Chapter 1089. Kiếp trước ta đã gây tội gì kia chứ. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1089. Kiếp trước ta đã gây tội gì kia chứ. (4)
Sự im lặng bao trùm khắp không gian.
Bản thân lời nói ấy không phải là thứ gây sốc. Bởi họ đã quá quen với lời nói nửa đùa nửa thật như vậy rồi. Thế nhưng, trọng lượng của lời nói ấy còn thay đổi phụ thuộc và tình cảnh mà nó được nói ra.
Cơ thể họ như bị đè nặng bởi hai chữ 'diệt vong'.
Đặc biệt là đối với những người đã trực tiếp chứng kiến thảm cảnh ở Hàng Châu.
"Diệt vong ư........."
Từng chữ nặng nề thốt ra khỏi miệng Bạch Thiên.

Họ đã thấy. Đô thị hoa lệ và rực rỡ nhất Trung Nguyên bị tàn phá như thế nào.
'Khi sự việc đó xảy ra trên toàn Trung Nguyên.........'
Két.
Bạch Thiên nghiến răng ken két. Hắn phải ngăn chặn điều đó bằng mọi giá.
"Chuyện này."

Lâm Tố Bính cất lời trong lúc bầu không khí đang trở nên nặng nề. Hắn dùng cán quạt gãi gãi đầu rồi nói với một vẻ mặt khó xử.
"Có hơi..... nghiêm trọng."
Dáng vẻ lúc nào cũng cười phớ lớ của hắn đã biến mất từ lâu.
"Nếu như Ma Giáo mạnh như đạo trưởng suy đoán, và nếu chúng tấn công Trung Nguyên, thì với tình trạng của Trung Nguyên hiện giờ, chúng ta sẽ không thể ngăn chặn chúng được, đúng không?"
Ánh mắt Lâm Tố Bính sắc bén khác hẳn ngày thường. Thanh Minh lặng lẽ gật đầu.
"Có lẽ là vậy."

".........Đúng là đau đầu thật đấy."
Lâm Tố Bính thở dài.
Thù ngoài xuất hiện sẽ giúp giải quyết được địch trong. Không, họ bắt buộc phải giải quyết được. Dù việc ấy không hề dễ dàng như những gì họ nói.
Tuy rằng trong lịch sử, đã có nhiều quốc gia giải quyết được nội chiến nhờ giặc ngoại xâm, nhưng cũng có không ít trường hợp các vương quốc vì không thể giải quyết được nội chiến, nên để giặc ngoại xâm tràn vào, cuối cùng dẫn tới diệt vong.
Lâm Tố Bính lại thở dài rồi nhún vai.
"Tất nhiên........ vấn đề lúc này chính là khi nào thì Ma Giáo sẽ lại lộng hành, nhưng các vị cũng biết tình hình hiện tại không ổn mà."

Lời vừa nói ra, trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên hình ảnh của Pháp Chỉnh và Trường Nhất Tiếu.
Thiên hạ hiện giờ được chia làm ba thế lực.
Cửu Phái Nhất Bang (九派一幇) với Pháp Chỉnh làm trọng tâm. Tà Bá Liên (邪覇聯) với Trường Nhất Tiếu làm trọng
tâm. Và Thiên Hữu Minh (天友盟) với Hoa Sơn làm trọng tâm.
Các thế lực đang phát huy sức ảnh hưởng khủng khiếp ở vùng trọng tâm của mình.
Lâm Tố Bính gãi má. Tâm trạng của hắn lúc này đang vô cùng rối bời.
'Thà rằng........'

Phải, nếu Ma Giáo lộng hành từ năm năm trước thì có khi tình hình đã tốt hơn rồi. Bởi năm năm trước không có Thiên Hữu Minh, cũng không có Tà Bá Liên.
Nếu như Ma Giáo lộng hành khi đó, thì dù có là Hoa Sơn hay Trường Nhất Tiếu, họ cũng sẽ chẳng còn cách nào ngoài việc đoàn kết lại thành một khối với nhau, lấy Thiếu Lâm làm trọng tâm. Bởi trước tiên họ phải sống được đã.
Nhưng tình hình lúc này lại khác.
Suốt năm năm qua, Thiếu Lâm đã đánh mất quá nhiều thứ. Thật xấu hổ khi so sánh vị thế hiện tại của họ với vị thế họ có trước đó năm năm. Thiếu Lâm khi đó được ví như Bắc Đẩu trong giang hồ, là môn phái bảo vệ thiên hạ. Nhưng Thiếu Lâm hiện tại đã đánh mất vị thế của họ, và thậm chí, họ còn gặp khó khăn trong việc kiểm soát xung đột nội bộ Cửu Phái Nhất Bang.

Trong khi đó, Vạn Nhân Phòng và Hoa Sơn thì sao? Vị thế của họ đã tăng vượt trội tới mức năm năm trước không thể so sánh được.
'Chưa kể ác cảm của họ...........'
Thứ quyết định thái độ của con người chính là tính hướng và cảm xúc. Nếu Pháp Chỉnh, Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu gặp nhau vào năm năm trước, tuy có hiềm khích, nhưng họ sẽ không nghĩ tới chuyện kề kiếm vào cổ nhau.
Thế nhưng hiện tại, thật khó để tưởng tượng tới chuyện ba người này có thể ngồi chung một bàn. Ác cảm họ dành cho nhau đã quá sâu rộng và chồng chéo.
'Bảo ba thế lực ấy liên minh với nhau ư.........'
Đứng trên lập trường của Lâm Tố Bính thì chuyện này còn hoang đường hơn cả việc Thiên Ma tái sinh.

Ánh mắt của hắn lại hướng về phía Thanh Minh.
'Rốt cuộc bây giờ hắn đang nghĩ gì nhỉ?'
Thanh Minh mà hắn biết lúc nào cũng nhìn xa trông rộng hơn người. Đâu phải một hai lần Lâm Tố Bính, kẻ luôn tự hào vì có thể chơi đùa người khác trong lòng bàn tay mình cũng phải cảm thấy ngạc nhiên sau khi nhận ra toàn bộ sự sắp đặt của Thanh Minh?
"Thanh Minh."
Chẳng biết có phải Huyền Tông cũng có cùng suy nghĩ với Lâm Tố Bính hay không, mà ông ta liền cất tiếng gọi Thanh Minh.
"Vâng, Chưởng Môn Nhân."

"Ta rất muốn hỏi. Nếu tình hình thực sự nghiêm trọng như vậy, con nghĩ bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Huyền Tông thở dài.
"Không biết thì thôi, chứ đã biết rồi thì sao ta có thể ngồi yên được. Cho dù thế nào đi nữa, chẳng phải giảm được chút thiệt hại nào hay chút ấy sao?"
"Người nói đúng, Chưởng Môn Nhân."
Những người khác cũng gật đầu đồng tình với suy nghĩ của Huyền Tông. Thế nhưng, Thanh Minh vẫn không nói bất cứ lời nào.

"Như con đã nói, toàn Trung Nguyên phải hợp lực lại thì mới có thể đánh bại được chúng, đúng không?"
"............Vâng."
Huyền Tông gật đầu rồi khẽ nhắm mắt. Ngay sau đó, ông ta mở mắt nhìn thẳng về phía Thanh Minh.
"Vậy ta hỏi con........."
".........."
"Con nghĩ khả năng Cửu Phái Nhất Bang, Tà Bá Liên và Thiên Hữu Minh chúng ta liên minh là bao nhiêu phần?"

Các đệ tử xung quanh ngay lập tức phản ứng trước câu hỏi đó.
"Không thể đâu, Chưởng Môn Nhân."
"Chúng ta không thể bắt tay với Trường Nhất Tiếu được!"
"Tuyệt đối không."
Huyền Tông kinh ngạc nhìn quanh trước phản ứng dữ dội đó. Vân Kiếm đại diện mọi người cất lời.
"Thưa Chưởng Môn Nhân. Con hiểu Chưởng Môn Nhân đang nghĩ gì. Con cũng vô cùng tôn kính Chưởng Môn Nhân muốn bắt tay với đám Tà Phái vì đại nghĩa thiên hạ vạn dân. Chỉ có điều."
Vân Kiếm nhìn ông ta với ánh mắt kiên quyết rồi cất lời.

"Trường Nhất Tiếu không phải người mà chúng ta có thể hiệp thương. Chúng con đã nhìn thấy rõ những gì hắn làm ở Hàng Châu."
"..........Ừm."
Nếu là người khác nói ra những lời này, có lẽ Huyền Tông còn có chút hy vọng le lói rằng các đệ tử đã bị nhiệt khí tuổi trẻ che mờ mắt mà không nhìn thấy đại nghĩa.
Đáng tiếc, Vân Kiếm không phải người như vậy. Thật không ngoa khi nói rằng hắn là người điềm tĩnh nhất Hoa Sơn. Vậy nên những gì hắn nói, chính là những gì hắn đã trực tiếp trải qua những điều Trường Nhất Tiếu gây ra.
Đúng lúc ấy, Đường Quân Nhạc cũng cất lời.

"Và, Minh Chủ. Liên minh với Cửu Phái Nhất Bang cũng chẳng phải chuyện đơn giản."
"..........Đường Môn Chủ."
Đường Quân Nhạc nặng nề gật đầu.
"Thứ họ coi trọng nhất chính là lòng tự tôn và lợi ích của môn phái mình. Liệu họ có thể chấp nhận liên minh mà Thiên Hữu Minh đề xuất không?"
Huyền Tông không thể mở miệng phủ nhận.
"Ngay cả khi liên minh đó được thành lập đi chăng nữa, thì nó cũng không bền chặt như ngài nghĩ đâu. Có lẽ nó trở thành đồng sàng dị mộng của những người mang tư tưởng khác nhau giống như Thần Châu Ngũ Bá đã từng làm trong quá khứ mà thôi."

Huyền Tông nghe xong thì bất lực thở dài. Bởi những lời ấy không sai chút nào.
Đúng lúc ấy, Thanh Minh cất lời.
"Không. Không khó như người nghĩ đâu."
"Thanh Minh!"
"Cái thằng này! Con lại nói vớ vẩn gì đấy!"
Các đệ tử Hoa Sơn giật mình kinh ngạc nhìn Thanh Minh. Thế nhưng, Thanh Minh vẫn chỉ nhìn chằm chằm về phía Huyền Tông với một gương mặt vô cảm.
"Dù là việc liên minh với Cửu Phái Nhất Bang, hay lôi kéo Trường Nhất Tiếu đều là việc rất dễ dàng."

"Ơ, nói mới dễ thôi, chứ........"
"Ta chỉ cần đáp ứng những gì chúng muốn là được."
Thanh Minh kiên quyết ngắt lời Lâm Tố Bính. Lâm Tố Bính ngậm chặt miệng. Thanh Minh nhìn lướt qua tất cả mọi người rồi tiếp lời.
"Chúng muốn danh phận, chúng ta sẽ cho chúng danh phận."
".........."
"Muốn lợi ích chúng ta sẽ cho chúng lợi ích."

Ánh mắt Huyền Tông trầm xuống.
"Nếu Thiếu Lâm muốn có được cái danh dẫn dắt giang hồ, thì người chỉ cần mang danh Thiên Hữu Minh cúi đầu trước lão. Chỉ cần thấy Thiên Hữu Minh đầu hàng mình, Pháp Chỉnh sẽ giải quyết được tất cả những gì lão vướng mắc từ trước tới giờ, và khi đó, lão sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của chúng ta."
"Chuyện đó........."
Đường Quân Nhạc định nói gì đó, nhưng rồi ông ta đã dừng lại ngay lập tức.
Bởi đây là một đề xuất vô cùng thực tế. Điều Pháp Chỉnh mong muốn nhất bây giờ chính là lấy lại danh dự đã mất của Thiếu Lâm. Và nếu Thiên Hữu Minh với vị thế của mình hiện tại, cùng Hoa Sơn Kiếm Hiệp trực tiếp cúi đầu trước lão, thì những thứ như thất thái (失態) từ trước tới giờ cũng chẳng khác nào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Pháp Chỉnh là người có thể bắt tay với cả kẻ địch không đội trời chung của phụ mẫu để có thể đạt được lợi ích như thế.
"Nếu Trường Nhất Tiếu muốn lợi ích, chúng ta sẽ cho hắn cái lợi ích mà hắn muốn. Điều hắn muốn là tiến tới Giang Bắc. Và nâng cao ảnh hưởng của Tà Bá Liên. Nếu giao lưu vực Trường Giang Thiên Hữu Minh nắm giữ cho Trường Nhất Tiếu, thậm chí, cho hắn một phần Tứ Xuyên và Thiểm Tây, thì Trường Nhất Tiếu cũng sẽ chẳng thể từ chối đề xuất này."
"..........Khừ."
Lần này tới lượt Lâm Tố Bính phát ra tiếng.
Đứng trên lập trường của Trường Nhất Tiếu, hắn không thể hài lòng với việc đó được. Nhưng nó đủ để lôi kéo Trường Nhất Tiếu tới bàn hiệp thương.

Chắc chắn thứ hắn mong muốn là được nhận mọi thứ một cách miễn phí mà không đổ một giọt máu nào, nhưng hắn cũng sẽ không thể rút chân ra. Tuyệt đối không, nếu xét tới những gì hắn phải đánh đổi nếu muốn xâm chiếm lưu vực Trường Giang và vùng đất phía Tây Trung Nguyên.
"Vì vậy nên....... nếu người muốn, chúng ta hoàn toàn có thể liên minh với chúng."
Huyền Tông vẫn lặng lẽ nhìn Thanh Minh. Bởi ông ta biết rõ chân ý được ẩn giấu phía sau mỗi lần đứa trẻ này nói những điều như thế.
"Tuy nhiên, Chưởng Môn Nhân."
Thanh Minh nói tiếp bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải hy sinh thân mình vì đại nghĩa."
"Chuyện đó........"
"Tất nhiên là ban đầu chúng ta chỉ cần bỏ ra một chút ít. Nhưng một khi liên minh đã được xác nhận, thì chúng ta phải bỏ ra rất nhiều để duy trì liên minh ấy. Cho dù người không muốn bất kì ai hy sinh đi chăng nữa, đến cuối cùng, chúng ta cũng sẽ phải hy sinh."
".........."
"Ban đầu là một ngón tay."
Giọng nói của Thanh Minh bắt đầu chứa đầy hàn khí lạnh lẽo.

"Sau đó là một cánh tay."
".........."
"Tiếp đến là toàn bộ tứ chi, cuối cùng là cái đầu của chúng ta."
Thanh Minh lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người.
"Đó là cái giá chúng ta phải trả vì đại nghĩa, vì hòa bình của Trung Nguyên."
Gương mặt Huyền Tông đông cứng lại. Bởi ông ta hiểu Thanh Minh đang nói gì, và bởi vì ông ta hiểu hắn hơn bất cứ ai.

"Khi đó, chúng ta có thể bảo vệ được hòa bình cho Trung Nguyên. Nhưng thưa Chưởng Môn Nhân........ người phải biết một điều."
Giọng nói của Thanh Minh càng lúc càng sắc bén. Bởi nó chứa đựng toàn bộ lời khuyên nhủ, sự lo âu, và cả sự hối hận mà chẳng ai có thể hiểu được.
"Sẽ không có chỗ cho sự tồn tại của Hoa Sơn ở Trung Nguyên yên bình được người bảo vệ. Chưởng Môn Nhân sẽ phải đứng ở thế giới bên kia nhìn Hoa Sơn không còn lại dấu tích của người......... à không, nhìn Hoa Sơn bị diệt môn, và trở thành trò cười để chúng chế giễu."
Đôi mắt Huyền Tông khẽ run lên.

"Dù là vậy nhưng nếu đó là đại nghĩa Chưởng Môn Nhân muốn bảo vệ."
Thanh Minh dừng lại một hồi. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt của mỗi một đệ tử đang có mặt ở đây.
"Nếu đó là con đường Hoa Sơn muốn đi......."
".........."
"Thì con sẽ làm theo."
Thanh Minh lặng lẽ nhắm mắt lại.
Và trong thế giới tối tăm ấy, có một người rơi huyết lệ nhìn hắn.

'Chưởng Môn sư huynh........'
Nắm đấm trên đùi Thanh Minh khẽ siết chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro