng gào thét của ma quỷ ở dưới địa ngục. Cảnh tượng lúc này sốc tới mức dùng từ áp đảo cũng không đủ để diễn tả.
Cả thế gian bắt đầu rung chuyển trước luồng ma khí khủng khiếp ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro