Chapter 1090. Kiếp trước ta đã gây tội gì kia chứ. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1090. Kiếp trước ta đã gây tội gì kia chứ. (5)
Không phải là hắn không hiểu được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng bọn họ.
Nói chính xác, Thanh Minh là người hiểu rõ tâm trạng của họ hơn bất kỳ ai. Bởi lẽ đó là chuyện mà hắn đã từng trải qua.
Khi Ma Giáo bắt đầu kéo đến Trung Nguyên, khoảnh khắc nhận ra mục đích và sức mạnh khủng khiếp của chúng, thứ bao trùm lấy Hoa Sơn khi ấy chính là cảm giác áp bức và khủng hoảng đến mức nghẹt thở.
Nỗi sợ hãi rằng nếu cứ khoanh tay đứng nhìn, Trung Nguyên nhất định sẽ bị nuốt chửng. Gánh nặng to lớn mà Hoa Sơn buộc phải gánh. Hoa Sơn không thể thoái thác, cuối cùng phải xông vào trận chiến và chịu hy sinh.
Lựa chọn khi đó có vẻ vô cùng đúng đắn. Kết quả nhận về chính là Trung Nguyên đã tiêu diệt được Thiên Ma, ngăn chặn Ma Giáo. Thế nhưng....
'Chưởng Môn sư huynh.'
Thanh Minh hỏi Thanh Vấn đang rơi từng giọt huyết lệ. 'Sư huynh vẫn cho rằng lựa chọn ấy là đúng đắn hay sao?'

Hắn không cần phải nghe lời hồi đáp. Những giọt huyết lệ rơi khỏi khóe mắt Thanh Vấn đã thay cho câu trả lời.
Giả sử nếu thật sự Thanh Vấn đang ở tiên giới, ông ta có đang quan sát nỗi ô nhục mà hậu thế và Hoa Sơn đang phải gánh chịu hay không?
Có lẽ đối với Thanh Vấn, nơi đó sớm đã trở thành địa ngục vô biên chứ không phải là tiên giới nữa rồi. Làm sao ông ta có thể gương mắt nhìn cảnh tượng đau lòng nhường ấy mà vẫn cảm thấy dễ chịu chứ? Chắc chắn cảm giác đó còn khốn khổ hơn cả ngọn lửa địa ngục thiêu đốt tâm can.
Và hiện giờ Huyền Tông cũng sắp bước đi trên con đường ấy.
Thanh Minh nhìn Huyền Tông, ông ta khẽ nheo mắt lại. Gương mặt Thanh Vấn ẩn hiện trên gương mặt của Huyền Tông.
"Chưởng Môn Nhân."
".... Con nói đi."
"Con biết chuyện đó nghe rất buồn cười."
"... Ra là con cũng biết, tiểu tử này."
Câu nói của Thanh Minh đã làm bầu không khí vốn đang căng thẳng dịu đi đôi chút.
Thanh Minh luôn như vậy. Ngay cả khi mọi người ngăn cản, hắn vẫn liều mạng xông vào hang ổ địch vì cho rằng đó là việc bản thân hắn cần phải làm. Thế nên, việc hắn thể hiện thái độ can ngăn Huyền Tông hiện giờ đúng là không hợp lẽ chút nào.
"Con đã suy nghĩ rất lâu rồi. Vì sao Hoa Sơn phải bảo vệ đại nghĩa, nếu làm việc chúng ta coi là lẽ phải rồi sau đó chịu cảnh suy vong thì sao?"
".........."
"Tại sao phải đổ máu và nước mắt dù bản thân đang làm chuyện đúng đắn?"

Huyền Tông khẽ nhắm mắt. Thực tế, mấy lời này giống như câu đố không có lời giải đối với những người đang có mặt ở Hoa Sơn.
Họ luôn được dạy phải bảo vệ hiệp nghĩa. Thế nhưng cái giá phải trả cho hiệp nghĩa đó quả thật quá thảm khốc. Đó chính là khoảng cách giữa học và hành. Sự khác biệt ấy đôi khi khiến người ta hoài nghi chính con đường mà mình đang đi.
Nếu có thể xả thân cứu người thì những người ở đây sẽ không nề hà mà làm ngay.
Thế nhưng các đệ tử Hoa Sơn hiểu. Việc mà họ làm bây giờ chính là đẩy những người mà họ muốn bảo vệ nhất vào con đường sinh tử.
Rốt cuộc làm thế nào họ có thể chấp nhận sự hy sinh của những người quan trọng, những người mà họ luôn gắng sức để bảo vệ chứ?
Thật sự bọn họ có thể mỉm cười ra đi sao?
Liệu rằng những người cùng nhau tu luyện, cùng nhau cười đùa tán gẫu có thể vui sướng vì ngăn được sự diệt vong của Trung Nguyên, sau đó thanh thản ra đi ư?
Thanh Minh đang cho họ thấy sự thật phũ phàng mà các đệ tử Hoa Sơn luôn âm thầm né tránh. ".... Con đã thử nghĩ chưa?"
"Vâng."
"Vậy.... con đã tìm thấy câu trả lời chưa?"
Thanh Minh chậm rãi lắc đầu.
"Con không tìm được, Chưởng Môn Nhân." ".........."

"Con chỉ hy vọng. Hy vọng rằng chúng ta sẽ mạnh hơn. Và mong rằng họ không còn yếu đuối như khi xưa. Vì vậy nếu sự việc lần này có lặp đi lặp lại, chúng ta cũng không phải nhận về kết quả thảm khốc nhất."
Huyền Tông nhắm chặt mắt.
Một câu trả lời trống rỗng và vô nghĩa. Thế nhưng, Huyền Tông cũng không khác gì Thanh Minh. Họ chỉ đơn giản là không muốn từ bỏ đại nghĩa và hiệp nghĩa mà họ luôn theo đuổi. Chỉ là họ không mong một ngày nào đó sẽ không xảy ra những việc khiến lưỡi kiếm phải kề vào cổ và hy sinh vô ích.
"Vì vậy khi nghe Ma Giáo xuất hiện, con buộc phải đi. Không phải để ngăn chặn chúng mà là để xác nhận. Để chính mắt con xác nhận xem chúng mạnh đến mức nào sao."
Mí mắt Huyền Tông khẽ run rẩy.
Bởi vì ông ta có thể đoán ra sự khiếp đảm mà Thanh Minh cảm nhận được khi tận mắt xác nhận sức mạnh của Ma Giáo.
".... Chắc là con tuyệt vọng lắm." "Vâng."
Thanh Minh bình tĩnh trả lời. Vì hắn quá bình tĩnh nên trái lại cũng thật cay đắng. Huyền Tông buông một tiếng thở dài.
Tại sao đứa trẻ này lại chất chứa trong lòng nhiều tâm tư như vậy chứ?
Nếu hắn chịu trải lòng mình thêm chút nữa, biết đâu sẽ trở thành sức mạnh cho mọi người. Mà.... nếu không thể biến thành sức mạnh, họ cũng sẽ cố gắng hết sức biến nó thành có thể.
"Con đã chiến đấu dù vẫn chưa tìm thấy đáp án. Nhưng thà cứ chiến đấu còn tốt hơn là không." ".........."
"Và rồi sau trận chiến, con chợt nhận ra. Lý do tại sao Hoa Sơn lại thất bại."

Huyền Tông ngơ ngác nhìn Thanh Minh. "Sao lại như vậy?"
"Bởi vì không có niềm tin."
".... Không có niềm tin ư?"
"Vâng."
Thanh Minh chậm rãi gật đầu.
Thanh Vấn đúng là một người vô cùng tuyệt vời. Nếu bàn đến sức mạnh tinh thần chứ không phải võ công, dù có cộng cả đời Thanh Minh lại cũng không sánh bằng. Ngay cả hiện giờ, cho dù Huyền Tông đã được Thanh Minh công nhận nhưng ông ta cũng chỉ là một kẻ yếu đuối.
Thế nhưng.....
"Hoa Sơn lúc đó rất mạnh, cả người dẫn dắt Hoa Sơn cũng rất tài giỏi. Đó là lý do.... lý do tại sao Hoa Sơn lại không tin vào bất cứ ai ngoại trừ chính mình."
Đến giờ hắn mới rõ. Tại sao Hoa Sơn khi ấy lại một mình gánh vác trọng trách nặng nề đó.
Thanh Vấn luôn bảo Thanh Minh đừng một mình xông trận mà phải bảo vệ các sư huynh đệ. Ông ta khuyên hắn đừng đơn độc tiến về trước mà hãy dẫn dắt những người còn thiếu sót bằng thực lực xuất sắc đó. Thế nhưng....
Thanh Minh khẽ cắn môi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn phải thốt lên.... rằng.... "Cách làm đó đã sai rồi."
Ngay khi dứt câu, ngực trái đột nhiên đau nhói. Phủ nhận Thanh Vấn không khác gì phủ nhận chính Thanh Minh hắn. Nhưng bây giờ Thanh Minh buộc phải làm chuyện cay đắng đó.
Không phải vì những gì còn lại của quá khứ, mà là vì những người đang sống ở hiện tại. "Nguyên do Hoa Sơn có thể tiên phong chiến đấu là vì có người hậu thuẫn phía sau." Thanh Minh có thể tiên phong chiến đấu, chính là vì có người phía sau hỗ trợ cho hắn. "Thế nhưng Hoa Sơn cho rằng họ có thể tự làm mọi thứ."
Thế nhưng Thanh Minh hắn lại nghĩ bản thân có thể đảm đương tất cả.
"Nếu Hoa Sơn có thể quay lại nhìn về những người đang chiến đấu phía sau...." Nếu Thanh Minh thấy những người chiến đấu phía sau lưng hắn.
"Kết quả có lẽ đã khác đi rồi."
Không biết chừng hắn đã không phải mất đi tất cả.
Thanh Minh nói đến đó thì nhắm mắt lại.
Hoa Sơn đương thời là một môn phái mạnh mẽ và vĩ đại. Đồng thời, đó cũng là một môn phái kiêu ngạo và tự cao tự đại. Thậm chí còn nhìn những kẻ không hiểu thứ mà Hoa Sơn đang theo đuổi bằng ánh mắt lạnh lùng. Sự thật này không thể không thừa nhận.
Thanh Vấn luôn phàn nàn Thanh Minh không biết sống hòa hợp. Thế nhưng, Hoa Sơn khi ấy do Thanh Vấn dẫn dắt, có lẽ cũng là một môn phái không khác gì Thanh Minh. Bởi vì sự hòa hợp mà Thanh Vấn nói đến chính là hoà hợp trong nội bộ môn phái chứ không phải với bên ngoài.
Tuy nhiên, Thanh Minh lại cho rằng Thanh Vấn luôn đúng.

Bởi vì lời Thanh Vấn nói luôn là lẽ phải, đối với Thanh Minh, ông ta là một tượng đài vĩ đại để hắn noi theo.
Thế nhưng hắn đã minh ngộ ra khi chiến đấu với Đoạn Tự Cường. Phía sau lưng hắn có Đường Bảo, phía sau Hoa Sơn lại không có ai cả.
Một Thanh Vấn mà Thanh Minh coi là Thái Sơn vốn không phải là người hoàn hảo. Ông ta cũng chỉ là một người cả đời đau đầu khổ não.
Và hiện giờ, đây chính là lần đầu Thanh Minh thoát khỏi cái bóng của Thanh Vấn vốn luôn đè nặng lên hắn, và sau này tự hắn sẽ nhìn ngắm thế gian này. Hắn đã thoát khỏi cái bóng tuy ấm áp nhưng lại quá nặng nề và sâu đậm ấy.
"Chưởng Môn Nhân."
"Được.... được rồi, Thanh Minh."
"Khi tâm trạng nóng vội, con người sẽ quên đi những thứ mình đang có."
".........."
"Vậy chúng ta có gì ạ?"
Huyền Tông không thể đáp lại câu hỏi này ngay lập tức.... Chúng ta có gì ư? Có gì nhỉ....?
Đại nghĩa? Hiệp nghĩa? Hay là.... võ công?
Huyền Tông nhìn những người đang ngồi ở đây với ánh mắt âm trầm. Và rồi ông ta lên tiếng tựa hồ không cần suy nghĩ.
"Hoa Sơn có rất nhiều thứ. Nhưng nếu nói đến thứ quý giá nhất thì chỉ có một." Huyền Tông gật đầu rồi khẽ mỉm cười.
"Đó chính là con người."

Thanh Minh nghe câu ấy liền bật cười. Đó chính là những lời hắn muốn nghe từ miệng Huyền Tông.
"Cũng không khác gì lúc xưa. Chúng ta có con người. Không những Hoa Sơn mà cả những người đi cùng với Hoa Sơn."
Huyền Tông cúi đầu.
Từ sau khi Thanh Minh đến, Hoa Sơn đã có được rất nhiều thứ. Nhưng thứ lớn nhất trong số đó chính là những mối quan hệ quý giá.
"Chính con cũng thế. Khi bị sức mạnh của Tà Bá Liên chèn ép, lựa chọn đầu tiên của con chính là tăng cường sức mạnh của bản thân. Con đã từ bỏ mọi thứ vì điều đó."
"Ừm, đúng vậy."
"Vốn dĩ Thiên Hữu Minh lúc đó đã phải sụp đổ. Ai lại chọn chờ đợi người đã chối bỏ trách nhiệm để củng cố sức mạnh của bản thân mình chứ? Nhưng.... Đường Môn Chủ đã nhận hết những thứ chúng ta phải làm đặt lên vai và âm thầm chờ đợi chúng ta."
Thanh Minh quay đầu nhìn Môn Chủ Đường Môn - Đường Quân Nhạc. Lúc đón lấy ánh mắt của hắn, Đường Quân Nhạc nở một cười gượng gạo tựa hồ như đang bối rối.
"Sao lão lại làm thế, Môn Chủ?" "Có lý do gì đâu. Chỉ là...."
Giọng nói ngượng ngùng hiếm hoi của Đường Quân Nhạc vang lên. Vậy nên càng khiến mọi người cảm nhận được ông ta đang hết sức chân thành.
"Ta làm vậy vì thân hữu của mình mà thôi."
Đường Quân Nhạc khẽ ho khan, chính miệng nói ra mấy lời này chắc là có chút xấu hổ. Thanh Minh liền nở nụ cười rạng rỡ.
Giả như khi đó.

Khi mà Hoa Sơn đã đánh mất những gì không nên đánh mất.
Nếu có một môn phái giống như Đường Môn bên cạnh Hoa Sơn, nếu có người giống như Đường Bảo lúc nào cũng kề cận Thanh Minh ở bên Hoa Sơn, thì liệu họ có đứng im nhìn Hoa Sơn sụp đổ hay không? Liệu lũ sói lang có thôi không đẩy Hoa Sơn vào vực thẳm hay không?
Không, không thể nào. Tuyệt đối không có chuyện đó.
Đường Bảo dù có liều mạng cũng chắc chắn ngăn cản chúng. Nếu là Đường Môn của bây giờ thì dù có chuyện gì xảy ra họ cũng sẽ không để chúng đặt chân vào sơn môn Hoa Sơn.
Thứ mà Hoa Sơn hiện tại có, Hoa Sơn khi xưa lại không có. "Chưởng Môn Nhân...."
Đây là lời đệ tử Hoa Sơn Thanh Minh nói với Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn Huyền Tông, cũng là lời mà Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh nói với Thanh Vấn khi xưa.
"Thứ mà kiếm tu vung ra trước mặt một kẻ thù mạnh chính là tin tưởng vào thanh kiếm và thời gian tu luyện của bản thân mình."
".... Đúng vậy."
"Vậy môn phái cần phải tin vào điều gì?"
"Đó là...."
Huyền Tông lần nữa lướt qua những người ngồi trước mặt ông ta. Sau đó, Huyền Tông lại nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt dịu dàng rồi đáp.
"Đó là niềm tin vào con đường bổn môn đang đi.... và giá trị của những thứ mà bổn môn đã và đang bảo vệ."
"Vâng, Chưởng Môn Nhân." Thanh Minh liền mỉm cười.

"Lý do chúng ta thành lập Thiên Hữu Minh là vì cần những người tin tưởng ta và sát cánh chiến đấu cùng nhau. Vì niềm tin chúng ta sẽ trở thành sức mạnh và pháo đài hậu thuẫn cho nhau."
"Ừm, ra là như vậy."
Thanh Minh chậm rãi gật đầu.
"Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân. Khi người băn khoăn không biết nên làm gì, Chưởng Môn Nhân hãy nhìn lại những thứ mà Hoa Sơn đang bảo vệ. Con nghĩ tất cả câu trả lời đều gói gọn trong đó."
Huyền Tông im lặng cúi đầu nhìn Thanh Minh.
Những thứ họ đang làm. Những điều họ phải bảo vệ.
".... Ta hiểu ý con muốn nói rồi."
Thanh Minh nhắm chặt mắt.
'Chưởng Môn sư huynh.'
Trong bóng tối, Thanh Vấn vẫn nhìn chằm chằm Thanh Minh. Có điều lúc này vẻ mặt Thanh Vấn đã vơi bớt đi thống khổ.
'Sư huynh đừng lo. Bởi vì bọn trẻ bây giờ còn giỏi hơn chúng ta nữa.' Trên môi Thanh Vấn liền nở nụ cười ấm áp dịu dàng nhìn Thanh Minh. Thanh Minh nhắm mắt ngắm nhìn nụ cười ấy.

Thật lâu... Thật lâu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro